Sực nhớ tới cảm giác ngái ngủ hiếm thấy đang hiện hữu, Dạ Sở Kỳ bật dậy. Cái gì vậy?
Nhìn lại thì cô vẫn là Dạ Sở Kỳ, không có gì khác biệt. Cảm giác ngái ngủ, thi thoảng xuất hiện vài lần, sao lại...
Cánh cửa mở ra.
- Tiểu Kỳ, dậy rồi sao?
- Chị Y Y?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt. Tả Y Y bỏ đồ vào tủ, lại gần, véo má cô.
- Thật là...! Sạc xong rồi còn ngủ đến một ngày, em đúng là một con heo.
Dạ Sở Kỳ đỏ mặt. Sạc xong thì đầy năng lượng rồi, vậy mà vẫn còn ngủ được. Thật ngượng mặt!
- Giờ là giữa buổi, mà NR-001 cũng đã gửi phép cho em rồi, nghỉ hôm nay đi.
Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, xuống đất đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Ở dưới nhà, ngoài NR-001, chỉ có Lã Phí Điềm cùng một cô gái tóc vàng.
- NR-001, Phí Điềm, hai người làm gì vậy?
Lã Phí Điềm quay lại, thấy Dạ Sở Kỳ thì chỉ gật đầu.
- Chào buổi sáng, AL-003. - NR-001 nói lời chào.
Dạ Sở Kỳ chỉ gật đầu, sau đó đi lại gần. Cô gái tóc vàng nhìn cô, cô cũng nhìn cô ta. Cô ta rất xinh đẹp, rõ ràng là bề ngoài vượt qua hẳn NR-001. Tóc vàng dài mượt, hơi xoăn. Đôi mắt cô ta màu bạc, cứng nhắc. Hệ thống nhận dạng trong mắt Dạ Sở Kỳ xoay chuyển, cô thốt lên:
- Robot!?
Lã Phí Điềm vốn kiệm lời, không giải thích, chỉ giới thiệu:
- DP-002.
Dạ Sở Kỳ tròn mắt. NR-001 nhận ánh mắt ra lệnh của Lã Phí Điềm, giải thích:
- DP-002 là Robot Android chính hãng phiên bản thứ hai. Lúc trước đang trong quá trình khởi tạo lại chương trình, chỉnh sửa và nâng cấp.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, ra vẻ hiểu.
- Chào, DP-002. Tôi... - Dạ Sở Kỳ túng quẫn, đành nói - AL-003.
- Chào AL-003, tôi là DP-002.
Biểu cảm và hoạt động của DP-002 linh hoạt hơn NR-001 nhiều.
Lã Phí Điềm nhìn Dạ Sở Kỳ, không biết nghĩ gì quay lưng hướng phí phòng nghiên cứu đi xuống. Dạ Sở Kỳ kì quái nhìn anh ta, lại xuống bếp lục lọi đồ ăn. NR-001 và DP-002 đi theo cô.
Có tiếng chuông báo có người về. Nghe thấy, ba robot dưới bếp chạy lên.
- Chủ nhân đã về! - NR-001 và DP-002 cúi chào.
Dạ Sở Kỳ không dám làm theo hai con robot, chỉ giơ tay chào. Dạ Sở Hiên cùng La Tử Ân vừa về thấy cô, chỉ gật đầu cười đi vào nhà. Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy theo hai người.
- Anh có việc gì sao? - Cô hỏi.
- Một chút việc mà thôi. - Dạ Sở Hiên đáp lời - Em dậy lúc nào?
- Mới vừa dậy thôi.
- Đây, cho em.
Dạ Sở Hiên đưa cho Dạ Sở Kỳ một con chip điện tử nhỏ. Dạ Sở Kỳ nhìn nó, nghiêng đầu thắc mắc, một vài tiếng động máy móc êm dịu nhỏ nhẹ phát ra từ cử động của cô.
- Đây là gì ạ?
- Sạc dự phòng. - Dạ Sở Hiên đáp, rót một ly nước - Đề phòng em hết năng lượng giữa chừng. Sau này em chú ý đến năng lượng còn lại của mình một chút. Sạc này được thiết kế là một sạc không dây, ở đâu cũng có thể sạc được. Sạc không dây sử dụng cảm ứng từ, cung cấp năng lượng cho các thiết bị khi đặt lên trên một bề mặt và không cần dùng đến cáp nối. Em chỉ cần đặt thiết bị này lên người và nó sẽ bám dính rồi bắt đầu phần việc còn lại.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, thử đặt nó lên tay. Luồng điện chạy qua làm cô giật mình, vội lấy ra. Dạ Sở Kỳ bị điện giật làm cho ngẩn ra, nhất thời chưa hoạt động lại. Dạ Sở Hiên uống ly nước, lắc đầu với tính tò mò của em gái.
- Đã đầy rồi, em còn cần sạc làm gì?
Dạ Sở Kỳ bừng tỉnh, cười trừ.
- Còn không đi ăn đi?
Dạ Sở Kỳ tung tăng chạy đi.