Mẹ Tiêu Trạch vì khó sinh, không thể cứu kịp mà qua đời. Một thời gian sau, ba anh ra ngoài khảo sát cũng gặp chuyện, rơi xuống vách núi tử nạn. Vì thế, từ lúc nhỏ anh đã ở cùng ông bà ngọai mà lớn lên, từ ký túc xá đại viện khoa học cho đến khu nhà bác sĩ, tuy không phải là thiếu niên thích cười, nhưng cũng không suốt ngày ưu sầu như một người thiếu tình yêu thương.
Con gái cùng con rể lần lượt rời đi, ông bà Mạnh phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng tận hai năm trời. Sau khi về nhà thì cố gắng tránh đề cập tới để bớt đau lòng, thế nhưng lâu lâu bà Mạnh không nhịn được mà bộc bạch, đến khi Tiêu Trạch hiểu chuyện thì bắt đầu ba hoa thiên hạ.
Cái gì mà mẹ con liều mạng sinh con ra, mất máu quá nhiều, rồi nguyện vọng cuối cùng không muốn uất ức chốn nghĩa trang hiu quạnh, nói xong một cái thì bật cười, rồi đi.
Sau đó ba ba con không nói không than một tay xử lý hậu sự, rồi ôm tro cốt của mẹ con cùng đi khảo sát. Nó đứng vung tro tàn trên núi cao rừng rậm, kết quả lại bị trượt chân mất mạng. Lúc thằng cha con đi còn để lại bức thư, ai ra cửa mà có thể an bài tới như vậy chứ?
Bà Mạnh vừa khóc vừa cười, nói là ba anh đi gặp mẹ anh rồi.
Tiêu Trạch nghe xong không khóc, bởi vì trong trí nhớ của anh, những thứ liên quan đến Tiêu Danh Viễn và Mạnh Tiểu Tuệ cơ bản chỉ là con số không tròn trĩnh. Cậu vừa ngồi đoán chuyện xưa của cha mẹ vừa ngồi trong đại viện uống nước ngọt, càng uống càng no, còn cảm thấy ba mẹ mình rất ngầu.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng ông bà ngọai sẽ kể cho anh nghe vài mẩu chuyện ngắn, nhưng anh chưa bao giờ chủ động hỏi, nghe xong thì nói hai ba câu, có trả lời hay không cũng không sao. Ông ngoại thì nói đến vỗ đùi, bà ngoại thì khoa trương, nếu đem so sánh đàng hoàng sẽ phát hiện có một số chi tiết nhỏ không giống nhau.
Tiêu Trạch lười điều tra ra ai nói bừa.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình bất hạnh cả, không lo ăn không lo mặc, được học hành đầy đủ, cho nên nhất định phải chiến thắng trước cuộc sống này. Nhưng mà đôi lúc có người thân hoặc vị hàng xóm nào than thở thay cho, anh cũng phối hợp cúi đầu một cái, giống như bản thân có chút đau khổ vậy
Thật ra là không, hiện tại anh đang sống rất thoải mái.
Nhưng mà anh cũng đã từng có một thời gian như bị động kinh, tìm xem sau khi người chết sẽ đi tới đâu, liệu họ có kiếp sau hay không? Anh nhìn Âm Dương Ngũ Hành(1) nhìn đến mệt rã rời, lên lớp lén lật “Phúc Âm Matthew”(2) phát hiện còn bị thầy cô phê bình nữa.
(1)Âm Dương Ngũ Hành: chia làm âm dương và ngũ hành, âm dương bao gồm ngũ hành, ngũ hành bao gồm âm dương
Âm dương:. Âm và dương theo khái niệm cổ sơ không phải là vật chất cụ thể, không gian cụ thể mà là thuộc tính của mọi hiện tượng, mọi sự vật trong toàn vũ trụ cũng như trong từng tế bào, từng chi tiết. Âm và dương là hai mặt đối lập, mâu thuẫn thống nhất, trong dương có mầm mống của âm và ngược lại.
Ngũ Hành: Theo thuyết duy vật cổ đại, tất cả mọi vật chất cụ thể được tạo nên trong thế giới này đều do năm yếu tố ban đầu là nước, lửa, đất, cây cỏ và kim loại. Tức năm hành thuỷ, hoả, thổ, mộc, kim
(2) Phúc âm Mátthêu là một trong bốn sách Phúc âm trong Tân Ước viết về cuộc đời, sự chết và sự Phục sinh của Chúa Giê-xu. Phúc âm Mátthêu được chia làm bốn phần khác nhau: Hai phần giới thiệu, phần chính và phần cuối. Phần đầu tường thuật về sự giáng sinh và thời thơ ấu của Chúa. Phần thứ hai giới thiệu Gioan Baotixita. Phần chính được chia làm năm phần nhỏ tường thuật hành trình của Chúa Giê-xu. Phần cuối viết về cuộc khổ nạn và phục sinh của Chúa Giê-xu.
Sau một thời gian thì anh bắt đầu mệt mỏi, lòng hiếu kỳ dần phai nhạt cho nên quyết định bán hết mấy quyển sách giải trí kia cho chỗ phế liệu. Bán xong liền cầm tiền đi uống nước ngọt, càng uống càng no, hơn nữa miệng còn đầy vị cam.
Bởi thế cho nên, gặp phải ma quỷ có thể là chuyện đã được định sẵn, dù ra sao cũng phải tiếp nhận nó.
Nếu đã tiếp nhận, thì cứ thuận tiện hỏi thăm một chút.
Lòng hiếu kỳ của Tiêu Trạch tự dưng nổi dậy, anh định hỏi Lập Xuân một chút đã từng nhìn thấy qua Tiêu Danh Viễn và Mạnh Tiểu Tuệ hay chưa, anh chỉ muốn biết sau khi hai người rời đi tình cảm vẫn vô cùng vững chắc(*) hay đã vỡ tan mỗi người một ngã mà thôi?
(*)情比金坚 Tình bỉ kim kiên: ám chỉ tình cảm vô cùng kiên định, vững chắc.
Những năm tháng trước đây, liệu ba mẹ anh có từng loanh quanh anh không? Lúc anh làm bài tập, ba anh có nhìn anh hay không? Lúc anh nói thầm bà Mạnh hát lạc tông, mẹ anh có đứng bên cạnh vỗ tay đồng ý hay không?
Cả lần đầu tiên xem mớ “phim” đồng chí để thẩm du, hai ông bà sẽ không giận đến hồn bay phách tán chứ?
Tiêu Trạch suy nghĩ ra rất nhiều chuyện, khiến cho bản thân cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Nhưng khóe miệng anh còn chưa kịp cười đã bị Lâm Dư đu quấn lên người rồi. Lâm Dư vòng tay qua cổ của anh nỗ lực dựa sát vào, còn tay kia choàng ra phía sau mà xoa xoa vuốt vuốt.
“Thì ra Tiêu Danh Viễn và Mạnh Tiểu Tuệ là tên của cô chú sao?” Lâm Dư dựa quá gần rồi, lúc nói chuyện còn cảm nhận được hơi thở của cậu phả ra “Anh nhớ hai người sao? Nếu anh thấy khó chịu, thì anh ôm em khóc đi.”
Tiêu Trạch rõ ràng chỉ muốn cười: “Buông ra, khóc cái gì mà khóc.”
Lâm Dư không tin, nhất định phải an ủi một phen: “Chắc chắn anh đang nhớ hai người lắm, anh đau khổ như nào cũng không được nhịn, lỡ nhịn chết thì em làm sao bây giờ.”
Tiêu Trạch định đẩy cái tên trứng bịp bợm này ra, thế nhưng sau khi nghe đối phương liên tục nói lảm nhảm đâu đâu, không biết tại sao cả người mềm ra. Giờ anh cũng lười giơ tay, cũng chả muốn động đậy cho nên mới nhắm mắt lại nói:”Bớt cằn nhằn lại, đi ngủ.”
Lâm Dư vẫn duy trì tư thế ban nãy: “Anh ngủ ngon đi, ngày mai tỉnh ngủ em giúp anh hỏi cho.”
Lúc này cũng không còn sớm, cho nên lú ngủ thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chưa nhắm mắt được bao lâu thì trời đã sáng.
Sau đêm chạy trốn khỏi nhà sách, Lập Xuân trở lại Hiếu Thủy, cơ bản y cũng chỉ loanh quanh tại mấy khu giữa thành phố và thị trận này mà thôi. Nghĩ lại cũng lạ, sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nhưng ngày ngày bôn ba chưa hề để ý tới huyện thành nhỏ này. Bây giờ chết rồi, chỉ đi xung quanh tham quan một chút đã cảm thấy một một con phố cũ nát đều vô cùng ý nghĩa.
Tiêu Trạch là người tỉnh dậy trước, do cánh tay trái quá tê, khuỷu tay thì có gì đó ẩm ướt ngứa ngứa. Vừa mở mắt ra nhìn liền thấy Lâm Dư đang gối đầu lên tay mình, hơi há mồm mà gặm lấy làn da của mình.
“Trứng bịp bợm, mau dậy đi.”
Lâm Dư mê man mở mắt ra: “Em mơ thấy bà.”
Tiêu Trạch vừa mới tỉnh nên giọng hơi khàn: “Mơ thấy bà làm gì?”
Lâm Dư nuốt nước miếng: “Bà nấu cho em một cái giò lớn, em vẫn còn chưa có gặm xong mà.”
Đã gặm tay mình mà tên này còn tỏ vẻ oan ức cho được. Tiêu Trạch đứng dậy đi rửa mặt, không nhịn được mà liếc nhìn cái giường giống ở bên. Lúc làm vệ sinh xong đang mặc quần áo thì thấy Lâm Dư ôm chăn ngáy khò khò.
Lòng bàn tay nhấc lên, thế nhưng lúc đi tới bên giường anh vẫn không đánh. Tiêu Trạch nắm một chân của Lâm Dư lên, sau đó tháo băng gạc ra, thừa dịp bạn nhỏ đang khò khò thoa thuốc thay băng mới.
“Anh ơi, anh đối xử tốt với em quá đi à.”
Một câu nói khẽ, nhưng hàm ý bên trong là sự phấn khích tột cùng, Tiêu Trạch không biết Lâm Dư tỉnh dậy lúc nào, thế nhưng từ hôm qua sau khi bổ sung lượng kiến thức nhìn thấy Lâm Dư kim thiền thoát xác, thì tất cả hành vi bây giờ của đối phương cũng chẳng còn làm anh thấy kỳ quái nữa rồi.
Tiêu Trạch liếc cậu một cái: “Nếu cậu chịu ngồi dậy, tôi còn có thể đối xử tốt hơn nữa.”
Lâm Dư sợ hãi nhanh chóng bay xuống giường, hai chân chạm đất thử cũng không còn thấy đau nữa. Lúc này xuống giường xong mới nhớ ra: “Mẹ bà nó! Anh Lập Xuân đâu rồi.”
Cậu chỉ lo Lập Xuân chạy mất nên nhanh chóng làm vệ sinh thay quần áo, sau đó cùng Tiêu Trạch xuống lầu trả phòng.
Điều đáng vui chính là khi mở cửa thang máy, liền nhìn thấy Lập Xuân đứng ở bên trong, y còn nhìn hai người còn nở nụ cười. Lâm Dư thấy thế chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tiêu Trạch đã bước một bước dài, nhanh chóng đi vào trong.
“Đệt! Anh ơi!” Lâm Dư gấp đến độ ngũ quan vặn vẹo.
Tiêu Trạch cũng nhíu mày nhìn cậu: “La hét cái gì.”
Lâm Dư lắp bắp giải thích: “Ban nãy… anh mới đi ngang qua người anh Lập Xuân…”
Tiêu Trạch cứ như bị sét đánh vào đầu, vội tránh ra một bên nhìn không khí, vẫn chưa chắc chắn mà hỏi: “Anh ta đang ở trong thang máy sao?” Sau khi có đáp án khẳng định mới xoay người qua không khí mà nói, “Ngại quá, đạp trúng anh rồi.”
Hai người một quỷ cùng nhau rời khỏi quán trọ, thị trấn này không lớn lắm, ngồi trên con xe Jeep lắc lư muốn đến chỗ nào cũng chỉ trong nháy mắt. Tiêu Trạch một tay cầm tay lái, tay kia tựa lên khung cửa sổ xe, bên tai là Lâm Dư đang “Nói chuyện” một mình.
“Lập Xuân, ban nãy anh đi đâu vậy?”
“Tôi dạo xung quanh chút thôi.”
“Làm tôi sợ muốn chết, cứ nghĩ anh sẽ chạy trốn nữa chứ” Lâm Dư xoa xoa cái bụng, “Anh Lập Xuân, anh có quen biết với ma quỷ nào khác không?”
Cậu vẫn chưa quên vấn đề hôm qua Tiêu Trạch nói với mình, vì vậy lên tiếng dò hỏi. Lập Xuân mới đầu hơi bất ngờ, sau mới ngượng ngùng mà nói: “Lúc còn sống vốn đã không có bạn bè, nói gì chết thành ma quỷ chứ.”
Lâm Dư do dự nhìn về phía Tiêu Trạch, cứ sợ đáp án này sẽ làm cho đối phương thất vọng. Lát sau cậu vẫn tiếp tục mà hỏi: “Vậy chắc anh cũng từng gặp qua rồi ha, những người đó hình dạng ra sao? Có thể nói một chút cho tôi nghe không?”
Lập Xuân nghe vậy cũng nhớ lại: “Loại người nào cũng có, trẻ mới sinh, có người trẻ tuổi, người lớn tuổi thì vô cùng nhiều.”
“Vậy…” Lâm Dư nghi ngờ gì đó, “Nếu như sau khi chết hồn phách vẫn còn lưu lạc trên thế gian, mật độ tụ tập có lớn hay không? Có nhiều quỷ ở trên đường không vậy?”
Lập Xuân đội nón lên rồi trả lời: “Chỉ chỉ có thể là tới một năm thôi, đến lúc dĩ nhiên sẽ tan thành mây khói.”
Nghe xong cũng hiểu ra, Lập Xuân chắc chắn chưa từng nhìn thấy Tiêu Danh Viễn và Mạnh Tiểu Tuệ. Giờ phút này Lâm Dư tự dưng có chút u buồn, bản thân cậu có thể nhìn thấy hồn phách Lập Xuân, do đó có thể thay Tiêu Trạch dò hỏi một vài chuyện nhỏ về ba mẹ anh, nhưng mà cuối cùng lại không dò ra được cái gì hết.
Xe Jeep dừng lại trước ký túc xá cục quốc thổ, Tiêu Trạch tắt máy. Anh chỉ cần nhìn sự im lặng của Lâm Dư liền đoán ra được đáp án, không nói thêm cái gì, chỉ cởi dây an toàn rồi nói “Xuống xe”.
Bọn họ tiến vào tiểu khu, Lập Xuân thoải mái đi lại tiến lên trước, còn Lâm Dư thì đi bên cạnh Tiêu Trạch, đi một hồi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mà mở miệng: “Anh ơi, Lập Xuân nói sau khi chết có thể chỉ ở đây không tới một năm, cho nên…”
Tiêu Trạch đốt điếu thuốc: “Không sao, quên nó đi.”
Lâm Dư vẫn không thể chấp nhận được: “Chắc chắn cô chú luôn ở bên nhau, còn rất nhớ anh nữa.”
Quả thật Tiêu Trạch chỉ hiếu kỳ mà thôi, lúc này lại bị Lâm Dư nhồi nhét mấy sự sến sẫm nên tự dưng bản thân có chút chùn xuống. Anh xoay gò má sang Lâm Dư nhả khóc đi, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, buổi trưa mời cậu ăn giò hầm được chưa.”
Lúc cả hai đang nói chuyện, Lập Xuân dừng lại một tòa chung cư, ngửa đầu nhìn cửa sổ ở căn phòng lầu ba, nhưng y có vẻ không định đi lên. Trong khu nhà có một chị gái đi ra, nhìn qua bộ dáng có vẻ đang chuẩn bị đi làm.
Lâm Dư hỏi: “Anh Lập Xuân, anh không lên lầu nhìn một chút hay sao?”
Lập Xuân được hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu nhìn xem, ở trên cửa sổ phòng có một tổ chim, những con chim yến đó suốt ngày hát liu lo không ngừng, mỗi buổi sáng không cần đặt đồng hồ vẫn có thể thức dậy.”
Lâm Dư ngẩng đầu nhìn lên, đúng là có mấy con chim non trong ổ.
“Sau khi tôi tự tử, đơn vị cơ quan cũng liên lạc với anh của tôi. Anh ấy chạy tới, muốn đối mặt để tiếp thu rằng sự thật tôi đã chết rồi, sau đó muốn tự tay tiến hành hậu sự cho tôi, còn muốn thương lượng với cơ quan.” Lập Xuân nhìn ổ chim non kia lần nữa, “Khi còn bé cùng nhau lớn lên, giúp đỡ lẫn nhau, đến khi chết rồi, cũng chỉ biết gieo thêm phiền phức cho anh ấy.”
Lâm Dư nói: “Anh Lập Đông cực khổ lắm, thường xuyên phải tăng ca, dọn nhà còn phải chờ tới nửa đêm.”
Lập Xuân túm chặt mũ, chút da dẻ lộ ra dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.
“Anh tôi lặng lẽ tổ chức hậu sự cho tôi, không thông báo gì với họ hàng người thân, càng không dám nói cho mẹ biết.” Y dường như muốn bật khóc, “Tôi cứ nghĩ là anh ấy chưa dám mở miệng, thời gian sau mới phát hiện thì ra anh ấy không muốn nói.”
“Anh Lập Đông hay đóng giả anh, là vì sợ cụ bà Tiểu Hoa không chịu được kích thích.”
“Đúng như thế.” Lập Xuân ngừng lại hồi lâu, “Nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra thôi, vì sợ tương lai mẹ sẽ nghi ngờ nên cứ vất vả đóng giả thành tôi. Đến chết vẫn còn liên lụy anh ấy, tôi quả thật không phải con người mà.”
Cả hai chỉ biết im lặng hồi lâu, Lâm Dư muốn an ủi cũng không biết mở miệng nói sao cho phải.
Một lúc sau, Lập Xuân bi thương mà nói “Nhưng tôi quả thật không đi nổi nữa rồi.”
Rời khỏi khu ký túc xá, bọn họ đến quê nhà của Lập Xuân, một thôn hẻo lảnh ở gần thị trấn Hiếu Thủy. Đường xá trong thôn khá run xóc, không tốt cho lắm, lúc đi ngang qua người dân trong thôn ai cũng tò mò nhìn vào trong xe.
Dừng lại ở trước một cái sân, Lập Xuân xuống xe đi vào đó hơn một phút. Lâm Dư nhìn cửa lớn đóng chặt nói: “Vừa cũ vừa rách, anh Lập Xuân đúng là khổ hơn người khác rất nhiều.”
Tiêu Trạch tán đồng: “Cụ bà Tiểu Hoa một mình nuôi nấng hai đứa con trai rất vất vả, chắc chắn là không có tiền để tu sửa lại căn nhà.”
Qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Lập Xuân đi ra từ trong sân, lúc đi y cứ cúi đầu cho nên không thấy rõ biểu cảm. Bọn họ rời đi, cuối cùng dừng ở dưới ở trước cổng làng cạnh cây hòe lớn. Ở dưới góc cây có một tảng đá to, đám trẻ nhỏ vây quanh đó chơi đùa, lúc xô đẩy nhau va vào tảng đá cũng không khóc, ai nấy nhìn khỏe mạnh vô cùng.
Lập Xuân ngồi một mình ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Lúc mẹ tôi sinh hai em tôi ra, người trong thôn ai nấy đều đến chúc mừng, còn đặc biệt ước ao ghen tỵ. Người trong thôn này lạc hậu, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, đa số đều hiếm được thằng con trai, nhà tôi lại sinh đôi, cho nên ai cũng nói nhà tôi có phúc.”
Sau đó ba của hai anh em ở bên ngoài làm công cho người ta không may qua đời, cụ Tiểu Hoa trở thành góa phụ chăm hai đứa con thơ. Mọi người cũng đồng tình, nói rằng số mạng không ăn thua gì, bọn họ không có số hưởng.
“Từ nhỏ hai anh em tôi đã đặt ra mục tiêu, sau này trưởng thành sẽ kiếm thật nhiều tiền để mẹ có thể sống yên vui không lo nghĩ.” Âm thanh của Lập Xuân rất nhẹ, không giống như đang kể lại chuyện xưa mà nói mớ “Đối với người trong thôn, chuyện xây nhà cưới vợ chính đã là chuyện lớn rồi, nếu như có thể đi đến một thị trận khác thì tương lai vô cùng rộng mở.”
Lúc Lập Xuân và Lập Đông còn đi học, cả hai đều chưa từng để cụ bà Tiểu Hoa lo nghĩ cái gì, bọn họ biết rõ thân phận của mình giống như những học sinh nhà nghèo khác, nỗ lực học tập chính là con đường tắt duy nhất lúc này.
Lập Xuân nói: “Tôi không có can đảm như anh trai, một lòng chỉ muốn yên ổn tìm một công việc đàng hoàng. Lúc còn đang đi học bản thân luôn hy vọng có thể tiến vào quốc thổ, phát huy khả năng gì đó.”
Lúc y mới tiến vào viện quan sát đất đai, dường như mỗi ngày đi làm đều nở nụ cười, cảm giác như đang từng bước hoàn thành giấc mơ của mình vậy.
“Thực ra tôi phải thi tận hai năm, năm thứ nhất thi viết đạt được thành tích đầu bảng, nhưng phần phỏng vấn không vượt qua. Anh của tôi an ủi sẽ sớm được nhận được giấy ứng tuyển thôi, còn nói tôi nghĩ quá nhiều rồi.”
Y nói xong liền nghĩ tới Lập Đông, “Anh của tôi quả thật nói không sai. Năm thứ hai tôi vẫn đứng thành tích số một, lúc phỏng vấn đều có lãnh đạo thành phố tới kiểm tra, tôi mới vượt qua. Sau đó đi làm thì nghe được, năm thứ nhất đã sớm chuẩn bị cho những người có quan hệ vào rồi.”
Lâm Dư vẫn luôn lặng yên nghe, cậu không có dò hỏi, cũng chẳng nói chen vào. Giấc mộng công việc của Lập Xuân vừa mới mở ra đã không công bằng, nhưng sự không công bằng kia chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Xe đột nhiên khởi động, Tiêu Trạch đạp chân ga chạy khỏi cửa làng. Xe Jeep lao nhanh trên con đường đất không mấy bằng phẳng, khói xe hất lên đều bị đám bùn đất che vùi.
Lâm Dư im lặng không nói, lúc này không nhịn được mà suy đoán nguyên nhân Tiêu Trạch muốn từ chức công việc kia. Có những buổi tối, cậu nhìn thấy Tiêu Trạch dựa trên bàn công tác, hoàn thành từng bài báo cáo một, không ngừng xem qua dữ liệu mới cùng những bài luận văn, nếu như không còn hứng thú với công việc, cũng sẽ không làm những chuyện như thế.
Lẽ nào Tiêu Trạch cũng gặp phải chuyện không công bằng hay sao?
“Anh ơi…” Cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
Tiêu Trạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước rồi nhấn ga gia tốc, hệt như một cuộc rong ruổi không có hồi kết.
Lập Xuân quá đỗi quen thuộc với mỗi con đường nơi đây, y đại khái đoán được Tiêu Trạch muốn đi đến chỗ nào. Dọc theo đường đi trải qua từng phố lớn ngõ nhỏ, có những con phố cũ rêu phong, cũng có những đường nhựa được tu sửa mới. Anh tựa như cưỡi ngựa xem hoa, ngắm nhìn từng thước phim quen thuộc.
Tuy bận rộn nhưng yêu quý công việc này, tăng ca cũng sẽ thấy vui vẻ hơn.
Những thực tập sinh mới tới, bởi vì đối phương có quan hệ, cho nên y không dám phanh phui ra quá nhiều vấn đề, chỉ có thể yên lặng khắc phục hậu quả.
Dẫn nhân viên thử việc tới hệt như thực tập sinh, y phải làm gấp đôi phần việc.
Người không ngừng gia tăng, có người lên chính thức, có người được thăng chức, nhưng y mãi mãi vẫn ngồi tại vị trí này.
Một năm, ba năm, năm năm, tám năm, y vẫn ngồi ở cái bàn ấy mà hoàn thành từng hạng mục công trình lớn nhỏ, dẫn dắt biết bao nhiêu thực tập sinh cùng nhân viên thử việc.
Đến khi nhân viên bão hòa, y cứ tưởng có thể thoải mái được một chút. Nhưng mà người đến thì lại đến, vì vậy y phải làm cho xong việc dẫn dắt nhân viên.
Kết quả lãnh đạo nói y không thích hợp vị trí này, trực tiếp điều đến trung tâm chấn chỉnh đất đai. Học bổng mà y kiếm qua bốn năm miệt mài đại học, hai năm đều đứng nhất trong kỳ thi tìm việc ở quốc thổ, chưa từng kéo dài kỳ hạn bất kỳ hạng mục công trình nào, cũng chưa từng xảy ra sơ suất.
Ở năm thứ tám, y vì cái lý do “Không thích hợp” bị điều đi.
Anh phanh xe gấp làm Lâm Dư suýt chút nữa bị đụng vào kính chắn gió. Anh tắt máy trước tiếng kêu inh ỉnh của động cơ, tay cầm lái như mặc sức hoành hành, sau đó rút chiếc chìa khóa ra, mọi thứ nhanh chóng trở nên im lặng
Lập Xuân ngẩng đầu, nhìn thấy cửa lớn của vùng quốc thổ, cũng nhìn thấy tòa cao ốc mà y từng gieo mình xuống.
Lúc này Tiêu Trạch mới mở miệng: “Anh dùng sinh mạng của mình cống hiến gần mười năm, lúc nhảy xuống lầu ngã chết chỉ vỏn vẹn vài giây. Lúc ngã xuống có từng hối hận không? Nếu khi đó không hối hận, vậy bây giờ liệu anh có hối hận?”
Lập xuân kinh ngạc nhìn tìa nhà kia, trong đầu hiện lên một đoạn phim nhỏ chưa được chiếu xong.
Y phát hiện mình không hợp với trung tâm chấn chỉnh đất đai, y chỉ rành về kỹ thuật, không giỏi giao tiếp với mọi người xung quanh. Cũng vì tám năm kinh nghiệm bị hạ chứ cho nên cũng không có ai cam lòng giúp đỡ y.
Đơn vị thi công, lãnh đạo, thôn dân, anh không biết người nào khó ứng phó hơn.
Đầu tháng ba, y gọi vô số cuộc, cầu xin cho bản thân được quay về, dù cho phải ra ngoài làm kỹ thuật cũng được. Sau đó, không ai chịu nhận cuộc gọi cuộc y cả.
Nửa năm trôi qua, một năm qua đi, sau đó lại một năm nữa.
Đã mười năm, mười năm nay y chưa bao giờ cảm thấy vui.
Một lần nữa đi vào khu cao ốc, sau đó đi vào văn phòng mình từng làm việc. Hai năm trước đồng sự cùng lãnh đạo được thăng chức, chuyển đi làm chức vụ thanh nhàn, còn y chỉ là ngồi bên cạnh những người mới, đối phương sẽ tò mò nhìn y.
Sau đó mọi người giới thiệu cho người mới biết, nói y đã từng là kỹ thuật viên tốt nhất ở phòng bên.
Thì ra anh là người tốt nhất.
Lập Xuân lau mặt, cuối cùng cũng trả lời vấn đề của Tiêu Trạch: “Tôi không hối hận.”
Đã chết rồi sao? Đúng vậy.
Tan xương nát thịt có đau không? Đau chứ.
Lập Xuân cười rộ lên: “Nhưng tôi được giải thoát rồi.”