• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: 21302766

Thế giới của người lớn, tựa như trên bầu trời Lê Chi Viên, sắc trời u ám, dù cho có tiệc rượu yến hội xa hoa lộng lẫy, thì vẫn vẻn vẹn chỉ là ánh quang yếu ớt trong đêm tối, bất lực như vậy, suy yếu như vậy.

Bạn nhỏ Vương Phi Tử và bạn nhỏ Tô Mộc San, Tô San Tử chơi với nhau trong phòng ngủ, chơi mệt rồi ngủ thiếp đi.

Tô Mộc San ôm Tô San Tử, buồn ngủ mờ mịt tỉnh lại, hôn em gái một chút, sau đó lại ngủ tiếp, Vương Phi Tử ôm búp bê, nghĩ rằng nếu cậu ấy ôm mình ngủ thì thật tốt biết bao a.

Bạn nhỏ Vương Phi Tử bắt đầu nằm mơ, hồn nhiên không biết bạn trai nhỏ của mình đã thành chú rể của người khác.

Ba ba đi rồi, như vậy Vương Tiểu Mạt tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm.

Buổi chiều sau khi về nhà, Vương An đã thấy Vương Tiểu Mạt vẫn đang bận rộn, không ngừng rời nhà, ở chung quanh cư xá tìm kiếm quầy bán quà vặt và siêu thị, chuyển về một số đồ vật ngổn ngang.

Nếu như cảm thấy hứng thú với việc làm của Vương Tiểu Mạt, hoặc là tìm hiểu xem rốt cục nàng đang làm gì, đó nhất định là đầu óc có vấn đề, Vương An nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục đi làm công việc tầm thường của mình.

Ngày thứ hai, để Vương Tiểu Mạt rất ngoài ý muốn chính là ma ma không ngờ trở về sớm.

Vương Tiểu Mạt không quá để ý, tùy ý lên tiếng chào mẹ, tiếp theo lại chạy ra ngoài.

- Đồ không có lương tâm...

Nhìn thấy mình trở về, không ngờ Vương Tiểu Mạt lại quên tới ôm mẹ một cái, Lý Vân có chút tức giận.

May mà còn có con trai ngoan, con trai chạy đến lôi kéo tay Lý Vân, ôm lấy cô, lập tức để Lý Vân bắt đầu vui vẻ, con trai và con gái không ở bên người, luôn luôn cảm thấy hoảng hốt không ngừng, hôm qua tiếp điện thoại của chồng, nói rằng Vương Tiểu Mạt lại đang quậy phá, dám làm giấy chứng nhận kết hôn, sau khi Lý Vân cúp điện thoại, càng lúc càng nhớ nhung hai đứa con của mình, nhịn không được vội lái xe trở về.

Hiển nhiên, Vương Tiểu Mạt không nhạy cảm phát giác được tâm ý của mẹ, vẫn tự nhiên đi làm việc của mình.

- Chị Lý, chị chỉ về thăm một chút thôi sao?

Đạm Đài Tĩnh ra khỏi phòng, nhìn thấy Lý Vân không mang hành lý trở về, thì phỏng đoán.

- Đúng vậy a, nhớ bọn nhóc... Vương Tiểu Mạt đồ không có lương tâm này, nó lại đi đâu chơi rồi?

Lý Vân vừa cười vừa nói.

Vương An được Lý Vân bế lên, mặc dù y đã bảy tuổi, nhưng Lý Vân vẫn thỉnh thoảng ôm hắn như thế.

Vương An từ trong ngực Lý Vân nhảy xuống, cau mày nói ra: 

- Con cảm thấy Vương Tiểu Mạt đang chăm chú chuẩn bị chuyện xấu gì đó.

Đạm Đài Tĩnh cười lắc đầu, Vương An không đi nghiên cứu Vương Tiểu Mạt đang làm gì, Đạm Đài Tĩnh làm bảo mẫu thì vẫn phải quan tâm, cho nên mơ hồ đoán được một chút, đoán chừng nếu cứ tiếp tục như vậy, tình cảm của Vương Tiểu Mạt đối với Vương An sớm muộn sẽ là một vấn đề trong cái nhà này.

- Mẹ trở về chính là chuẩn bị đánh nó.

Lý Vân tức giận nói, chỉ mấy ngày không thấy, cảm thấy con trai lại cao hơn, không như mình lo lắng bị trở thành gầy gì, đối với việc chăm sóc của Đạm Đài Tĩnh cũng thật hài lòng.

Vương Tiểu Mạt về nhà vào đúng bữa tối, tóc có chút rối bời, cầm trong tay hai cây nến đỏ, còn có một cây củ cải.

- Nến đỏ thật khó mua a, ta chạy thật nhiều nơi! Hơn nữa lão bản bán nến đỏ không có văn hóa, ta hỏi hắn muốn mua nến, hắn cho ta một cây củ cải!

Vương Tiểu Mạt vừa hô hào, vừa chạy tới phòng tắm đi tắm rửa.

Vương An cầm cây nến nhìn nhìn, không rõ Vương Tiểu Mạt muốn làm gì, sau đó cầm củ cải đặt ở phòng bếp.

Một hồi Vương Tiểu Mạt tắm rửa xong, phát hiện không thấy củ cải của mình, hô lớn: "Củ cải của ta đâu?"

- Nè.

Đạm Đài Tĩnh từ trong phòng bếp ném ra hai cây củ cải cho Vương Tiểu Mạt.

Vương Tiểu Mạt nhìn nhìn hai đoạn củ cải, híp mắt nở nụ cười.

Cơm nước xong xuôi, người một nhà ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, Lý Vân cầm một quả táo gặm, Vương An ngồi ở bên cạnh gọt trái táo, Vương Tiểu Mạt cuộn chân ngồi bên cạnh nhìn em trai gọt trái táo, Đạm Đài Tĩnh ở một bên cầm kim khâu thêu hoa lên quần áo.

- Mẹ, con và em trai kết hôn, ba ba nói cho mẹ biết chưa?" 

Vương Tiểu Mạt nhìn một chút, có chút nhàm chán.

- Lại muốn bị đánh rồi hả?

Lý Vân nhìn TV chằm chằm, cũng không nhìn Vương Tiểu Mạt, mặt không thay đổi hỏi.

- Mẹ nhất định phải tiếp nhận hiện thực, không phải mẹ dùng bạo lực uy hiếp thì có thể thay đổi được sự thật.

Vương Tiểu Mạt hùng hồn nói.

Lý Vân xoay đầu lại, dùng ánh mắt bùn nhão không dính lên tường được mà nhìn xem nàng.

- Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái như con, về sau ra đường, con chí ít bảo trì khoảng cách ba mét trở lên với em trai con và mẹ, như vậy thời điểm con làm những chuyện mất mặt kia, chúng ta sẽ thuận tiện giả bộ như không biết con."

Lý Vân lại nghĩ tới tình cảnh Vương Tiểu Mạt nằm hình chữ "Đại" (大) trên cái giường tình ái kia, không nhúc nhích, không ngừng kêu gào để nàng mua cái giường đó.

- Con còn là trẻ con, cho nên mặc kệ làm chuyện gì, đều không mất mặt, người lớn hẳn nên tha thứ cho trẻ con mới đúng.

Vương Tiểu Mạt càng thêm cãi lý không sợ, không cảm giác được xấu hổ chút nào.

- Hiện tại biết mình là trẻ con sao? Trẻ con kết hôn? Chơi trò gia đình còn tạm được.

Vương An lập tức nói.

Vương Tiểu Mạt tức giận phát hiện em trai xưa nay không giúp mình, bất quá nó là chồng của mình, được rồi, phải cho đàn ông mặt mũi, muốn ở trước mặt người ngoài giữ gìn mặt mũi và tôn nghiêm của ông chồng.

- Đó là chuyện trước kia, kết hôn xong chị là người lớn rồi.

Vương Tiểu Mạt lập tức thanh minh.

- Lớn bao nhiêu?

Đạm Đài Tĩnh cười mỉm hỏi.

- Có thể sinh con lớn như này.

Vương Tiểu Mạt có chút đắc ý đứng lên.

Lý Vân liếc nàng một cái, đột nhiên nhớ tới con gái đã chín tuổi rồi, theo đạo lý bé gái ở cái tuổi này đã có ý thức giới tính rất mạnh, đặc biệt xấu hổ với vấn đề như này, Vương Tiểu Mạt thì ngược lại, vẫn tỉnh tỉnh mê mê như cũ, Lý Vân không khỏi có nghi vấn như chồng mình, rốt cục Vương Tiểu Mạt tính là trưởng thành sớm hay là muộn?

Vương Tiểu Mạt đứng dậy, chạy về phòng cầm một cái đầu gối nhỏ nhét vào trong bụng, sau đó đi tới đi lui trong phòng khách, dương dương đắc ý.

Lý Vân không chịu nổi, thuận tay cầm một quyển tạp chí trên bàn cuộn lại, chạy tới đánh Vương Tiểu Mạt.

- Con nhất định sẽ sinh nó ra!

Vương Tiểu Mạt thét chói tai rồi chạy về phía phòng mình, nàng biết lúc mẹ cầm tạp chí đánh người rất là đau.

- Con của ngươi rớt trên đất kìa!

Vương An gặm quả táo, chỉ vào cái đầu gối rơi từ trong bụng Vương Tiểu Mạt, nói ra.

Vương Tiểu Mạt dừng bước, sửng sốt một chút, nhặt lên gối đầu ném về phía Lý Vân, thừa cơ chạy trở về phòng đóng cửa lại.

Lý Vân nhặt lên gối đầu, tức giận vỗ cửa phòng Vương Tiểu Mạt.

- Có bản lĩnh thì đừng ra, xem mẹ có đánh chết con hay không!

Đạm Đài Tĩnh thả xuống quần áo trong tay, cười có chút đau sốc hông, cầm châm cũng không được.

Vương Tiểu Mạt cảm thấy mẹ đang nổi nóng, nhất định phải tránh né mũi nhọn, chờ mẹ hết tức rồi sau đó trở ra, cho dù mẹ đánh mình cũng sẽ không dùng nhiều sức.

Cho nên Vương Tiểu Mạt chờ thẳng đến đêm khuya, xác định mẹ đã đi ngủ, lúc này mới cầm cây nến và củ cải chạy đến trong phòng em trai.

- Mẹ còn chưa ngủ, ngươi dám chạy ra ngoài?

Vương An đang sửa sang tư liệu Shanna phát cho mình, nghe được tiếng mở cửa, không quay đầu lại cũng biết là Vương Tiểu Mạt.

Vương Tiểu Mạt biết em trai chỉ đang hù dọa mình, không thèm để ý, đặt hai cây củ cải ở đầu giường, rồi cầm ngọn nến cắm vào, sau đó cầm bật lửa châm nến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK