(*)Nghĩa là đến tiết Thanh Minh thì hết tuyết, đến tiết Cốc Vũ thì hết sương muối.
Xuân hàn se lạnh, không biết có phải do ngày đó nửa đêm chạy ra ngoài nên bị cảm lạnh không nữa, Vương An có chút cảm mạo, luôn luôn tại chảy nước mũi, còn có chút ho khan, tuy rằng không còn triệu chứng khác, nhưng là làm Lý Vân hoảng sợ không thôi. Bởi vì từ đầu năm 2005 tới nay, dịch cúm gia cầm bắt đầu hoành hành ở châu Á. Việt Nam, Indonesia, Thái Lan, cũng bao gồm nội địa Trung Quốc và các nước châu Á đều bị lây nhiễm, cũng có rất nhiều người bị cảm nhiễm thậm chí còn xuất hiện trường hợp tử vong.
Vương An tuy rằng nhớ rõ sự kiện cúm gia cầm vào năm 2005, nhưng là cũng không có để ở trong lòng. Bởi vì bệnh dịch dạng này luôn cách một đoạn thời gian thì sẽ bùng phát ở khu vực thậm chí là toàn thế giới, đây là bệnh dịch không thể kháng cự mà tiến trình văn minh nhân loại ảnh hưởng đối với hoàn cảnh tự nhiên.
Vương An cảm thấy mình chỉ bị cảm mạo bình thường, nhưng Lý Vân và Vương Trung Thái đều rất cẩn thận. Sau khi đi bệnh viện kiểm tra và xác nhận chỉ là cảm mạo bình thường thì vẫn còn lo lắng, không có để cho hắn lại đi nhà trẻ.
Làm cho Vương An dở khóc dở cười là Lý Vân từ sau năm 2003 thì mua rất nhiều bản lam căn*, năm nay vì phòng hoạn mua một thùng lớn bản lam căn. Dùng lời của nàng nói chính là, mình dùng không hết cũng có thể cho bạn bè thân thích dùng, bản lam căn là thứ tốt, không sai biệt lắm bao trị bách bệnh.
(*)Một vị thuốc đông y có tác dụng thanh nhiệt, lương huyết, giải độc, lợi yết hầu. Chủ trị: Sốt cao như cảm cúm, viêm não đơn độc, sởi, viêm họng, sưng tuyến mang tai. Các loại lở loét trong xoang miệng vv...
Vương An cho rằng Tây y là khoa học, cũng tin tưởng Trung y chứa nhiều lý luận mà khoa học tự nhiên không thể giải thích. Trung y tồn tại mấy ngàn năm, bệnh dịch trong lịch sử Trung Quốc có thể bị khống chế và quản lý không hề thua kém với phương Tây không thể không nói phải suy nghĩ đến công lao của Trung y.
Nhưng là đối với hành động đem bản lam căn cho rằng vật tư dự trữ, Vương An vẫn cảm thấy thật hoang đường, nhất là Lý Vân còn kiên trì để cho hắn uống trà bản lam căn một tuần.
Nhưng thật ra Vương Tiểu Mạt hồn nhiên không thèm để ý là trà Long Tỉnh, Bích Loa Xuân hay là bản lam căn. Mỗi ngày bên ngoài đùa đầu đầy mồ hôi trở về, bưng ấm trà liền ừng ực ừng ực từng ngụm từng ngụm uống.
Vương An hâm mộ nhất chính là điểm này của Vương Tiểu Mạt. Không biết có phải do đầu óc của mình suy nghĩ vấn đề nhiều quá hay không, làm cho thân thể nho nhỏ quá mức mỏi mệt còn là như thế nào, Vương An luôn cảm thấy tinh lực của Vương Tiểu Mạt dư thừa hơn hắn nhiều. Vương An thường hay suy nghĩ nếu mình có được tinh lực và thể lực giống Vương Tiểu Mạt như vậy, thật là tốt biết bao.
Vương An phát hiện không biết là từ khi nào thì bắt đầu, Vương Tiểu Mạt không còn giống như hùng hài tử* nữa. Nàng tuy rằng vẫn còn vô cùng yêu quý còi của mình, nhưng mà cũng không thích thổi còi như vậy nữa, Vương An bỏ ra một đoạn thời gian rất dài mới thích ứng trong nhà không có cái loại âm thanh bén nhọn đó.
(*)Thường dùng để chỉ những bé từ 5 đến 14 tuổi, nghịch ngợm, hay làm ra những chuyện khiến người khác dở khóc dở cười. Có thể xem Cậu bé bút chì Shin để có ấn tượng rõ nét hơn.
Vương Tiểu Mạt cũng không để chân trần bỏ chạy ra bên ngoài nữa, hơn nữa cũng sẽ không buộc mái tóc chỉ thẳng lên trời.
Về phần trình độ đàn piano của nàng nhưng thật ra tiến bộ rõ ràng. Đàn piano vốn là so với đàn violon càng dễ dàng nhập môn một ít, cũng càng dễ dàng làm cho người ta trực tiếp cảm nhận được tiến bộ và thành quả của mình. Học tập đàn piano một tháng là có thể đàn tấu khúc đơn giản, nhưng là học tập đàn violon một tháng... thì vẫn còn đang ở kéo cưa.
Cảm giác bất ngờ không có quá phận tạp âm, Lý Vân cảm thấy không chắc chỉ có con trai là thiên tài, nói không chừng thiên phú đàn piano của con gái bị khai quật đi ra, vì thế mua một chiếc đàn piano đứng về nhà...... Vương Tiểu Mạt vốn là nhìn trúng một chiếc piano Steinway, nhưng khi Vương Trung Thái thấy tên to xác kia chỉ có thể đặt ở biệt thự, phòng khách bình thường căn bản không đủ chỗ chứa, hơn nữa giá cả không ngờ so với chiếc Audi A6 của mình còn đắt hơn, Vương Trung Thái quyết đoán cự tuyệt yêu cầu của Vương Tiểu Mạt, chẳng sợ nàng ôm chiếc đàn piano to lớn kia không buông tay cũng không thể đáp ứng. Hiện nay trong nhà là có vẻ giàu có, nhưng cũng chưa đến mức độ có thể không chút do dự mua cho con gái đàn piano giá mấy trăm ngàn tệ.
Kỳ thật chính yếu còn là Vương Tiểu Mạt ở đàn violon biểu hiện ra đến thiên phú âm nhạc, làm cho Vương Trung Thái thật không có tin tưởng. Đối với đầu tư giáo dục con cái không có ai sẽ keo kiệt, nhưng cũng phải có hi vọng nhìn thấy hồi báo chứ?
Tiết Thanh Minh, Vương Tiểu Mạt đang đếm số lượng phím đàn trên đàn piano. Vương An vô số lần nói cho nàng đó là tám mươi tám phím đàn, nhưng là Vương Tiểu Mạt kiên trì cho rằng mỗi một lần đếm, kết quả có được cũng sẽ bất đồng, vì thế nhạc thử bất bỉ*.
(*)Đối với một việc gì đó làm hoài mà không cảm thấy buồn chán.
Vương An ở trong phòng mình sử dụng máy tính, hắn cảm thấy là thời điểm an bài kế hoạch rèn luyện thân thể.
Đương nhiên, kế hoạch rèn luyện thân thể của Vương An khẳng định không phải ý nghĩa tập thể hình bình thường, xúc tiến phát dục linh tinh. Nếu là như vậy, chỉ cần kiên trì mỗi ngày cùng nhau rời giường với Vương Tiểu Mạt, sau đó chạy vài vòng quanh khu chung cư, chơi đùa với dụng cụ tập thể hình là có thể đạt hiệu quả không sai.
Khi Vương An ở Trung tâm Tài chính Quốc tế An Tú đối mặt Đường Minh thì tiếp nhận sự thật, đối mặt tối om họng súng, vừa không cầu xin thương hại, cũng không giãy dụa lúc gần chết, giữ lại tôn nghiêm của một thân sĩ quyền thế ở địa vị cao. Thậm chí còn có thể bình tĩnh an bài và chế định một cái kế hoạch nữa trước khi chết...... Những việc này giống như phản ứng được biểu diễn trong điện ảnh, chính là bởi vì Vương An biết mình sẽ không chân chính tử vong.
Nhưng nếu lại một lần nữa đối mặt nguy hiểm giống như vậy, Vương An cũng không tính lại ngồi chờ chết, đem cái trán của mình đưa tới trước họng súng của đối phương, hắn phải có sức mạnh phản kích nhất định.
Bất kể kế hoạch chu đáo hay an bài khéo léo cỡ nào, nhưng nếu không có năng lực chấp hành xứng đôi với nó, vậy hết thảy đều là nói suông, tối đa cũng chỉ là một đề tài hay tuyệt. Thân thể cường tráng cùng với kỹ xảo sinh tồn trác tuyệt, mới là nhân tố quan trọng cấu thành năng lực chấp hành.
Cảm mạo làm cho Vương An cảm thấy hiện tại là thời điểm nên bắt đầu chuẩn bị này đó. Thục quốc muốn phục hưng, đối mặt cường Ngụy cùng phù không nổi A Đấu, Gia Cát Lượng đều có thể bị mệt chết. Vương An không cho là mình ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể bày mưu nghĩ kế, chỉ dựa vào đầu óc của mình và an bài trước người khác một bước là có thể mọi sự không lo.
Luôn sẽ có lúc phải trực diện nguy cơ.
Ngồi ở trước máy tính, Vương An sưu tầm tư liệu trên mạng, tốc độ tích lũy và truyền bá của tin tức trên mạng là đang tăng trưởng bằng phương thức bùng nổ. Hắn hiện giờ có thể tìm được tư liệu hữu dụng, so với ba năm trước đây đã muốn nhiều hơn nhiều, lại càng không cần so sánh với lúc hắn vừa mới gây dựng sự nghiệp.
Nên học tập cái gì đây? Vương An không có tính làm cho mình trở thành một vị chuyên gia sinh tồn biểu diễn khả năng sinh tồn ở rừng rậm hoang dã, cũng không ý định đi các loại thi đấu lôi đài khiêu chiến các cao thủ thế giới, lại càng không có nghĩ tới trở thành chuyên gia súng ống. Hắn muốn học một ít gì đó càng thực dụng, cũng càng phù hợp với tình huống của hắn.
Vô luận như thế nào, đều phải tìm một lão sư chuyên nghiệp lại tận chức tận trách mới được, đây mới là vấn đề lớn nhất.
Chân chính nhân tài đứng đầu, loại nhân tài có thể lọt vào mắt Vương An, đều rất khan hiếm. Nhưng mà chỉ cần thu thập được tin tức về nhân tài, có sung túc tài nguyên cùng với chuẩn bị ở giai đoạn trước, sẽ luôn có thể tìm được lão sư thích hợp.
Vấn đề là như thế nào thu thập những tin tức đó? Chỉ dựa vào chiếc máy tính của mình sao? Những vị chuyên gia có danh tiếng cực lớn, biểu diễn khắp nơi kỳ thật là dễ dàng mời tới nhất. Nhưng mà Vương An cảm thấy bọn họ am hiểu nhất hẳn là biểu diễn, làm cho bọn họ đảm đương lão sư, Vương An không chịu nổi.
Còn tiền để mời lão sư nữa? Vương An cũng không thể đi nói với Vương Trung Thái, “Ba ba, con muốn mời một lão sư tới dạy con bắn súng, ba thuận tiện mua giùm con mấy khẩu súng luôn.”
Ngón tay Vương An nhịp nhàng gõ ở trên con chuột, nhắm mắt trầm tư, sau một lát thì có quyết định.
“Shanna, lo lắng đến em tác chiến một mình, làm một phụ nữ, ở dưới áp lực mạnh mẽ sẽ luôn cảm thấy mỏi mệt hoặc là cần phải có người đến giúp em chia sẻ, anh tìm cho em được một sư đệ. Nó là đệ tử thứ năm của anh, cũng là một đệ tử cuối cùng, ở Trung Quốc hắn bị xưng hô là quan môn đệ tử. Nó đang lớn lên, cần sự trợ giúp từ sư tỷ của nó."