Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh
Buổi trưa ngày hôm sau, dáng người thon dài của Nguyệt Diệp tựa bên cửa sổ ở hành lang phòng học, chân mày nhăn lại, trong lòng đầy tâm sự.
Đêm nay, là buổi trực tiếp “cuộc thi Chopin Piano quốc tế” của Nguyệt Thần.
Ngày mốt, ba cùng Nguyệt Thần đã về đến nhà.
Mà Lịch Ương…
Nguyệt Diệp nhìn hai tay của mình, vẫn còn tồn tại cảm giác vô cùng chân thật!
Đêm qua tình cảm mãnh liệt, tràn đầy xúc cảm, cùng với… Chất lỏng ướt át…
“Hô…” Hắn cảm thấy rất nóng.
Lịch Ương đêm qua phản ứng rõ ràng, thậm chí là vượt qua khỏi dự liệu của hắn. Những tiếng rên rỉ chưa dứt kia, hậu huyệt tràn ngập dịch thể cực nóng kia, vòng eo hết sức nhỏ và mềm dẻo kia… Tương xứng lúc đâm vào thật sâu, cùng thân thể vô cùng phù hợp mang đến cảm giác thỏa mãn!
“Hô…” Nguyệt Diệp đứng dưới ánh mặt trời, không khỏi bắt đầu có chút mê muội.
Ban đêm Lịch Ương…
Nửa đêm tình cảm mãnh liệt…
Lòng đầy dục vọng…
Càng không thể vãn hồi!
“Nguyệt Diệp.” Vẫn chưa nhận ra, cô bạn gái mới đã lên lầu đứng cạnh mình.
Nguyệt Diệp, khác với sự chơi đùa ngày xưa, ánh mắt lạnh lùng dường như vô pháp đối với cô gái xinh đẹp sinh ra nhiệt tình.
“Sao lại mang ánh mắt như thế?” Vào thời điểm ánh mắt của cô gái nóng bỏng nhìn đến hắn, tim cô không khỏi đập nhanh nói: “Như là muốn đem người ta ăn luôn vậy.”
Nguyệt Diệp ngẫu nhiên cả kinh, thoáng cười chút, vươn tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thơm tho mềm mại như trứng của cô gái: “Xử lý sao đây?”
“Cái gì mà xử lý sao đây?” Cô gái chỉ cảm thấy hiện tại Nguyệt Diệp thật đẹp trai, cả đôi mắt nhỏ dài đều chứa đầy thâm tình dường như nhìn chính mình.
Một nụ hôn, hạ xuống: “Anh hiện tại, nghĩ muốn ăn ‘Em’ …”
Về đến nhà, chỉ thấy tờ giấy mẹ lưu lại.
” Hừ! Lại là xã giao.” Nguyệt Diệp tựa trên ghế sa lon màu hồng rủ mắt xuống, thở dài nói: “Tất cả đều như nhau, tiền đồ, danh vọng.”
Chỉ cảm thấy trong nội tâm có chút lạnh. Cái “Lạnh lẽo” đó, sau này khi cha nhận nuôi dưỡng Lịch Ương mới dần dần biến mất … Nhưng bây giờ, sự “Lạnh lẽo” đó, lại xuất hiện rồi.
“Lịch Ương?” Nguyệt Diệp ngồi dậy nhìn bốn phía.
Không ai đáp lại.
“Đã 7h rồi, đi đâu không biết?” Hắn không muốn uống nước, bởi vì Lịch Ương không ở bên, hắn cũng không muốn nấu cơm, bởi vì đã quen vị mấy món Lịch Ương nấu, hắn hiện tại chỉ nghĩ…, đợi Lịch Ương sớm về nhà.
Nhưng là, sau khi trở về thì sẽ thế nào nữa?
Vẫn không màng đến Lịch Ương đang nhục nhã thống khổ mà lại muốn nó sao? Hay là… Buông đi sự tự tôn của bản thân, đối với đứa trẻ gương mặt đầy nước mắt nói ra tâm sự?
“… Đáng giận.” Nguyệt Diệp, chạm nhanh đôi môi, càng mang vẻ tái nhợt.
Hắn mê luyến thân thể Lịch Ương, càng ngày càng sâu! Có thể hắn luôn căm hận, căm hận giữa hai chân Lịch Ương có cái vật đáng ghê tởm kia! Nếu như không có cái biểu tượng “Giới tính” đó, nếu như Lịch Ương là con gái… Thật tốt biết bao?
Nguyệt Diệp đưa tay trái đặt lên đôi mắt của mình: hắn thích Lịch Ương, từ lần đầu tiên trông thấy hắn đã thích. Nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình biến thái mà đi yêu thương một cậu bé xinh đẹp!
Hắn là con trai của nghệ sĩ đàn cello nổi tiếng Nguyệt Thu Mân, sinh ra đã cao quý, luôn khiến người khác ao ước đố kị, hắn không thể bởi vì mình “Tính hướng vặn vẹo” mà quan hệ cùng một đứa nhóc không hề chung huyết thống để rồi chôn vùi tiền đồ của bản thân!
…
Kỳ thật, hắn và “bọn họ” không có gì khác nhau. Trong thân thể hắn cũng chảy dòng máu của ba và mẹ. Bọn hắn đều như nhau, lãnh khốc.
…
Lịch Ương về rồi.
Đã là tám giờ tối.
“Đi đâu vậy? Không biết tối nay là trận đấu piano trực tiếp của anh Nguyệt Thần sao?” Khoảng cách thời gian trận đấu bắt đầu ở Mỹ, còn có một giờ. Nguyệt Diệp vuốt mặt, nói có bao nhiêu không thoải mái liền có bấy nhiêu không thoải mái.
Nhưng là hắn kinh ngạc, bởi vì hắn trông thấy: gương mặt so với con gái còn muốn xinh đẹp hơn lại không còn vẻ nhút nhát, ngược lại lại mang bộ dạng tức giận không thể tha thứ.
“Anh đói bụng.” Nguyệt Diệp ngồi trên ghế sô pha lên tiếng ra lệnh. Nhưng vào buổi chiều khi Nguyệt Thần đi thi, hắn đã nói tuyệt đối không để cho Lịch Ương xuống bếp nữa.
Lịch Ương xem hắn như không tồn tại, quay người, đi thẳng lên lầu.
“Anh đói bụng!” Chưa bao giờ gặp phải sự “phản nghịch” của Lịch Ương, Nguyệt Diệp bắt đầu phát hỏa.
Nhưng thân thể mảnh mai đối với “mệnh lệnh” của hắn liền như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hướng trên lầu đi.
“Anh bảo em đứng lại!” Nguyệt Diệp, đã đến độ bộc phát cực hạn, nhưng hiệu quả không được tốt.
“Lịch Ương!”
Nguyệt Diệp không biết là chuyện gì đang xảy ra?
Càng không biết Lịch Ương khi nào đã có cái dũng khí phản kháng lại với mình?
…
Khi hắn thanh tỉnh lại, Lịch Ương đã ở trong lòng bàn tay của hắn rồi.
Không, hắn còn chưa có nắm giữ nó!
Chỉ thấy đứa nhóc này so với chính mình còn muốn thấp hơn một đoạn,nam hài thân hình thanh mảnh không ngừng trong lòng ngực của mình giãy dụa, càng lúc càng mãnh liệt!
Hắn bị bỏ qua rồi ──
Cậu bé lập tức chạy lên trên lầu ──
Hắn càng phát cuồng ở trên bậc thang truy đuổi nó ──
── bắt được!!!
“Thả tôi ra! Sau này anh đừng mơ tưởng sẽ lại làm nhục tôi nữa! Anh nếu dám! Tôi sẽ giết anh!!! Tôi hận anh!!!”
── không sao cả!!!
Anh muốn em!
Bất luận như thế nào đều nghĩ đến em!
Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng là anh có thể nghe thấy!
Ở sâu trong cốt tuỷ này, là linh hồn của anh đang kêu gọi em!
“Lịch Ương! Anh… Yêu Em!”