Hứa Nhạc chậm rãi nhắm chặt cặp mắt lại, cặp mày rậm rạp như hai thanh phi đao cũng từ từ nhíu lại, căn bản không phát hiện ra loại biến hóa thần kỳ trên người của Đạt Văn Tây. Hắn vẫn như cũ thong thả mà cẩn thận chậm rãi đem cỗ lực lượng nóng rực thần kỳ bên trong cơ thể mình, thông qua cánh tay truyền thẳng vào thân thể của Đạt Văn Tây. Sắc mặt của hắn càng ngày càng trở nên tái nhợt đi, phần vai trái đã bắt đầu không thể khống chế được, khẽ rung rẩy nhàn nhạt, nhìn qua thập phần vất vả.
Đám đội viên vẫn luôn một mực im lặng nghỉ ngơi, từ khi Hứa Nhạc bắt đầu ngồi xuống bên cạnh Đạt Văn Tây, đã luôn chú ý đến tình huống xảy ra ởi nơi này. Hùng Lâm Tuyền nhìn thấy một màn xảy ra như thế, mới kéo cái thân thể cực độ mỏi mệt của chính mình đi tới.
Ngay khi bàn tay của Hùng Lâm Tuyền hạ xuống bả vai đang run rẩy nhè nhẹ của Hứa Nhạc, hắn chợt mở lớn cặp mắt, nhất thời tỉnh thần lại, gian nan cười nhạt, nói:
- Hy vọng tiểu tử này có thể trụ vững một chút a!
- Bộ dáng của Văn Tây tựa hồ có chút kỳ quái…
Hùng Lâm Tuyền nhíu nhíu cặp mày, nhìn xuống cái cáng cứu thương, nghi hoặc nói:
- Như thế nào lại có cảm giác giống như là hắn sắp sửa tỉnh lại vậy?
Trong đám vật tư vừa mới được bổ sung trong doanh địa số 1 tại bên trong rừng rậm, cũng có được một vài thuốc men cùng với dung dịch năng lượng cao tổng hợp vẫn còn khá tốt. Vừa nghe được những lời Hùng Lâm Tuyền mới nói, đám đội viên nhất thời tay chân hỗn loạn, nhanh chóng xé mở những cái túi đóng gói dung dịch thức ăn tổng hợp, tiến hành nhỏ đám dung dịch cùng với thuốc nước vào trong miệng của Đạt Văn Tây, tiến hành các công tác trị liệu cùng với bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho hắn.
Tích tắc! Tích tắc!
Đám đội viên ai nấy cũng đều trừng lớn hai mắt, giương mắt nhìn chằm chằm đám thuốc nước cùng với thức ăn năng lượng cao dạng lỏng trong cái ống truyền dịch gắn thẳng vào miệng Đạt Văn Tây, nhìn từng giọt từng giọt chất lỏng chậm rãi không một tiếng động chảy xuống, biểu tình nghiêm túc khẩn trương một cách dị thường.
Tất cả mọi người đều biết rõ ràng thời điểm hiện tại chính là phi thường quan trọng, nếu như Đạt Văn Tây có thể chịu đựng được sự kích thích mạnh mẽ của đám thuốc nước kia, hơn nữa chịu đựng nổi những áp lực mạnh mẽ bên trong mạch máu mà tỉnh lại, hơn nữa cộng thêm sự bồi bổ của năng lượng dinh dưỡng cao truyền vào, như vậy thì tính mạng của hắn chín phần là có thể bảo trụ lại. Nếu như hắn cũng không thể tỉnh lại được nữa, như vậy về sau liền thật sự rất khó có thể tỉnh lại được nữa…
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, một gã binh lính Đế Quốc đang bó gối ngồi bên cạnh cái cáng cứu thương ở một góc khuất gần đó, đột nhiên nhìn thấy mấy ngón tay đặt dọc theo thân cáng của Đạt Văn Tây khẽ có chút co giật nhè nhẹ. Hắn có chút kinh ngạc, khẽ kêu to lên một tiếng.
Ngay sau đó tất cả mọi người nhất thời cũng đều vui sướng phát hiện ra, tiểu tử Đạt Văn Tây đã lâm vào hôn mê rất nhiều ngày, rốt cuộc cũng đã mở to hai mắt ra, tỉnh lại.
Một gã đội viên vội vàng đứng ra che lại ánh sáng chiếu rọi từ cửa hầm mỏ truyền vào, để tránh ánh sáng quá mạnh kích thích hai mắt của hắn. Đạt Văn Tây có chút ngơ ngẩn mỏi mệt vô thần, đảo mắt liếc nhìn những khuôn mặt có chút mơ hồ xung quanh mình, đại khái cũng rõ ràng chính mình vẫn còn sống. Cặp môi xám trắng khô khốc của hắn có chút gian nan nhếch lên, lộ ra một tia nụ cười sáng lạn.
Lúc này Cố Tích Phong cũng đã sớm đình chỉ công tác sửa chữa thiết bị điện tử của mình, dùng mấy đầu ngón tay to tròn thô chắc của mình cầm một cái muỗng nhỏ, múc từng chút từng chút nước một, cẩn thận đút cho Đạt Văn Tây từng muỗng nước lọc. Hắn đưa tay lên lau đi đám nước mắt tươm ra trên khóe mắt mình, một cỗ cảm giác vui sướng khó nén nổi cùng với nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan biến cùng nhau dâng trào lên, hắn run giọng cười mắng:
- Tiểu tử cậu nha, quả nhiên không hổ danh là con gián mạnh mẽ thứ hai trong Tiểu đội 7 a!
Con gián chính là một loại hình tượng đại diện cho loại tiểu cường trong văn hóa truyền thống từ trước đến giờ của Quân doanh Quân đội Liên Bang, đại biểu cho loại người có lực lượng sinh mệnh lớn đến mức không thể nào tin nổi, gặp nạn như thế nào đi chăng nữa cũng không chết được. Nghe được cái lời hình dung như thế, sắc mặt Đạt Văn Tây vẫn như cũ tái nhợt, nhưng cũng khẽ nở nụ cười tràn đầy mỏi mệt. Cổ họng của hắn khẽ rung động ô ô nhàn nhạt, nhưng lại không thể nào nói nổi lên một lời nào cả.
Hứa Nhạc sớm đã thối lui vào một góc vắng người phía trong căn hầm khai khoáng, đang cầm lấy một cái khăn mặt, mạnh mẽ chà lau đi mớ mồ hôi trên trán mình. Lúc trước hắn truyền chân khí vào bên trong cơ thể của Đạt Văn Tây, thuần túy cũng chỉ là một loại phản ứng theo bản năng mà thôi, không nghĩ đến không ngờ lại tạo nên một ít tác dụng như vậy, khiến cho hắn cũng cảm thấy có chút kinh hỉ.
Nghe được hai chữ con gián này, hắn đột nhiên nhớ tới cái câu chuyện xưa thật là xưa mà lúc trước Phỉ Lợi Phổ đã từng nói qua với chính mình kia, nền văn minh nhân loại trước kia đã tiến hành cải tạo ba khỏa Tinh cầu tại Thủ Đô Tinh Quyển, khóe môi của hắn không khỏi lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Cái kho lưu trữ sinh vật kia quả thật là vô cùng đầy đủ a, thậm chí ngay cả cái loại con vật nhỏ bé này cũng không có bỏ quên a!
Bảo La cùng với ba gã tù binh Đế Quốc lúc này đang ngồi trong một góc vắng người bên trong căn hầm mỏ này. Trong tràng chiến đấu đột phát cuối cùng ngay trước khi chi đội ngũ tiến vào Cao nguyên Bỉ Cơ kia, bọn họ cũng đã bị tổn thất mất một người.
Đế Quốc cùng với Liên Bang đã giao chiến với nhau nhiều năm nay rồi, sự cừu hận giữa hai cái chủng tộc này sớm đã khó có khả năng tiêu trừ nổi nữa rồi. Tuy nói rằng bọn họ cũng đã từng cùng với mấy gã người Liên Bang kia sóng vai chiến đấu với nhau, tuy rằng trước khi đội ngũ tiến vào Cao nguyên Bỉ Cơ, Hứa Nhạc đã từng nói qua đây chính là sự an bày của vận mệnh, tất cả mọi người cần phải cùng nhau cùng sống hoặc là cùng chết, nhưng mà song phương vẫn như cũ theo bản năng phân chia ra làm hai nhóm người khác nhau, rất ít khi có sự trao đổi với nhau.
Nhìn thấy một đám người Liên Bang ở bên kia ồn ào nhốn nháo, Bảo La khẽ hạ thấp thanh âm, hướng về phía đám đồng bạn bên cạnh tiến hành phiên dịch những gì mà hắn nghe được. Đại khái là hắn nghĩ thấy đám người Liên Bang kia có thể một phen đem cái tên gia hỏa xấu xí đáng ghét như là con gián loại này, xem thành một thứ thần thánh khó có thể lý giải như thế.
Mấy gã tù binh Đế Quốc nghe thấy chuyện đó, cũng đều nhịn không được bật cười sảng khoái một tiếng.
Bầu không khí bên trong hầm khai thác mỏ hiện tại vốn đã rất ấm áp, bởi vì thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ, khiến cho không khí có vẻ phi thường thoải mái. Bảo La liếc nhìn về phía đám người đang đứng đằng kia, thoáng do dự trong chốc lát, sau đó đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc đã duy trì một khoảng thời gian rất lâu giữa hai bên, dùng một loại ngôn ngữ Liên Bang có chút trúc trắc, hướng về phía Hùng Lâm Tuyền, hỏi:
- Như vậy… cái con gián thứ nhất kia, là ai vậy?
- Con gián thứ nhất của Tiểu đội 7 là ai hả?
Đám chiến sĩ cũ của Tiểu đội 7 Liên Bang nghe câu hỏi của hắn, nhất thời cười lên ha ha một trận. Cả một đám không hẹn mà phi thường ăn ý, đồng loạt chỉ tay về phía của Hứa Nhạc đang đứng ở một góc vắng người trong phòng.
Hứa Nhạc bật cười ha hả hồi đáp:
- Đương nhiên chính là Lão đại rồi! Cái tên gia hỏa này tựa hồ như cho dù mặc kệ có gặp phải bất cứ tình trạng tuyệt vọng như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không có biện pháp khiến cho hắn ngã xuống a!
Thân là một tảng đá thối cứng rắn cường hãn không sợ chết nhất trên thế gian này, đại khái là ngay cả tử vong cũng không muốn tìm hắn gây phiền toái a!
Hứa Nhạc nhìn thấy ánh mắt mọi người tràn đầy vẻ cười cợt nhìn về phía mình, khẽ nhún nhún vai mấy cái, xem như cam chịu cái loại thuyết pháp này. Thế nhưng hắn cũng không có khí lực để thừa dịp bầu không khí trở nên hòa hợp một cách hiếm có như thế này mà nói những lời gì đó. Vào lúc này hắn cũng chỉ nghĩ thấy thân thể mình vô cùng mỏi mệt, trong bụng phi thường đói khát, phảng phất như là quay lại trên chiến trường năm xưa vậy, chỉ cần đem cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể mình quẳng ném ra ngoài hết, như vậy thì chính mình liền sẽ biến thân trở thành một đầu quái vật đói khát cùng cực a!
- Tìm thứ gì đó ăn được đi!
Hắn liếc nhìn về phía Bảo La, nói:
- Lúc này anh đói đến mức có thể ăn hết cả một con Robot a!
Đúng vào lúc này, bên trong hệ thống thông tin liên lạc bội bộ chiến địa đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp mà tràn ngập hưng phấn của Châu Tử. Bản thân hắn được phân công tiến hành tuần tra cảnh giác xung quanh khu doanh địa lâm thời này, đã phát hiện ra một vài thứ có chút thú vị…
- Lão đại, chắc anh phải ra nơi này một chuyến a! Tôi phát hiện ra vài đầu Robot có thể dùng được này!
o0o
Ánh sáng các ngôi sao trên bầu trời của phiến cao nguyên này chiếu rọi xuống mặt đất thật sự có chút quái dị. Nó dừng lên trên các bộ quần áo che chắn phóng xạ chuyên dụng màu xám trên thân thể đám người Hứa Nhạc, phát ra một màu tim tím quỷ mị, mà dừng lại bên trên mặt đất tràn đầy những mảnh đá vụn màu đen tuyền thì lại là biến mất không còn chút tung tích nào nữa.
Hứa Nhạc đưa tay xốc lại cái mũ giáp trên đầu mình, nhìn chằm chằm về phía hai đầu Robot MX quân dụng cùng với một đầu Robot công trình chuyên dùng để đào hầm mỏ khai thác quặng khổng lồ, sớm đã bị cháy đen tàn phá nặng nề ở trước mặt mình. Hắn cũng không bởi vì trình độ tổn hại quá mức của mấy đầu Robot kia mà cảm thấy khiếp sợ cùng với thất vọt.Trên thực tế, ngay trước khi rời khỏi căn hầm mỏ chạy tới nơi này, hắn cũng đã phi thường rõ ràng một chuyện, những đầu Robot một khi đã bị bên phía Quân đội Liên Bang ném bỏ đi, thì tuyệt đối đã không có quá nhiều giá trị có thể sửa chữa lại.
Đương nhiên, cái gọi là giá trị sửa chữa này mà nói, chính là loại khái nhiệm nhằm vào những gã Bảo Dưỡng Sư bình thường mà thôi, thế nhưng cũng không có bao gồm luôn cả hắn, nhân vật đóng vai trò chủ chốt trong việc nghiên cứu chế tạo ra loại Robot MX thế hệ mới của Liên Bang. Cho nên hắn chỉ thoáng dừng lại quan sát một chút, ngay sau đó liền không một chút do dự, hướng về phía ba đống rác rưởi kim loại nằm đó mà đi tới, bắt đầu leo lên trên một đầu Robot MX đang nằm trên mặt đất.
- Bên phía Quân đội tuyệt đối không có khả năng một phen đem một đầu Robot MX quân dụng lưu lại cho đám người Đế Quốc. Một khi đã không có khởi động tiến trình tự bạo của đầu Robot, như vậy thuyết minh rằng nó đã được phán đoán không còn giá trị chữa trị nữa rồi, thậm chí còn có thể là không có khả năng chữa trị nữa.
Một gã đội viên NTR có chút thất vọng, nói.
Gã đội viên viên này ở trong chi bộ đội trước đây của hắn chính là kẻ phụ trách công tác trên phương diện bảo dưỡng cùng với sửa chữa các thiết bị điện tử, năng lực thật sự được người khác vô cùng tín nhiệm. Nhưng mà ngày hôm nay hắn đột nhiên phát hiện ra lời phán đoán của chính mình cũng không nhận được sự đồng tình của bất luận kẻ nào, bao gồm cả đám người Châu Tử và Sơn Pháo ở trong đó. Tất cả mọi người trong đội ngũ hiện tại cũng đều đang khẩn trương giương mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc đang không ngừng loay hoay liên hồi trên đống hài cốt của ba đầu Robot nằm đằng kia.
Sau khi thoáng có chút buồn bã, đột nhiên gã đội viên chợt nhớ lại thân phận phía sau của Hứa Nhạc, ngay lập tức vội khép miệng lại, không đưa ra bất cứ lời bình phán nào nữa cả.
- Cánh tay sửa chữa của đầu Robot vẫn còn tốt! Cả hai cánh tay cũng đều còn tốt!
Hứa Nhạc ở trên bộ hài cốt của đầu Robot chợt đứng thẳng thân thể lên, hai tay giơ lên một cánh tay máy móc sửa chữa mini của đầu Robot đó, nhìn xuống đám đột viên đang túm tụm bên dưới nhìn mình, lớn tiếng hô lên, bộ dạng hưng phấn bừng bừng, nhìn qua giống như là một đầu cho hoang vừa mới nhặt được một khối xương ngon lành vậy.
- Có thể sửa chữa hoàn thiện lại được hay không?
Sơn Pháo đứng ở dưới lớn tiếng hỏi.
Hứa Nhạc buông cánh tay máy móc sửa chữa mini trong tay mình xuống, vỗ vỗ mông, chà chà hai tay lại với nhau, nở nụ cười tủm tỉm, nói:
- Để tôi thử xem sao!
- Gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, có thể nào khiến cho bọn họ phát hiện ra chúng ta hay không?
Châu Tử giơ tay chỉ chỉ thẳng lên trên bầu trời tràn ngập ánh sao trên đỉnh đầu mình, nói.
Hứa Nhạc liền không một chút do dự đưa ra quyết định:
- Chúng ta đành phải liều một lần xem sao…