- Giống thật đấy. - Dạ Sở Kỳ nói.
- Ừ, bọn mình giống nhau quá. - Hy Mã Kỳ gật đầu.
- Nhưng vẫn có khác biệt này.
- Ừ, tóc cậu dài hơn.
- Mắt cậu màu nâu nữa. - Dạ Sở Kỳ bổ sung.
- Ừ, còn mắt cậu màu bạc. Lạ thật đó.
- Đúng không?
- Nhìn rất đẹp!
- Mắt cậu cũng đẹp nữa.
- Cậu xinh thật đấy.
- Cậu nữa. Kiểu tóc rất hợp với khuôn mặt.
- ...
Vũ Anh Anh ngán ngẩm. Mèo khen mèo dài đuôi cả thôi. Giống đến thế thì khen đối phương chẳng phải đang khen mình à?
Mắt Vũ Anh Anh dời đi, dừng lại ở bóng dáng Hạ Cảnh Dực đang đi tới, cười thích thú. Chẳng biết thấy cảnh này thì biểu cảm hắn thế nào nhỉ?
Hạ Cảnh Dực đang cực kì vui vẻ. Thời gian này Dạ Sở Kỳ không chống đối hắn nữa, hành động cũng đã bắt đầu tiếp nhận hắn. Coi như hắn theo đuổi cô không tốn công rồi. Hắn thật sự vui đấy, mọi chuyện phát triển đều rất tốt. Cô còn cho hắn gọi cô là tiểu Kỳ cơ mà.
- Tiểu Kỳ.
Ba đôi mắt lập tức nhìn lên. Trong nhất thời hai giọng nói vui vẻ vang lên cùng lúc:
- Hạ Cảnh Dực!
- Anh Dực!
Nói xong hai người nhìn nhau.
- Cậu biết anh ta?
- Cậu biết anh ấy?
Vũ Anh Anh ngạc nhiên, vừa nhìn Dạ Sở Kỳ lại nhìn Hy Mã Kỳ. Sau đó cô nhìn lên Hạ Cảnh Dực. Sắc mặt hắn lúc này cùng trời sập cùng một dạng, so với hai người kia còn khoa trương hơn nhiều.
- Mình tất nhiên biết anh ấy. - Hy Mã Kỳ trả lời trước. - Cậu cũng vậy?
- Quen biết. - Dạ Sở Kỳ trả lời qua loa - Còn cậu?
Hy Mã Kỳ khẽ cười, bộ dạng thiếu nữ trong tình yêu.
- Anh ấy là bạn trai mình.
Nghe được lời này, Dạ Sở Kỳ dường như cảm nhận được tiếng nứt vỡ. Khuôn mặt cô hơi đổi nhưng rất nhanh về như cũ. Cô chẳng biết cảm giác này là thế nào, nhưng rất khó chịu.
Cô cố nuốt xuống thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, cười.
- Cậu là cô gái được ngưỡng mộ nhất rồi.
Hy Mã Kỳ cười hạnh phúc.
Vũ Anh Anh nghe lời này, trong mắt một khoảng u tối. Cô tức giận đứng dậy kéo Dạ Sở Kỳ đi.
Dạ Sở Kỳ đột nhiên bị kéo đi, ngạc nhiên vội đi theo, suýt chút vấp ngã. Vũ Anh Anh kéo cô đi đến tận sân sau trường, sau một đám cây lớn.
- Gì vậy Anh Anh? - Dạ Sở Kỳ xoa cổ tay, kỳ quái nhìn Vũ Anh Anh.
Vũ Anh Anh tức giận.
- Điệu bộ không có gì đó của cậu là sao? Hắn ta đã có bạn gái! Còn theo đuổi cậu!
Dạ Sở Kỳ lặng đi. Một lát sau lại cười.
- Có sao đâu. Thì anh ta có bạn gái rồi sẽ không làm phiền mình nữa. Nếu hắn còn dám thì mình sẽ mách với Hy Mã Kỳ. Không phải rất tốt sao? - Dạ Sở Kỳ thấy hơi kỳ lạ khi dùng tên mình để nói về người khác.
Vũ Anh Anh lúc này đã tức đến đỏ cả mặt. Cô nắm chặt vai Dạ Sở Kỳ.
- Chẳng lẽ cậu không tức giận chút nào sao?
- Có gì mà tức giận chứ? Anh ta có làm gì mình đâu? - Dạ Sở Kỳ tựa như không tim không phổi cười một cách vô tư, khó hiểu nhìn Vũ Anh Anh. - Cậu sao vậy hả?
Vũ Anh Anh nhìn vẻ mặt như không có gì kia, một cỗ máu nóng bốc lên đầu. Cô hít vào lồng ngực một hơi khí dài, cố bình ổn tâm tình. Cô buông tay khỏi vai Dạ Sở Kỳ, dùng giọng nhỏ nhẹ:
- Sở Kỳ à, cậu không nghĩ tới người khác sẽ nói gì sao? Cậu sẽ bị đánh đồng giống Ninh Diễm Kiều đó!
Dạ Sở Kỳ cười hiền.
- Mình chẳng làm gì cả, cứ để họ nói. Với lại mình sắp nghỉ học rồi, cũng chẳng muốn quan tâm.
- Nghỉ học? Chuyển trường?
- Ừ thì đại loại là thế. - Dạ Sở Kỳ trả lời qua loa. - Nên mình chẳng quan tâm.
Vũ Anh Anh gật đầu mấy cái, bộ dạng hết chịu đựng nổi.
- Được rồi, cậu nói thế cũng được. Bây giờ cậu có dám nhìn thẳng vào mắt mình mà nói cậu không có chút tình cảm nào với hắn không? Sao có thể bình tĩnh thế?
Dạ Sở Kỳ hơi ngẩn ra, rồi im lặng không nói. Vũ Anh Anh tỏ vẻ hiểu rồi, bộ mặt hiếm có sắp phát điên.
- Cậu nhìn xem người tốt tính như mình cũng sắp phát điên rồi này! Có thể bình tĩnh thế? Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì? Chẳng lẽ cậu tưởng mình không biết cậu cũng thích anh ta?
Dạ Sở Kỳ không nhìn Vũ Anh Anh.
- Mình cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Mình...
Dạ Sở Kỳ chưa nói hết đã có một vòng tay ôm chặt cô vào lòng. Bên vai cô nước mắt thấm qua vải.
- Đồ ngốc, đừng có thế nữa biết chưa? Nói hết không phải thoải mái hơn sao?
Cánh tay Dạ Sở Kỳ khẽ động, muốn ôm Vũ Anh Anh nhưng lại thôi. Sống mũi cô cay cay. Cô cười nhạt một tiếng, tiếng cười mang theo u uất nhưng thản nhiên đến lạ.
- Chẳng có gì để nói cả.
Vũ Anh Anh buông Dạ Sở Kỳ ra, lại nhìn cô, một hồi bực tức bỏ đi.
Nhìn theo Vũ Anh Anh, Dạ Sở Kỳ cười. Tiếng cười lớn dần, âm thanh nghe đau lòng đến lạ kì. Rồi một giọt nước mắt rơi xuống, Dạ Sở Kỳ tựa lưng vào gốc cây, tiếng cười hóa thành tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Cả người cô trượt trên thân cây rơi xuống đất. Cô ngồi khóc nức nở.
Cô có thể không khó chịu sao? Có thể không tức giận sao? Có thể không đau lòng sao?
Không thể!!!
Nhưng mà có đau lòng, có tức giận, có khó chịu thì làm được gì? Cô căn bản chính là người thứ ba. Có lẽ bây giờ Hạ Cảnh Dực còn cảm thấy có lỗi với cô, nhưng đợi tới khi Robot Android The And AL-003 được công bố ra toàn thế giới, hắn sẽ là người đầu tiên ghét cô. Hắn ghét robot mà, trong khi cô lại là robot.
Phũ phàng thật đấy, nhưng sự thật là thế.
Dạ Sở Kỳ đi quen bị cô lập, những điều bất ngờ mang theo đau khổ đến với cô thường xuyên lắm. Vì thế lúc xuyên không, trước mặt Lăng Tự Tiên và tin mình đã chết cô vẫn rất bình tĩnh. Cô biết đã thế buồn sẽ không thay đổi được gì.
Nhưng mà đáng lẽ cô đã quen rồi chứ, tại sao lại thấy đau lòng như vậy? Tại sao lại không thể cầm được nước mắt...?
Tại sao cô lại không thể tiếp tục thờ ơ với sự thật này?
Tại sao...?
Tại sao tim lại đau như vậy...?