“Nếu như Lịch Ương là con gái, như vậy anh nhất định sẽ yêu thương em đấy!”
Nói đùa!
Những lời này hoàn toàn nói đùa!
Nhưng là tay Nguyệt Diệp, đã đến gương mặt của Lịch Ương, quẹt đi vệt nước mắt còn vương lại trên khóe mi.
“Lịch Ương…” Nguyệt Diệp cúi xuống gần Lịch Ương, trời chiều lại càng làm cho gương mặt nó ửng hồng: “Nếu như em là con gái thì tốt rồi?”
Nụ hôn, cứ như vậy mà nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rơi xuống…
“Đinh linh linh ─ ─ Đinh linh linh ─ ─ Đinh linh linh ─ ─!!!” Lịch Ương bị âm thanh của tiếng reo điện thoại làm cho khó chịu.
Nguyệt Diệp đang bị nụ hôn sâu làm chìm đắm, mới vừa rồi còn tràn ngập ánh mắt mê ly nhưng hiện tại tựa như tỉnh rượu, rõ ràng sáng ngời.
… Điện thoại một mực vang lên, Lịch Ương, cũng bắt đầu mông lung mở mắt.
“!” Hiện tại đang chứng kiến Nguyệt Diệp ở gần mình, cho dù hắn đã sớm có thói quen sáng sớm mở mắt ra là nhìn thấy. Nhưng là lúc này đây, không giống với lúc trước!
Vừa định nói ─ ─
“Alo?” Nguyệt Diệp đã cầm lấy tai nghe, tay trái, che lên miệng Lịch Ương, ngón út tản mát ra vị thuốc của băng dán cá nhân.
“Nguyệt Diệp, tao cùng ba đã tới New York rồi, tất cả mọi người có khỏe không?” Tại nước Mỹ xa xôi Nguyệt Thần xoa xoa đầu đang gọi về nhà.
“Nha… Rất tốt, phi thường tốt.” Nguyệt Diệp, là cao thủ nói dối, nhưng đối với Nguyệt Thần thì không dể chút nào.
Quả nhiên ─ ─
“Lịch Ương về chưa? Nếu như mẹ đêm nay trở về muộn, mày xem em nó khi làm đồ ăn nhớ cẩn thận, coi chừng đứt tay.” Nguyệt Thần, giọng nói tràn đầy bộ dạng nóng ruột nóng gan.
Ánh mắt Nguyệt Diệp bỗng nhiên lạnh đi, đón ánh trời chiều, ẩn hiện lên một tia tức giận.
“An tâm a! Anh cũng đừng để cho ba thất vọng, Nguyệt Thần.” Nguyệt Diệp giờ phút này tuyệt không muốn nghe anh mình quan tâm đến Lịch Ương.
Nhưng là Nguyệt Thần vẫn tiếp tục nói: “Lịch Ương hiện tại học tập rất nhiều, buổi tối mày đừng quấy rầy em ấy, để cho em ấy ngủ sớm, đừng có qua giường em ấy mà tìm ấm. Nguyệt Diệp, mày…”
“Ưm…ưm!”
“!” Một tiếng rên nho nhỏ dị thường vang lên, cắt đứt lời dặn dò của Nguyệt Thần.
“Âm thanh gì vậy?” Thiên tài Piano có thính lực thực tốt!
“Ha ha, không có việc gì em đang cùng Lịch Ương chơi một chút ấy mà!” Nguyệt Diệp thật sự bực bội, hắn vậy mà to gan lớn mật bỏ tay ra khỏi miệng Lịch Ương, cũng là một giây sau, chăm chú kích thích lên hai điểm nhỏ của Lịch Ương. Ngăn cách bởi quần áo, tựa như đùa giỡn mà vuốt ve…
“Ưm..aaa…” Nguyệt Diệp gian xảo ở trên ngực trái của Lich Ương xoa nắn, lại dùng lực, hung hăng nhéo một cái ─ ─
“Nguyệt Diệp, tụi bây đang làm cái gì thế?” tiếng rên rỉ của Lịch Ương rất kì quái, Nguyệt Thần, cơ hồ muốn bay ngay về nhà để xem chuyện gì.
Một bên đùa bỡn uy hiếp, một vừa thưởng thức Lịch Ương vừa sợ lại cực lực nhẫn nại cầu khẩn… Nguyệt Diệp, tựa hồ phát nghiện!
Chỉ nghe hắn tràn ngập giọng điệu đùa giỡn: “Anh đoán xem tụi em đang làm cái gì nha?”
“Nguyệt Diệp!” Nguyệt Thần giận, nhưng y hoàn toàn không cách nào tưởng tượng giờ phút này hai đứa đang làm cái gì?
“Đừng nóng vội, em không có khi dễ Lịch Ương. Anh, nếu anh không tin, có thể hỏi Lịch Ương nha!”
“!” Hoàn toàn thật không ngờ, Nguyệt Diệp vậy mà đem tai nghe đưa tới trong tay của Lịch Ương, thân thể lửa nóng khó chịu, tâm, lại quá lạnh.
Bị Nguyệt Diệp cường bạo … Không thể nói! Bởi vì Nguyệt Thần sắp thi đấu rồi, ba rất coi trọng! Nó không thể khiến mọi người thêm phiền toái! Càng không thể… nói ra những lời nhục nhã như thế này! Bị anh Nguyệt Diệp cường bạo! Bị anh Nguyệt Diệp ép suốt cả một ngày!
“Anh Nguyệt Thần…” Lịch Ương, không nói được.
Nguyệt Thần rõ ràng nghe ra điểm kỳ quặc, kiềm chế, ôn nhu hỏi thăm: “Lịch Ương, có phải là Nguyệt Diệp khi dễ em hay không? Em cứ nói cho anh nghe, đừng sợ.”
“…” Lịch Ương, nghẹn ngào.
Đều là anh trai, Nguyệt Thần cùng Nguyệt Diệp, nhưng sao lại khác xa nhau như vậy!
Nhưng mà tại sao cho tới hôm nay, giờ phút này, nó mới hiểu được?
Vốn là cố ý muốn làm Lịch Ương khó xử, Nguyệt Diệp lại thấy gương mặt ửng hồng nhìn mình đầy chán ghét, tức giận trong lòng bùng lên, như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ.
“!” Lịch Ương thiếu chút nữa kinh hãi thét ra tiếng.
Nguyệt Diệp! Nguyệt Diệp, anh đang làm cái gì vậy?!
“Lịch Ương, em xảy ra chuyện gì vậy? Nói chuyện nha! Nguyệt Diệp khi dễ em sao? Lịch Ương? Lịch Ương?”
Tiếng nói lo lắng của Nguyệt Thần, tựa như là rất xa xôi, xa xôi…
Không có tác dụng đâu! Cho dù ỷ lại anh Nguyệt Thần cũng vô dụng, nó không thể ngăn cản anh Nguyệt Diệp cứ như vậy mà điên cuồng trong căn phòng này, ngăn cản Nguyệt Diệp cường bạo!
“Nguyệt, anh Nguyệt Thần…!”
Lịch Ương thở gấp rồi bắt đầu nói.
“Em…ừm…”
Sau một hồi thở gấp, nó cố gắng dùng âm thanh trấn định:”… Em phát sốt… Đau đầu… anh Nguyệt Thần… Em.. Ừm…”
” ─ ─ ─ ─” điện thoại, dập máy.
Bên tai bề bộn âm thanh nói chuyện của Nguyệt Thần, trong nhà, đã xảy ra chuyện!