• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Chi viên tới gần bờ biển, cây xanh thành bóng râm, trong không khí tràn ngập hương vị mát lạnh thoải mái. Nhưng là ở nội thành cũng không có hoàn cảnh tốt như vậy để hưởng thụ, đã cuối hè đầu thu nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng bức, làm cho người ta cảm thấy từng đợt khô nóng cùng với bực bội.

Lúc này đang là giai đoạn bùng nổ huy chương vàng sau cùng của Olympic Athens, Lý Vân ngồi xem TV đến buổi chiều, đang tạm nằm nghỉ ngay trên sô pha. Trong lúc mơ mơ màng màng chợt nghe tiếng mở cửa, hé mắt nhìn, thì ra là Vương Tiểu Mạt đi ra ngoài.

“Đã chiều thế này rồi, con làm sao còn chạy đi chơi?” Lý Vân tùy tiện hô một câu, cũng lười để ý tới nàng.

Một lát sau, Vương Tiểu Mạt lại trở về.

“Rầm!”

Một lát sau, Vương Tiểu Mạt lại đi ra ngoài.

“Rầm!”

Một lát sau, Vương Tiểu Mạt lại trở về.

“Con làm gì thế? Hoặc là ở yên trong nhà cho mẹ, hoặc là đừng có trở về!” Lý Vân không thể nhịn được nữa,đã chiều rồi, còn muốn cho người khác ngủ hay không?

“Em trai đâu? Em trai như thế nào còn chưa có trở về?” Vương Tiểu Mạt đi tới trước người mẹ hỏi.

“Mẹ làm sao biết? Một lát nữa sẽ trở lại.” Lý Vân trừng mắt nhìn nàng, “Con hôm nay hỏi bao nhiêu lần rồi? Muốn mẹ nói với con bao nhiêu lần? Nó chỉ là tới nhà bạn học chơi!”

“Một lát nữa là bao lâu?” Đối với câu nói sau cùng của Lý Vân Vương Tiểu Mạt làm như không nghe thấy.

“Vấn đề này con còn muốn hỏi bao nhiêu lần?” Lý Vân đều sắp bị nàng chọc điên rồi, bắt đầu từ buổi sáng Vương Tiểu Mạt liền không bình thường. Bình thường nàng đều kéo đàn violon một lát sẽ về nhà học tập, sau đó chạy ra ngoài chơi, đến giữa trưa đúng giờ về nhà ăn cơm, nhưng là hôm nay đây? Nàng học tập cũng không học tập, luôn đứng ở cổng tiểu khu hết nhìn đông tới nhìn tây, Lý Vân đi ra ngoài mua đồ ăn nhìn thấy nàng ở nơi đó, lúc trở về thấy nàng đang ở chỗ này dài cổ ngóng, liền lôi nàng trở về. Đến buổi chiều, nàng lại bắt đầu dây dưa Lý Vân hỏi khi nào thì em trai trở về.

“Mẹ vẫn chưa có trả lời con! Một lát nữa lại một lát nữa, một lát nữa có thể là một giây, cũng có thể là một tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ......” Vương Tiểu Mạt chắp hai tay ra sau lưng, cong eo, quệt miệng bắt đầu hô.

“Mẹ sẽ gọi điện thoại hỏi cho con, sợ con rồi!” Lý Vân vỗ vỗ miệng Vương Tiểu Mạt ngắt lời nàng, bằng không nàng sẽ cứ như vậy kêu tiếp, mãi cho tới khi Vân cho nàng đáp án chắc chắn.

Lý Vân nhớ rõ số điện thoại của tài xế tới đón con trai kia, gọi đi qua, sau đó nói làm cho con trai nhanh lên trở về. Chấm dứt cuộc gọi, chỉ vào cửa nói:“Bây giờ con có thể đến cửa khu chung cư đi chờ em trai bảo bối của con, nó lập tức sẽ trở lại.”

Vương Tiểu Mạt lập tức hì hục chạy xuống lầu. Lý Vân thở dài, lại mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui mừng, nhắm mắt lại dựa vào sô pha tiếp tục ngủ. Đối với một phụ nữ truyền thống không có dã tâm sự nghiệp gì thì có một người chồng biết chăm lo gia đình, còn có hai đứa con đáng yêu như vậy, còn cầu gì nữa?

Trên thực tế Vương Tiểu Mạt phải đợi hai giờ, mới nhìn thấy chiếc xe hồi sáng có một con chim nhỏ ở trước xe chậm rãi lái vào. Chỉ là lúc này nàng cách xe khá xa, xe lại là từ một phương hướng khác lái tới, Vương Tiểu Mạt một đường chạy chậm, ở dưới lầu nhà mình nhìn thấy xe ngừng lại, vội vàng chạy tới, nắm lấy tay em trai.

Vương Tiểu Mạt vỗ vỗ ngực của mình, cảm giác thật giống như bình thường lúc mình sắp ngủ, luôn phải kiểm tra xem còi có đặt ở bên người của mình hay không mới yên tâm ngủ. Nắm lấy tay em trai, Vương Tiểu Mạt cuối cùng yên tâm, em trai về nhà rồi, không có chạy trốn cùng với bé gái xinh đẹp kia.

Vương Phi Tử vốn ngồi ở trong xe, nhìn thấy Vương Tiểu Mạt nắm tay Vương An, cũng chạy xuống dưới, chủ động hôn một cái lên mặt Vương An, hai má đỏ bừng phất phất tay, “Vương Thiếu, ngày mai gặp!”

Vương Tiểu Mạt vội vàng che lại ánh mắt, từ kẽ ngón tay trừng lớn ánh mắt nhìn lén, giống như thấy được chuyện gì rất là xấu hổ.

Xe khởi động, lúc này Vương Tiểu Mạt tựa như mới phản ứng lại đây, chạy đuổi theo xe. Tuy là Vương Tiểu Mạt thường xuyên truy con chó nhỏ con mèo nhỏ trong tiểu khu chạy loạn khắp nơi, nhưng là nàng như thế nào đuổi kịp xe, mãi cho đến cửa tiểu khu, Vương Tiểu Mạt mới rốt cục buông tha cho, tức giận trở về.

“Ngươi làm gì a?” Vương An kỳ quái hỏi.

“Nàng hôn em!” Vương Tiểu Mạt cực kỳ tức giận nói.

“Ồ, việc này lại có quan hệ gì?”

“Chị đều chưa từng hôn em!” Vương Tiểu Mạt càng ngày càng tức giận.

“Cho ngươi hôn một chút.” Vương An nghiêng mặt tới nói.

Vương Tiểu Mạt mấp máy miệng, uốn éo người, chấm mũi chân lui ra phía sau vài bước, lại tiến lên vài bước, bỗng nhiên ngượng ngùng nở nụ cười, buông tha cho.

“Ngươi còn có thể đỏ mặt?” Vương An kinh ngạc không thể tưởng tượng.

“Bé gái đều sẽ mặt đỏ.” Vương Tiểu Mạt chỉ vào mặt mình nói, “Em cho là chỉ có nàng sẽ đỏ mặt sao?”

“Ngươi là bé trai.” Vương An lôi kéo tay Vương Tiểu Mạt về nhà, “Ngươi muốn nhận rõ điểm này!”

“Nhưng chị không có tiểu đệ đệ!” Vương Tiểu Mạt không hề cảm thấy đó là một tiếc nuối, chỉ vì đã nhận rõ sự thật này.

“Ngươi sau này sẽ mọc đi ra.”

“Chị mới không tin!” Vương Tiểu Mạt cảm thấy em trai xem mình thành một đứa ngốc. Nếu lúc bình thường nói như vậy, nàng nhất định sẽ ở bên tai hắn thổi còi, nhưng hiện tại có một vấn đề càng nghiêm trọng, “Bé gái vừa nãy kia, nàng có em trai không?”

“Không có.” Vương An lắc lắc đầu.

“Quả nhiên là như vậy!” Vương Tiểu Mạt vô cùng trầm trọng gật đầu, cảm giác chính mình đã phát hiện ra chân tướng. Bởi vì mình có em trai, nhưng Vương Phi Tử không có em trai, cho nên Vương Phi Tử muốn cướp đi em trai của nàng, Vương Tiểu Mạt tuyệt đối sẽ không để Vương Phi Tử thực hiện được, em trai là của riêng Vương Tiểu Mạt!

Vương An cố nhịn cười, nguyên lai là đang ghen a, cô gái nhỏ ghen tuông không ngờ thật sự rất nồng, Vương An phỏng chừng Vương Phi Tử đã bị Vương Tiểu Mạt xếp vào danh sách địch nhân đi.

Sáng sớm hôm sau, Vương An cảm giác có chút khó thở, tỉnh lại, phát hiện Vương Tiểu Mạt không ngờ lại ngủ ở trên giường mình, còn ôm chặt hắn cổ...... Vương Tiểu Mạt sẽ ôm các loại đồ vật, tỷ như đàn violon, món đồ chơi, từ điển tiếng Trung, hộp đựng bút, túi sách,... các loại đồ mới mua hoặc là mình thích để ngủ, hơn nữa còn sẽ dùng sức ôm vô cùng chặt, giống như lo lắng bị người khác đoạt đi trong lúc đang ngủ.

Vương An cảm thấy nàng có phải là lo lắng hắn cũng bị Vương Phi Tử đoạt đi rồi, quả nhiên mình ở trong lòng Vương Tiểu Mạt chính là một món đồ chơi siêu cấp lớn a. Vương An nắm lấy cánh tay nàng dời ra, hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đã bị nàng ôm nghẹn chết.

Khó được chính mình còn rời giường trước cả Vương Tiểu Mạt, Vương An cũng không muốn ngủ lại, bò lên giường, ngồi vào trước máy tính chuẩn bị kiểm tra hộp thư đến.

Vương An bây giờ đã bắt đầu ngủ một mình, cũng có phòng riêng của mình giống như Vương Tiểu Mạt. Phòng không lớn, nhưng để cho một đứa bé năm tuổi dùng thì như vậy là đủ rồi. Bởi vì giường nhỏ, nên còn có thể bày thêm rất nhiều đồ vật khác, tỷ như máy tính.

Vương An cũng không phải là loại đứa nhỏ sẽ trầm mê máy tính, lại không có tự giác, cho nên Vương Trung Thái và Lý Vân cực kỳ yên tâm lắp một cái máy tính ở trong phòng để hỗ trợ hắn học tập.

Từ khi có máy tính cho riêng mình, ít nhất trả lời tin nhắn cho Shanna tiện lợi hơn rất nhiều. Đêm qua nhìn một chút báo cáo của nàng, nhưng chưa kịp hồi phục thì đã ngủ, dù sao ngày hôm qua hắn làm chuyện kia cần phải hao phí tinh lực cùng với yêu cầu ổn định tâm tình. Đối với một đứa nhỏ năm tuổi thì vẫn còn có chút quá mức cố hết sức, sau khi về nhà liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mở ra hòm thư, phát hiện Shanna lại gửi một tin nhắn lại đây, bên trên hiếm thấy có đánh dấu trạng thái khẩn cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK