Edit Tiểu Vân + Beta …
27
Cuối tuần, đảo mắt đã đến.
Sáng sớm hôm nay, cả gia đình họ Nguyệt đều mặc trên người trang phục lộng lẫy: Nguyệt Thu Mân là chủ gia đình, ông vậntây trang đen được đặc chế bởi nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Anh, sắc mặc thâm trầm lại tao nhã, rất là khí phái; Tống Tâm Di đương nhiên vô cùng xinh đẹp rực rỡ khi vận trên người bộ lễ phục được thiết kế cực kỳ lộng lẫy, tinh tế và chói sáng.
“Nhìn con kìa, đến cà vạt cũng thắt lệch nữa.” Vừa thấy đứa con càng ngày càng xuất sắc của mình đi xuống lầu, lại nhìn đến khí chất vô cùng đặc biệt xuất chúng, Tống Tâm Di rung động con tim, nhịn không được muốn tiến lên tự mình chăm sóc hắn.
“Mẹ, Lịch Ương đã giúp chúng ta gọi taxi rồi.” Nguyệt Diệp đối với sự nhiệt tình của mẹ mình có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn về phía đứa em đang xuống lầu.
Lịch Ương mặc trên người bộ âu phục, ở tuổi mười lăm, với bộ âu phục tươi mát trang nhã, càng tôn thêm vẻ đẹp phi thường cho nó.
Nguyệt Diệp cười nhìn nó, Nguyệt Thần cũng đi xuống, nhẹ nhàng cầm tay phải của Lịch Ương: “Ba, chúng ta có thể đi rồi.”
Nguyệt Thu Mân gật đầu, cả nhà, hôm nay toàn bộ đều đến dự buổi biểu diễn của Nguyệt Diệp.
Nhưng nội tâm Lịch Ương lại phi thường bất an: nó giấu ba mẹ, giấu Nguyệt Diệp… Hôm nay, học viện trung học mở cuộc họp phụ huynh!
“Lịch Ương, em nhất định phải ở dưới khán đài xem anh biểu diễn nha.” Trên xe, Nguyệt Diệp ngồi bên cạnh Lịch Ương, duỗi tay ra nắm lấy tay phải của nó: “Hôm nay anh chỉ biểu diễn vì Lịch Ương thôi đấy.”
“…” Nguyệt Thần thì ngồi ở bên trái Lịch Ương, một mực nắm lấy tay trái của nó.
“Lớn như vầy rồi mà còn nói mấy lời khôi hài thế hả. Nguyệt Diệp, mày đừng có mà dạy hư Lịch Ương.” Nguyệt Thu Mân một bên lái xe một bên la rầy, bất quá ngữ khí của ông hôm nay không có nghiêm khắc như thường ngày, mà là hòa hoãn.
“Thu Mân, Nguyệt Diệp hư chỗ nào chứ? Nó là con của em, từ nhỏ em nhìn nó lớn lên, có đứa nhỏ nào có thể so sánh với sự xuất sắc ưu tú của nó chứ?” Tống Tâm Di cho tới bây giờ vẫn luôn thích khoe khang về Nguyệt Diệp.
Nguyệt Diệp mặc kệ ba mẹ đối xử với mình như thế nào, cúi đầu cười, đối với vành tai hồng nhạt đáng yêu nói: “Lịch Ương phải nghe cho kỹ, đêm nay đem cảm tưởng nói cho anh biết nha.”
Cơn gió nghịch ngợm, đem câu nói mập mờ kia thổi vào tai Nguyệt Thần…
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Lịch Ương bắt đầu đỏ lên, đôi mắt sâu thẳm trở nên rối loạn, gắt gao cắn lấy đôi môi, như muốn khóc lại như không.
“Lịch Ương nhất định phải ở dưới khán đài nghe cho kỹ a!” Nguyệt Diệp nói lớn tiếng, khiến ba mẹ đều nghe thấy.
Nguyệt Thần, nắm chặc nắm đấm.
…
Phòng âm nhạc đẹp đẽ và rực rỡ, Lịch Ương đứng ở xa sân khấu, trên sân khấu, Nguyệt Diệp tài năng biểu diễn tạo những âm thanh “hấp dẫn lòng người” từ cây đàn violin…
Lịch Ương chỉ cảm thấy hoảng hốt: thời gian sắp tới rồi!
“Lịch Ương, chúng ta có thể đi rồi.” Nguyệt Thần thật sự giữ lời.
“… Vâng.” Lịch Ương miễn cưỡng cố gắng gật đầu.
Thấy hai đứa con loay hoay, Tống Tâm Di không vui hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Ba, mẹ, con cùng Lịch Ương đi đến trường một chuyến, xế chiều hôm nay có cuộc họp phụ huynh.” Nguyệt Thần ngoài ý muốn thẳng thắn.
Nguyệt Thu Mân hạ giọng hỏi: “Chuyện quan trọng sao? Tại sao đến bây giờ mới nói?”
Lịch Ương cảm thấy ba mẹ đưa ánh mắt tập trung ở trên người mình, tâm tư đều luống cuống cả lên.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đều bề bộn chuyện Nguyệt Diệp mà, ba, mẹ, chuyện của Lịch Ương cứ giao cho con là được!” Nguyệt Thần đơn giản đem vấn đề khó khăn giải quyết ổn thỏa.
Nguyệt Thu Mân gật đầu, lại hướng về Lịch Ương dặn dò: “Sau này vẫn nên nói với ba mẹ một tiếng, mặc kệ chúng ta có thể đi hay không.”
“Vâng.” Lịch Ương lúc này mới hiểu ra, thì ra ba vẫn rất quan tâm mình.
Tống Tâm Di không nói chuyện, mắt lại liếc nhìn đem sự quan tâm của Nguyệt Thần dành cho Lịch Ương nhìn rõ ── quả nhiên, đều là sự cưng chiều giống như Nguyệt Diệp!
“Ba, mẹ, vậy… Tụi con đi nha…” Lịch Ương cùng Nguyệt Thần đứng dậy, nghĩ thầm: dưới ánh sáng mờ ảo của khán dài đi ra, Nguyệt Diệp đang chú tâm biểu diển ở trên sân khấu hẳn là sẽ không biết gì đi?
…
Ngay khi sắp bước bước cuối cùng ra khỏi phòng âm nhạc thì ── Lịch Ương đột nhiên cảm thấy trong nội tâm có cái gì đó lôi kéo, không ngờ khi quay đầu lại…
Xong, đáp lại nó là ánh mắt của Nguyệt Diệp!
Nhưng nó đã đi theo Nguyệt Thần bước chân ra ngoài, ánh mắt kia dưới ánh đèn lấp lánh của sân khấu, gắt gao nhìn chăm chú theo bóng lưng của bọn nó.
Toàn thân Lịch Ương, nổi lên một trận rét run!