Phải rồi...
Hóa ra là vì thế nên cô mới bất giác kéo dài kế hoạch. Vì thế nên đôi khi mới muốn ở cạnh hắn nhiều một chút. Vì thế nên cô mới có thể thân cận với hắn. Vì thế nên cô mới tức giận hắn nhiều lúc không chú ý cô. Vì thế nên cô mới hại cô gái kia. Vì thế nên mới không nỡ nổ súng...
Bởi vì vốn dĩ cô trước kia yêu hắn...
- Đây... Không thể nào...
Súng máy trên tay Hy Mã Kỳ hơi xuống đất, trên mặt biểu cảm hoàn toàn sụp đổ.
- Xin lỗi, bởi vì anh cũng yêu em. - Người tóc trắng thở dài - Anh không muốn nói với em sự thật, sợ rằng sẽ mất đi vị trí quan trọng trong lòng em. Anh biết vị trí của anh trong tim em chỉ là để thay thế hình ảnh của một người mà em không thể nào nhớ ra được, nhưng anh không ngăn được mình ích kỷ. Cuối cùng anh chỉ đành phản bội Hàn gia mà rời đi...
Hy Mã Kỳ run rẩy, cuối cùng chân không đứng vững, ngã xuống đất.
- Không thể nào. Vậy thời gian qua, tôi làm nhiều như vậy để làm gì?
Hy Mã Kỳ ngồi dưới đất, khóe mắt rơi xuống hai dòng nước mắt. Người tóc trắng vội tiến tới, ôm cô vào lòng.
- Anh xin lỗi, tiểu Kỳ. Là do anh.
Hy Mã Kỳ cũng không phản kháng, như thể hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.
- Đi theo anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa. - Người tóc trắng nhìn vào mắt Hy Mã Kỳ.
Hy Mã Kỳ bất giác hướng mắt tới Hạ Cảnh Dực. Nhận ra ánh nhìn của cô, ánh mắt người tóc trắng thoáng nét ảm đạm. Hy Mã Kỳ cụp mắt, không biết là đang nghĩ gì.
- Xin lỗi... - Hy Mã Kỳ đột nhiên nói, nhìn qua Tiêu La Khải cùng Sử Ngao Kim - Tôi đã khiến mọi việc thành ra thế này... Tôi...
Hy Mã Kỳ lại nhìn qua Hạ Cảnh Dực. Hắn đứng đó không cử động, khuôn mặt vẫn còn là vẻ bàng hoàng.
- Tôi sẽ đi. Tôi... lại không ngờ mình ngu ngốc như thế... Bây giờ phía Công Hội muốn xử lý tôi thế nào...
- Không được! - Người tóc trắng ngắt lời. - Nếu đến trước Công Hội, bọn họ sẽ phán em tội tử hình! Tiểu Kỳ, em đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em!
Hy Mã Kỳ nhất thời không biết phải làm sao. Như bản năng, cô đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Dực. Song hắn hoàn toàn đã ở một thế giới khác. Đôi mắt cô ảm đạm, cuối cùng cúi đầu không nói gì. người tóc trắng thở dài, đem Hy Mã Kỳ anh bế bổng lên theo kiểu ôm công chúa. Cô cũng không phản kháng gì cả, hắn ôm cô hướng phía cửa.
- Sự việc lần này tôi sẽ thay mặt tiểu Kỳ cố gắng khắc phục. Xin các người...
Tiêu La Khải cùng Sử Ngao Kim nhìn nhau. Cả hai đều không ngờ mọi việc lại kết thúc đơn giản như vậy. Tiêu La Khải miễn cưỡng gật đầu. Đây đã là kết quả tốt nhất. Hy Mã Kỳ có thể gây ra thế chiến gần một tháng nay, và có thể chiến thắng. Thế nhưng người này lại khống chế được. Rất rõ ràng nếu như để anh ta tiếp tục việc của Hy Mã Kỳ để bảo vệ cô ta, hậu quả sẽ khó mà lường được.
- Nhưng chuyện còn lại tự anh phải lo rồi.
Người tóc trắng gật đầu. Hắn bế Hy Mã Kỳ rời đi, lúc đi ngang qua Hạ Cảnh Dực, hắn hơi dừng lại.
- Đi tìm tình yêu thật sự của cậu đi. Tình yêu của cậu dành cho tiểu Kỳ của tôi sớm đã không còn, chỉ là lý trí mà thôi.
Lời này như làm Hạ Cảnh Dực bừng tỉnh. Người tóc trắng mang Hy Mã Kỳ lập tức rời đi. Phía bên ngoài, hình như đám thủ hạ hai bên vẫn còn giao chiến. Nghe loáng thoáng tiếng người tóc trắng kia ra lệnh, sau đó xung quanh đều tĩnh lặng.
Hạ Cảnh Dực ngã ngồi xuống đất, ngồi thất thần. Sử Ngao Kim nhìn thiết bị liên lạc, đột nhiên có tiếng chuông.
- Anh Anh!
- Phía bên này ổn rồi. Vừa mới đây đám người của /Lục Địa Đen/ đều áp chế bọn tôi đến độ không dám ứng chiến, chỉ có thể tạm trốn. Thế nhưng một người tóc trắng đi tới, cho thủ hạ đem hết tất cả người bắt lại rồi.
- Tôi biết rồi. Bắt đầu xử lý phía bên đó đi, tôi tới ngay.
Vũ Anh Anh cúp máy. Sử Ngao Kim đem máy liên lạc cất vào túi, sau đó liền muốn rời đi.
- Anh đi không?
Tiêu La Khải nhìn người bạn của mình vẫn ngồi dưới đất, lắc đầu.
- Tôi phải xử lý một chút chuyện.
Sử Ngao Kim nhìn Hạ Cảnh Dực, sau đó không nói lời nào nhanh chóng rời đi. Đợi Sử Ngao Kim đi khuất, Tiêu La Khải thở dài.