Căn bản anh không phải là người có lòng dạ từ bi, cũng chẳng mang lòng hiếu kỳ sâu sắc. Với anh mà nói, trời đất mênh mông người qua đường vội vã, người xa lạ dù có mang gai nhọn như thế nào, cũng không thể chà xát vào trái tim sắt như thép của bản thân.
Anh từng giúp qua những học sinh có hoàn cảnh nghèo khó, lúc khảo sát đi vào trong núi cùng từng giúp đỡ người dân, trong nước có thiên tai gì không keo kiệt mà quyên tiền quyên đồ ủng hộ. Vì anh cho ràng những chuyện này nằm trong khả năng của bản thân, anh chỉ trọng tới việc “hành động” giúp người, rất ít khi để ý tới tâm lý người được nhận. Bởi vì, đầu tiên là anh không hề liên quan, thứ hai, anh là một người không phong phú về mặt tình cảm.
Anh có thói quen đã nói giúp chắc chắn sẽ giúp, giúp xong sẽ phủi tay rời đi, hoàn toàn không thích việc ngồi xuống kể lể đầu đuôi câu chuyên hay nói chuyện nhảm nhí về những kế hoạch quá trình. Bởi vì anh vốn là người không liên quan, còn lý do thứ hai hai có lẽ là vì anh không phong phú về mặt tình cảm.
Trên cõi đời này chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện muôn hình muôn trạng về bi kịch, trước, trong, và sau một bi kịch, nếu như hết thảy mọi người đều cầu xin nói bản thân không còn cánh cửa nào, cứ mãi dựa vào lòng thương hại cùng việc dư luận cứu vớt, vậy đối với xã hội chính là một phá hoại, còn tiêu luôn cả đời mình.
Tiêu Trạch luôn nghĩ như vậy.
Vẫn là cái ghế salong nệm kia, anh và Lâm Dư song song ngồi đối diện nhìn Diệp Hải Luân. Diệp Hải Luân vừa mới tháo xuống khẩu trang, hiện tại cũng bỏ mũ ra, gương mặt với những vết thương khủng bố cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.
Lần trước Tiêu Trạch không có nhìn rõ ràng, lần này lại được nhìn thấu. Lời nói thật lòng trước giờ đều khó nghe, anh chưa nói đã sớm nghĩ đến, cái bộ dáng này không còn cách nào có thể khôi phục lại như lúc ban đầu, đừng nói đến yêu đương, người khác nhìn vào không sợ anh cũng thắp nhang quỳ lạy.
Lâm Dư ôm gối dựa, hơi khom lưng. Cậu vốn là người đoán mệnh, chủ yếu dựa vào sự chuyển vận, kết quả hiện tại biến thành bộ dạng chàng trai tri âm, ngồi xuống lắng nghe.
Sau đó cậu nghe Diệp Hải Luân kể về chuyện xưa của bản thân.
Diệp Hải Luân thích Tào An Kỳ.
Cậu ta cho rằng Tào An Kỳ xinh đẹp, học giỏi, lại có chủ kiến, không giống những nữ sinh khác.
“Đúng là không giống với người khác, nào có ai sa sút(*) như cậu ta đâu.” Lâm Dư lẩm bẩm, trong mắt cậu, Tào An Kỳ là tập hợp tất cả những thứ của thiếu nữ bết lương: trốn học, lạnh nhạt, phản nghịch, ngày thêm nay còn thêm cái tội gây thương tổn nữa.
(*) 丧 Tang: ngôn ngữ mạng, chỉ tinh thần sa sút, uể oải, lười quan tâm tới chuyện khác.
Diệp Hải Luân dường như không nghe thấy: “Lúc mới bắt đầu, tôi chỉ cảm thấy cô ấy vừa xinh đẹp lại rộng rãi, đến khi có một lần cô ấy đại diện phát bài thi, lúc phát đến tôi liền nói một câu “Cố lên”.
“Có khả năng câu đó chỉ để an ủi tôi thôi, nhưng từ đó về sau vẫn không nhịn được mà chú ý tới đến cô ấy.” Diệp Hải Luân cười khổ một cái, cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ, “Thực ra đối với những người thi không tốt bằng, cô ấy đều sẽ nói câu “Cố lên”, hai người xem tôi có phải rất ngốc hay không.”
Diệp Hải Luân muốn tiếp tục kể chuyện sau khi cậu ta thích Tào An Kỳ. Thê nhưng Tiêu Trạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trực tiếp ngắt lời: “Anh bạn nhỏ, cái tuổi này thích người ta cũng đơn giản, nhưng cậu thích người ta ra sao, thích bao nhiêu,kế hoạch theo đuổi như thế nào, mấy cái đó tôi không có thời gian để nghe. Tôi hỏi cậu một chút, lúc cậu theo đuổi người ta có từng làm thương tổn qua lần nào không?”
Diệp Hải Luân run lên vài giây: “… Cái gì mới tính là thương tổn?”
Tiêu Trạch nói: “Vậy xem tâm lý của cậu có cán cân nào hay không(*), ví dụ như uy hiếp, dây dưa không đúng mực, hoặc có thể là xâm phạm.”
(*) Cán cân là hiện thân của công lý, công bằng. Có cán cân, sẽ biết phân biệt đúng sai.
Lâm Dư đã phản ứng trước: “Anh! Làm sao có khả năng chứ!”
Diệp Hải Luân nghiêm túc lắc đầu một cái: “Hoàn toàn không có, lúc cô ấy biết tôi thích cô ấy thì cũng cố gắng trốn tránh tôi rồi. Sau khi tôi bày tỏ, cô ấy nhanh chóng từ chối tôi. Sau đó tôi không từ bỏ, vì tôi vẫn còn rất thích người đó, tôi thường hay đứng mấy chỗ cô ấy đi ngang qua để chờ, lên lớp nhìn lén cô ấy, còn có nhiều tình huống tương tự, không phải những người theo đuổi khác cũng làm như tôi hay sao?
Lâm Dư ôm chặt gối dựa, cậu có chútkhông thoải mái. Tự dưng tim đập loạn lên, thậm chí còn khiến cậu hít thở không đều nữa.
Diệp Hải Luân tỉ mỉ nhớ lại: “Điều kiện gia đình của An Kỳ rất tốt, ba mẹ rất cưng chiều cô ấy, lớp chúng tôi hầu như mọi người đều đạp xe đi học, nhà cô ấy không xa, ngày nào cũng có ba mẹ đưa rước.”
Lâm Dư buồn bực: “Đều mười bảy mười tám rồi, cái này có vẻ vang sao?”
Diệp Hải Luân nói: “Không phải vẻ vang cũng không thể sỉ vả người ta, chắc là mẹ cô ấy không an tâm, cũng chính vì như vậy, mới không cho tôi cơ hội nào để quầy rầy. Thế cho nên tôi chưa từng làm qua chuyện khác người nào cả, nhiều nhất vẫn chỉ là yên lặng để ý tới cô ấy thôi.”
“Vậy còn chuyện phát nổ ngày hôm đó?” Tiêu Trạch hỏi, “Cậu chạy vào là vì cứu Tào An Kỳ?”
“Ừ, lúc chơi bóng tôi có nhìn thấy An Kỳ cùng bạn học đi vào phía nhà ăn.” Diệp Hải Luân sốt sắng khép chặt hai chân lại, trận hỏa hoạn kia kia cứ như địa ngục hành hạ cậu ta, cho nên ngay cả nhớ lại thôi cũng làm bản thân cảm thấy khổ sở.
“Lúc phát nổ khá là loạn, mọi người ào ra như chạy nạn, các thầy giáo đi tới không thể chi huy, chỉ hô to để mọi người cố chạy ra ngoài. Lúc đó tôi không nhìn thấy An Kỳ, cho rằng cô ấy ở bên trong, cho nên thừa dịp hỗn loạn trực tiếp chạy vào.”
Diệp Hải Luân che mặt, cứ như có ngọn lửa đang ở trước mặt mà thiêu đốt lấy cậu ta:”Lúc tôi tìm thấy An Kỳ, cô ấy đang ngã trên mặt đất, tôi đỡ cô ấy lên, sau đó che chở cô ấy chạy ra ngoài. Nhưng mà lửa lại tràn đến quá nhanh, lúc chạy thì quạt trần rơi xuống làm tôi ngã, hai, ba giây sau, cứ thế mà bị nó ăn sâu.”
Giọng Diệp Hải Luân đã run tới mức nghe không rõ gì, cậu ta nhớ lại ngày đó, cái ngày mà cậu ấy rơi vào sự sợ hãi đến tột cùng. Cậu ta dừng lại, nhưng Tiêu Trạch vẫn cố tình tiếp tục hỏi:”Vậy sau này cậu có kể lại chuyện này cho cô ta nghe hay không, nếu cậu là ân nhân cứu mạng, ít nhất cô ta sẽ không làm ra cái thái độ đó.”
Diệp Hải Luân lắc đầu: “Tôi không kể, tôi cứu cô ấy là do tôi tự nguyện. Sau khi tôi bị bỏng đến hủy dung, tôi cảm thấy bản thân chả khác nào con quái vật, thế nhưng tôi vẫn cố an ủi mình, nếu biến thành dạng như vậy thì cô ấy sẽ đồng cảm với tôi một chút. Những thứ này đều là tự tôi an ủi bản thân thôi, xưa nay chưa từng nói qua cái gì, càng không muốn yêu cầu cô ấy làm gì cả.”
Lâm Dư nói: “Nhưng bây giờ cậu ta còn ghét cậu hơn nữa.”
“… Đúng như thế” Cuối cùng Diệp Hải Luân không chịu nổi, chỉ biết che mặt khóc rống lên. Phải trải qua cơn hỏa hoạn kia, biến thành dáng vẻ ấy, hiện tại ai nhìn thấy cậu ta tỏ ra ghét hay sợ hãi gì cũng được, thế nhưng Tào An Kỳ không thể.
Đồng cảm hay cảm động vốn chỉ là những thứ phù du mà bản thân ảo tưởng, cậu ta không muốn yêu cầu Tào An Kỳ phải làm gì cả. Nhưng chuyện Tào An Kỳ càng chán ghét làm cậu ta không thể nào chịu được, nếu như còn có chút tính người, cũng không thể có thái độ như thế với người đã cứu mình.
Găng tay Diệp Hải Luân cuối cũng cũng buông lỏng ra một chút, lộ ra chút vết bỏng ở cổ tay nhìn thấy giật mình, cậu ta đã không còn cách nào nói ra một câu trọn vẹn, tâm tình kích động khiến cậu ta khóc thút thít không ngừng, khuôn mặt khủng bộ càng thêm vặn vẹo, vết tích trên mặt hòa lẫn vào dòng nước mắt.
Lâm Dư giữ lấy vai Diệp Hải Luân, muốn an ủi lại không biết có thể nói cái gì. Cậu chỉ yên lặng mà đặt tay lên vai đối phương, hi vọng thông qua nhiệt độ trong lòng bàn tay có thể truyền chút năng lượng cho Diệp Hải Luân.
Diệp Hải Luân hé môi, dường như muốn nói câu gì đó, nhưng cậu ta đã không còn năng lượng nào, chỉ còn dư lại chút ít mà nói ra câu quan trọng nhất: “Tôi thật lòng rất thích cô ấy.”
Tiêu Trạch nhìn thấy tai Lâm Dư đang đặt trên vai người kia đột nhiên trượt xuống, liền cảm thấy có gì sai sai, sau đó liền nhìn thấy Lâm Dư đột ngột ngã xuống tay vịn ghế sô pha.
Diệp Hải Luân sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy Lâm Dư: “Cậu làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Tiêu Trạch lập tức đặt Lâm Dư để nằm ngang ở trên sàn hà, cúi người dò hỏi: “Chỗ nào không thoải mái, có thể động đậy cánh tay không?”
Lâm Dư nắm lấy tay Tiêu Trạch, có chút sợ sệt: “Anh ơi, ngực em thở không nổi, tim đập… Tim đập rất nhanh.”
Hiện tại Tiêu Trạch cũng không rảnh quản mấy chuyện yêu đương hay đau khổ của Diệp Hải Luân, anh đẩy ghế sô pha dọn ra một chỗ trống, để cho không khí có thể dễ dàng lưu thông. Anh đứng một bên trong coi tình huống của Lâm Dư, nếu Lâm Dư có gì liền lập tức đưa đi bệnh viện
Qua chừng mười phút, hô hấp của Lâm Dư cuối cũng cũng bình thường. Tiêu Trạch đỡ cậu ngồi dậy, nhìn Diệp Hải Luân nói: “Chúng tôi phải đi bệnh viện, cậu tự về nhà hay đợi người nhà tới đón?”
Diệp Hải Luân đội mũ và khẩu trang: “Tôi tự về.” Cậu ta nhìn về phía Lâm Dư, lo lắng nói, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa tôi sẽ tới tìm cậu, không có gì quan trọng… Bằng tính mạng của bản thân hết.”
Xe Jeep khởi động, lái tới chỗ bệnh viện.
Trong lúc này, Lâm Dư yên tĩnh ngồi bên cạnh ghế tài xế đeo tai nghe nghe nhạc, cố phân tán sự chú ý cũng như giảm bớt sự khẩn trương, dường như cả người không còn khó chịu nữa. Đi đến đèn đỏ giao lộ, Tiêu Trạch dừng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó tiếp tục nhìn về phía Lâm Dư, thuận miệng hỏi: “Nghe gì đó?”
Lâm Dư lấy xuống một tai nghe, ỉu xìu mà nói: “Em cũng không biết, em nghe đại thôi.”
Tiêu Trạch để sát vào vừa nghe, lập tức mắng: “Bà mẹ nó bị bệnh tim còn nghe rock and roll, tắt ngay!”
Lâm Dư ngượng ngùng nhấn nút tạm ngừng, nghĩ thầm Tiêu Trạch nổi giận còn dọa người hơn cả nhạc rock and roll nữa.
Nhưng mà lúc cậu ngã xuống đứng dậy không nổi, Tiêu Trạch cũng chạy tới giúp cho cậu, cái này là đang quan tâm mình nhỉ.
Bất quá hắn ngã xuống đất không nổi thời điểm Tiêu Trạch xông lại bày đưa hắn, hẳn là căng thẳng hắn đi. Cậu cứ nghĩ là cứ chọc cho anh vui thì anh liền xán lạn lên, nào biết Tiêu Trạch thực sự đang lo lắng cho cậu, lá gan cũng bắt đầu lớn rồi.
Lâm Dư đưa điện thoại di động tới: “Vậy anh tìm một bài cho em đi.”
Nếu như là lúc thường, iêu Trạch lái xe không thèm phản ứng, thế nhưng giờ khắc này thì ngược lại, sợ nhịp tim của trứng bịp bợm không đủ lại hôn mê trên xe, dù sao đây cũng là Thần Trứng, ai nói chắc được sẽ có chuyện gì.
Anh tiện tay nhấn mấy cái, sau đó tàm tạm mà nói: “Nghe đi, nghe xong vừa đúng lúc tới bệnh viện.”
Lâm Dư đeo tay nghe lên,bên trong là giọng hát dịu dàng của Mạnh Đình Vi hát khúc “Trên trời có đám mây mưa”. Mấy ngày nay trời đều đổ cơn mưa, mưa trên trời được tạo ra từ mây, sau đó cậu liền cúi đầu suy nghĩ, thế con người được làm từ gì?
(*) Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=VILR9_7YGus
Người bình thường có lẽ làm từ máu thịt, còn anh xinh đẹp thì làm từ nước rồi.
Vậy Tiêu Trạch là làm từ gì đây ta?
Chắc là sắt thép rồi, chưa từng thấy kẻ khó chơi nào hung hăng như anh cả.
Nhưng mà thép trải qua trăm lần luyện còn có thể hóa thành ngón tay mềm, tương lai khó ai nói được.(*)
(*) 百炼钢化为绕指柔: Thép luyện qua trăm lần còn có thể hóa thành một đồ mềm, sau này nó chỉ tính cách mạnh mẽ ương ngạnh dần trở nên mềm mại dịu dàng.
Tiêu Trạch đúng là không bao giờ đoán sai, lúc bài hát vang lên câu cuối cùng cũng là lúc xe Jeep lái vào bãi đậu xe của bệnh viện. Vì là buổi trưa cho nên không nhiều người lắm, nhưng ở trung tâm cấp cứu luôn luôn bận rộn nhiều việc. Trước tiên Lâm Dư nói một chút về tịnh trạng của mình cho bác sĩ nghe, sau đó chuẩn bị tiến vào phòng trị liệu làm điện tâm độ.
Hiên tại cả hai đi lấy thẻ và sổ bệnh án, Tiêu Trạch đứng ở trước quầy xếp hàng, còn cậu thì đứng ở sau lưng Tiêu Trạch. Bên cạnh hai người là một cặp cha con, người con có vẻ vô cùng sốt ruột mà dựa vào ba mình, nhìn qua không có tinh thần gì cả.
Thật ra bây giờ Lâm Dư cũng không còn thấy khó chịu gì rồi, thế nhưng cậu vẫn không kìm được học theo người ta, thân thể nghiêng về trước tựa vào sau lưng Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch quay người đỡ lấy cậu: “Khó chịu sao?”
“… Không có, em chỉ muốn dựa vào người anh thôi.” Lâm Dư ăn ngay nói thật, nói xong mới nhớ ra sau lưng Tiêu Trạch đang bị nóng đỏ, cho nên nhanh chóng tránh ra lùi về phía sau, “Em không có khó chịu, em vẫn nên tự đứng.”
Làm xong thẻ, Tiêu Trạch đỡ Lâm Dư đi làm điện tâm đồ, Tiêu Trạch đứng ở cuối giường chỉ cách một tấm màn: “Lúc nãy cậu nói lần đầu khó chịu là mầy ngày trước sao?”
Lâm Dư nhẹ nhàng gật đầu: “Chính là cái ngày em gặp Diệp Hải Luân ấy. Cậu ta cho rằng em là người mù, em liền thừa cơ giả bộ, lúc đó cứ tưởng bản thân căng thẳng quá tim mới đập khác thường, cho nên không coi là chuyện to tát gị.”
Cậu nói xong thấy có chút lo lắng: “Anh ơi, chắc là em sẽ không bị bệnh tim đâu ha?”
“Sao tôi biết được, dòng họ cậu có ai có tiền sử bệnh tim không?” Điện tâm đồ đã làm xong, Tiêu Trạch tiến lên kéo áo Lâm Dư đàng hoàng lại, “Đột nhiên không thoải mái, có thể là bị nhồi máu cơ tim”
Lâm Dư không hiểu lắm: “Nó có nghiêm trọng không anh?”
Tiêu Trạch ra vẻ hù dọa người: “Khó nói lắm, nếu lên cơn có khả năng chết ngay lập tức, nhưng nếu có người bên cạnh gọi cấp cứu, có thể lấy mạng về.”
Lâm Dư nhớ tới lúc ở tiệm sách, Tiêu Trạch đỡ cậu nằm xuống, tư thế khá là chuyên nghiệp. Cậu không muốn chết ngay, cũng không muốn hấp hối xong rồi chết.
Lâm Dư vội vàng kéo tay Tiêu Trạch, cũng không muốn bận tâm có y tá trước mặt hay không, giờ khắc này bảo toàn tính mạng quan trọng hơn: “Anh ơi, em không thể không có anh đâu, anh nhất định phải cứu em, em mới có mười bảy, chưa từng ăn qua món gà cay chân chính, em không thể chết được…”
Tiêu Trạch nhận lấy điện tâm đồ y tá đưa cho, cúi đầu mắng cậu: “Có tiền đồ ghê, còn gà cay gì nữa, mau đưa cho bác sĩ kiểm tra.”
Bác sĩ xem xong nói mọi thứ đều rất bình thường, nhưng mà gần đây Lâm Dư đúng là có khó chịu đến mấy lần. Để cho chắc, bác sĩ còn làm kiểm tra kỹ càng qua một lần, cuối cùng vẫn không thấy vấn đề gì.
Đi ra khỏi bệnh viện đi ra, Lâm Dư cầm theo một túi giấy bao xi măng chứa báo cáo kiểm tra, hiện tại không còn khó chịu, bác sĩ nói kết quả kiểm tra không phát hiện gì khác lạ, vậy cậu sẽ không phải buồn lo vô cớ nữa.
Tiêu Trạch còn muốn hù dọa người, cố ý làm như thật mà hỏi: “Cậu cũng tin lời bác sĩ nói?”
Lâm Dư tỏ ra rất kiên định: “Bác sĩ dựa vào báo cáo mà nói, vô cùng có căn cứ khoa học, em tin chớ!”
“Đầu đất.” Tiêu Trạch không nhịn được cười, “Thầy bói còn tin khoa học.”
Đã đến buổi trưa, lúc này vừa lúc ở bên ngoài, nên Tiêu Trạch lái xe chậm nhìn xem mấy quán ăn ven đường. Anh đi qua hai ba con đường cũng không tìm được chỗ yêu thích, có hai chỗ tạm được, nhưng tiếc là không có chỗ đậu xe.
Tiêu Trạch cầm vô-lăng quay đầu, đột nhiên có chủ ý khác.
Một phút sau, xe Jeep lái về phía Bắc khu nhà kho quán bar, nhưng không đến Xinh Đẹp mà là vào quán cơm gia đình. Lâm Dư xuống xe nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cậu từng vào nam ra bắc cũng từng đi qua công viên to to nhỏ nhỏ, căn bản chưa từng tới gần quán bar nào.
Cậu như nông dân quê mùa(*) mà nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, ngưới trong đó có chơi ma túy không vậy?”
(*) 土老帽: ám chỉ nông dân lạc hậu, thô lỗ.
Tiêu Trạch cạn lời với cậu: “Đây là quán bar chính qưy.”
“Ừm, vậy…” Lâm Dư vẫn là hiếu kỳ, “Không có giao dịch tình dục phải không?”
Tiêu Trạch rất muốn quất cậu: “Cậu đi hỏi xem, không chừng người ta đang thiếu thốn nhân lực, vậy cậu khỏi cần đi, ở đây có việc làm rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào cửa quán cơm, còn chưa kịp tìm vị trí đã nhìn thấy Tiêu Nghiêu và Giang Kiều đang gọi món. Cũng tại đồ ăn ở quán bar khó ăn quá, cho nên ngày nào ông chủ cùng giám đốc cũng tới đây ăn.
“Anh xinh đẹp ơi!”
Lâm Dư như thấy người thân, eo không mỏi chân không đâu, mẹ nó tim cũng không có nhảy ra.
Bốn người ngồi chung một bàn, Tiêu Nghiêu giới thiệu: “Lâm Dư, là em của Tiêu Trạch. Giang Kiều, bạn của hai bọn anh.”
Giang Kiều đeo mắt kiếng gọng vàng, mặc một cái áo sơ mi được ủi vô cùng thẳng, một bộ dạng rất ngoan ngoãn biết điều, lúc cười rộ lên sẽ cho người ta cảm giác khá thân thiết, không có chút khoảng cách nào. Lâm Dư chào hỏi cùng đối phương xong liền ngóng ngóng chờ món ăn, bụng cậu giờ đã đói đến cồn cào.
Bọn họ ăn uống tới no nê, nếu đã gặp nhau chắc chắn sẽ không đơn giản mà đi về, Tiêu Nghiêu trực tiếp mời hai người đến bar “Xinh Đẹp”.
Lâm Dư ngồi ở ghế chân cao đặt trước quầy, còn Tiêu Nghiêu thì vào trong quầy bar. Cậu khoanh hai tay lên bàn, điệu bộ hệt như học sinh tiểu học lúc lên lớp, rồi hỏi: “Anh xinh đẹp, bình thường anh cũng phụ trách việc pha chế rượu sao?”
Tiêu Nghiêu mở bảy, tám bình rượu cùng vỉ đá ra, trả lời: “Đương nhiên là không rồi, em là khách quý, cho nên anh phải tự minh pha chế chứ.”
“Cảm ơn anh xinh đẹp.”Lâm Dư nghe xong mặt mày liền hớn hở, đang rạo rực vui xong lại có chút thất vọng, “Gần đây xảy ra chuyện, em tự dưng có chút thương tiếc”
Tiêu Nghiêu lắc bình shaker(*) nở nụ cười: “Mới tí tuổi đầu bày đặt thương tiếc gì chứ, sáng nay anh mới phát hiện bản thân có nhiều nếp nhăn hơn, không chỉ thương tiếc năm tháng, còn muốn nằm trên bàn khóc rống nữa kìa. Muốn đập hôm kem mắt, nhưng mà đắt quá nên đành thôi.”
Lâm Dư không nhịn được sờ khóe mắt của mình, xác nhận không có nếp nhăn mới yên tâm. Cậu thở dài, nhận lấy rượu Tiêu Nghiêu pha chế cho, nhẹ nhàng hớp một cái, cảm thấy có chút cay nồng.
Vì thế Tiêu Nghiêu đưa cho cậu dĩa khoai lang, vừa ăn vừa uống còn kể chuyện, đem chuyện của Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ kể cho Tiêu Nghiêu nghe. Cậu cảm thấy anh xinh đẹp là một người tình cảm phong phú(*), nhất định sẽ mắng Tào An Kỳ quá đáng hay đau lòng cho Diệp Hải Luân.
(*) gốc: 性情中人 chỉ tình cảm phong phú, thẳng thắn.
Kết quả Tiêu Nghiêu nghe xong liền bưng ly rượu lên, ngâm nga: “Hỏi thế gian tình ái là gì. Mà đôi lứa hẹn thề sống chết bên nhau.”
Lâm Dư không thể làm gì khác hơn là cũng cùng ngâm: “Không biết sao hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, Tương Vương chỉ một giấc mộng, thần nữ cũng không để tâm(*).”
(*) Thời Chiến quốc, thần nữ Vu Sơn ái mộ Mộ Sở tương vương, lén lút gặp gỡ ở dưới phàm trần, sau khi nhìn thấy kinh động, muốn nối nghĩa vợ chồng, tiếc là người tiên cách trở, không thể toại nguyện. Nàng xuất hiện trong mơ của Tương Vương cầu hoan, hai người hoan ai một đêm, sau khi chia tay còn tặng ngọc bội. Tương Vương sau khi trở về liền nhớ mãi không quên, đi khắp Vu Sơn tìm kiếm người đẹp, thần nữ xuất hiện hy vọng người quên chuyện này mà chuyên tâm xã tắc, sau đó liền trở về Thiên Đình.
Tiêu Nghiêu không để ý mấy mà vung tay, tư thái như người từng trải mà nói: “Tương Vương kia có lẽ chưa từng va chạm với xã hội, chờ người đó lên đại học sẽ phát hiện thì ra khắp muôn nơi đều là hoa thơm, thần nữ là ai, chớp mắt đã quên mất tiêu rồi.”
“Em trai, em phải nhớ kỹ một thứ.” Tiêu Nghiêu tới gần, muốn biếu tặng mấy lời vàng ngọc, “Đàn ông tốt mới khó tìm, cô gái tốt còn nhiều lắm.”
Nói đến đây, Tiêu Nghiêu hình như nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, lúc trước em hỏi anh lắc tay thạch anh để làm gì?”
Lâm Dư lắc lắc cái tay: “Để em chiêu hoa đào đó!”
Tiêu Nghiêu lập tức có tinh thần: “Chiêu được chưa?”
“… Vẫn chưa.” Lâm Dư thả tay xuống cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, tự an ủi mình, “Không vội, em chưa có nếp nhăn nào, chắc là phải đợi chút nữa đó.”
Tiêu Nghiêu có nếp nhăn lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp pha cho cậu nhóc này bốn ly nồng độ cao.
Tiêu Trạch ngồi ở băng ghế dài trò chuyện với Giang Kiều, mới nói một chút đã thấy mệt rã rời. Anh quay đầu nhìn thấy Lâm Dư đã quỳ ngã vào quầy bar. Tiêu Trạch nhanh chóng đi tới, uống hết nửa ly rượu dở dang, không hứng trêu chọc: “Lấy cả Vodka, cậu đang bắt nạt nhóc ngốc này hả?”
Trên mặt Tiêu Nghiêu có chút ưu tu, thân thể một mét tám sinh ra chút khí chất yểu điệu, giải thích: “Ai bảo nhóc gấu con này giẫm lên chỗ đau của tui, Vodka thì có làm sao, đây là Vodka loại tốt nhất, mấy chỗ khác không có đâu.”
Tiêu Trạch lười phí lời, nhấc cánh tay Lâm Dư lên rồi gằp người về băng ghế dài. Lâm Dư uống tới hôn mê, say ngủ mơ mơ màng màng, không hề hay biết chuyện bị ném lên ghế salông, còn vươn mình cạ cạ dựa dự vào đệm.
Cậu nói sảng một câu: “Em lên cây…”
Đó là một cây đào nở đầy hoa, Lâm Dư ngồi đợi trên nhánh cây, quen thuộc an tĩnh cứ như sinh trưởng ở bên trên, Gió vừa thổi, cánh hoa rì rào rơi, sau đó rơi vào dòng suối dưới táng cây. Dòng nước vẫn chảy, không hề ngừng lại.
Cậu hiểu ra, đây chính là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Lâm Dư nhìn chung quanh, muốn xem Tiêu Trạch có ở đây hay không, cậu cố leo xuống đi tìm, cúi đầu nhìn thấy Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ đang đứng dưới tàng cây.
Hai người bọn họ đều mặc đồng phục học sinh đeo thẻ, hình như là định đi học.
Tào An Kỳ đúng là không được mà, trong mơ cầm hamburger còn vui mừng như thế, Diệp Hải Luân lại càng không được, trong mơ cứ khép nép như vậy là sao. Mấy câu nói vẫn không khác gì, Lâm Dư ở trên cây nghe, cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi.
“An Kỳ.” Diệp Hải Luân nói cùng khóc đến mệt, dường như chỉ còn đủ sức nói câu cuối cùng, “Tớ thật sự rất thích cậu.”
Tào An Kỳ mắt điếc tai ngơ cứ như không nghe thấy. Lâm Dư đã trót làm, thì phải làm đến cùng, do dự không biết có nên xuống an ủi Diệp Hải Luân một phen hay không. Cậu vẫn còn đang xoắn xuýt chừng chừ thì lúc sau lại thấy Diệp Hải Luân giơ tay lau nước mắt.
Lâm Dư dừng lại, nhìn thấy đối phương giật giật môi.
Diệp Hải Luân nói tiếp câu cuối cùng: “Nhưng lúc tớ cứu cậu, rõ ràng cậu đã đồng ý bên cạnh tờ ma.”
Trời má…?
Rốt cuộc Lâm Dư cũng không được, muốn leo xuống để hỏi rõ ràng. Giờ cậu chả cầu biết đếm ba hai một là cái vẹo gì, trực tiếp nhắm mắt mà nhảy xuống. Lúc đã chuẩn bị tinh thần té gãy chân xong, không ngờ đến có một đôi cánh mạnh mẽ đón lấy cậu.
Cậu mở hai mắt ra, thấy mình nhẹ nhàng được Tiêu Trạch ôm vào người.
Đã không còn thấy Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ đâu, dưới tàng cây chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Trạch nói: “Trên cây có một trứng bịp bợm, dưới cây một trứng bịp bợm nữa, hỏi tổng cộng có mấy tên trừng bịp bợm?”
Tâm lý Lâm Dư như nai con có thể đâm chết người(*): “Vậy… Anh muốn mấy người?”
(*) tâm lý hoảng sợ, xoắn xuýt
Tiêu Trạch cười: “Chỉ muốn một mình em thôi.”