Chuyện phát sinh ngày hôm nay cũng đã chứng thực cho điều này. Khi hắn vừa mới tới gần được thân thể đen ngòm của con trâu đực kia, con trâu vốn đang nằm xụi lơ trên mặt đất, đột nhiên thở dốc ra một tiếng mạnh mẽ, bốn vó đẩy mạnh trên mặt đất, toàn bộ thân hình cuối cùng vọt lên, giống như nhận được sức đẩy mạnh mẽ trên mặt đất, phóng thẳng về phía thân thể Hứa Nhạc.
Đồng tử Hứa Nhạc hơi co rút lại, sắc mặt hơi tái, tựa hồ như đã sợ quá nên tê liệt đứng tại chỗ vậy. Lúc này, trong tay hắn vẫn là cây gậy kích điện lúc nãy, nhưng lúc này nó đã lộ ra một lưỡi đao sắc bén, nhìn qua giống như là một lưỡi dao găm mà quân đội thường hay sử dụng vậy.
Chỉ giây lát sau, sự sợ hãi trong cơ thể gã thiếu niên đã thông qua bản năng kích thích mà chuyển hóa thành lực hành động cường đại. Trong nháy mắt cực kỳ nguy hiểm kia, hắn kịp lách người qua một bên. Một trận cuồng phong quét qua hai bên người hắn. Hắn cố gắng duy trì cặp mắt tinh tường của mình, đem toàn bộ các động tác của con trâu rừng trước mắt mình quan sát thật rành mạch, sau đó đem thanh kim loại sắc bén vẫn nắm chặt trong bàn tay phải kia đâm mạnh xuống.
Nhãn lực của Hứa Nhạc rất tốt, nếu không ở phương diện sửa chữa vi mạch cũng không có được tốc độ nhanh chóng như vậy. Tương ứng với thiên phú đó, đôi tay của hắn cũng vô cùng ổn định, cho nên vị trí mà thanh kim loại kia đâm xuống, cũng không chút sai lệch nào.
Ngay sau đó, thanh dao kim loại đã bị một cỗ lực lượng cực mạnh kéo giật đi, rời khỏi bàn tay của hắn, chỉ còn lại cái chuôi đao, cái lưỡi dao nằm lại trên chỗ hai tấc gần cái bờm trên gáy con trâu đực, trên đó, còn rơi ra vài giọt máu tươi.
Ầm một tiếng, con trâu đực ngay cả cây gậy kích điện cũng không chế phục được, bằng một tư thế cực kỳ hung mãnh lướt qua bên người Hứa Nhạc, lại bằng một tư thế cực kỳ quyết tuyệt mạnh mẽ ngã rạp xuống dốc sườn núi bên dưới, hất tung lên vô số cát bụi cùng với cỏ cây.
Hứa Nhạc giơ cao cái chuôi trống rỗng của thanh chủy thủ, ngây ngốc nhìn đầu trâu đực đang nằm im lìm trên mặt đất, trầm mặc một lúc lâu, hai chân hắn mới thôi run rẩy, sắc hồng mới dần dần quay trở lại trên gương mặt của hắn. Mấy giây trước, hắn quả thật vô cùng kinh hãi, bởi vì hắn thật sự không ngờ nổi con trâu đực này lại có khả năng chịu đựng mạnh mẽ như thế, dưới tình huống điện lưu còn sót lại trong cơ thể, thế nhưng vẫn còn có thể hung mãnh như thế.
Trầm mặc một lúc thật lâu, nổi khiếp sợ trong lòng hắn vẫn còn chưa thể tiêu tan bớt. Đi tới gần con trâu rừng, xác nhận nó đã thật sự chết rồi, mới cực kỳ cẩn thận cầm cái lưỡi thanh chủy thủ trên đầu con trâu dùng lực rút ra.
Mũi dao găm đã gần như phá hủy hoàn toàn khu vực trung khu thần kinh trên đầu con trâu đực, dù cho nó thật sự còn sống cũng không cách nào biểu lộ sự phẫn nộ của nó được nữa. Hứa Nhạc theo bản năng híp mắt lại, nhìn thoáng qua vết máu còn lưu lại trên lưỡi đao. Thứ chất lỏng đó dưới ánh sáng nhàn nhạt của hoàng hôn, phát ra quang mang lóng lánh nhàn nhạt. Trong lòng hắn cũng không hề có bất cứ sự phấn khởi nào, cũng không có gì kích động, phần lớn chỉ là sự sợ hãi mà thôi.
- Sau mười phút, Bả Thủ mới có thể dùng được lần nữa?
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía gã Phong Dư đang ngồi phía bên kia cái hàng rào, gào lớn một tiếng, trong thanh âm tràn ngập sự phẫn nộ cùng oán giận.
Bả Thủ là cái tên mà hắn đặt cho cây gậy kích điện kèm với thanh chủy thủ này. Cái thứ vũ khí kim loại này thiết kế quả thật tinh xảo, nhưng chỉ là gần tinh xảo mà thôi. Mỗi một lần nạp điện, cũng chỉ có thể phóng xuất ra một tia lưu điện, hoàn toàn không thể nào so sánh được với vũ khí chân chính trong quân đội được. Ngoại trừ cây Bả Thủ này được thiết kế khá vừa tay với hắn, khi cầm nắm cực kỳ thoải mái, Hứa Nhạc cũng không phát hiện có cái gì khiến hắn thích cái thứ này.
Cho nên, hắn mới gọi nó là Bả Thủ.
Nếu cây gậy kích điện có thể phóng thích điện lưu hai lần liên tiếp, thời khắc lúc nãy hắn cũng sẽ không lâm vào nguy hiểm như thế. Khó trách Hứa Nhạc lại nổi nóng với vị đại thúc Phong Dư kia đến như thế.
Khi Phong Dư bắt tay thiết kế cố ý để lại một khuyết điểm, cường độ dòng điện khi phóng thích ra cũng cố ý tăng lên thêm hai mươi phần trăm nữa, do đó khiến cho nó chỉ có thể sử dụng được một lần mà thôi.
Phong Dư ngồi phía bên kia hàng rào điện, nhìn thấy rõ ràng hết tất cả. Hắn có thể rất dễ dàng đem sự khiếm khuyết kia sửa chữa cho hoàn hảo, nhưng hắn vẫn không có nói cho Hứa Nhạc, cũng không có tự mình ra tay. Bởi vì hắn không muốn đem một cái vũ khí cường hãn như vậy để cho Hứa Nhạc sử dụng.
Thật ra từ nhiều năm trước, Phong Dư vẫn cho rằng nhân loại ngày nay quá mức ỷ lại vào máy móc, chuyện này cũng không phải là chuyện gì tốt, chỉ khiến cho nhân loại không biết tự phấn đấu tìm tòi nghiên cứu thêm nữa. Về những lý luận như vậy, Phong Dư tạm thời còn không muốn cùng Hứa Nhạc tranh luận, cho nên khi nghe được những trách móc oán giận của gã thiếu niên kia, hắn cũng chỉ cười cười, cũng không có trả lời, ngược lại còn lấy từ trong một cái túi trên cái quần bò của hắn ra một bao thuốc cùng với diêm quẹt, mồi một điếu, vô cùng thỏa mãn phập phà mấy cái.
Hứa Nhạc ủ rũ quay đầu đi, khẽ khom người xuống, bắt tay vào việc.
Nhìn cảnh bên kia bức tường, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, gã thiếu niên bận rộn làm việc, trong lòng Phong Dư bất chợt giật mình một chút. Kỳ thật hắn là một nhân vật bản tính lãnh khốc, bằng không cũng không một thân một mình chạy trốn tới khu Đông Lâm, một nơi hẻo lánh như thế. Nhưng quang cảnh ấm áp trên thảo nguyên cùng với cảnh hoàng hôn làm nền, nhìn gã thiếu niên được nắng chiều chiếu rọi, vừa lột da trâu, cắt thịt trâu, thỉnh thoảng lại quẹt tay lên quần áo trên người để lau đi vết máu bẩn trên tay.
Đây thực sự là một màn huyết tinh, nhưng lại là một mỹ cảnh tràn ngập sinh mệnh. Tất cả các sinh mệnh trên thế giới, đều là trải qua sự lưu chuyển giữa tử vong và sinh tồn. Phong Dư kinh ngạc đến mức quên cả hút thuốc. Nhìn gã thanh niên đang múa đao xẻ thịt kia, hắn không khỏi nhớ tới nhiều năm trước xem được cảnh trong văn học cổ xưa, cảnh mùa thu thu hoạch, nông dân thu hoạch hoa màu, đem sản phẩm đổi lấy nhu yếu phẩm bình thường. Cảnh trong một bộ lạc, nam nhân, nữ nhân cùng ngồi uống rượu, cầm thịt động vật nướng trên đống lửa, cùng nhau ăn uống, rất ư là vui vẻ.
Một tia mỉm cười nổi lên trên hai má Phong Dư. Một nụ cười này của hắn đối xứng với mái tóc hoa râm hai trên đầu, tựa hồ như tiết lộ độ tuổi chân thật của hắn, mang theo một cỗ hương vị tang thương, buồn bã.
Hắn vẫn cảm thấy đứa nhỏ Hứa Nhạc này quả thật vô cùng thú vị. Bởi vì bản thân đứa nhỏ này tựa hồ mãi mãi đem toàn bộ tinh lực của mình đều đặt trên hai cái lý tưởng kia, căn bản không có chú ý đến những năng lực mà hắn bộc phát ra trên các phương diện khác.
Cũng giống như lúc nãy, chớp mắt hắn đã giết xong một đầu trâu rừng đầu đàn. Ngoại trừ những người đã từng trải qua khóa huấn luyện đặc biệt, còn ai có thể chỉ bằng một thanh chủy thủ đã có thể giết chết một con trâu đực như thế? Vì nguyên nhân gì mà mấy năm nay trong chợ đen không hề có bán thịt trâu rừng?
Phong Dư nhớ lại câu hỏi lúc trước của Hứa Nhạc, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng không khỏi càng thêm tươi hơn nhiều. Dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt về súng ống của chính phủ Liên Bang, đám buôn lậu chợ đen ai mà dám mạo hiểm sinh mạng đi liệp sát trâu đực cơ chứ?
Đứa nhỏ này... về phương diện năng lực bản thân quả thật là ngu ngốc mà. Chẳng lẽ hắn cũng không phát hiện ra lúc trước khi dẫn dụ con trâu đực kia, mình và hắn có thể chạy nhanh hơn cả một đầu trâu đực hay sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy được, chính mình có thể bằng một thanh chủy thủ nhỏ đã có thể giết chết một đầu trâu đực, đây là một chiến tích so với sửa chữa đồ điện tử giỏi càng thêm đáng tự hào hơn nhiều sao?
- @#[email protected], #!$%#@, ...
Dưới ánh nắng chiều, Hứa Nhạc vừa liên tiếp văng tục, vừa cố gắng chịu đựng công việc đồ tể chán ngắt mà cực nhọc này. Hắn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, đứng thẳng lưng, chống nạnh quát về phía gã trung niên vô sỉ đang ngồi hút thuốc nhàn nhã kia:
- Không tính xương cốt dư thừa, vẫn còn hơn hai trăm cân. Ông cứ tiếp tục nhàn hạ như vậy, tới khuya cũng còn chưa có cơm ăn nữa!
Các phương diện thiên phú mà gã thiếu niên Hứa Nhạc này thể hiện ra ngoài, kỳ thật trong mắt Phong Dư cũng không tính là cái gì. Trong suốt quãng đời trước đây của hắn, không biết đã nhìn qua biết bao nhiêu thiên tài chân chính rồi. Mà lúc trước khi giết chết đầu trâu rừng kia, Hứa Nhạc đã thể hiện ra sự bình tĩnh trầm ổn tuyệt không thích hợp với độ tuổi của hắn. Mặc dù hai chân hắn sợ hãi đến phát run, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh như trước, đó mới chính là chỗ mà Phong Dư tán thưởng hắn nhất.
Đồng thời, đó cũng chính là chỗ mà Phong Dư cho rằng gã thiếu niên này không thú vị nhất. Cho nên, hiện tại hắn nghe được Hứa Nhạc chửi tục mấy câu, ngược lại còn có chút cao hứng, miệng cười thật tươi, đứng dậy, vỗ vỗ mông.