Phía cuối con đường thông đạo, nơi lớp vỏ ngoài cùng của chiếc Chiến hạm chợt vang lên thanh âm kim loại nặng nề ma sát mạnh mẽ với nhau. Hệ thống sửa chữa tự động bên ngoài Chiến hạm thông qua những thanh trượt tráng kiện mạnh mẽ rất nhanh vận hành đi tới. Vô số điểm quang mang sáng chói ở bên ngoài không gian không khí loãng bắt đầu thiêu đốt nóng rực, sáng chói lên. Rốt cuộc cũng có thể đem cái lỗ thủng lớn kia lâm thời đơn giản chữa trị thành công. Những luồng gió lốc rít gào bên trong con đường thông đạo nhất thời cũng nhẹ nhàng bớt rất nhiều.
Lửa cháy cùng những hồi nổ mạnh trên tầng thượng của chiếc Chiến hạm hiện tại đang bùng lên mạnh mẽ, cuối cùng cũng không có biện pháp nào khống chế hữu hiệu được cả. Đám quân nhân sĩ quan binh lính Đế Quốc chạy vào bên trong thông đạo, vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhìn chằm chằm về phía đầu Robot Liên Bang màu đen đang nằm rạp xuống bên dưới mặt đất kia, cùng với đầu Robot màu xanh trên người có vô số những cái hộp kim loại xấu xí, lúc này vẫn còn đứng vững vàng giữa thông đạo kia, khiếp sợ mà đoán ra được vừa rồi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, cùng với người bên trong con Robot màu xanh kia là ai.
- Chuẩn bị toàn thể rút lui khỏi Chiến hạm!
Bên trong con Robot màu xanh chợt truyền ra một đạo thanh âm bình tĩnh hờ hững, thế nhưng cũng không để cho bất cứ kẻ nào được phép nghi ngờ hay phản đối. Sau đó, trong tiếng dịch áp lưu chuyển nhàn nhạt, cánh cửa hộ giáp phía trước khoang điều khiển của con Robot màu xanh, đã bị đâm ra thành một cái lỗ hổng lớn chợt chậm rãi mở ra. Một tia ánh sáng có chút ảm đạm chiếu rọi vào, chiếu thẳng lên thân thể một người đang ngồi bên trong.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn bình thường. Những đường cong mặc dù cũng không khắc sâu nhưng lại vô cùng rõ ràng, khiến cho trên ngũ quan thanh tú của hắn có thêm vài phần lạnh lùng nhàn nhạt. Nhất là cái loại bình tĩnh cùng với kiêu ngạo sinh ra từ trong xương cốt kia, hoàn toàn vô lý do khiến cho người ta cảm giác được hai chữ ‘cường hãn’ mạnh mẽ.
Hoài Thảo Thi cởi bỏ bộ áo giáp điều khiển Robot màu đen trên người mình xuống, đứng ở trên khung cửa bằng kim loại dày nặng của khoang điều khiển. Thân thể nhìn qua có chút gầy yếu ở trong những luồng gió rét lạnh bên trong không gian thông đạo nhỏ hẹp này cũng không có bất cứ một tia run rẩy nào cả. Phá lệ kiên định, nhìn chằm chằm xuống đầu Robot Liên Bang màu đen cực kỳ khó chơi đang nằm rạp trên mặt đất cách đó mấy thước kia, nghe được thanh âm báo nguy của hệ thống điện tử tự động của Chiến hạm, ánh mắt không khỏi chậm rãi nheo lại một chút.
Hạm đội U Linh của Đế Quốc phục kích giết chết lão đầu hổ Tây Lâm kia, bắn nổ tung phi thuyền Cổ Chung Hào, còn gã quân nhân sĩ quan Liên Bang bên trong con Robot màu đen này, thì lại một được đuổi theo, giết chết Quận vương Tạp Đốn, sắp sửa phá hủy nổ tung chiếc Chiến hạm chỉ huy Hạm đội Đế Quốc này, một trận báo thù này thật đúng là đã hoàn toàn ngang bằng nhau rồi. Trong lòng hắn thầm nghĩ như vậy.
Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc bên dưới con Robot đang bận rộn thao tác các thiết bị cố định nặng nề, đang ý đồ muốn mở ra khoang điều khiển của con Robot MXT màu đen kia. Tuy rằng lúc này tâm tình của bọn họ cực kỳ khẩn trương, cũng không biết sau khi Quận vương Tạp Đốn chết thảm như vậy, Hoàng đế Bệ hạ cùng với Quân Bộ sẽ xử phạt bọn họ như thế nào. Nhưng mà thân là quân nhân sĩ quan, bọn họ vô cùng rõ ràng, cái đầu Robot kiểu mới của Liên Bang vẫn còn nguyên chưa nổ tung này, đối với bên phía Đế Quốc mà nói, có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Trước khi bọn họ rút lui khỏi chiếc Chiến hạm này, cần phải tận khả năng đem con Robot này di chuyển đi một cách hoàn hảo nhất.
Sau máy tiếng quát tháo ỏm tỏi, cánh cửa hợp kim khoang điều khiển của con Robot MXT màu đen rốt cuộc cũng thành công bị mở ra. Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc phẫn nộ đem Hứa Nhạc từ trong khoang điều khiển kéo thẳng ra ngoài, ném thẳng xuống mặt đất giống hệt như là ném một thứ rác rưởi dơ bản nào đó vậy. Đồng thời đám Công Trình Sư Đế Quốc thì lại bắt đầu tiến hành tiếp nối các số liệu kỹ thuật, cố gắng ngăn cản đầu Robot Liên Bang này tự động nổ tung.
- Không ngờ lại còn không có chết?
Ánh mắt Hoài Thảo Thi khẽ cụp xuống, nhìn về phía mặt đất, có chút ngoài ý muốn thầm nghĩ trong lòng. Cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất kia, lúc này bên sườn thắt lưng đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Mái tóc ngắn màu đen nhánh bị mồ hôi thấm đẫm, bết lại rối bời trên đầu. Hai cạnh má lúc này tái nhợt hơi khẽ hợp lại một chút, biểu hiện của sự thoát lực. Hai mí mắt đóng chặt lại, cũng không có bất cứ độnt tác run rẩy hay nhúc nhích gì cả, hắn là lúc này đang lâm vào hôn mê sâu rồi…
Ngồi bên trong khoang điều khiển, bị lưỡi trường thương hợp kim đâm thẳng cho một nhát, đối phương không ngờ cũng còn không có chết… Hoài Thảo Thi cũng không biết vào thời điểm cuối cùng, cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này đã như thế nào có thể làm được điều này. Trong lòng hắn bất chợt nảy sinh ra một tia cảnh giác nhàn nhạt.
Hắn từ trên con Robot Đào Chướng nhảy xuống, hướng về phía Hứa Nhạc đang nằm hôn mê bên dưới đất mà chậm rãi bước qua. Thanh âm của chiếc giày quân dụng dưới chân dị thường thanh thúy, vang dội, ở trong cái thông đạo đang vô cùng ồn ào cũng có vẻ chói tai vô cùng.
Khoanh tay dùng tư thế cao cao tại thượng, trầm mặc nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang nằm dưới chân mình, ánh mắt Hoài Thảo Thi đang nheo lại cũng dần dần mở lớn ra, trên khóe môi có thêm một tầng tiếu ý, trong lòng cũng có một chút tự hỏi cùng với cân nhắc nào đó.
Ngay tại thời điểm này, Hứa Nhạc đang nằm trên mặt đấy, ngón tay phải chợt nhẹ nhàng cử động nhẹ một chút, tựa hồ như là một loại phản ứng vô ý thức nào đó do những đường sóng thần kinh chạy loạn khi hôn mê vậy.
Một chuỗi thanh âm ‘bíp bíp’ trầm thấp chợt vang lên liên tiếp, trong khoang điều khiển của con Robot MXT màu đen, hệ thống động cơ đột nhiên vang lên trầm đục, một mảnh bụi mù bốc lên mãnh liệt!
Đám quân nhân sĩ quan cùng với các Công Trình Sư của Đế Quốc đang ở trong ngoài con Robot tiến hành công tác kết nối số liệu kỹ thuật với nhau, chợt bị luồng sóng xung kích này chấn động mạnh mẽ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ đều bị chấn văng ra khỏi bên ngoài khoang điều khiển, toàn bộ bị đốt thành một hỏa nhân thảm thiết.
Bên trong đôi mắt của Hoài Thảo Thi chợt hiện lên một tia quang mang vô cùng thâm độc, theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía con Robot màu đen bên kia.
Hứa Nhạc vốn đang hôn mê trọng thương, lúc này đột nhiên mở trừng hai mắt ra, thân hình vốn mềm mại vô lực, mềm oặt giống hệt như một túi rác rưởi, chỉ trong giây lát đã kịch liệt run rẩy, sau đó phóng bật lên. Hai chân giống hệt như là một tia chớp, không ngừng lần lượt chuyển đổi liên tục, hai nắm tay giống hệt như là hai cái thiết chùy, phá gió mà ra, oanh kích thẳng một cái ra ngoài.
Hắn cũng không biết rõ ràng cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi ở trước mặt này là có thân phận gì, tuy rằng nhìn qua trên người chỉ là đang mặc một bộ chế phục của một binh lính sữa chửa bình thường mà thôi, thế nhưng lại có thể có được trình độ điều khiển Robot khủng bố đến như thế, hơn nữa lại có được tâm tình bình lặng đến như thế, khẳng định không có khả năng chỉ là một nhân vật bình thường.
Bản thân hắn lúc này đang bị thương nặng, hơn nữa thân lâm tuyệt cảnh, nếu như nghĩ muốn sống sót, cũng chỉ có duy nhất một con đường chính là bắt giữ gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này làm con tin. Đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Thân thể đang trọng thương vô cùng mỏi mệt, cũng chỉ có thể chống đỡ cho hắn tiến hành một lần nếm thử cuối cùng mà thôi. Quyền phong như chùy, thân hình như thiết, cước bộ như gió. Hứa Nhạc đem tất cả những hy vọng cuối cùng của cuộc đời mình toàn bộ ký thác vào trong một kích này. Cái cỗ lực lượng nóng rực thần bí bên trong cơ thể đã tu hành nhiều năm trời, đã dâng lên mà ra, nương vào kỹ năng cận chiến cực kỳ cường hãn mà hắn đã từng luyện tập từ thuở nhỏ, không chút nào giữ lại toàn bộ đều oanh kích ra ngoài!
Cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi ở gần ngay trước mắt này, tuyệt đối là thiên tài xuất sắc trên phương diện điều khiển Robot, thậm chí so với Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân còn mạnh hơn một chút. Nhưng mà… nếu nói đến phương diện đột sát cận thân chiến đấu, còn có ai có thể là đối thủ của hắn đây chứ?
Một đạo ánh sáng rạng đông nhất thời hiện ra ở phía cuối cùng của con đường tuyệt vọng của hắn.
Tiếng rít của quyền phong, thanh âm không khí chấn động, tàn ảnh run rẩy, khí thế không thể nào chống đỡ nổi.
Hoài Thảo Thi vừa lúc quay đầu nhìn lại, dư quang liếc mắt nhìn thấy hình ảnh như thế, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, sau đó trên khuôn mặt bình thường đạm mạc bình tĩnh của hắn, đúng là không hề có một chút xíu nào bối rối cùng với sợ hãi. Cái có cũng chỉ là một sự bình tĩnh cùng với ý chí chiến đấu mãnh liệt đã hoàn toàn bị khơi mào.
Bốp bốp bốp bốp!
Vô số thanh âm bạo vang liên tiếp dày đặc vang lên, ở giữa thân thể của hai người không ngừng nổ tung. Liền giống hệt như là những luồng công kích khủng bố giữa hai con Robot lần đầu tiên gặp mặt, thề quyết cả hai không cùng lúc tồn tại vậy. Quyền phong cước ảnh không ngừng đột nhiên lóe lên, đột nhiên biến mất. Đủ các loại kỹ năng chiến đấu cận thân trực tiếp, đơn giản mà cực kỳ cường hãn không ngừng xuất hiện. Không biết có bao nhiêu nắm tay, bao nhiêu quyền chỏ đánh thẳng vào cánh tay đang đón đỡ của đối phương. Vô số những chỉ, những chọc, những móc vô cùng ngoan độc không ngừng phóng thẳng về phía thân thể của đối phương.
Thân thể của Hoài Thảo Thi đột nhiên ngừng đọng lại một chút, lập tức phải lùi về phía sau đến hơn ba bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại thân thể. Trên khóe môi lan tràn ra một đạo máu tươi, thế nhưng cũng cường hãn mạnh mẽ không chịu ngã xuống.
Ngay trong thời khắc thân thể lui về phía sau, cái chân mang theo chiếc giày quân dụng cứng rắn vô cùng của hắn cũng hung hăng mạnh mẽ đạp mạnh một cái vào giữa bụng của Hứa Nhạc. Một cước này một mặt nhìn qua thì cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa lại đơn giản đến cực điểm, cũng là khủng bố đến cực điểm. Tựa hệt như là một tảng đá ngầm ở trong sóng biển mênh mông vậy, cũng không có mang theo quá nhiều tư thái đẹp đẽ, chỉ là cứng rắn trầm ổn vô cùng, liền có thể phá vỡ được những bọt biển sắc bén hàng tỷ năm trời.
Thân thể của Hứa Nhạc bị hung hăng đạp mạnh một cú văng thẳng xuống mặt đất. Phần thắt lưng chỗ bụng vốn đã bị thương phun máu, lúc này lại một lần nữa máu tươi tung tóe. Một trận đau nhức mãnh liệt gần như xé ruột xé gan dâng lên, rốt cuộc cũng mất hẳn đi năng lực chiến đấu.
Hai chân hắn hơi có chút vô lực mở rộng ra một chút, tựa người vào bên trong vách thông đạo bằng kim loại phía sau lưng, dồn dập không ngừng hô hấp. Hắn nhìn chằm chằm về phía gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi ở ngay trước mặt, bên trong đôi mắt toàn bộ đều là một loại tình tự khiếp sợ cùng cực.
Đã bị đánh bại, hơn nữa lại còn bị đánh bại hoàn toàn nữa. Điều khiển Robot cũng không phải là đối thủ của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi này, thậm chí ngay cả cận thân chiến đấu, không ngờ lại cũng bị bại dưới tay đối phương. Cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt này đến tột cùng là kẻ nào? Bên trong cái thân thể gầy yếu đến như thế, vì cái gì lại có thể ẩn chứa một cỗ năng lượng cự đại khủng bố đến như thế?
Trong mơ hồ nghĩ đến một loại khả năng nào đó, trong lòng cũng có chút không dám tưởng tượng nổi đến tính khả thi của cái khả năng đó, sắc mặt Hứa Nhạc trắng bệch, biết bản thân mình hắn là cũng không còn có thể sống sót quay trở về Liên Bang nữa rồi, cảm xúc vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ở ngay trước mặt mình, đang định muốn nói một chút gì đó, đột nhiên lại phun ra một búng máu tươi, cả người ngã rạp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ khắp nơi trước mặt hắn.
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình chậm rãi bước tới trước mặt hắn, nâng cái chân phải nặng nề lên, đạp thẳng vào lồng ngực hắn một cái. Chỉ nghe một trận thanh âm xương cốt gãy nứt cùng với một câu nói mang theo tràn ngập oán khí cùng với phẫn nộ ngập trời:
- Tên cẩu tạp chủng đi ra từ Lý Gia!