Không có ai sẽ cảm thấy cái chết của Ngô Đạo Minh chính là kết thúc, thậm chí có thể nói là bắt đầu, nỗi sợ hãi không hiểu là điều khiến cho người không biết làm sao nhất, bất an và lo lắng âm thầm lâu dài ẩn giấu ở trong lòng, chớp mắt bị dẫn nổ, từ trong đáy lòng lan tràn ra.
Cảm xúc khủng hoảng trong không khí sinh sôi và lan tràn, cho dù nơi này không có một ai là hạng người nhát gan, nhưng đối mặt uy hiếp giống như lưỡi đao của thần chết, lại không ai có thể thản nhiên như thường nữa.
Vương An.
Quan trọng nhất chính là một cái tên này, khiến cho người ta căn bản không có đủ tự tin và lực lượng đi đối kháng, đầu tiên lập tức an ủi tựa như nghĩ đến Vương An đã chết rồi, nhưng nếu như đây là Vương An an bài khi còn sống, khả năng này lập tức làm cho tâm lý may mắn trong lòng người trở nên suy yếu bất lực.
Quả nhiên, Vương An sẽ không mặc người chém giết như thế, với tư cách nguyên lão đi theo Vương An lập nghiệp, nơi này chẳng có ai lại không chút nghi ngờ nào với cái chết của Vương An, trong đó liên lụy tới đấu tranh, liền xem như người tham dự hội nghị Lệ Chi Viên cũng vô lực can thiệp vào, phần lớn bọn họ chỉ có thể ở Lệ Chi Viên phát ra thông cáo Vương An tự sát về sau, yên lặng lựa chọn nhóm để đứng.
"Mình biết mà, lúc trước Vương An chết quá an tĩnh rồi, hoàn toàn không giống hắn!" Gân xanh trên trán Nghiêm Vũ Nhàn nổi lên, quay đầu nhìn xem Tần Tĩnh.
Đầu của Ngô Đạo Minh đã đụng nát nhừ, hơn nửa xương đầu vỡ vụn vẩy ra, óc chảy xuôi một chỗ, tử trạng vô cùng thê thảm, Nghiêm Vũ Nhàn không khỏi nghĩ đến tai nạn xe cộ vào tết thanh minh năm ngoái, nếu như lúc mình xảy ra tai nạn, không phải Tần Mi Vũ ra lệnh cho người đâm xe cứu mình, chính mình chỉ sợ đã thành một kẻ bên trong "Kế tiếp" rồi.
Nhớ tới chuyện này, Nghiêm Vũ Nhàn ngược lại khẳng định chí ít không phải Tần Mi Vũ đang chủ trì đây tất cả.
"Chớ loạn trận cước trước." Tần Tĩnh minh bạch ý của Nghiêm Vũ Nhàn, Tần Tĩnh biết tai nạn xe cộ trước đây của Nghiêm Vũ Nhàn là Chu Lý làm ra, nhưng không cần tai nạn lần trước, tất ca những thứ trước mắt cũng đủ để chứng minh, cho dù không phải an bài của Vương An trước khi chết, cũng nhất định có kẻ quấy phá trong bóng tối.
Chưa nói đến xác chết, Ngô Đạo Minh vì sao đột nhiên nổi điên tự sát, điểm đáng ngờ chồng chất nơi đây, Tần Tĩnh không tự chủ được nhớ tới thủ đoạn của Chu Lý, lần trước Nghiêm Vũ Nhàn xuất hiện ảo giác không phải chính là Chu Lý làm ra sao? Tình trạng vừa nãy của Ngô Đạo Minh rõ ràng thuộc về tinh thần mất khống chế, loại bộc phát đột nhiên không phù hợp lực lượng tuổi tác, hẳn là cũng có quan hệ với dược vật, cùng loại với một ít chất kích thích mà vận động viên dùng, chỉ bất quá hiệu quả càng thêm mãnh liệt mà không cách nào khống chế.
Tần Tĩnh vẫn nhìn bốn phía, ánh mắt đối nhau với Lâm Chi Ngôn, Ngô Đạo Minh chết cách không xa trước người Lâm Chi Ngôn, rất hiển nhiên tình hình của Ngô Đạo Minh để Lâm Chi Ngôn cũng không kịp ngăn cản.
Lâm Chi Ngôn hướng Tần Tĩnh nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Tần Mi Vũ, nàng tựa hồ có chút không biết làm sao, đang đè nén cảm xúc mà lộ ra thần tình kích động.
"Tôi đi gọi người thu dọn..." Trần Thanh Vũ hít sâu một hơi rồi nói, gã chỉ muốn rời khỏi nơi này, nếu như đây là sắp xếp của Vương An trước khi chết, chính mình tất nhiên không phải là "Kế tiếp", nhưng ai nói được rõ ràng đây? giao tiếp của Tần Mi Vũ và Tần Tĩnh mặt ngoài gió êm sóng lặng, thế nhưng có người mượn cơ hội làm chút gì không biết được hay không, Trần Thanh Vũ không muốn lâm vào trong đó.
"Chờ một chút... Hiện tại không ai được rời đi." Lâm Chi Ngôn quát nghiêm một tiếng, ngăn trở Trần Thanh Vũ rời đi, nói với Tần Mi Vũ: "Phu nhân, xin để cho tôi tới xử trí."
Lúc này Tần Mi Vũ mới bỗng nhiên bụm ngực, khó chịu nhíu mày, tựa hồ bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, hai tay có chút phát run, im lặng không lên tiếng, nhẹ gật đầu, lôi kéo Tần Tang Tử thối lui đến sau lưng Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn.
Phụ nữ sống an nhàn sung sướng, chưa trải qua tràng diện máu tanh chân chính, khiếp nhược mà lộ ra phản ứng mất đi chủ kiến như thế, cũng nằm trong dự liệu, so sánh với Tần Nam thét lên, chí ít Tần Mi Vũ lộ vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
Lực chú ý từ trên thân Tần Mi Vũ chuyển di, tất cả mọi người đều ý thức được ý tứ trong lời nói của Lâm Chi Ngôn, cái chết của Ngô Đạo Minh, tuyệt không phải là ông ta nổi điên, mà là một lần mưu sát, nói không chừng hung thủ ngay trong nhóm người này.
Đều không phải là người ngu, ý nghĩ này theo tiếng nói của Lâm Chi Ngôn sau đó hiện lên trong đầu tất cả mọi người.
Đám người hợp cùng một chỗ nháy mắt phân tán ra, mỗi người cảnh giác đánh giá đối phương.
Tiếng bước chân nhỏ nhặt vang lên, bước chân di chuyển, đám người tốp năm tốp ba ở trong tầng hầm tách ra, hình thành từng vòng tròn to to nhỏ nhỏ, mỗi người đứng chung một chỗ với đồng bạn mà mình cho rằng tuyệt đối không thể nào là kẻ mưu sát, cũng có mấy người tựa hồ phản ứng hơi chậm mà đứng tại chỗ, hoặc là cũng không tin người nào hết.
Giang Bân chần chờ một chút, đi hướng bộ sự vụ Bắc Mỹ, Ô Vân, bên cạnh Ô Vân còn đứng chủ nhiệm trung tâm số liệu, Lưu Tiểu Ngôn, tổng công trình sư kiến thiết An Tú, Trần Chân.
Ô Vân nhìn thấy Giang Bân đi tới, đồng dạng chần chờ một chút, cùng Lưu Tiểu Ngôn và Trần Chân bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, không có ý bài xích Giang Bân.
Giống như lý do mà Tần Tang Tử xem thường Giang Bân một dạng, Ô Vân không xem thường Giang Bân, nhưng không cho rằng Giang Bân có lý do giết chết Ngô Đạo Minh, càng không vô thanh vô tức mà không chút nào bại lộ năng lực như thế... Nơi này chính là Lệ Chi Viên.
"Tôi có một đài máy kéo Porsche (*)... Có muốn chơi đùa hay không?" Giang Bân nhẹ giọng nói.
"Tốt, tìm thời gian nhìn xem." Ô Vân nhẹ gật đầu, ông ta hiểu được ý tứ của Giang Bân, Giang Bân chỉ muốn tìm thời gian tâm sự cùng Ô Vân, Giang Bân là tướng tài Nghiêm hậ, Ô Vân tại Bắc Mĩ và Nghiêm Vũ Nhàn phối hợp không sai, về phần Giang Bân vì sao tỏ ý thân cận ngay vào lúc này, Ô Vân lại không được biết rồi.
Sắc mặt Lưu Tiểu Ngôn y nguyên trắng bệch, Trần Chân bên cạnh nhìn xem Ô Vân nói chuyện với Giang Bân, mặt âm trầm không nói gì thêm.
Lúc này Lâm Chi Ngôn móc điện thoại ra, để đám người hầu bồi bàn ở phòng nghỉ chờ nhóm gia thuộc, sau đó mệnh lệnh một nhóm bảo an đi vào lầu nhỏ chờ lệnh.
"Chư vị, Lâm mỗ làm người phụ trách chủ yếu bộ môn an toàn, xuất hiện chuyện thế này không thể đổ cho người khác. Sau đó Lâm mỗ sẽ nói xin lỗi Tần tiên sinh và phu nhân, đồng thời phối hợp điều tra, nhưng hiện tại mời chư vị phối hợp với Lâm mỗ..." Sắc mặt Lâm Chi Ngôn âm trầm như nước, "Lâm mỗ không có ý muốn giam giữ các vị ở đây, mời qua kiểm tra toàn thân, ghi âm quay phim rồi lại rời đi. Ở trước phương diện Lệ Chi Viên không phát biểu chính thức nói rõ, xin giữ yên lặng với ngoại giới. Phu nhân?"
Lâm Chi Ngôn quay người dò hỏi Tần Mi Vũ.
Tần Mi Vũ kềm chế rất nhiều tâm tư giống như sóng lớn cuồn cuộn trong lồng ngực, khẽ gật đầu, so với cái chết của Ngô Đạo Minh, Tần Mi Vũ quan tâm cỗ xác chết và chữ trên vách tường kia hơn.
Cái chết Ngô Đạo Minh xem ra không hiểu thấu, nhưng trong lòng Tần Mi Vũ hiểu rõ, chỉ là thời điểm Ngô Đạo Minh chết xảo diệu, đã dẫn phát một chút hiệu quả kinh hãi, những chữ trên vách tường kia đến cùng là ai lưu lại, cỗ thi thể kia là kẻ nào, Tần Mi Vũ không cách nào biết được.
"Chú Lâm... Bây giờ có nên để cho mọi người rời khỏi nơi này trước được hay không? Chỉ cần không đi khỏi lầu nhỏ là được rồi." Tần Tĩnh nói với Lâm Chi Ngôn, tư thái cũng không giống kiểu nắm lấy đại cục trong tay mà lên tiếng như vừa rồi, khi thân phận Lâm Chi Ngôn là người tham dự hội nghị Lệ Chi Viên, bộ trưởng trung tâm an toàn số liệu toàn cầu internet cùng với bộ sự vụ an toàn của thương xã An Tú, Tần Tĩnh đương nhiên có thể ra lệnh, nhưng lúc bây giờ, Lâm Chi Ngôn chỉ lấy thân phận đại quản gia mà chủ trì sự kiện lần này của Lệ Chi Viên, Tần Tĩnh đã không có lý do tự tác chủ trương rồi... Quan trọng nhất, chính là Lâm Chi Ngôn tựa hồ cũng không cho rằng Tần Tĩnh hiểu được xử lý tình huống hiện tại thế nào.
Vẻ mặt Lâm Chi Ngôn nghiêm nghị gật đầu, "Tôi đã thông tri Triệu cục trưởng, chờ Triệu cục trưởng tới, sau đó mọi người có thể rời đi trước một bước."
Cục trưởng công an thành phố Trung Hải là từ thị ủy thường ủy kiêm nhiệm, bản thân Triệu Khang Thiệu cùng Lệ Chi Viên và thương xã An Tú cũng không thường xuyên lui tới, nhưng Triệu Khang thiệu và Nghiêm gia - kỳ thật quan hệ chặt chẽ... Điểm quan trọng nhất là thân phận Ngô Đạo Minh, hiệu trưởng đại học Khải Nam, nhưng cũng là phó bộ cấp đường đường chính chính, Ngô Đạo Minh chết ở chỗ này, đừng nói kinh động Triệu Khang thiệu, xem như bí thư thị ủy Trung Hải tự mình hỏi đến cũng hẳn nên.
Một quan viên phó bộ cấp bình thường tự sát, có lẽ sẽ khiến quan trường chấn động, nhưng lực ảnh hưởng trong xã hội hoàn toàn có thể khống chế thậm chí làm nhạt, nhưng một hiệu trưởng đại học có học trò khắp thiên hạ không giải thích được mà chết đi, không phải dễ dàng tiêu trừ ảnh hưởng như thế, loại tình huống này vô luận là che đậy hoặc là xử lý thế nào, trước tiên thông tri Triệu Khang Thiệu không hề nghi ngờ là sáng suốt nhất, bằng không phát triển thất thố tiếp xuống tuyệt đối không phải đơn phương Lệ Chi Viên có thể khống chế được.
"Anh gọi điện thoại cho ông nội đi, tôi cũng gọi điện thoại cho cha tôi." Nghiêm Vũ Nhàn đứng sau lưng Lâm Chi Ngôn, ngay tại lúc này, bảo tiêu không cách nào tiến đến, ở trong mắt trưởng bối, bản sự Lâm Chi Ngôn kì diệu vô cùng, hiển nhiên làm cho người ta có cảm giác an toàn nhất.
Ngô Đạo Minh chết ở đây, chuyện này đã không phải là mấy tiểu bối Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn, lại thêm Tần Mi Vũ có thể xử lý được, nhất định phải lập tức thông tri Tần Chinh Nghi và Tần Mục Nam, Nghiêm Vũ Nhàn cũng dự định lập tức nói cho phụ thân Nghiêm Bình Tây.
Lực ảnh hưởng của Ngô Đạo Minh tập trung ở giới học thuật và trong phần tử trí thức, bản thân Ngô Đạo Minh chính là học sinh của Tần Chinh Nghi, Tần Chinh Nghi và Tần Mục Nam nhất định phải ra mặt. Còn cái chết của một vị hiệu trưởng đại học phó bộ cấp, liên lụy tới một chút rối loạn trên quan trường, nhất định phải để Nghiêm Bình Tây đến xử lý.
Nghiêm Bình Tây hiện đang chủ trì Bộ công thương, nhưng nguyên lai cũng đảm nhiệm qua phó bí thư thị ủy thành phố Trung Hải, xử lý chuyện này như thế nào, nhất định phải để ông ta và Triệu Khang Thiệu câu thông trước mới được.
Tần Tĩnh, Nghiêm Vũ Nhàn và Lâm Chi Ngôn an bài, xử lý, đều tiến hành đâu vào đấy, để cục diện ồn ào náo động mà hơi có vẻ hỗn loạn được an tĩnh rất nhiều, Tần Tang Tử cởi ra thắt lưng của mình, bày ra tư thế, tự nhiên đi qua, chụp ảnh Ngô Đạo Minh đã mất đi hơn nửa đầu.
"Mặt cũng bị mất rồi... Vừa vặn ông cũng không mặt mũi gặp anh rể, ngược lại là một lựa chọn tốt." Tần Tang Tử nhỏ giọng nói, quay đầu, phát hiện chị gái y nguyên kinh khiếp, từ phía sau Lâm Chi Ngôn bắn tới ánh mắt trên người mình, nhưng không chút cảm xúc nào.
-
-
PS: Chương sau sẽ có Vương Tiểu Mạt