Hai người cứ như vậy bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, Lịch Ương sợ hãi trước những dấu vết loang lổ trên thân thể, sợ hãi Nguyệt Diệp trước mặt, sợ hãi Nguyệt Thần ngoài cửa.
Bọn hắn, không hề khác nhau!
“Lịch Ương là của tao! Thân thể của nó cũng tiếp nhận tao! Nguyệt Diệp, có gan mày đi ra cho tao!” Nguyệt Thần nổi giận ở ngoài cửa loạn đá.
Nguyệt Diệp bị chọc giận, không hề cố kỵ đem cửa mở ra ── lập tức bị Nguyệt Thần một cước đá trúng ngực, ngã trên mặt đất.
“Ah! Không nên! Không nên nhìn tôi! Không nên ah!” Trên giường Lịch Ương bị Nguyệt Thần chặn ôm lấy, mang ra cửa phòng.
Trời ạ! Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì?!
“Ư a..aaa ah!” Lịch Ương bị đặt trên chiếc ghế salon màu đỏ mà mẹ yêu thích nhất, trực tiếp bị cơ thể to lớn của Nguyệt Thần ôm chặc──
“Lịch Ương, anh cũng yêu em, tuyệt đối không thua Nguyệt Diệp! Em đã quên rồi sao? Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ban đêm em đều ở dưới thân anh phát ra những tiếng rên rỉ vui vẻ từ thể xác và tinh thần hưởng thụ đó sao? Lịch Ương, anh chính là người yêu em nhất!” Nguyệt Thần chen vào giữa hai chân loan lỗ dấu vết của Lịch Ương, dù cho mắt vừa nhìn thấy đã giật mình nhưng y từ lâu đã hạ quyết tâm! Hết thảy, cũng chờ giây phút này đến ──
“Không cho phép mày gặp nó!” Nguyệt Diệp lao xuống, nắm đấm hung hăng nện lên miệng Nguyệt Thần, hắn quả thực hận chết anh trai mình rồi.
“Hừ!” Nguyệt Thần nhết mép đầy máu, chọc giận nói: “Chúng ta đều có được Lịch Ương, tại sao chỉ có mày mới sở hữu nó? Nó cũng không thuộc về mày!” Nói, y rõ ràng bộc lộ ra ý xâm phạm ──
“Nó cũng không thuộc về mày! Lịch Ương!” Nguyệt Diệp một lần nữa đem người mất hồn kia ôm vào trong ngực che chở, lại không để cho Nguyệt Thần tiến lên một bước: “Lịch Ương, anh yêu em! Anh mới là người yêu em nhất! Anh không cho phép em yêu bất kì kẻ nào khác, lại càng không để bất kì kẻ nào đụng vào em! Em chỉ có thể nhìn anh, trong mắt em chỉ có thể có anh!”
“Vậy thì chứng minh cho tao xem!” Nguyệt Thần ở một bên cuồng loạn kêu to, không để ý tới Lịch Ương sẽ bị hủy thành từng mảnh nhỏ, vẫn hướng họ tới cái bẫy đặt sẵn: “Ở trước mặt tao ôm Lịch Ương, cho tao xem xem rốt cuộc là năng lực của mày lớn, hay là năng lực của tao lớn! Nếu không, thì để cho tao tới ôm nó!”
“Đê tiện!” Nguyệt Diệp nhanh chóng cởi áo ngoài, ôm lấy Lịch Ương đang khóc lóc nằm trên ghế sa lon màu đỏ, đã thuần khiết đẹp đẽ lại kiều diễm…
“Lịch Ương, anh cùng Nguyệt Thần em cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một người, em tuyệt đối, trốn không thoát đâu!” Nguyệt Diệp, cuối cùng bỏ qua bẩy rập phía sau của Nguyệt Thần, mù quáng quên đi ánh mắt tuyệt vọng cầu xin của Lịch Ương…
Thân thể cùng thân thể giao hợp, vô số phù hợp… Lịch Ương toàn thân lại bắt đầu khơi lên sữ mệt mỏi và mẫn cảm, rất nhanh, đã thở gấp liên tục dưới thân Nguyệt Diệp… Đến chính nó cũng không khống chế được khoái cảm.
“Đúng, kêu đi, lớn tiếng mà nói cho anh biết, em muốn ai? Em muốn cái gì nào? Em muốn anh làm gì em?” Nguyệt Diệp không ngừng xâm nhập vào nơi mềm mại trơn sâu trong thân thể kia, không ngừng dùng tay lấy lòng nó.
“Ah ah… Ô… Ô… Ừm ah…” Lịch Ương nói không nên lời.
“Nói đi! Nói Em yêu chính là anh! Nói thân thể của em cần anh! Lịch Ương! Anh yêu em! Lịch Ương, anh yêu em!” Nguyệt Diệp lui ra khỏi lỗ nhỏ xinh, rõ ràng cảm nhận được thân thể mẫn cảm kia khát vọng hắn, nhịn không được mà hiển hiện bộ dạng tươi cười, hết sức chăm chú, đem thân thể nhuộm đầy dấu vết của mình quay lại, nâng cặp mông trắng nõn phấn hồng lên, thực sự hỏi thăm: “Lịch Ương, muốn sao? Muốn anh đi vào sao?”
Lịch Ương, bắt đầu thống khổ, nức nở nghẹn ngào đến mơ hồ không rõ mà cầu khẩn: “Anh… Anh… Ô…”
“Ha ha! Đã biết!” Nguyệt Diệp vô cùng thông thuận liền từ phía sau xông tới hang động chật hẹp mê hoặc hấp dẫn, mạnh mẽ xâm nhập, tràn đầy thỏa mãn, Lịch Ương kích động khóc không thành tiếng, ngẩng cổ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
“Lại nữa… Sâu… Anh… Sâu hơn… Ah… Ah… Ah ah ah…” Kỳ thật Lịch Ương có trình độ rất lớn đó là mượn Nguyệt Diệp kích thích cùng tra tấn Nguyệt Thần sắc mặt lạnh như băng ở một bên kia, từ khi biết được bản thân hết thảy đều không được tôn trọng, nó hận thấu xương Nguyệt Thần! Hận tất cả mọi người!
“Ah! Ah! Anh! Nguyệt Diệp… Anh… Rất… Thoải mái… Ah ah… Còn muốn… Còn muốn… Ha… Ha… Sâu hơn… Ah ah… Sâu hơn!!!”
“Cho em! Toàn bộ đều cho em! Lịch Ương muốn toàn bộ đều cho em! Anh yêu em! Anh yêu em nhất!”
“Ừm ah ah… Ah ah ah… Ah… Ah…!”
Giây phút vỡ tan, cuối cùng cũng đến…
Dây dưa càng ngày càng chặc chẽ không thể tách ra, Nguyệt Diệp càng ngày càng không thể tự kềm chế, Lịch Ương càng nâng cao âm thanh dâm đãng xưa nay chưa từng có──
Vợ chồng Nguyệt Thu Mân, đẩy cửa vào.