“Trong người em mang một thân bách kỹ, em không phải người phàm đâu đó…”
Đột nhiên Tiêu Trạch nhớ tới câu mà cậu từng nói, lúc đó chỉ cảm thấy tên này quá ư là ngu ngốc, nhưng hiện tại bây giờ chỉ cảm thấy không khỏi kinh hoàng.
Ban nhỏ Lâm Dư lúc bấy giờ đã bưng chim nhỏ chạy đến trước mặt anh, cậu biết hành động này sẽ khiến người thường khó chấp nhận được, bởi vì toàn thân trần trụi mà cảm thấy ngượng quá chừng. Lâm Dư khép hai chân e dè nói: “Tình huống lúc nãy có hơi bị nguy cấp, không thể làm gì khác nên mới dùng kim thiền thoát xác(*)… Anh ơi, hại anh lo lắng rồi.”
(*) Kim Thiền Thoát Xác: Nằm trong Tam thập lục kế, chỉ ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp. Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ một cơ hội khác.
Kim thiền thoát xác… Tiêu Trạch ép bản thân hoàn hồn lại, anh vốn chả rõ được trên đời này có quỷ hay không, nhưng lại có chút tin tưởng trên thế giới này sẽ xuất hiện thần tiên.
Hai người bọn họ đang đứng giữa đường, đóan chừng sẽ hù đến mấy chiếc xe đi ngang qua. Cái môn trần rụi của Lâm Dư đứng ở đầu đường đêm khuya, cứ như bị lột sạch bị thị chúng.(*)
(*)trị tội trước công chúng.
Cậu nhìn sang Tiêu Trạch cầu cứu: “Anh ơi, anh nói xem hay là mình khỏi cần che chim nhỏ, che mặt lợi hơn nhiều…”
Tâm trí và đầu óc của Tiêu Trạch hiện đang vô cùng hỗn loạn, anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Lúc sau anh mới cởi áo sơ mi của mình ra tiến lên quấn lên người Lâm Dư, quấn kỹ càng xong mới cắn răng nghiến lợi mà nói: “Con mẹ nó cậu chạy lung tung cái gì? Cậu muốn diễn trò kim thiền thoát xác, hay là muốn học theo tên kia đi tự sát hả?!”
Thực ra toàn thân chỉ mặc cái áo sơ mi rộng nhìn cũng kỳ cục lắm, để trần truồng chạy đi có khi tốt hơn nhiều. Sau khi Lâm Dư gài hết núi áo rồi dùng sức nắm chặt lấy vạt áo, nhỏ giọng giải thích: “Anh ơi, thật ra vừa nãy em mới nhìn thấy anh Lập Xuân, cho nên mới đuổi theo ảnh.”
Tiêu Trạch sắp khônh nhịn nổi rồi: “Hắn đã chết rồi, mẹ nó chớ có nói láo.”
Lâm Dư cảm thấy khó khăn quá chừng, đành nâng ngón tay hướng sáng một bên không khí, đầu cũng vặn vẹo nhìn theo: “Anh Lập Xuân, đây là anh của em tên là Tiêu Trạch.”
Hầu kết Tiêu Trạch lăn một cái, anh nhìn không khí bên cạnh Lâm Dư ngẩn người ra, vẫn chưa mở miệng bác bỏ thứ cậu mới nói.
Lâm Dư vẫn chưa xong: “Anh ơi, anh Lập Xuân hỏi thăm sức khoẻ của anh á.”
Hỏi thăm cái quần, biến mẹ đi.
Bộ quần áo đen nhẻm không ai thèm để ý, cứ bay lung tung trên mặt đường. Vết tích phanh xe thì loang lổ dưới ánh đèn neon sáng chói. Từ xa nhìn lại, liền nhìn thấy một người ở trần phía trên sánh vai cùng một người trống không bên dưới đi vào đại sảnh quán trọ bên đường.
Lâm Dư chỉ mặc cái áo sơ mi của Tiêu Trạch trưng ra hai cái chân trơn láng. Còn Tiêu Trạch thì lại khỏa thân nửa người trên, lộ ra bắp thịt rắn chắc. Hai người bọn họ đi đại sảnh, ánh đèn chiếu rọi vào thân ảnh cả hai thu hút sự chú ý của mấy người công nhân trực ban.
Người này không mặc áo, người kia không mặc quần, hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra chiếc áo sơ mi rộng đang mặc trên người Lâm Dư là của Tiêu Trạch. Mọi người nín thở, sau đó trao đổi ánh mắt cúi đầu lảng tránh đi.
Hai người cũng thừa biết những người đó đang nghĩ gì, dù sao cái đức hạnh này, giống như mới tằng tịu với nhau xong vậy.
Còn chơi dã chiến mới ghê.
Tiêu Trạch cùng Lâm Dư cố gắng nhìn thẳng, trực tiếp đi vào thang máy. Lúc trở về phòng, Lâm Dư nhanh chóng mặc cái quần short vào, cậu thẹn quá chừng, sau đó đỏ mặt chỉ chỉ ghế sô pha: “Lập Xuân, anh ngồi đi, có muốn uống nước không?”
Tiêu Trạch há mồm càng thêm tức giận, may là kịp nhịn lại không chửi thề. Anh đi tới nửa quỳ nửa ngồi trước Lâm Dư tiếp theo là giơ tay sờ lên mặt cậu: “Trứng bịp bợp, đừng có làm rộn với tôi, chơi không vui đâu.”
Lâm Dưthụ sủng nhược kinh(*), buổi chiều cậu thiệt tình rất muốn Tiêu Trạch sờ sau gáy của mình, thế nhưng ảnh không chịu, bây giờ Tiêu Trạch bỗng nhiên sờ luôn lên mặt rồi. Cậu nào có dám làm rộn chớ, chỉ đỏ mặt mà nói: “Đang có anh Lập Xuân ở đây nên anh đừng làm vậy, em ngại.”
(*) được cưng chiều nên đâm ra hoang mang, sợ hãi.
“…” Tiêu Trạch dùng sức nắm chặt khuôn mặt cậu, “Mẹ nó có ai đâu?! Cậu có thôi ngay không?!”
Lúc ở trên đường anh cũng nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không có cách nào tiếp thu cái sự thật “Gặp quỷ”, chuyện này quá mức hoang đường rồi thì phải? Người bình thường nào mà tin rằng trên thế giới này thật sự có ma quỷ chứ?
Lâm Dư có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Tiêu Trạch, nếu không phải năm lần bảy lượt nhìn thấy, cậu cũng sẽ không tin nổi những chuyện như thế.
Cậu bị anh ngắt mặt nên phát âm không được rõ ràng, chỉ lầm bầm lầu bầu ra tiếng: “Lúc anh đi mua thuốc lá thì em nhìn thấy Lập Xuân rồi, mới đầu em không nhận ra được, sau khi anh ấy băng qua đường thì em mới nhìn rõ.
Lúc đầu em vốn không đuổi theo không có kịp, lát sau anh Lập Xuân nhìn thấy chiếc xe chở hàng đụng em liền sợ mà dừng lại, lúc này em mới tóm được ảnh.”
Tay trên gương mặt bỗng dưng buông ra, Lâm Dư thành khẩn nói tiếp “Tuy là em đồng cảm với số phận của anh Lập Xuân, nhưng suy ra ảnh với em cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, em đâu nhất thiết giả bộ làm mấy cái này để gạt anh đâu chứ”
Tiêu Trạch đứng dậy đi đến ghế sa lon ngồi xuống, lúc này anh cảm thấy thân thể như không còn chút sức lực nào, mà sự vô lực này chính là bắt nguồn từ những tình huống nằm ngoài tâm kiểm soát này. Anh đã quen dùng tay nghề điêu luyện của mình mà sống sót, nhưng chuyện xảy ra đêm nay đã vượt quá mức bình thường với sự tiếp thu của mình.
Đầu tiên là chuyện Lâm Dư chạy nhanh bị cuốn vào bánh xe chở hàng, lông tóc không tổn hao gì còn chạy trốn. Tiếp đến là trong miệng Lâm Dư cứ luôn nhắc đến Lập Xuân – một cô hồn. Tiêu Trạch quả thật không muốn tin mấy chuyện khó tin như thế, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp thu nó, hiện tại anh chỉ có duy nhất một con đường để đi mà thôi.
Dù sao Tiêu Trạch cũng tận mắt chứng kiến Lâm Dư “Trở về từ cõi chết”, dựa trên cơ sở siêu hiện thực, chuyện này vốn không thể dựa trên cơ sở khoa học lý luận nào.
Lúc này Lâm Dư nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh ơi, anh ngồi qua trái xíu được không, anh đè lên áo khoác của anh Lập Xuân rồi kìa.”
Tiêu Trạch “Xẹt” một tiếng đứng lên như bị kinh sợ. Anh liếc mắt nhìn sang không khí bên phải mình, sau đó không nói một lời đứng dậy tiến vào buồng tắm. Lâm Dư sốt sắng vội giải thích: “Tạm thời anh của tôi không thể nào tiếp thu được, anh đừng để ý. Anh ấy không phải ghét anh đâu, nếu ảnh ghét đã không đi cùng chung chuyến này rồi.”
Lập Xuân tồn tại như không khí ngồi ở bên cạnh gật gật đầu.
Lúc bấy giờ Lập Xuân cũng đã bỏ mũ xuống, gương mặt kia trắng bệch hệt như cặp chân của y. Dung mạo của y giống như đúc người anh sinh đôi Lập Đông, chỉ là khác nhau đôi chút về khí chất. Nếu như không nhìn với khỏang cách gần, người nào cũng sẽ không phân biệt ra hai anh em họ.
Y vốn không có hoài bão gì lớn lao, chỉ hy vọng có thể sống một cuộc sống yên ổn bình thường, dù cho hiện tại đang lảng vảng không nơi nương tựa, cũng chỉ dám loanh quanh ở quê nhà cùng nơi Lập Đông sinh sống.
Lân đầu y đi đến nhà sách Mắt Mèo nhìn thấy Lâm Dư.
Lần thứ hai Lâm Dư nói chuyện với y.
Lần thứ ba, Lâm Dư không tiếc mạng sống mà đuổi theo y.
Để người bình thường tiếp nhận chuyện ma quỷ khó rồi, để ma quỷ tiếp thu chuyện bị người bình thường nhìn thấy càng khó hơn nữa. Cho nên Lập Xuân cảm thấyy bất an, y không hiểu tại sao Lâm Dư có thể nhìn thấy mình nữa. Tình huống hung hiểm vừa nãy làm y bất ngờ sợ hãi dừng chân, nhờ đó mới chứng kiến được cảnh Lâm Dư kim thiền thoát xác. Vì lẽ đó cho nên y càng mê man thấp thỏm hơn, thậm chí còn có chút hoài nghi, lẽ nào Lâm Dư cũng không phải là người?
Y muốn làm rõ chuyện này.
Lập Xuân câu nệ ngồi xuống, nhìn thoáng thoắt ẩn thoắt hiện qua Lâm Dư, trong lòng âu sầu mà hỏi: “Cậu… Tại sao cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Lâm Dư gãi đầu một cái, trong tâm trí bắt đầu tổ chức sắp xếp đủ các ngôn từ vô cùng trâu bò, nhưng vẫn phải rõ ràng trật tự.
“Chuyện là thế này, tôi là một người xem bói, không phải để lừa lọc gì đâu, mà chính là một học giả chân chính xem bói đó.” Cậu xoay xoa quăng hết đống từ vào, hi vọng đối phương có thể nghe hiểu, “Anh Lập Xuân, không biết anh có từng nghe qua hai từ ‘Thiên nhãn’ này chưa?”
Lập Xuân trả lời: “Khi còn bé có nghe mấy cụ già trong thôn nói qua, nhưng đa số để doạ bọn trẻ.”
Lâm Dư sờ sờ cằm, thấy hận bản thân chả có tí râu ria, lúc này xoa chòm râu có phải là có tiên khí hơn không, đành nói tiếp: “Cái gọi là “Thiên nhãn” chính là có thể thấy thứ hay người mà người khác không thấy được.”
Lập xuân như đang suy nghĩ gì đó vẫn gật gật đầu: “Vậy cậu vẫn luôn mở Thiên Nhãn sao?”
Bản thân Lâm Dư cũng không rõ ràng, thành thật trả lời: “Nói thật thì tôi cũng chả biết cái vụ mắt này xuất hiện tùy mùa hay là tuổi tác nữa. Bởi vì sống nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ma.”
“Thật sao?” Lập Xuân kinh ngạc nói, “Tôi là người đầu tiên cậu nhìn thấy?”
“Ừ.” Lâm Dư gật đầu, “Đúng thật là người thứ nhất, nội tâm của tui giờ cũng như con nai vàng ngơ ngác nè.”
Lập Xuân vội vàng ngắt lời: “Con nai vàng ngơ ngác là chỉ tim bỗng dưng đập nhanh, dùng trong trường hợp này không thích hợp đâu.”
“Như vậy á.” Lâm Dư nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiêu Trạch ở chỗ công viên, “À tôi hiểu rồi, vậy tôi như con nai vàng ngơ ngác khi nhìn thấy anh ấy.”
Lập Xuân đang định phản bác thì lúc này cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Trạch vừa mới tắm xong, còn dùng ánh mắt tràn đầy sự phòng bị mà đảo qua đảo lại mấy vòng trên ghế sa lon. Lập Xuân lập tức nhìn Lâm Dư rồi nói: “Hình như anh của cậu vẫn không an tâm, hay là bây giờ tôi đi trước, ngày mai hẹn giờ gặp lại?”
Tiêu Trạch đứng tại chỗ, chỉ thấy Lâm Dư đang quay đầu nói chuyện với không khí: “Vậy không được! Thật vất vả mới bắt được anh, anh không được đi đâu hết! Không cần phải để ý đến anh ấy, xưa nay ảnh vốn như vậy rồi!”
Tiêu Trạch nghe vậy gân xanh cũng hằn lên: “Tôi đi ngủ, hai người cứ tự nhiên.”
Nói xong anh liền quay người đi vào trong phòng ngủ, mới nằm xuống thì nghe tiếng Lâm Dư đẩy cửa bước vào cho nên quyết định hắn, dựa vào đầu giường không thèm nói năng gì. Lâm Dư nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh ơi, em đi tắm đây, đêm nay anh Lập Xuân sẽ ngủ với chúng ta đó.”
Ma quỷ cũng đi ngủ nữa? Tiêu Trạch cảnh giác nhìn xung quanh một chút: “Hiện tại anh ta đang ở đâu?”
Lâm Dư chỉ sang giường bên: “Anh Lập Xuân đang ngồi ở bên giường này nè.”
Tiêu Trạch giật bắn người, nhanh chóng bay xuống giường đẩy Lâm Dư đến buồng tắm, ngoài miệng còn nói: “Cậu dơ quá, mau đi tắm đi, để tôi giúp cậu chà lưng.”
Cửa phòng tắm đóng lại,Lâm Dư choáng váng ngất ngây bị đẩy vào phòng tắm, cậu nhìn Tiêu Trạch mới nãy còn đòi giúp mình giờ chỉ đứng ôm cánh tay dựa vào bồn rửa mặt mới nhỏ giọng hỏi: “Anh có phải là sợ ở một mình với anh Lập Xuân không?”
Tiêu Trạch có sợ cũng không thể hiện lên mặt, lời ít ý nhiều mà nói: “Đường đi của ma quỷ với người khác nhâu.”
Nếu lúc trước Lâm Dư giận mà không dám hé miệng nói câu nào, thì bây giờ là muốn cười cũng nhưng lại không dám. Cậu cố mím môi lại nín cười, sau đó cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Lúc cởi trần trùi trụi mới hết cười nổi, cậu dùng hai tay che lấy thứ quan trọng kia, khó dữ lắm mới dám lên tiếng: “Anh xoay mặt qua chỗ khác đi, em ngại.”
So với trần truồng chạy trên đường, đứng lõa lồ trước mắt Tiêu Trạch còn ngại hơn nữa ấy.
Tiêu Trạch bất động, chỉ rũ mắt nhìn xuống đất.
Lâm Dư mở ra vòi nước nóng để tắm rửa, phòng tắm vòi sen này được làm bằng kính, không có giống như ở nhà. Đây là lần đầu tiên cậu tắm rửa trước mặt người khác, mặt hướng tường quay lưng vào, nhấc cánh tay cũng không dám vung tay quá mạnh.
Cậu đổ sữa tắm ra tay rồi chà xát lên toàn bộ cơ thể. Người cậu giờ đây trơn nhẵn bóng loáng, lúc sau từng tầng bọt dồi dào bắt đầu nổi lên. Một lúc sau, đến khi cậu xối nước nóng rửa sạch mớ bọt kia, thì lại nghe thấy Tiêu Trạch gằn giọng một tiếng.
Đoán chừng người này gằn là chỉ muốn đập tan bầu không khí lặng im này thôi, Lâm Dư giả bộ không nghe thấy, muốn nhanh chóng tắm rửa cho xong.
Tiêu Trạch thấy mình không được để ý tới, nhanh chóng đi tới kéo cửa kính ra: “Ở giữa phía sau lưng chưa có sạch kìa.”
Lâm Dư vẫn còn đang tắm, cậu nghiêng đầu hoảng loạn nói: “… Anh nhìn xem em sao rồi!”
“Làm sao là làm sao.” Tiêu Trạch nhìn chằm chằm Lâm Dư đang bị nước nóng xối đến đỏ cả mặt mày, tỏ ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng mà mở giọng trêu đùa, “Đáng yêu mới nhìn, xấu xí ai mà thèm.”
Bọt trên người Lâm Dư đã sách được dội rửa sạch sẽ, chỉ còn vương lại tầng nước trong veo. Cậu thấy Tiêu Trạch nhìn mình bằng ánh mắt không nghiêng chỉnh liền thẹn thùng xấu hổ không thổ, xoay người không được, mà nghiêm lại cũng không xong.
Cậu nhanh trí nghĩ ra, bắt đầu bóc mẽ khuyết điểm đối phương, cố lảng sang chuyện khác: “Rõ ràng là anh sợ ma, muốn em đàng hoàng bảo vệ thì anh đừng có mà nhìn… Đừng có mà bắt nạt em nữa.”
Tiêu Trạch tiến lại gần hơn, sau đó dựa vào cửa phòng tắm, bày ra cái bản mặt không sợ nước vẩy trúng mình, thảnh thơi mà nói: “Tôi đã nghĩ thông rồi, nếu người đó là ma quỷ thì tôi cũng không nhìn thấy được, nhìn không thấy thì cứ xem như không tồn tại. Sao nào, lần này có thể bắt nạt được cậu chưa ta?”
Lâm Dư siết chặt bình sữa tắm, cậu hơi bị tức lên rồi đó: “Anh muốn làm gì em hả.”
Tiêu Trạch dường như phát hiện bản thân hơi làm quá nên chỉ nói: “Làm gì đâu, lại đây tôi chà lưng cho cậu.”
Đợi sau khi Lâm Dư chậm rãi xoay người tiến sát vào, trước tay anh dùng tay lau đi mấy giọt nước còn vương trên mặt Lâm Dưsau đó lần theo cổ mà chạm vào lưng cậu. Anh dùng bàn tay nhẹ nhàng sờ ở giữa phía sau lưng, lau chùi lên chỗ da dẻ sạch sẽ đó.
Tiêu Trạch nhìn chằm chằm gương mặt ướt nhẹp của Lâm Dư: “Trên đời này ma quỷ và người xấu đều rất đáng sợ, chỉ có tên nhóc thần tiên như cậu mới vô cùng thú vị. Trứng bịp bợm, cậu là vị nào hạ phàm xuống vậy?”
Lâm Dư bị ôm lấy eo bước ra, cả người như muốn dán sát vào lồng ngực Tiêu Trạch, cậu cuộn tròn ngón chân rầm rì: “Em không có nói được…”
Nói xong cảm thấy mình hơi bị nũng nịu quá, vì vậy ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Trạch, khí lực hừng hực lên mười phần mà nói: “Anh ơi! Đêm nay anh cũng biết rồi đó, em không phải nhóc con bình thường đâu! Coi như nếu anh không phải người tốt… Thì em cũng không sợ! Đương nhiên em cũng hy vọng hai chúng ta đừng so đo với nhau nữa, em hy vọng là anh có thể cưng em một chút nè, không có gì thì có thể khen em một cái… Có được không anh?”
Nói xong còn chưa kịp đợi đối phương trả lời, đã “Ây da” một tiếng.
Do nãy giờ cứ chú ý đâu đâu nên không thấy gì, giờ mới đau đến đứng ngồi không yên. Lâm Dư nhấc chân lên nhìn, ban nãy ở con đường kia lao nhanh quá, giờ trên hai cái chân của cậu toàn mấy vết thương nhỏ nhỏ to to chồng chéo nhau.
Cậu tắt nước, cố lê mu bàn chân ra khỏi phòng tắm vòi, sau đó lung tung lau người mặc quần áo vào, bây giờ đã đau tới mức đi không nổi luôn. Tiêu Trạch tỏ vẻ không mấy đoái hoài, nhanh chóng mở cửa phòng tắm đi ra.
Lâm Dư có hơi bị thất vọng, vậy àm ban nãy cậu còn đòi người ta cưng mình một chút, đúng là tự tin quá rồi.
Nhưng chưa qua được nửa phút, Tiêu Trạch đã quay lại, trong tay cầm chai thuốc Povidone(*) cùng băng gạc. Do đội khảo sát của anh thường hay luyện tập bên ngoài cho nên đã sớm quen đi đâu cũng mang những thứ này theo.
(*)Povidone– Iodine có khả năng sát trùng tốt đối trong chữa trị các vết thương cục bộ và chống lây nhiễm rộng. Được dùng đầu tiên với những vết cắt nhỏ, vết sầy xước, vết bỏng và chỗ phồng rộp.
Anh siết eo Lâm Dư nhấc cao đặt trên bồn rửa tay, nói một câu ngắn gọn: “Nhấc chân lên.”
Lâm Dư ôm lấy mũi chân, lúc này dưới lòng bàn chân chi chít vết thương. Tiêu Trạch nhanh chóng bôi thuốc chỗ bị đau cho cậu, sau đó nắm cái chân mà tiến hành băng bó.
“Cảm ơn anh.” Giọng cậu lúc này không lớn lắm, “Buổi tối đạp chăn có bị đau không anh?”
Tiêu Trạch dừng lại vài giây, rồi giương mắt nhìn: “Vậy đêm nay cậu ngủ chung với tôi, tôi quản cậu.”
Lâm Dư nghe xong cảm thấy cả người hoa mắt mê mẩn, hoảng hốt gật gật đầudịu dàng mà nhìn cái người tên Tiêu Trạch tại sao lại có ma lực mạnh như thế, cứ như đang quăng mê hồn hương vào mặt cậu. Cậu mơ màng chả hiểu làm sao mình chạm chân xuống đất, cũng không biết Tiêu Trạch làm gì đỡ cậu ra phòng tắm kia.
Mãi đến tận khi nhìn thấy Lập Xuân, cậu mới tỉnh táo lại, nhớ tới còn có người khác đang ở đây.”Anh Lập Xuân, anh ngủ trên giường đó đi, hai anh em tôi ngủ chung được rồi.” Cậu ngồi ở bên giường, lại nhỏ giọng nói thêm một câu, “Anh của tôi tốt lắm đó.”
Lập Xuân ngượng ngùng nói: “Tôi không chiếm diện tích lắm, tôi ra phòng khách hay chỗ nào cũng được, hai người không cần nhường.”
Trong lúc hai người rù rì rủ rỉ, Tiêu Trạch đã tắt đèn, sau đó anh leo lên giường túm lấy Lâm Dư, bản thân đắp chân đàng hoàng giữ chặt cậu vào ngực. Bốn phía bỗng chốc trở nên tối tăm, anh ở bên cạnh thì thầm: “Lập Xuân sẽ không quậy cái gì chứ?”
Lâm Dư gật gật đầu, giờ mới chịu phản ứng lại: “Có phải anh sợ nên mới ngủ cùng em không?”
Tiêu Trạch không lên tiếng như ngầm thừa nhận, Lâm Dư thấy thế tự dưng hơi bị thất vọng, cả người như con lăng quăng bò tới bò lui trong ngực anh, đến khi động tác kia trở nên càn rỡ thì cái mông mới bị đánh một cái.
“Ngưng quậy đi.” Tiêu Trạch ôm Lâm Dư sát hơn “Im lặng một chut.”
Thấy Lâm Dư không còn nhoi nhoi nữa, Tiêu Trạch mới thì thào: “Sau này không được lao ra đường như vậy, xem như cậu có chui được xuống đất thì cũng không được, lỡ như lúc đó không linh nghiệm, có phải bắt tôi nhặt xác cho cậu không?”
Lâm Dư vui ơi là vui, thì ra là Tiêu Trạch lo lắng thật cho cậu. Cậu cọ cọ lên vai Tiêu Trạch bắt đầu già mồm nhai đi nhai lại:”Anh ơi, người muốn ngủ với anh thật sự xếp hàng tới cửa nhà luôn hả?”
Tiêu Trạch đùa cợt với cậu: “Sao, muốn tham gia vào xếp chung à?”
Hai người ngộp trong chăn thì thầm qua lại, hơi thở cứ như muốn hòa vào nhau. Mới phút trước bạn nhỏ Lâm Dư còn vui mừng, phút sau đã mệt nhắm mắt lại, cậu muốn đi ngủ rồi.
Bốn phía đen kịt, tất cả cũng coi như chìm vào sự yên tĩnh.
Tiêu Trạch bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu giúp tôi hỏi Lập Xuân một tiếng, hỏi anh ta có từng gặp cặp vợ chồng nào tên là Tiêu Danh Viễn và Mạnh Tiểu Tuệ hay chưa.”