- Mắt nhìn rõ rồi...
"Chít..."
Thỏ trắng nhỏ mơ màng tỉnh dậy, thấy Dạ Sở Kỳ liền vui vẻ kêu loạn. Cô đưa một tay vuốt ve con thỏ.
- Bạch Ngân ngoan.
Thỏ trắng kêu lên "chít chít", bốn chân nhỏ ôm tay Dạ Sở Kỳ, thân hình mũm mĩm lắc lư. Cô phì cười.
Cánh cửa mở ra, Tả Y Y bước vào. Phía sau còn có Dạ Sở Hiên.
- Anh Hai, chị Y Y.
- Em dậy rồi. - Tả Y Y đem đồ trên tay đặt xuống bàn.
Dạ Sở Kỳ cười cười. Dạ Sở Hiên kéo chiếc ghế lơ lửng lại gần giường, ngồi xuống. Anh nhìn cô, nghiêm túc.
- Tiểu Kỳ, chúng ta phải đàng hoàng nói chuyện một lần.
- ?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt không hiểu.
- Em rốt cuộc là bỏ ăn bao nhiêu ngày rồi?
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên. Đúng là mấy ngày này cô không có hứng thú ăn uống lắm. Trước giờ cô cũng biếng ăn, hơn nữa không ăn cũng ít khi thấy đói. Có điều cô nghĩ hình như cũng không ảnh hưởng gì...
- Em không được ỷ lại mình ít khi thấy đói mà bỏ bê ăn uống. Năng lượng Blue elitic-flup chỉ bổ sung để cho các hoạt động của máy móc mà thôi, còn cơ thể em vẫn là cơ thể người. Đừng có tự cho mình là robot rồi bỏ bê không chăm sóc bản thân.
Dạ Sở Hiên tỏ vẻ phiền muộn. Thời gian này anh bận rộn công việc với phía Công Hội, cũng không có quan tâm tới cô nhiều một chút. Chỉ cần vô tâm một tí là cô liền tự tung tự tác, làm cũng không cần nghĩ nữa.
- Anh cũng đã nói em mùa lạnh không được ăn kem, phải tự biết giữ ấm mình, sao em không nghe lời gì hết vậy?
Dạ Sở Kỳ im lặng không nói, tỏ vẻ một đứa trẻ hối lỗi. Nhìn bộ mặt của cô, những gì Dạ Sở Hiên muốn nói đều bay sạch. Anh lắc đầu ngán ngẩm.
- Em là con người, em cũng biết rồi. Thế nên sau này phải tự biết chăm sóc mình, có biết không?
Dạ Sở Kỳ gật gật đầu. Rồi cô mờ mịt hỏi:
- Nhưng em bị gì?
Dạ Sở Hiên đưa tay sờ trán em gái.
- Sốt cao. Tự mình bệnh cũng không biết nữa, thật là...
Tả Y Y cười cười.
- Được rồi Sở Hiên. Sau này em sẽ chú ý con bé nhiều hơn.
Dạ Sở Hiên thở dài, gật đầu. Anh quay qua xoa đầu Dạ Sở Kỳ.
- Em lại nằm nghỉ một lát đi.
Nói rồi cùng Tả Y Y rời đi. Dạ Sở Kỳ giơ tay vẫy vẫy. Vừa lúc cửa đóng lại, biểu cảm trên khuôn mặt của cô liền đổi, trở nên u buồn hẳn, đôi mắt linh động có chút vô thần.
- Thật cũng quên mất thế nào là bệnh rồi. Cảm giác...
Dạ Sở Kỳ lấy bàn tay vẫn nằm trong chăn ra, nhìn chằm chằm cây kim.
- ....rất lạ....
Dạ Sở Kỳ nhìn theo dây chuyền nhìn lên túi nước không biết là cái gì. Cô giật cây kim ra, đem thả vào một chiếc ly nước. Nhìn giọt nước chảy vào ly, cô thở dài, sau đó liền trùm chăn ôm thỏ trắng nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người thì sao? Mà robot thì thế nào chứ?
Cô chẳng muốn quan tâm.
Dù sao thì cô cũng sẽ không đi đâu nữa cả. Cô chán rồi. Ở nhà thì ở nhà thôi, cô không hứng thú với xã hội ngoài kia nữa.
Cô muốn ở một nơi an toàn.