Mục lục
Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thai gia công tử tức giận nói ra những lời không hợp với thân phận, là vì thao tác điều khiển robot mà đêm nay Hứa Nhạc bất ngờ thể hiện ra. Hứa Nhạc lần đầu tiên đánh bại người bạn học chưa từng gặp trong chiến đấu, chính vào ngày đầu tiên hắn trở thành nam nhân. Nếu như hắn biết thân phận thực sự của người bị hắn đánh bại, có lẽ hắn sẽ càng phấn chấn hơn đôi chút.

Nhưng cũng trong một ngày ngắn ngủi đó, hắn đã ngã bộp xuống từ trên đỉnh đầu của Hứa Nhạc xuống tận đáy sâu, khiến cho mặt mày sưng phù, mắt hoa mày chóng, hoàn toàn không suy nghĩ được gì thêm.

Bởi vì Trương Tiểu Manh đã biến mất.

Đây hoàn toàn không giống như việc bỏ nhà ra đi khi Trương Tiểu Manh vừa vào đại học năm đó, đi xa, tạo một trò hề mất tích, mà là chỉ cô gái có thói quen đeo chiếc kính viền đen kia đã chợt biến mất trong cuộc sống của Hứa Nhạc, hoặc nói là trong mắt cô ấy, người như Hứa Nhạc vốn không hề tồn tại.

Sáng sớm hôm đó, Hứa Nhạc căng thẳng nhưng cũng rất phấn chấn đến bên ngoài ký túc xá Mai Viên, trong tay cầm sẵn bó hoa tươi và bình nước ấm, sau đó nhìn thấy Trương Tiếu Manh và một cô bạn khác cùng bước ra ngoài ký túc xá. Nhưng khi hắn toét miệng cười thật tươi đi lên trước, Trương Tiểu Manh lại dường như chưa từng nhìn thấy hắn, như một trận gió lướt qua, chỉ còn đám lá vàng rơi và sự ngỡ ngàng tột độ ở lại bên hắn.

Ngày cuối tuần hắn lại đến một lần nữa, đại đa số các sinh viên trong đại học Lê Hoa đều biết người sinh viên dự thính, nhân viên gác cổng trường học kia cuối cùng cũng dũng cảm bắt đầu theo đuổi Trương Tiểu Manh, nhưng tình cảnh ngày hôm nay, dường như đã chứng minh việc theo đuổi của hắn đã hoàn toàn thất bại, những nữ sinh khác ném cho hắn những cái nhìn khinh miệt, nhưng cũng có người cũng thông cảm đồng tình cho hắn.

Không giống với suy nghĩ của người xung quanh, Hứa Nhạc biết mình và Trương Tiểu Manh đang xảy ra chuyện gì, vì vậy hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, ngẩn người nhìn theo bóng hình Trương Tiểu Manh, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong lòng lại bỗng cảm thấy đó điều không hay.

Trong lúc hắn đang lo lắng, Trương Tiểu Manh cũng bắt đầu như chưa từng nhìn thấy hắn, bất luận là trên giảng đường, trong phòng thực nghiệm, hay là trong hành lang đi lại, bất cứ nơi nào mà hai người có thể chạm mặt, Trương Tiểu Manh đều ngẩng cao đầu, mắt không liếc nhìn hắn mà đi thẳng. Hứa Nhạc đau khổ nhưng cũng rất nghi hoặc, lại không cảm thấy bộ dạng của cô như vậy đôi chút buồn cười đáng yêu.

Cuối cùng trong buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Nhạc không còn kìm nén được nghi vấn của mình, dưới gốc cây hòe lớn trong ngoài giảng đường ôm chặt lấy Trương Tiểu Manh, căng thẳng nói:

- Anh biết biểu hiện của anh tối đó rất kém, nhưng em đã bỏ mặc anh hai ngày rồi, cũng coi như trừng phạt nặng lắm rồi.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, tính tới tính lui, cũng chỉ có thể có một kết luận. Trong tâm lý của cô gái vừa xoay đổi này vô cùng nhạy cảm, đối với sự thiếu dịu dàng gần gũi của mình tối đó, đặc biệt là không đưa cô về ký túc xá, nên mới trở nên giận dỗi oán trách ghê gớm như vậy, chính vì thế mà hai ngày nay mới bỏ mặc mình. Hứa Nhạc hoàn toàn không nghĩ rằng khi bắt đầu mối tình đầu của cuộc đời này đã rơi vào cuộc chiến tranh lạnh. Vì vậy mà hắn thành khẩn xin lỗi.

Trương Tiểu Manh lòng chợt cảm thấy căng thẳng, đẩy gọng kính lên, nhìn hắn rồi hắng giọng nói theo kịch bản đã soạn sẵn trong đầu:

- Anh hiểu lầm rồi. Tôi cũng muốn tìm cơ hội để nói rõ với anh, hai chúng ta không hợp nhau, tôi không muốn anh tiếp tục hiểu lầm như vậy.

- Đừng có đùa thế mà.

Hứa Nhạc cười nói. Nhưng nụ cười lại đôi chút gượng gạo. Hắn cảm thấy những lời này sao lại giống trong những bộ phim tình cảm chiếu trên kênh văn nghệ Liên Bang như vậy? Đồng thời, hắn cũng nghe thấy sự run rẩy trong lời nói lạnh nhạt của Trương Tiểu Manh. Hắn nghiêm mặt hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Chẳng có chuyện gì. Chỉ là tôi đã bình tâm suy nghĩ lại, mối quan hệ giữa chúng ta trong tương lai sẽ thế nào. Và cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục phát triển thêm.

Trương Tiểu Manh đè nén sự căng thẳng và lạc lõng trong lòng, lạnh nhạt bạc bẽo nói:

-Xin anh hãy quên hết tất cả chuyện xảy ra hôm đó đi.

Hứa Nhạc cảm thấy như có một chiếc búa nặng rơi thẳng vào tim. Ngây dại đờ người. Nhưng hắn vẫn giữ được phong cách của tảng đá Thạch Lâm. Mặt không chút biểu cảm nhìn Trương Tiểu Manh nói:

- Có phải đầu em có vấn đề không. Hay là tối hôm mặc ít quá. Rồi cảm sốt rồi?

Trương Tiểu Manh thầm thở dài. Cô lạnh nhạt ra vẻ vô tình nhưng lời nói lại chứa cảm xúc nói:

- Đã là Hiến lịch 37 rồi. Anh còn cho rằng đây là thời đại của Thai Thị Hoàng Triều sao? Anh có tình thì tôi cũng có ý là chuyện rất bình thường. Anh chỉ là học sinh nghèo. Cho dù tương lai có thể vào Quả Xác làm việc. Lẽ nào anh vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất và tinh thần cho tôi. Ở cả đời với tôi ư? Tỉnh táo một chút đi. Nếu nói là lúc trước tôi ham vui. Khiến anh hiểu lầm gì đó. Thì tôi có lời xin lỗi anh. Nhưng xin anh sau này hãy duy trì khoảng cách với tôi.

Nghe thấy hai từ xin lỗi, Hứa Nhạc bỗng cảm thấy buổi tối hôm đó trong nhà hàng, Trương Tiểu Manh dường như không chỉ nói một câu xin lỗi. Hắn đứng nguyên tại chỗ như một khúc gỗ, nhìn cô gái đeo kính luôn khiến người say đắm trước mặt, hạ giọng nhưng phải gắng sức nói:

-Xin lỗi? Chẳng lẽ cô muốn tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó tôi và cô từ nay trở thành người qua đường?

- Điều này đối với anh khó lắm sao?

Trương Tiểu Manh cố gắng lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng trái tim lại như thắt lại.

Hứa Nhạc tức giận, nhưng mặt hắn lại không chút biểu cảm, nhìn vào mắt Trương Tiểu Manh nói:

-Đương nhiên rất khó! Tôi chưa từng yêu ai! Lần đầu tiên đã bị cô lừa, chẳng lẽ cô muốn không chịu trách nhiệm sao?

Khuôn mặt đang giả vẻ cao ngạo của Trương Tiểu Manh ngay lập tức như trời long đất lở, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn Hứa Nhạc, cô tuyệt đối không thể ngờ một người thành thực chất phác như hắn, lại có thẻ nói ra những đạo lý kỳ quái không thể tưởng tượng được như vậy. Giọng nói của Hứa Nhạc to lạ thường, những sinh viên khác dưới tán cây phía xa đều hiếu kỳ nhìn về phía họ, nhưng có lẽ không ai nghe thấy gì, khuôn mặt của Trương Tiểu Manh vẫn lại đỏ rực lên, giận dữ nhìn Hứa Nhạc kháng nghị nói:

-Nhỏ tiếng một chút! Chẳng lẽ tôi không phải là lần đầu tiên sao?

Hứa Nhạc tiếp lời rất nhanh:

-Cho nên tôi phải chịu trách nhiệm với cô, và cô cũng vậy.

Trương Tiểu Manh bỗng phát hiện mình quả thực không thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan trọng mà ngài nghị sĩ thận trọng giao phó, cô phát hiện muốn đóng giả vai một cô gái tham hư vinh mà đá một anh chàng lần đầu biết yêu thật quá khó, nguyên nhân là vì cô muốn đá chàng trai mang tên Hứa Nhạc ấy, quả thực không thể điều khiển theo lẽ thường, không tức giận đi đấm cây, cũng dường như không kích động cầm dao cắt cổ tay mình, càng không đau khổ chửi rửa mình, điều này khiến cô không thể nói ra những lời thoại trong kịch bản được thiết kế hoàn hảo của cô.

Có lẽ, là trong tận đáy sâu của trái tim chân thành của cô không nhẫn tâm dùng những lời nói này làm tổn thương hắn.

Cô bất lực nhìn Hứa Nhạc đang không chịu rời đi, nhỏ giọng cầu khẩn:

- Anh hãy tha cho tôi đi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm cho tôi, cũng không đến mức anh bắt một cô gái như tôi phải chịu trách nhiệm gì chứ?

-Tại sao không cần?

Tâm trạng của Hứa Nhạc kỳ thực đã rơi vào tận đáy sâu, vì hắn sớm đã nhìn ra Trương Tiểu Manh hoàn toàn không nói đùa, nhưng cũng chính là lúc nguy cơ đời hắn xảy ra, cảm giác nguy hiểm ấy khiến cảm xúc của hắn tỉnh táo lạ thường. Phản ứng vô cùng nhanh, hắn nghiêm túc nói:

- Tối hôm đó, chính cô đã cưỡng ép tôi.

Sợ tiếng tranh luận bị các sinh viên khác nghe thấy, khuôn mặt của Trương Tiểu Manh sớm đã đỏ rần lên, lúc này đã bị tức đến trắng bệch, bất ngờ nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh của Hứa Nhạc, giống như đang nhìn thấy một người hoang dã điên cuồng, cô giận dữ lắp bắp nói:

- Anh…anh…Vô sỉ!

Hứa Nhạc không phải là người vô sỉ. Cho dù bị Thi Thanh Hải huấn luyện đã lâu, nhưng cũng không thể nói ra những lời nói quá đáng với các cô gái, hắn chỉ là bị thái độ thay đổi đột ngột của Trương Tiểu Manh làm cho hồ đồ, thuần túy chỉ là vô thức tìm kiếm một lý do có lợi cho bản thân, hắn chua xót phát hiện. Dường như Trương Tiểu Manh đang nói thật. Công tử Hải Thanh Châu của nhà nghị sĩ bỗng xuất hiện bên cạnh hai người, dường như đang muốn làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân, hắn cảnh giác nhìn Hứa Nhạc nét mặt đang tối sầm, rồi đẩy Trương Tiểu Manh ra phía sau bảo vệ.

Trương Tiểu Manh thò đầu ra qua cánh tay của Hải Thanh Châu, nói:

- Cám ơn, không có chuyện gì đâu.

Cô lại nhìn Hứa Nhạc giận dữ nói:

-Đừng có đến làm phiền tôi nữa.

Hứa Nhạc lại dường như không nghe thấy câu nói của cô, vươn tay về hướng công tử nhà nghị sĩ, nói một cách phong độ:

-Lúc trước đã gặp mặt. Tôi là Hứa Nhạc, sinh viên dự thính ngành cơ giáp, có thỉnh giáo gì không?

Trương Tiểu Manh và Hải Thanh Châu đều ngẩn mặt, không ngờ thái độ của Hứa Nhạc lúc này lại biến đổi nhanh như vậy, Hải Thanh Châu ôn hòa cười, nói:

-Hải Thanh Châu, người lần trước vì báo cáo nhỏ của anh mà bị trừ bốn học phân chính là tôi.

Hai ngươi bắt tay nhau, Hứa Nhạc cười nói:

-Không ngờ anh vẫn nhớ tôi.

Trương Tiểu Manh thở dài, nói với Hứa Nhạc:

-Vũ hội lễ Song Nguyệt, Thanh Châu là bạn nhảy của tôi.

-Nhanh như vậy mà đã mời Thanh Châu rồi? Tôi nấu cháo cho cô. Cô cũng không thèm ngó qua. Sớm biết vậy tôi đã để cho tiểu tử đó ăn rồi.

Câu nói này không phát ra từ miệng Hứa Nhạc, khuôn mặt hắn vẫn hiện ra một nụ cười thành khẩn. Chỉ là trong lòng vô cùng chua xót nghĩ vậy, câu nói này đích thực là chua xót giống đàn bà, hắn có chết cũng không bao giờ cho phép mình nói ra câu nói đó.

-Đừng hiểu lầm.

Trương Tiểu Manh nhìn thấy sự chán nản hiện ra trong khóe mắt của Hứa Nhạc, trong lòng chợt trống trải, thấp giọng nói:

-Tôi và anh không thích hợp bên cạnh nhau, nhưng tôi cũng không có quan hệ gì với Thanh Châu, tôi và cậu ấy cũng chỉ là bạn bình thường.

Lời nói chua xót trong lòng Hứa Nhạc một lần nữa lại xuất hiện, thầm nghĩ trước cái ngày đó chúng ta cũng là bạn bình thường---Hắn đã không nhịn được thêm, ôn hòa nhìn Hải Thanh Châu cười, sau đó lại gật đầu với Trương Tiểu Manh, nói:

-Lúc khác nói sau, tôi đi trước đây.

Trong tình cảnh này, nếu như muốn đè nén cảm xúc đang muốn bùng phát của mình, Hứa Nhạc chỉ còn cách xoay người bỏ đi, hắn là một thanh niên mười chín tuổi, nhìn thấy Trương Tiểu Manh ở bên một chàng trai khác, trong lòng hắn thật không dễ chịu gì, nhưng hắn sẽ không mất tư cách đến mức đánh nhau với một người khác để tranh cướp một cô gái.

Nhìn bóng dáng Hứa Nhạc đang xa dần, Trương Tiểu Manh chợt cảm thấy mình thật sự là một cô gái xấu xa, mà không phải là một vai diễn, bởi vì bóng dáng kia thật đáng thương, không biết vì sao, cô lại có ý nghĩ muốn gọi hắn quay lại, nhưng vừa nghĩ tới vũ hội lễ song nguyệt sắp tới, cô lại gượng ép câu nói đó lại, nuốt từng cục xót xa xuống lòng.

-Hứa Nhạc là người tốt, ít nhất là không mất đi phong độ.

Trương Tiểu Manh không muốn đến Hải Thanh Châu bên cạnh mình nảy sinh quá nhiều ác cảm với Hứa Nhạc, hắn là con trai của nhà nghị sĩ, lỡ như hắn muốn làm điều gì không tốt với Hứa Nhạc, một sinh viên nghèo không cha không mẹ như Hứa Nhạc sẽ làm thế nào?

-Bị cậu cự tuyệt, vẫn có thể cười để bắt tay với tôi, quả thực…rất có phong độ.

Hải Thanh Châu thu tay trái lại, lén xoa nhẹ vài cái, các khớp ngón vừa rồi đã bị Hứa Nhạc nắm chặt đến tấy đỏ lên. Khóe môi hắn nở một nụ cười khổ, thầm nghĩ tên này xem ra đã tức giận thật sự, lại nghĩ đến cảnh ở câu lạc bộ đêm, bất giác trong lòng nảy sinh sự sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK