Edit: Tiểu Vân + Beta: Chê Hâm
“Nguyệt Diệp, ngón tay của con bị làm sao vậy?” Ngồi bên bàn cơm, Tống Tâm Di thấy ngón út tay trái của con trai quấn băng cá nhân mà đau lòng. Ánh mắt của nàng, nghiêm khắc chuyển hướng về phía Lịch Ương đang bị bệnh ở một bên.
“Mẹ, cái này là tại dây đàn violon kéo căng quẹt trúng làm bị thương”. Khuôn mặt Nguyệt Diệp dưới ánh đèn thủy tinh, tựa hồ không như mọi ngày, thần thái có phần thoải mái hơn.
Tống Tâm Di liếc qua Lịch Ương, tạm thời ngừng chỉ trích nói: “Lịch Ương, thân thể không thoải mái thì mau ăn cơm, rồi sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Nguyệt Diệp không quen nhìn mẹ bất công như vậy, liền tỏ ra quan tâm, thực ra lại mang theo ý xấu, gắp một miếng ngô bao tử* đến bên bát cơm chưa được động đến của Lịch Ương, nói: “Lịch Ương, ăn nhiều một chút, như vậy mới nhanh khỏi bệnh nha! “
Ngô bao tử… cây gậy… Màu vàng nhạt với nước sốt như dịch nhờn trong suốt dính bên trên…
“Ụa…aaa!” Lịch Ương nhịn không được lấy tay che lấy bờ môi xanh xao.
“Làm sao vậy?” Nguyệt Diệp cố ý cắn miếng ngô bao tử để phát ra âm thanh, gợi lại cho nó những kí ức kích thích hỗn loạn cùng thống khổ.
“A… Thực xin lỗi… Em… Ụa..aaa…” Lịch Ương cố gắng áp chế dạ dày đang cồn cào bên trong, thống khổ quên đi hình ảnh lúc Nguyệt Diệp cúi đầu, há miệng ngậm lấy dục vọng của nó… Thậm chí là cảm giác trước đó khi… Nơi nóng như lửa kia của Nguyệt Diệp ở trong miệng nó phun trào mãnh liệt…
“Ụa..aaa…!!!” Lịch Ương chạy vào phòng vệ sinh, chỉ có thể kịch liệt nôn ra toàn dịch dạ dày.
“Ai nha! Thằng nhỏ này thiệt là! Không phải đang vui vẻ bình thường đấy sao? Mới chốc đó lại bệnh như sắp chết rồi?” Tống Tâm Di một bên cằn nhằn, một bên đến bên tủ y tế lấy thuốc ra, đặt ở trên bàn: “Lịch Ương, chỗ này bị mày làm bẩn rồi, lát nữa lau dọn rồi thuốc uống, đêm nay sớm đi nghỉ ngơi đi.”
… Lịch Ương cảm thấy lòng mất mát.
“Con đi xem em ấy.” Nguyệt Diệp cơm tối cũng không động đến, đứng lên liền hướng buồng vệ sinh đi đến.
“…” Tống Tâm Di rõ ràng cảm giác được trong mắt con trai có chứa sự ân cần, trong nội tâm khó tránh khỏi đối với Lịch Ương đang bị bệnh sinh ra sự ích kỷ ghen ghét.
“Lịch Ương, không có sao chứ?” Nguyệt Diệp phủ lấy lưng của nó.
“!” thân thể suy yếu của Lịch Ương co rút một hồi, mạnh mẽ lắc đầu.
“Ha ha, sợ cái gì chứ?” Nguyệt Diệp một bên vuốt ve lưng của nó, một bên vì nó rót một ly nước giúp nó súc miệng: “Sao bỗng nhiên lại nôn ra thế?”
Lúc cánh tay kia chuyển động lướt qua eo của mình, Lịch Ương không ngừng run rẩy.
“Ừm…” Nguyệt Diệp giảm thấp âm thanh xuống nói: “Tinh dịch của Lịch Ương hương vị thật thơm nha!”
“Ô…” Lịch Ương khổ sở nức nở.
“Anh, rất nhớ lần ăn đầu tiên đó đấy.”
“Nguyệt Diệp, mau tới đây ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội lạnh cả rồi này.” Tống Tâm Di ở phòng ăn gọi.
“Lịch Ương,” Nguyệt Diệp cúi đầu hít hà, cắn lấy lỗ tai của nó bởi vì câu nói kia mà đỏ bừng lên: “Đêm nay không cho phép đóng cửa phòng ngủ nha.”
…
Trong phòng khách, Nguyệt Thần cùng ba lại gọi điện thoại đường dài, nói là buổi tối thứ sáu sẽ bắt đầu vòng chung kết Chopin Piano.
Lịch Ương trốn trong phòng tắm, dùng dòng nước ấm tẩy sạch cơ thể đầy dấu vết tình dục… Nhìn thấy mà kinh người!
Giữa hai chân của nó, từ khi nào đã thành nơi Nguyệt Diệp trút dục vọng?
Bọn nó đều là nam nhân a!
Nam nhân… Là sẽ không thích thượng nam nhân!
“… Ô ô ô… Ba… Anh Nguyệt Thần…” Lịch Ương thống khổ lắng nghe hai mẹ con trong phòng khách đối với cha và anh hai cổ vũ, chính nó chỉ có thể ở nơi đây thừa nhận những dục vọng loạn luân tàn sát bừa bãi.
Không cách nào tìm được một chút chú ý của mẹ, vận mệnh của Lịch Ương đã được định sẵn lưu lạc là “Cừu non” bi thảm!
Đêm đen, càng mang theo sự cuồng loạn…
*Ngô bao tử: qt kêu Tiểu Ngọc Mễ, chắc là nó á