Hiếm khi nghe được người phía dưới hừ một tiếng, hai tay lại nắm chặt phần eo của Lịch Ương, cả thân thể như muốn lao hết vào hậu huyệt chật hẹp, manh mẽ xông tới ──
“YAA.A.A….. Ah ah ah…!!!”
Lịch Ương chỉ cảm thấy phần eo như sắp bị bẻ gãy, trong nháy mắt ── hậu huyệt bị ma sát đến nóng rát cảm nhận được một trận nóng bỏng lấp đầy, từ những đợt thúc đẩy cuối cùng, dòng chất lỏng màu trắng tràn ra cửa huyệt…
“Ô… Ô… Ô ô ô… Ô…” Lịch Ương nghĩ rằng ác mộng cuối cùng cũng tạm thời đã xong, liền nhịn không được khóc lớn lên lần nữa… Ai ngờ một trận trời đất quay cuồng* ── thân thể bị đẫy ngã xuống giường, Nguyệt Diệp đang di chuyển nhưng một giây cũng không muốn rời khỏi cơ thể của nó.
*thiên toàn địa chuyển: trời đất quay cuồng, trời đất ngả nghiêng, biến đổi lớn lao, hoa mắt, choáng váng, chóng mặt.
Đột nhiên giật mình: phát hiện ra hạ thể vừa mới phun trào lúc nãy giờ đây đã dựng thẳng cứng rắn!
“… Nguyệt Diệp… Van cầu anh… Không muốn… Từ bỏ… Ba cùng mẹ… Sắp về đến rồi… Ô… Không muốn… Làm ơn buông tha cho em… Van cầu anh…” Lịch Ương vô cùng sợ lỡ như bị ba mẹ phát hiện tất cả nên càng khóc càng lợi hại, không ngừng cầu xin tha thứ, dáng vẻ kia thật sự đáng thương đến…
Đáng thương đến ── Cả những người thiện lương cũng nhịn không được muốn hung hăng mà ── hung hăng mà ── hung hăng mà ── khi dễ nó một trận ──!!!!!! (... – -... am~) <= tác giả
Nguyệt Diệp quả thực chịu không nỗi với sự hấp dẫn như vậy, nhưng lại bị những lời cự tuyệt khiến tâm đau đớn cực độ… Dục vọng lại bùng phát, cơ thể lại vận động, mặc kệ khuôn mặt người dưới thân nức nở nghẹn ngào thút thít nỉ non…
Đủ rồi!
Đủ rồi!
Đủ rồi!
“Đủ rồi ──────!!!!!!!!”
Toàn thân mồ hôi, thở hổn hển, tựa như luôn luôn bị áp lực, khiến bản thân không thể hô hấp nổi ──
Nguyệt Thần, vào một buổi sáng mùa hè nóng bức giật mình tỉnh giấc!
“Hô…” Mồ hôi tuông ra thấm ướt tóc che đi ánh mắt tràn ngập dục vọng, trái tim đập liên tục mãnh liệt gõ lên khối óc mệt mỏi và kích động của y!
Lại là những giấc mơ này!
Mỗi ngày gần đây luôn mơ thấy “Ác mộng”!
… Y không thể khống chế được ác mộng, bắt nguồn từ một tuần trước khi y tận mắt nhìn thấy!!!
Một tuần!
Suốt một tuần!
Từ buổi chiều hôm y “Khiếp sợ” mà vạch trần tất cả…
Nó cứ lặng lẽ xuất hiện…
Xuất hiện… Mỗi đêm mỗi đêm y đều chỉ mơ thấy một “Ác mộng”!
… Không, đó là mộng xuân!!!
Hai tay gắt gao, như muốn bẻ gãy mà nắm chặt lại với nhau ──
Đó không phải là giấc mơ của y!
Trong mơ tìm “tất cả” cũng không tìm được y!
Đó không phải là y, mà là Nguyệt Diệp!!!
Nguyệt Thần thống khổ gắt gao nhéo lấy đầu ngón tay út bên trái của mình, đó là nơi duy nhất trên cơ thể y được “cảm nhận Lịch Ương”… Khi ngón tay của y bị dao làm bếp cứa qua, là Lịch Ương đã đau lòng đưa ngón tay y ngậm vào trong miệng, là nơi duy nhất trên cơ thể y tiến nhập sâu vào cơ thể Lịch Ương!
“Nhưng… Hừ…!” Nguyệt Thần không để ý tới đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ: bọn họ từ khi nào thì bắt đầu loạn luân? Nguyệt Diệp hắn từ khi nào thì ép buộc Lịch Ương? Mà Lịch Ương từ khi nào thì bắt đầu thỏa hiệp? Là trước khi y đi mỹ thi đấu, hay là sau khi y thắng lợi trở về?
Trong bóng tối ánh mắt của y như kết một tầng băng: bọn hắn, rốt cục đã làm bao nhiêu lần rồi?!
“…” Sự đố kỵ ghen ghét trong tâm bừng lên như ngọn lửa giữa đồng cỏ, Nguyệt Thần bất lực đưa tay vào giữa hai chân mình, tìm kím ──
“!”
Y cảm thấy thật hổ thẹn: Y chỉ vì “mộng xuân”, mà phải tự sướng?!
—
Tiểu Vân: *Phụt* =]]]] a Thần bị khủng hoảng đến độ phải dùng định luật “5 ngón tay vàng” thỏa mãn (〜 ̄▽ ̄)〜