Mục lục
Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh cô bé, thì tâm tình lại là phi thường không xong rồi.

Khi hắn đi đến Tê Hà Châu, vợ chồng Chung Tư lệnh vô cùng tin tưởng hắn có đầy đủ năng lực để mà bảo hộ cho sự an toàn của Tiểu Dưa Hấu, cho nên bọn họ mới đáp ứng lời thỉnh cầu của cô con gái bảo bối, không có lựa chọn phong tỏa khu công viên trò chơi, hơn nữa còn cố gắng sắp xếp đi theo cô ta, giống hệt như một gia đình vô cùng bình thường vậy, đi theo Hứa Nhạc chậm rãi du ngoạn khắp nơi xung quanh khu công viên.

Nhưng mà giống hệt như tại khu sân chơi trò chơi khổng lồ bên vách núi trong trang viên Mộc Cốc năm xưa vậy, những trò chơi thuộc loại cảm giác mạnh như là Phi thuyền vũ trụ hay là Tàu lượn siêu tốc, tất cả đều khiến cho Hứa Nhạc thập phần thống khổ, sắc mặt tái nhợt, mày nhăn mi khổ, cảm giác một loại hương vị cực kỳ khó chịu.

Tố chất thân thể cường hãn đệ nhất trong Liên Bang, cùng với sự rèn luyện quân sự vô cùng nghiêm cẩn hằng ngày, tựa hồ đối diện với các hạng mục trò chơi kích thích bình thường mà đám thiếu nhi vô cùng yêu thích, lại cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Mãi cho đến khi đi xuống khỏi chiếc Tàu lượn siêu tốc, Hứa Nhạc vẫn còn cảm thấy hai chân của chính mình vẫn có chút giống như là nhũn ra, cảm giác trong ngực trong bụng không ngừng nhộn nhạo, tựa hồ như là muốn nôn mửa vậy.

- Lý Phong lúc mới mười hai tuổi, lần đầu tiên đi đến Tây Lâm, ta đã từng dẫn hắn đến khu công viên trò chơi thiếu nhi chơi một lần. Thế nhưng hắn đối với những trò chơi mà đám thiếu nhi bình thường thích nhất, căn bản là vô cùng khinh thường, hoàn toàn không muốn chơi thử.

- Nhưng mà hai tháng sau đó, khi hắn ở tiền tuyến lần đầu tiên chính thức giết người, hắn ngồi một mình hút thuốc suốt một đem trời. Sau đó sáng sớm hắn đã chạy đến công viên trò chơi, liên tục ngồi suốt ba mươi tám lần trò chơi Tàu lượn siêu tốc.

- Lúc ấy tất cả những người trong khu công viên trò chơi cùng với bản thân ta, sau khi nhận được tin tức đã cấp tốc chạy tới, cũng nhìn hắn mà cực kỳ choáng váng. Ai cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi, một đứa bé con khuôn mặt ngây ngô như thế, sau khi chơi Tàu lượn siêu tốc mấy chục lần như vậy, biểu tình lại vẫn là một mảnh im lặng trầm mặc không một chút biến hóa gì cả, cũng chỉ là hướng ta xin một điếu thuốc lá mà thôi.

- Mãi cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn còn nhớ rõ ràng, gã tiểu tử kia lúc đó, động tác rút điếu thuốc mặc dù còn rất cứng ngắc, cực kỳ không chút thuần thục, nhưng mà cặp môi đang ngậm điếu thuốc cùng với mấy ngón tay đón lấy chiếc bật lửa, tuyệt đối không có một tia run rẩy nào cả.

- Cho nên nhìn thấy biểu hiện ngày hôm nay của cậu, ta thật sự vô cùng hoài nghi, cậu lúc trước ở trong Lâm Viên cùng hắn đáng thành ngang tay, hơn nữa sau đó tại đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ đối chiến Robot lại còn chiến thắng nữa. Mấy cái lời đồn này căn bản có phải là sự thật hay không?

Vợ chồng Chung Tư lệnh ngày hôm nay ăn mặc thành một cặp vợ chồng vô cùng bình thường, một cặp cha mẹ vô cùng bình thường, đứng lẫn vào trong đám người ở bên dưới khu vực trò chơi Tàu lượn siêu tốc, đứng chờ hai tên gia hỏa một lớn một nhỏ kia.

Lúc này Chung phu nhân đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô con gái bảo bối, nghe cô nàng không ngừng hưng phấn mà khoe khoang đủ thức. Mà Chung Sấu Hổ thì lại vô cùng trào phúng nhìn Hứa Nhạc, không một chút lưu tình nói ra những lời nói tràn ngập tính đả kích như thế.

Hứa Nhạc sau khi xuống khỏi Tàu lượn siêu tốc, một mực cầm lấy bình thủy nước đá, uống nhanh để bình phục tâm tình đang nhảy lên vô cùng kịch liệt của mình, để cho mớ mồ hôi đang ngập đầy người kia có thể sớm thu liễm lại một chút. Nghĩ đến lúc này hắn đã thể hiện ra sự mất mặt vô cùng, nhất là mất mặt ở trước mặt của Tiểu Dưa Hấu, hơn nữa đây lại là đến lần thứ hai nữa, hắn đã nghĩ cảm thấy vô cùng khó chấp nhận nổi. Lúc này lại nghe thấy những lời nói tràn đầy tính trào phúng của vị đại nhân vật đang ở bên cạnh mình, cuối cùng nhịn không được, cắn răng lạnh giọng phản bác một câu.

- Tôi đây chính là do vấn đề tâm lý mà thôi, cũng không phải là do vấn đề năng lực. Còn về chuyện Lý Phong, hắn vốn là một gã điên, tôi thì lại không hề điên!

Bởi vì Hứa Nhạc đi đến Tê Hà Châu, cho nên cái vị Điền mập mạp thực lực vô cùng khủng bố kia cũng không cần phải thời khắc nào cũng đi theo bên cạnh của Tiểu Dưa Hấu. Người này chỉ là tùy tiện tìm một cái lý do gì đó, là có thể lánh mặt, tận hưởng cuộc sống thảnh thơi hiếm hoi của chính mình. Vì thế lúc này Hứa Nhạc liền thay thế vị trí của hắn, thậm chí là vị trí ở trên bàn ăn.

Kế tiếp chính là thời điểm ăn trưa. Bốn người liền đơn giản mà trực tiếp ở trong cửa hàng thức ăn nhanh của khu công viên trò chơi giải quyết. Loại an bày bình thường đến mức không thể bình thường hơn này, đối với một nhà ba người đến từ Tây Lâm mà nói, rõ ràng là một cuộc sống đã rất lâu rồi không có tiếp xúc qua. Bất luận là hai vợ chồng người lớn cùng với cô bé con cũng là thập phần hài lòng.

Ở trên bàn ăn trưa, trong thanh âm ồn ào của cửa hàng thức ăn nhanh, trong những cái hương vị của các món ăn hơi có chút cay nồng đặc trưng cho khẩu vị vùng Tê Hà Châu, vị Chung tư lệnh, trên người mặc một bộ quần áo thường phục, vẫn như cũ không hề đình chỉ sự trào phúng đả kích đối với Hứa Nhạc.

Từ vấn đề chơi trò chơi Tàu lượn siêu tốc, cho đến buổi nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân, theo lời của ông ta, biến thành một hồi quảng cáo hình tượng vô cùng rầm rộ, cho đến việc Hứa Nhạc vô tội biến thành một vị tiểu binh xung phong giữa hai thế lực chính trị khổng lồ bên trong Liên Bang, vô số những lời phân tích lãnh bạc đạm mạc, theo như những lời tuôn ra từ trong miệng của vị bá chủ Đại khu Tây Lâm này, khiến cho sắc mặt của Hứa Nhạc cũng chỉ thuần một màu trắng bệch, không thể nói ra bất cứ lời gì để mà chống đỡ lại.

Chung phu nhân mới ban đầu chỉ là trầm mặc ngồi một bên lắng nghe, một lúc sau đó lại cảm thấy có chút không chịu nổi, khẽ nhíu cặp mày thanh tú, giống hệt như một vị tỷ tỷ hiền dịu bênh vực cho đệ đệ của mình vậy, nhẹ nhàng lạnh nhạt phản bác, che chở cho Hứa Nhạc.

Mày liễu của giai nhân vừa khẽ dựng lên, đầu mãnh hổ tự nhiên chấp nhận phục tùng.

Hứa Nhạc mãi vẫn cho rằng một vị đại nhân vật giống như vị lão đầu hổ Tây Lâm này, bởi vì nhiều năm trời ở biên thùy Tây Lâm cùng với đám người của Đế Quốc tác chiến, trong đầu lúc nào cũng toàn bộ là chiến lược cùng với âm mưu, lại bởi vì lâu lắm rồi cũng chưa từng có trải qua một cuộc sống gia đình bình thường mà vui vẻ như thế này, cho nên về mặt tâm lý nhất định sẽ xuất hiện loại vấn đề tâm lý giống hệt như chính mình đối mặt với những trò chơi kích thích hoàn toàn bình thường vậy, cho nên cũng thật không quá mức để ý đến mấy cái vấn đề này. Chỉ là khi hắn phát hiện ra vị Tư lệnh cao cấp này bắt đầu dùng giọng điệu nghiêm túc mà không ngừng răn dạy tiểu bằng hữu Tiểu Dưa Hấu lúc nào cũng vô cùng nhu thuận khiến kẻ khác thương tiếc này, cặp mày vốn luôn thẳng tắp của hắn rốt cuộc cũng nhịn không được mà nhăn chặt lên một chút.

- Một đứa con gái con của mọi nhà, mỗi ngày cũng chỉ luôn thầm nghĩ đến chuyện chơi đùa mấy cái loại trò chơi nhàm chán như thế này, lại còn điên điên khùng khùng hô to kêu gào như thế, còn có thể thống gì nữa đây chứ?

Chung Tư lệnh nhìn chằm chằm về phía cô con gái đang trầm mặc cúi đầu ngồi cạnh bàn, ngữ khí vô cùng nghiêm túc mà răn dạy:

- Thỉnh thoảng chơi đùa một chút cũng không có vấn đề gì… Nghĩ lại Lý Phong kia, thời điểm hắn bằng tuổi của con, đã làm ra những chuyện xuất sắc như thế nào?

Con gái con của mọi nhà? Vị lão đầu hổ Tây Lâm này nói chuyện sao lại trở nên lải nhải đến như vậy?

Hứa Nhạc lúc này đang ngồi bên cạnh của cô bé con, thân thể giống hệt như một gốc cây khẳng khiu, nhịn không được lắc lắc đầu một chút, trong lòng thầm nghĩ vị Chung Tư lệnh này vì cái gì lại cứ mãi vẫn muốn lấy cái tên Lý Cuồng Nhân kia làm đối tượng để so sánh với con gái mình như thế? Chẳng lẽ ông ta không biết rằng cái tên gia hỏa kia thật sự là một gã điên hay sao? Hay là nói ông ta thật hy vọng cô con gái của chính mình trong tương lai sẽ trở nên thô bạo điên cuồng giống như vậy sao? Hoặc là Chung lão hổ mãi vẫn luôn thất vọng với chuyện bản thân mình không có con trai, cho nên mới theo bản năng một phen nhìn Lý Cuồng Nhân thật sự trở thành con trai của chính mình sao? Như vậy chẳng phải ông ta sẽ biến thành con trai của lão đầu tử tại Phí Thành hay sao?

Trong đầu rất nhanh liên tưởng vòng quanh qua lại, cuối cùng lại trực tiếp một phen ví von vị lão đầu hổ Tây Lâm biến thành một hình tượng vô cùng quái dị, Hứa Nhạc nhịn không được bật ra một nụ cười trào phúng, Chung Tư lệnh khẽ nhíu mày hỏi:

- Cười cái gì thế?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, đột nhiên nghĩ đến những cái suy luận lung tung của chính mình nói không chừng cũng là sự thật, trong lúc nhất thời trong lòng không khỏi phát lên vài phần cảm xúc căm tức nhàn nhạt, nghĩ đến Tiểu Dưa Hấu có được một người cha như vậy thật đúng là một sự thất bại.

- Cũng không có gì. Tôi chỉ là rất muốn nói, phàm là những nữ nhân vĩ đại mà tính tình độc lập, lúc còn nhỏ tuổi tất nhiên cũng vô cùng thích ngồi trên Tàu lượn siêu tốc.

Hắn tự nhiên cũng không hề biết được, một cái suy luận vô cớ không chút logic, thuần túy nhằm để đứng trên lập trường của Tiểu Dưa Hấu như thế này, kỳ thật mơ hồ đã vượt qua cả không gian, hướng về phía bên kia đầu vũ trụ vô cùng xa xôi, hơn nữa còn ở trên người của một vị nhân vật vĩ đại, thậm chí là phải nói vô cùng thiên tài nào đó, đạt được một sự chứng minh vô cùng hoàn mỹ.

Tất cả những người đang ngồi ở nơi này cũng không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến vấn đề này. Vợ chồng Chung Tư lệnh nghe những lời nói nghiêm túc mà tựa hồ có chút hờn dỗi của Hứa Nhạc, sau một lúc ngẩn người, không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt. Bọn họ rõ ràng mà lại vô cùng kinh ngạc phát hiện ra, cái gã gia hỏa tuổi trẻ thực lực không tầm thường này, tựa hồ là thật sự vô cùng sủng cái cô con gái của chính mình.

Bốn người cùng nhau đến công viên trò chơi chơi đùa, vợ chồng Chung Tư lệnh cũng không có khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy quá nhiều hương vị của một gia đình đại nhân vật bên trong Liên Bang. Một buổi đi chơi vô cùng hòa thuận vui vẻ như thế này, thật sự ẩn chứa một loại cảm giác như một buổi picnic gia đình hoàn toàn bình thường.

Chỉ tiếc là bất cứ buổi thịnh yến nào cũng sẽ phải có một khắc chia tay tan cuộc, huống chi chỉ là một buổi thức ăn nhanh bình thường? Bảy chiếc xe quân dụng chống đạn, trong ánh mắt ngạc nhiên cùng với cực kỳ khiếp sợ cùng với nhìn chăm chú của tất cả mọi người bên trong khu công viên, chạy đến, dừng lại ngay trước cửa của cửa hàng thức ăn nhanh, đem bốn người bên trong đó tiếp nhận đi.

Phía sau một chiếc xe quân dụng chống đạn, cặp mắt trong trẻo to tròn của tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa bắt đầu ẩn chứa một tầng hơi nước ẩm ướt. Cô bé tựa đầu vào trong lòng của mẫu thân, thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt nhìn về phía phụ thân đang ngồi bên cạnh cửa sổ, hạ giọng tinh tế nói:

- Mẹ à, mẹ cần phải nhanh nhanh trở về đây với con đó.

- Ngoan đi… Mẹ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà quay trở về mà.

Chung phu nhân mỉm cười nói.

- Ba ba, ba cũng giống như vậy được không?

Cô bé con cố gắng thu hết dũng khí, nhìn về phía vị phụ thân biểu tình lạnh lùng nghiêm túc bên cạnh cửa sổ, rụt rè nói:

- Tựa như là Hứa Nhạc ca ca đã nói vậy, chờ sau khi cha thay Liên Bang đánh thắng một trận chiến cuối cùng này, con có thể trở về Tây Lâm thăm cha có được không?

Trên khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng giống hệt như một tảng đá điêu khắc thành của Chung Tư lệnh, ở giờ phút này bất chợt rốt cuộc cũng khẽ buông lỏng lại một chút… Thay Liên Bang đánh thắng một trận chiến cuối cùng này, cần phải có thời gian bao lâu đây chứ? Cô con gái này có thể kế thừa gia nhiệp, mới có thể quay trở lại gia hương tại Tây Lâm, cái này lại cần phải mất bao nhiêu thời gian đây chứ?

- Được!

Ông ta trầm mặc trả lời.

Tướng quân Chung Sấu Hổ, Tổng Tư lệnh Quân khu IV Liên Bang, kiêm Tổng chỉ huy mặt trận Tây Lâm, ở giữa mùa xuân năm 70 của Hiến Lịch 37 Liên Bang, hoàn thành công tác báo cáo tình hình tiền tuyến tại Nghị Viện Thủ Đô Tinh Quyển, bước lên Cổ Chung Hào trên con đường quay về Đại khu Tây Lâm. Đại khu Tây Lâm vừa mới đem Quân viễn chinh Đế Quốc tiêu diệt hoàn toàn sạch sẽ, căn bản vẫn cần ông ta tọa trấn. Chiến lược mà Liên Bang tìm cách tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc, Liên Bang đã trù tính một khoảng thời gian rất lâu, càng cần ông ta ở tiền tuyến Tây Lâm tiến hành phối hợp cùng với an bày.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều giới tin tức truyền thông cùng với các nhà bình luận chính trị, việc Liên Bang tiến công về phía bản thổ Đế Quốc, không hề nghi ngờ cũng chỉ có vị mãnh hổ Tây Lâm, trước đây trong trận chiến ở tiền tuyến Tây Lâm thể hiện ra một tài hoa quân sự thiên tài không hề tranh cãi này, mới có đầy đủ tư cách cùng với thực lực đảm đương vai trò Tổng chỉ huy.

Cùng với quá trình từ Đại khu Tây Lâm đến Thủ Đô Tinh Quyển hoàn toàn bất đồng, lần này đây thê tử của ông ta, nữ sĩ Lăng Mân, Tổng Giám đốc Công ty Cổ Chung, cũng cùng với ông ta quay trở về Đại khu Tây Lâm. Một cặp vợ chồng nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang này lựa chọn chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào, do Chiến hạm cải trang thành phi thuyền thương mại để quay trở về gia hương. Chỉ là hiện tại chiếc phi thuyền này đã thay đổi Thuyền trưởng.

Chung phu nhân quay về Đại khu Tây Lâm lần này, biểu hiện bên ngoài chỉ là do vấn đề kinh doanh cần thiết của Công ty Cổ Chung, nhưng chỉ có rất ít người mới biết rõ ràng, lần này bà ta quay về nhà tại Chung Gia chính là muốn giải quyết một vài vấn đề nào đó liên quan đến những thế lực ngoại thích của Chung Gia.

Những vấn đề này Hứa Nhạc quả thật cũng không biết. Hắn lúc này chính là đang im lặng lắng nghe những lời nói trước khi rời đi của Chung Tư lệnh, cảm giác được những ngọn xuân phong bên trong căn cứ sân bay quân sự này, đột nhiên trở nên có chút lạnh lẽo.

- Buổi tối ngày hôm qua bên trong Dinh thự Tổng thống, cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiến hành một lần nói chuyện cuối cùng. Tôi đã đáp ứng với Tổng thống tiên sinh, một khi mà Liên Bang bắt đầu chuẩn bị chiến lược mở rộng thông đạo không gian, tiến công về phía bản thổ của Đế Quốc, tôi thật vinh hạnh có thể đảm nhiệm chức vị Tổng Tư lệnh của ba quân.

Cặp lông mày của Chung Sấu Hổ ở bên trong những luồng gió xuân nhẹ nhàng mà khẽ run rẩy, ông ta trầm mặc một lúc sau, mới mở miệng tiếp tục nói:

- Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, tôi cùng với Tổng thống tiên sinh, trên phương diện bố trí binh lực cùng với việc phân phối tài nguyên năng lượng vẫn còn tồn tại rất nhiều sự bất đồng chưa thống nhất với nhau. Buổi nói chuyện được tiến hành đến cuối cùng, thế nhưng sự bất đồng chưa thống nhất của chúng ta vẫn như cũ chưa thể giải quyết hoàn toàn được.

Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe. Lần trước trong buổi nói chuyện với nhau tại quán ăn thịt nướng tại Đại khu Tây Lâm, hơn nữa cộng thêm một chút phân tích riêng, hắn rất rõ ràng sự bất đồng chưa thống nhất này là đại biểu cho cái gì.

Chung Gia chính là gia tộc duy nhất bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có thể nắm binh quyền trong tay, khống chế được hoàn toàn mạch máu kinh tế quân sự bên trong Đại khu Tây Lâm. Chính phủ Liên Bang như thế nào lại có thể không cảnh giác được đối với việc hạn chế bớt thực lực của cái thế lực này? Nếu không có sự tồn tại của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, Đại khu Tây Lâm từ hơn mười năm nay vẫn mãi đổ máu hy sinh, thay Liên Bang tử thủ tại một góc của vũ trụ này, như vậy thế lực Đại khu Tây Lâm này sớm đã bắt đầu nổi dậy yêu cầu giành độc lập, đối diện với thế cục chính trị trước mắt như thế này, giữa Chính phủ Liên Bang cùng với Tây Lâm này rất khó có được một sự tín nhiệm chân chính.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ của ông ta, có được đầy đủ trí tuệ chính trị cùng với dũng khí, đã lựa chọn Chung Tư lệnh đảm nhiệm chức vụ Tổng chỉ huy của một hồi chiến tranh này. Thế nhưng bọn họ cũng đồng dạng phải lo lắng về vấn đề bên phía Tây Lâm có thể hay không bởi vì nguyên nhân như vậy mà phát triển mạnh mẽ lên, cho nên khẳng định sẽ trên phương diện điều phối tài nguyên cùng với phương diện số lượng quân đội mà Chung Gia có thể trực tiếp khống chế, đã đề ra sự yêu cầu nghiêm chỉnh đối với bản thân.

- Lựa chọn thời điểm như thế này, có sự lựa chọn như vậy cũng chút kỳ quá a…

Hứa Nhạc cũng không có khả năng cùng với năng lực để giải quyết triệt để những vấn đề lớn khiến cho Liên Bang trở nên phức tạp vô số năm như thế này, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu mà phát biểu ra sự cảm khái của bản thân mà thôi.

- Đối mặt với đối thủ cường đại giống như Đế Quốc vậy, sự bất đồng không thống nhất vốn dĩ cũng không được phép có.

Vẻ mặt của Chung Sấu Hổ không một chút biểu tình, nói:

- Tước đi binh quyền của Chung Gia Tây Lâm, từng bước tiến hành thay đổi quan viên sự vụ cơ sở của Đại khu Tây Lâm, đem toàn thể Tây Lâm dần dần tiến vào trong cơ cấu chính trị thống nhất của toàn thể Liên Bang… Bất luận từ góc độ cái gì mà nói, ví dụ như vì cuộc chiến tranh đối với Đế Quốc, giống như là lo lắng cho sự phát triển ổn định lâu dài cùng với hòa bình của Liên Bang mà nói, tất cả những hành động này cũng đều là tuyệt đối chính xác cả. Hơn nữa Tổng thống tiên sinh cũng thể hiện ra đầy đủ sự thành ý của bản thân ông ta… Nhưng mà… ta vẫn như cũ không thể đáp ứng bất cứ điều gì trong chuyện này.

- Hàng ngàn hàng vạn năm nay, Chung Gia mãi vẫn luôn là gia tộc có bối cảnh lực lượng yếu ớt nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Bởi vì tiến hành chinh chiến nhiều năm, chúng ta cùng với sáu đại gia tộc khác có mối quan hệ vô cùng đạm mạc, thậm chí có thể nói là bất hòa nữa. Nhưng mà lại bởi vì một số ân oán xưa cũ khi tiến hành khai phá Đại khu Đông Lâm, cho nên Chung Gia chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn là mục tiêu hàng đầu khi tiến hành xuống tay của Chính phủ Liên Bang. Những hồi giáo huấn trong dòng lịch sử này thật sự vô cùng thảm thiết, Chính phủ Liên Bang cũng không dám tin tưởng vào Chung Gia chúng ta, mà Chung Gia chúng ta cũng không dám tin tưởng vào Chính phủ Liên Bang.

- Cho nên Chung Gia chúng ta cũng đều phải không tiếc hết thảy mọi trả giá, giống như là thời thơ ấu của chúng ta, giống như là thời thơ ấu của con gái của ta, giống như là thời kỳ trưởng thành của vô số người thừa kế các đời của Chung Gia… Cũng muốn một phen đem quân quyền mạnh mẽ nắm chặt trong tay mình. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được quyền lực cùng nói chuyện với Chính phủ, mới có thể, tiếp tục… sinh tồn kéo dài gia tộc.

- Chung Gia, cũng không phải là Chung Gia của một mình ta, mà là Chung Gia của toàn thể Chung Gia…

Lời nói của Chung Tư lệnh đến tận đây mà dừng bặt lại, giống hệt như là lúc này ở trên sân bay đột nhiên đình chỉ lại những ngọn gió xuân vậy. Cặp mày của Chung Sấu Hổ nhất thời nhướng lên, mang theo một tia thú vị trầm mặc ngắm nhìn Hứa Nhạc.

Ông ta cũng không phải là muốn thông qua việc nói chuyện với Hứa Nhạc mà hướng về phía Phí Thành Lý Gia truyền lại tin tức gì cả. Trên thực tế, mấy năm gần đây, bởi vì có chút mơ hồ hờn giận hoặc nói chính xác là phẫn nộ đối với sách lược luân chiến Tây Lâm của vị Quân Thần lão nhân gia bên kia, ông ta thậm chí cũng không có thông qua Lý Phong mà tiến hành âm thầm liên hệ gì với bên phía Phí Thành cả.

Ông ta hiện tại chỉ là muốn cùng với cái tên tiểu tử vô cùng thú vị này nói chuyện gì đó. Ngay cả bản thân Chung Sấu Hổ cũng không rõ vì cái gì mà mình lại muốn nói ra, cuối cùng cũng chỉ có thể cho là do Hứa Nhạc trời sinh đã có một loại khí chất khiến cho người khác có một loại cảm giác tin tưởng. Chỉ là tên tiểu tử này chính là một tên gia hỏa chẳng biết cái gì gọi là nhân gian hiểm ác, thế nhưng lại có một mặc dũng cảm cùng với chính nghĩa, không biết trong tương lai có thể có một ngày nào đó đụng phải những sự kiện ám muội đổ máu…

- Thanh niên bốn có? Điền mập mạp dùng cái từ ngữ này hình dung cậu quả thật là có chút chuẩn xác.

Chung Tư lệnh vỗ vỗ lên bả vai của Hứa Nhạc, cúi người xuống ôm lên cô con gái nhu thuận của chính mình, sau đó xoay người lại, nghiêm túc nói với Thượng Tá Lai Khắc, lần này ở lại Tinh cầu S1 làm công tác, nói mấy câu gì đó.

Sau đó ông ta dìu người thê tử của mình, mỉm cười hướng về phía Chiến hạm mà đi đến.

Chiếc phi thuyền vận chuyển đậu trên sân bay bốc thẳng lên không trung. Những dòng khí xoáy trên sân bay vô cùng mãnh liệt, Hứa Nhạc đứng ở bên dưới sân bay khẽ nheo mắt lại đưa tiễn, cho đến lúc chiếc phi thuyền vận chuyển kia hóa thành một điểm đen nhỏ bé trên tầng khí quyển.

Những ngọn gió nhẹ nhàng thổi quét giữa ngày xuân có cảm giác vô cùng hiu quạnh. Trong lòng Hứa Nhạc khẽ động một cái, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Dưa Hấu. Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại di động trong túi áo của hắn chợt kêu vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK