Tai hắn vẫn còn văng vẳng những tiếng u u khó chịu. Cơ thể bị tra tấn khổ hình mấy ngày liền có thể cảm nhận rõ từng cơn đau. Đặc biệt là vết thương ở hai bên đùi. Lần trước hắn dùng quá nhiều sức để phá vỡ lực hút từ tính. bây giờ chỉ cần một động tác nhỏ cùng khiến hắn đau đớn.
Ngồi bên mép giường, Hứa Nhạc cúi đầu nhìn sợi dây xích đính kèm chiếc vòng sắt hợp kim đang khóa chặt vào tường. Từ sau khi hắn đá bay gã chủ nhiệm Khoa 4 cục Điều Tra Liên Bang, làm cho bên nhà giam kinh ngạc bởi sức mạnh đáng sợ, thì hắn cũng bị canh chừng nghiêm ngặt hơn.
Từ đó trở đi không còn ai đến thẩm vấn hắn nữa. Cơm ba bữa cũng được đưa tự động đến tận phòng giam. Hứa Nhạc gần như đã quay trờ về những tháng ngày bị biệt giam trong phòng tối. Nhưng bây giờ thì hắn chẳng còn quen với sự cô đơn này nữa.
Hồi còn ở Tổ Hồ Ly, thu hoạch lớn nhất của hắn là giao lưu được với cái thứ già nua ấy nhưng đáng tiếc hắn vẫn chưa tìm được cách liên lạc được với người trong Liên Bang thông qua cái thứ già nua ấy. Nhưng điều khiến hắn băn khoăn nhất vẫn là tại sao Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang lại quyết định giúp hắn?
Hắn đã từng thử thành khẩn hỏi sự tồn tại bên kia giấc mơ, nhưng đáp lại chỉ là những câu trả lời đã được cơ giới hóa, số lần giao lưu ngày một nhiều, cuối cùng hắn cũng quen với hình thức đó, không còn sợ hãi nữa mà ngược lại còn nảy sinh thêm chút tình cảm nữa. Nhưng hắn vẫn biết rằng bên kìa chỉ là vũ trụ bao la chứ không phải là một sinh mạng thực sự nên đôi khi cũng cảm thấy bân thân mình thật kỳ quặc.
Một trình tự vĩ đại có giống mội sinh mệnh thật sự như thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một trình tự, vẫn phải tiến hành theo nguyên tắc của máy móc. Chỉ là Hứa Nhạc và Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương có những quyền hạn tương quan chứ không bao giờ có mối quan hệ tình cảm thân thiết nào ở đây.
Bằng trực giác và khả năng phán đoán của một công trình sư, Hứa Nhạc cùng dần đoán được việc Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang thỉnh thoảng giúp đỡ mình không thể giống như khẩu súng trong tay muốn rút lúc nào là rút lúc ấy. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do hắn có trên mình con chip ngụy trang, hắn từng hôn mê và đã từng chủ động liên lạc trong những giấc mơ đen tối.
Chuyện kỳ lạ như thế này xây ra có lẽ là do chu trình logic nào đó của máy sai hoặc một bộ phận bên trong nào đó có vấn đề, chuyện này Hứa Nhạc chẳng bao giờ biết được.
Hay như một câu ngạn ngữ cổ Liên Bang đã từng nói:” Nếu như bạn không thể lý giải, không thể chạm đến được chân tướng sự thật thì bạn hãy cứ tận hưởng biểu hiện của cái sự thật ấy đi.”
Và hôm nay, Hứa Nhạc đã quyết định làm như vậy. Hắn xoa nhẹ chiếc vòng trên tay, nở một nụ cười đau khổ.
Chiếc vòng hợp kim không bắt mắt kiểu dáng cũng cực kỳ đơn giản, nếu như không dùng đến dụng cụ thì mắt thường khó lòng nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ bé được khắc như hoa văn trên vòng. Trong quá trình bị bắt chiếc vòng trên tay Hứa Nhạc đã phải trải qua rất nhiều lần kiểm tra nhưng chưa bao giờ tìm ra vấn đề gì, Chiếc vòng không thể bỏ ra nên bên phía nhà giam cũng chỉ biết để nguyên trên tay hắn như vậy.
Cả cái vũ trụ này, chỉ có một mình Hứa Nhạc biết rằng chiếc vòng nhìn có vẻ bình thường này ấn giấu bí mật gì, trí tuệ gì trong đó.
Chiếc vòng vần còn có một công năng nữa mà thinh thoảng vẫn khiển Hứa Nhạc phải toát mồ hôi hột. Sau sự kiện một nhát dao ở Hổ Sơn Đạo hắn đã phát hiện ra chiếc vòng này ấn giấu bên trong tất cả sơ đồ của những nhà giam nổi tiếng hay không nồi tiếng trong Liên Bang. Không hiểu Phong Dư đại thúc của hắn đã phải vào tù ra tội không biết bao nhiêu lần mới tạo nên chiếc vòng này.
Đáng tiếc trong tay hắn không có công cụ nào đề mở chiếc vòng này ra. Hồi ức và kế hoạch cứ thi nhau lướt vùn vụt trong đầu Hứa Nhạc. Hắn càng nghĩ càng thấy sợ. Không biết trong nội bộ Liên Bang có bao nhiêu người muốn hắn chết. Nhất là vị phu nhân ấy. Vây hắn phải làm thế nào?
Từ sau khi hắn tấn công quan viên cao cấp của cục Điều Tra Liên Bang, với thân phận của một trọng phạm Liên Bang có lẽ hắn đã phải chịu không biết bao nhiêu trái đắng hoặc bị những cỗ máy tra tấn làm cho chết đi sống lại. Nhưng bên nhà giam lại lấy lý do phải tăng cường công tác canh phòng để chặn đứng những cuộc thẩm tra, nên trên một phương diện nào đó, hắn vẫn đang được bảo vệ.
oOo
Những chuyện xảy ra trong ngục Khuynh Thành đều được truyền đạt cụ thể đến những người lãnh đạo Liên Bang.
Tháng 5 của Hiến Lịch năm 68, Chủ nhiệm Văn phòng tổng thống Bố Lâm đã truyền đạt cho tất cả mọi người ý kiến của tổng thống tiên sinh, đồng thời cùng nhấn mạnh trong điện thoại rằng không được để cho anh hùng Liên Bang phải đổ máu và rơi nước mắt.
Vì vậy, phía quân đội Liên Bang đã bắt đầu phá vỡ sự im lặng vốn có. Chủ tịch Hội nghị Liên tịch, Tham mưu trưởng thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã đích thân báo cáo cho tổng thống tiên sinh nghe những thành tích của Hứa Nhạc.
Như vụ con robot MX, vụ vì đánh nhầm đụng nhầm mà giành lại được những số liệu quan trọng của lối thông không gian. Vụ vạch trần bộ mặt thật của Mạch Đức Lâm trước cả cục Hiến Chương và giết chết tên gián điệp Đế Quốc này không rõ nguyên nhân.
Với những nguyên nhân trên, thượng tướng Mại Nhĩ Tư đề nghị tổng thống tiên sinh ban lệnh đặc xá cho Hứa Nhạc. Đồng thời vị tư lệnh lúc nào cũng lạnh nhạt với Liên Bang của quân khu Tây Lâm cũng đã trình bày rõ ràng quan điểm của mình, đề nghị tổng thống tiên sinh mau chóng phóng thích Hứa Nhạc.
Dân chúng không hề biết việc này, còn những người thuộc tầng lớp trên thì cũng đã biết gần hết. Chỉ có quân đội Liên Bang là rõ hơn ai hết nếu như Mạch Đức Lâm chạy thoát thì không biết sẽ tạo nên mối nguy hại cỡ nào cho Liên Bang.
Quân đội Liên Bang rất công minh trong chuyện thưởng phạt. Hơn nữa Hứa Nhạc lại có mối quan hệ thân tình với thiên kim tiểu thư của ngài bộ trưởng bộ Quốc Phòng. Mối quan hệ không giải thích nổi với Chung tư lệnh cùng một tài năng mà bất cứ quân nhân nào cũng phải thán phục. Nên đương nhiên cả đám tướng lĩnh quân đội Liên Bang đều thống nhất nghiêng về phía Hứa Nhạc.
Có được sự ủng hộ của bên quân đội, ý kiến của tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng có được một chỗ dựa vững vàng nhất
Trong tòa dinh thự tổng thống, chu trình giải cứu Hứa Nhạc bắt đầu được khởi động. Nhưng ngài tổng thống tiên sinh vẫn phải chờ những phán quyết đầu tiên cua Tòa án Quân sự, cho nên vẫn còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Trong khi mọi chuyện đang phát triển một cách rất thuận lợi thì đột nhiên trở ngại xuất hiện.
Liên tục có những thành viên Nội các Chính phủ, ủy viên Nghị Viện thậm chí có cả hai vị thẩm phán cao cấp của Tòa án vừa mới biết chuyện cùng đã nằng nặc đòi tổng thống tiên sinh phải suy nghĩ lại. Họ cho rằng một gã phần tử khủng bố tay nhuốm máu như Hứa Nhạc dù có làm những điều tốt đẹp thì hành động của hắn cũng đã vi phạm pháp luật Liên Bang. Để bảo vệ tinh thần Hiến Chương Liên Bang, phải cho Hứa Nhạc một phán quyết công bằng không có bất cứ sự can thiệp từ bên ngoài nào.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ biết đây chỉ là cái cớ. Chỉ là có rất nhiều người trong Liên Bang không muốn nhìn thấy một kẻ nguy hiểm luôn coi thường pháp luật Liên Bang được thả ra ngoài. Đây cùng là tâm nguyện của rất nhiều người trong Liên Bang.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không cần để ý đến ý kiến của những người ấy, nhưng ông buộc phải nghĩ xem vị phu nhân kia đang nghĩ gì.
Một chiếc xe đen không biển số nhanh chóng rời khỏi Dinh thự tổng thống tiến thẳng đến núi Mạc Sầu. Tối nay, vì dư âm cái chết của Mạch Đức Lâm, vì kết cục của Hứa Nhạc, tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhất định phải có một cuộc gặp gỡ nói chuyện thẳng thắn với vị phu nhân đó.
Ông không muốn sự việc này làm ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ Liên Bang; càng không muốn ảnh hưởng đến tình bạn giữa ông và Thai phu nhân. Hơn nữa ông tin rằng mình có thể thuyết phục được Thai phu nhân nên mới quyết định có cuộc nói chuyện này.
Trong cuộc nói chuyện, hai người lần lượt trình bày ý kiến của mình, lịch sự nhưng vô cùng kiên quyết. Không giống như người tiền nhiệm, tổng thống Mạt Bố Nhĩ mỉm cười lắng nghe nhưng vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm đặc xá Hứa Nhạc của mình.
Không thể nói là họ chia tay không chút vui vẻ, nhưng chí ít không khí cũng có chút nặng nề. Không khí được Thai phu nhân mang theo cả vào trong xe. Trầm Cách im lặng ngồi ở vị trí ghế phụ, nói:
- Trình tự đặc xá phải kéo dài những một tháng. Tài liệu về Hứa Nhạc tôi đã chuẩn bị xong rồi, sẵn sàng đưa đến cục Hiến Chương bất cứ lúc
Nhưng trầm thư ký đột nhiên trở nên trầm ngâm, thành khẩn nói:
- Phu nhân, ngài tổng thống vẫn chưa biết điều này. Tại sao bà lại không nói cho ông ấy biết? Nếu như ông ấy biết sự tồn tại của Hứa Nhạc có thể ảnh hường đến sự an toàn của Đệ Nhất Hiến Chương thì ông ấy nhất định sẽ không còn kiên quyết như vậy nữa đâu.
VỊ phu nhân mặc chiếc áo khoác sẫm màu yên lặng ngồi ở hàng ghế sau, nét mặt vẫn vỏ cùng bình thản. Bà không nổi giận vì bị tổng thống từ chối, nhưng nghe thấy câu nói này của Trầm Cách cặp lông mày trên gương mặt được chăm sóc rất tốt khẽ động đậy, bà nhẹ nhàng nói:
- Từ giờ trở đi đừng bàn về vấn đề này nữa.
Nghe thấy câu nói này. Trầm thư ký đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh nên bắt đầu chuyển sự chú ý của mình ra bên ngoài cửa xe. Cánh cửa đóng rất kín nên gió không lùa vào được. Đã là cuối xuân nên gió đêm vẫn còn rất ấm. Cơn lạnh mà ông vừa cảm nhận thấy có lẽ xuất phát từ những cảm xúc trong lòng.
Bí mật của Hứa Nhạc chỉ có ba người trong xe này biết được. Trầm Cách hiểu rằng chuyện này thể hiện sự tin tưởng của Thai phu nhân đối với ông, nhưng những lời vừa rồi thực sự không phù hợp chút nào.
Thai phu nhân từ từ xoay người, im lặng ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ ô tô. Bà đã sống rất nhiều năm ở cái thành phố tập trung toàn bộ quyền lực Liên Bang này, nhưng chưa bao giờ phải dựa vào những quyền lực đó mà ngược lại, quyền lực của bà ảnh hường đến không ít chuyện.
Chỉ có điều mãi đến tận hôm nay, bà mới phát hiện ra ngài tân tổng thống là một con người kiên nghị và mạnh mẽ đến mức chẳng chịu sự ảnh hưởng của bất kỳ ai.
Bí mật của Hứa Nhạc cũng chính là bí mật của Phong Dư, hay theo cách nhìn của phu nhân thì đó cũng là bí mật của bà. Bà vốn dĩ không muốn chia sẻ bí mật này cho bất kỳ ai. Điều này nói ra thì có vẻ buồn cười nhưng nó giống như chuyện một cô gái nhỏ trân trọng hộp châu báu của mình vậy. Nhưng bây giờ bà đã hiểu ra nếu như công khai cái bí mật này thì lại càng khó lòng giết chết Hứa Nhạc .
5 tháng trước, trong lễ nhậm chức của tân tổng thống, bà và cục Hiến Chương nhận được thông tin Hứa Nhạc tiến vào tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội trên S2 cùng một lúc, và chỉ mất một khoảng thời gian cực ngắn để suy nghĩ và cân nhắc, bà đã vạch ra ngay một kế hoạch.
Sau khi nhận được tin Bạch Ngọc Lan rời khỏi đỉnh núi, bà biết kế hoạch của Hứa Nhạc đã xuất hiện một lỗ hổng chí mạng.
Vậy mà trong hoàn cảnh đó, tên nhóc con Hứa Nhạc vẫn có thể giết chết Mạch Đức Lâm, nên phu nhân cảm thấy có chút bất ngờ, có chút giận dữ và cả một chút thất vọng nữa. Vì vậy bà đã quyết định Hứa Nhạc nhất định phải chết
Sự im lặng trong chiếc xe cứ thế được duy trì cho đến sau núi Mạc Sầu. Trong lúc mở cửa cho Thai phu nhân, Trầm thư ký nhìn thay khóe mắt bà ánh lên một tia kiên nghị nên cũng ngầm đoán được Thai phu nhân sẽ dự định làm gì.
Hứa Nhạc nhất định phải chết, nếu như lệnh đặc xá của tổng thống đến trước thì Thai phu nhân mới ném quả bom này vào cục Hiến Chương. Nhất định phải bắt chính phủ và quân đội phải câm họng.
Có lẽ Thai phu nhân không có tham vọng khống chế tổng thống, nhưng chí ít bà cũng muốn con người đó tôn trọng mình. Và chắc chắn không phai nghi ngờ uy lực của cái kế hoạch này.
Trầm thư ký xòe ô, che cho Thai phu nhân khỏi cơn mưa xuân cho đến khi vào tận sơn trang. Sự kính trọng cũng đang lan tỏa trong lòng không khác gì một cơn mưa xuân ấm áp.
oOo
Mưa núi táp liên tục vào mặt trước tòa nhà, gió cùng theo mưa luồn vào trong. Những tranh chấp nội bộ này chỉ nên được khống chế trong một phạm vi nhỏ. Đêm nay, tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã có với Thai phu nhân một cuộc nói chuyện không thành công. Ngoài Chung gia Tây Lâm ra thì sáu đại gia tộc còn lại đã bắt đầu vận động những người có liên quan trong nội bộ Chính phủ hành động.
Trình tự đặc xá mặc dù vẫn chưa bị ngừng lại, nhưng việc thực hiện liên tục gặp phải khó khăn. Đối mặt với áp lực của những Đại gia tộc trong Liên Bang, ngay cả tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng cảm thấy mệt mỏi.
Một lần nói điện thoại với Trâu Ứng Tinh, ông đã không giấu giếm, thể hiện sự bi quan và lo lắng của bân thân mình trước sự việc này.
Mặc dù tổng thống và bên quân đội cũng tin vào khả năng của chính mình, nhưng ai mà biết được vị phu nhân đó đang nghĩ gì, đang có được bí mật gì trong tay. Nếu không phải như vậy, tại sao Thai phu nhân lại kiên quyết phản đối lệnh đặc xá? Không phải từ trước đến giờ mối quan hệ của Hứa Nhạc và Thai Gia vẫn rất tốt sao?
Ai cũng nói giết. Chỉ có Liên Bang là vẫn quyết định im lặng.
oOo
Trong cái không khi đầy áp lực này, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cứa ngục Khuynh Thành, từ trên xe bước xuống một vị thiếu tá quân đội gầy gò, một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đi sát bên vị thiếu tá đó.
Đám quân nhân giám ngục nhìn hai đôi nam nữ như nhìn hai kẻ ngốc. Vào tù để thăm trọng phạm? Không lẽ bọn họ không biết trong ngục Khuynh Thành là những kẻ như thế nào sao? Nơi này chưa bao giờ có cái tiền lệ thăm nuôi cả.
Nhưng bọn chúng đã quên rằng, nếu như hai người đó là những kẻ ngốc thực sự thì có lẽ đã không tìm được vị trí tọa lạc cua ngục Khuynh Thành...
oOo
Đã từ rất lâu ngục Khuynh Thành không có người đến thăm nuôi. Đám bảo vệ bên ngoài cửa ngục nhìn đôi nam nữ với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, vẻ giễu cợt trong những ánh mắt đó chưa kịp thể hiện ra thì đã bị tờ văn kiện mà vị thiếu tá trẻ tuổi đưa ra biến thành hồ nghi rồi trở thành kinh ngạc.
Một viên quan quân sau khi nghe được tin, vừa mới tức tốc xuất hiện cố gắng đọc đi đọc lại từng chữ ghi trong văn kiện xấp văn kiện dày dặn này đúng là do bộ Quốc Phòng, Quân Khu I và bộ Tư Lệnh phê chuẩn.
Chỉ có điều hắn vẫn chưa dám tự quyết định. Nhà giam này không giống với những nhà giam khác trong Liên Bang, rất nhiều năm nay chưa từng có quy định thăm nuôi. Ngay cả những biện pháp giám sát an ninh cũng không có điều lệ nào nhắm vào người đến thăm nuôi cả.
Mặc dù vị thiếu tá trẻ gầy gò thỏa mãn đầy đủ mọi quỵ định pháp luật, nhưng từng ẩy năm qua, chưa bao giờ ngục Khuynh Thành gặp phải trường hợp kiểu này. Gã quan viên của ngục Khuynh Thành đã xác nhận trình tự là hợp pháp, hợp lý nhưng không đủ gan cho những vị khách đầu tiên này vào trong, nếu chỉ dựa vào mỗi xấp văn kiện này thôi.