Tiêu Nghiêu cũng không khác là bao, qua được ba ngày là hú Giang Kiều tới. Hôm nay khi cả hai đang ngồi trên sôpha xem tivi tự dưng quay ra hôn môi, làm cho Hạ Băng sợ đến xấu hổ không thôi, gương mặt Lâm Hoạch cũng co rúm lại.
Hai người bọn họ chả biết ngại là gì, vội xách túi xuống lầu rồi lái luôn con xe hồng phấn nghênh ngang rời đi. Lúc Lâm Dư tan học trở về không rõ vì sao, đến khi làm bài tập tự dưng bị Lâm Hoạch che lấn không cầm được bút, mới quay sang nhìn chằm chằm thấy anh có vẻ đang sợ sệt.
“Hạ! Hạ…” Lâm Dư mới mở miệng nói liền bị kẹt lại, cậu không biết nên xưng hô thế nào với Hạ Băng, cũng may ông đang ở trước mặt lau dọn quầy bar cho nên khẽ nhỏ giọng hỏi: “Đậu Đậu làm sao vậy?”
Mặt Hạ Băng lộ vẻ khó xử: “… Không có gì.”
Bên hông Lâm Dư lúc này trở nên căng cứng, thì ra là Lâm Hoạch ôm chặt cậu ở mặt bên, còn chôn mặt vào hõm cổ cậu nữa. Mái tóc màu đen mới được nhuộm vài ngày trước của đối phương vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, cậu nhanh chóng xoay người né tránh: “Đậu Đậu, anh làm gì vậy?”
Tuy rằng cậu và Lâm Hoạch thường hay thân mật, thế nhưng chỉ là ở trong lòng, rất ít khi dính chặt nhau như vậy. Dù sao bản thân cũng là đứa trẻ ranh to xác, mà Lâm Hoạch đã hai mươi tám rồi.”Đậu Đậu, anh lạnh hả?” Bèn rút tay ra ôm đối phương, “Anh nói cho em biết bản thân rốt cuộc bị cái gì đi?”
Lâm Hoạch vẫn còn vây quanh cậu, hơi thở phả vào xương quai xanh: “Anh xinh đẹp ngộp thở, sợ! Anh sợ ngộp… Đừng làm ngộp anh…”
Lâm Dư nghe xong chả tìm được manh mối gì, nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng cho Lâm Hoạch: “Sao lại ngộp chết? Anh xinh đẹp làm gì anh sao? Ảnh lấy đệm dựa làm anh ngộp hả? Đừng sợ, chắc ảnh đùa với anh thôi.”
Lâm Hoạch sốt ruột đến mức không còn biết Lâm Dư đang nói cái gì, chỉ ôm chặt lấy Lâm Dư, rồi ngẩng cái đầu bệt mồ hôi dính hai bên tóc mai, cong đôi môi tiến gần ngay môi cậu. Lâm Dư phản ứng cực nhanh nghiêng đầu né tránh, mà Lâm Hoạch vẫn hôn trúng chỗ gò má.
“Đậu Đậu! Anh làm gì đó!” Cậu che mặt chà chà mặt cảm thấy xấu hổ quá chừng, lúc chà xong mới hiểu ra, nhất định là do Lâm Hoạch đã nhìn thấy Tiêu Nghiêu và Giang Kiều hôn môi, hôn dữ dội đến mức không thở ra hơi mới cho là sẽ ngộp chết.
May mà bọn họ trốn sau quầy bar, còn quầy trước Hạ Băng che lại, cho nên khoảnh khắc không đàng hoàng ban nãy mới không bị khách hàng nhìn thấy. Lâm Dư vừa ngẩng đầu nhìn trúng ánh mắt của Hạ Băng, chỉ thấy quẫn bách muốn bốc lửa, dù gì ông cũng biết cậu thích đàn ông, cậu chỉ lo là Hạ Băng sẽ theo chuyện vừa rồi mà nghĩ quá nhiều.
Hạ Băng đẩy mép khẩu trang ra vô cùng lúng túng: “Tiểu Dư, hai đứa lên lầu chơi một lát đi, đỡ cho Đậu Đậu gây chuyện nữa.”
Lâm Dư dẫn Lâm Hoạch lên lầu nghỉ ngơi, sau đó tốn công giải thích nửa ngày trởi cho anh hiểu thế nào là hôn môi, nhưng mà Lâm Hoạch cứ như đang lâng lâng trong đó, chả nghe lọt được gì, cuối cùng nhờ uống thuốc mới bình tĩnh được chốt lát.
Trong phòng sách yên tĩnh lại rộng rãi, Lâm Dư bận rộn suốt đến khuya, sau khi viết mệt liền tìm khóa học trên mạng nghe, nghe mệt thì tính toán thử số tiền mình kiếm được đi làm kiêm chức trông tiệm. Cậu tính qua, tiền kiếm được ở tiệm đủ chi tiêu cho hằng ngày, còn tiền cậu làm đủ cho cậu và Lâm Hoạch dùng, nhưng mà chỉ sắm sửa đồ dùng quan trọng chứ không chi tiêu gì khác, nếu cứ như thứ thì còn có thể tiết kiệm một chút.
Đương nhiên là số tiền tiết kiệm này sẽ không nhiều như lúc đoán mệnh trước kia, mà dù cho tốt xấu nào cũng không phải là tiền tiêu nhiều hơn tiền tích góp. Cậu cất tiền vào balo, định sau này mua cho Tiêu Trạch một món quà nhỏ.
Vừa nhắc người thì người liến linh, điện thoại di động reo lên, Lâm Dư bắt máy: “Anh!”
“Có tinh thần nhỉ, trễ thế này còn chưa ngủ sao?” Âm thanh Tiêu Trạch rất đỗi thoải mái, chắc là được người ta chiêu đãi ăn ngon uống mát ở chỗ chỉ đạo thị sát đây mà, đúng là so với việc khảo sát thì dễ chịu hơn nhiều. Lâm Dư làm ổ trên ghế gác hai chân lên rồi trả lời: “Mỗi ngày em đều chăm chỉ học tập, còn gom rất nhiều thứ chờ anh về nhà giảng cho.”
Tiêu Trạch nói: “Đừng có gom góp nữa, khó hiểu gì thì nhờ giáo viên đi.”
“.. Không nhờ đâu.” Lâm Dư hì hì hơi vui vẻ: “Mấy thứ em gom góp đều là về những phương diện vô cùng đặc biệt, chỉ gom góp vì anh thôi.” Cậu nói xong liền ngưng lại, lúc rảnh đã nhớ rồi, giờ nghe thấy thanh âm của đối phương càng nhớ dữ hơn: “Anh, ngày mấy em về, e m giống như không chờ được nữa.”
Tiêu Trạch khẩn trưng phản ứng cực nhanh trong vòng 0.1 giây: “Sao không chờ được?”
“Em nhớ anh đó, anh xinh đẹp mới xa anh Giang Kiều có ba ngày mà đêm nào cũng nấu cháo điện thoại, hôm nay trước khi đi còn hù khiến cho Đậu Đậu sợ nữa.” Lâm Dư bĩu môi: “Đậu Đậu không biết nói sao, còn đòi hôn em làm ví dụ nữa.”
Tiêu Trạch bắt đầu phân định rạch ròi: “Trứng bịp bợm, tuy Đậu Đậu là anh em, nhưng em cũng phải phân biệt rõ ràng có hiểu không?”
Lâm Dư bận gật đầu lia lịa: “Vậy thì.. anh họ nè, khi nào anh vượt biên giới(*) trở về đây?”
(*) Sở Hà Hán giới: đã giải thích những chương đầu, trong đầu ám chỉ việc ngăn cách chia xa.
“Sắp rồi, ngày kia sẽ về,” Tiêu Trạch nói ngủ ngồi, rồi cúp máy chuẩn bị mở latop lên tiếp tục tăng ca. Chiều nay anh đã phải rời khỏi huyện Lận đi đến một thành phố khác, kế hoạch ban đầu của anh là nánl;ại một chút dạo trấn Lận Khê, nhưng mà giờ Lâm Dư không có ở đây thì cứ để sau này tính sau.
Lần này bọn họ đi ra ngoài đúng như cái tên đi “thị sát chỉ đạo”, tuy rằng không kinh động quá mức, thế nhưng các đơn vị ở dưới khu vực đều quan tâm tiếp đón niềm nở, từ những tỉnh thị huyện cấp ba đến những vùng huyện sâu xa cấp thấp nhất đều chiêu đãi vô cùng tận tâm, tới độ mà sáng ngày hôm sau tỉnh dậy đã có người tới mời ăn một bữa.
Tiêu Trạch có thói xấu hay cọc khi rời giường, do không chạy bộ vào sáng sớm nên cụng không được dễ chịu cho lắm, vì vậy cứ cau mày khó ở ra húp cháo làm cho đối phương cũng cảm thấy lo sợ, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Đội trưởng Tiêu, việc chiêu đãi có cái gì không chu đáo ngài cứ việc phê bình, buổi chiều chúng ta sẽ chuẩn bị bữa ở một nhà hàng tốt hơn.”
Tiêu Trạch gác đũa lên chén, lau miệng rồi trả lời: “Không có, tất cả đều rất tốt, cũng không cần chiêu đãi tỉ mỉ tới như vậy. Nếu có tiền thì phiền các anh thay đổi mấy thiết bị xét nghiệm mới đi, cũ quá rồi, có cố trang trí sao cũng nhìn không chịu được.”
Đối phương mới gật đầu đồng ý: “Chắc chắn đổi mà.”
Tiêu Trạch cũng chỉ phát biểu ý kiến chơi chơi, không hy vọng đối phương tiếp thu thật, bởi vì vùng huyện Lận không lớn mấy, tuy rằng nơi non sông nước biếc này quả thật có nhiều nơi để kiểm tra, thế nhưng không thể so bì về kỹ thuật và nhân lực được với các thành phố cấp khác được.
Đội trưởng ở một đội khác cũng bắt đầu nói về chuyện về, vị lãnh đạo cấp trên chiêu đãi bọn họ chỉ đành khiêm tốn gật đầu rồi thừa nhận tình huống bây giờ: “Giờ người có năng lực đều đi vào thành phố phát triển rồi, mà chúng tôi không tuyển được ai, chỉ có thể đợi ở trên điều xuống, mà mấy người có điều kiện tốt sao có thể chịu tới đấy, chỗ này của chúng tôi chả khác nào là thư viện tài liệu cả.”
Rốt cuộc Tiêu Trạch cũng cảm thấy hứng thú, biểu cảm trên mặt cũng dần dễ nhìn hơn: “Tài nguyên khảo sát ở nơi đây phong phú, ngoài ra tích góp không ít tài liệu báo cáo, cũng không thể xét duyệt qua sao?”
Cứ thế mà đến giữa trưa, lúc này phó viện trưởng của bọn họ mở một cuộc họp, cho nên các đội trưởng phải chạy một chuyến qua tòa nhà cơ quan, sau đó để cho bọn họ rúc rỉa một phen những tài liệu địa chất ở đại học hoặc xuất bản những năm gần đây. Tiêu Trạch gom mớ sách cũ đóng gói tận vài rương, động tác quen thuộc như chuyện hay làm ở nhà sách.
Khi xong việc mang một thân bụi bặm quay về khách tắm rửa, buổi chiều xuất phát đi đến trạm cuối cùng, quy trình vẫn hệt những trạm khác, thế nhưng bọn họ sẽ không tiếp nhận các loại ăn chơi chỉ tập trung vào công việc, hai ngày sau rốt cuộc cũng đúng lịch trở về nhà.
Mỗi ngày Lâm Dư đều đếm từng phút từng giây, bởi do kết quả thi tuần các bộ môn đều có tiến bộ, cho nên ai kia mới cầm bài thi xoa tới xoa lui màu nát giấy con người ta. Ngay cả lỗi sai cũng sửa đàng hoàng hết rồi, bây giờ chỉ còn chờ Tiêu Trạch về khen mà thôi.
Sau giờ trưa vào thứ bảy, ta nắng buổi xuân chiếu sáng hết sức hẹ nhàng, Lâm Dư bèn dẫn Lâm hoạch trốn lên lầu gác. Lâm Hoạch chưa từng vào lần nào, hiện tại nhìn cái giường đơn cũng như cái cửa sổ nghiêng cảm thấy mới mẻ vô cùng, liền đẩy ra nhìn ngắm chút cảnh sắc ngoài kia.
“Tiêu Dư, anh ngủ ở đây nha!”
“Không được, buổi tối chỗ này lạnh lắm, hơn nữa mỗi lần đi vệ sinh cũng phải xuống lầu.”
“Vậy anh vào mùa hè!”
“Mùa hè nóng chết anh luôn, hệt như cái phòng xông hơi vậy đó!”
Lâm Hoạch không nghe hiểu phòng xông hơi có nghĩa là gì, nhưng anh biết Lâm Dư không cho, vì vậy chỉ yên lặng ngồi trên cửa sổ nghiêng trút giận, còn lén trộm đi chai keo dán trên bàn. Lâm Dư ngồi xếp bằng trên ghế xếp mải mê trang trí quả địa cầu, một hồi lâu sau mới chú ý tới cảm xúc của Lâm Hoạch.
“Đưa em miếng keo dán kia đi, nghe lời.” Lâm Dư nhẹ nhàng dụ dỗ, sau khi cầm lấy chai keo nhanh chóng gói lại bằng hai tờ giấy can, khiến cho quả địa cầu trở nên mờ mờ ảo ảo.
Lâm Hoạch giương mắt nhìn cậu: “Em làm gì vậy?”
“Thấy tay em khéo léo không.” Hai mắt Lâm Dư lóe sáng tỏ vẻ vô cùng chờ mong: “Đây là quà em tặng cho anh em, nếu thế thì em sẽ có một quả anh ấy có một quả, quả của em là bản mê tín, còn của anh ấy là bản khoa học.”
Khó mắt ẩn dưới đuôi chân mày Lâm Hoạch không vui chút nào: “Hai người bọn em tốt quá ha!”
Lâm Dư nghe không hiểu, cho nên chỉ đành tiếp tục cầm nó lên khẽ khàng mân mê. Ngày cả lúc làm bài thi cậu cũng chưa từng cẩn thận nghiêm túc như vậy, hiện tại cầm bút híp cả con mắt hí hoáy, tận khi mặt trời lặn xuống núi mới làm xong.
Lâm Hoạch ngây ngốc rồi quên luôn đầu đuôi câu chuyện ra sao, chỉ nhìn quả địa cầu mà sững sờ: “Thật là đẹp, Tiểu Dư giỏi quá đi.”
Lâm Dư nhìn đồng hồ, có vẻ là sau khi Tiêu Trạch xuống máy bay còn phải đi một chuyến đến viện nghiên cứu, cơ mà cũng sẽ về nhà sớm thôi. Cậu giơ tay khẽ xoay xoay quả địa cầu, trong lòng không rõ liệu Tiêu Trạch có ưng món quà bủn xỉn này không.
Tiêu Trạch linh vô cùng, đúng giờ cơm đã về đến nhà. Không khí buổi sáng ngày xuân vẫn còn khá lạnh, mà anh lại mặc một chiếc T shirt ngắn tay, do động tác xách vali nên hằn rõ đường nét cơ bắp, còn mớ tóc tai hơi rối do mới ngủ trên máy bay xong.
Chính là bộ dáng phong thần mệt mỏi như thế, làm bạn nhỏ Lâm Dư đang đứng dưới chân cầu thang say mê đến chết đi sống lại.
Tiêu Trạch bỏ vali xuống đất: “Đầu đất, không đón tiếp anh về sao?”
Lâm Dư hít hít, sợ bản thân tự dưng chảy máu mũi thì nguy, rồi nhanh chóng nhấc chân chạy gấp đến trước mặt Tiêu Trạch, phanh xe gấp một cái đụng ngay bả vai đối phương. Hiện tại cửa tiệm chưa kinh doanh, cho nên cậu hít sâu định nhảy dựng lên ôm anh một cái thật chặt.
Lúc này Hạ Băng đi xuống: “Ăn cơm, thừa lúc còn nóng mau vào ăn đi.”
“Vâng!” Lâm Dư đáp, sau đó nhỏ giọng thì thào, “Anh nè, ông ấy đã thẳng thắn nói cho em nghe về chuyện bức ảnh rồi.” Trong lúc đi lên lầu, cậu kể hết mọi chuyện Hạ Băng nói ra đêm đó cho Tiêu Trạch, Tiêu Trạch nghe xong liền thấy thoáng yên tâm, nắm lấy tay cậu.
Nắm xong vô cùng tỏ ra sự ghét bỏ: “Dính nhơm nhớp dữ vậy, mới đụng thứ gì đó?”
Lâm Dư chỉ nắm chặt tay chạy đi rửa, sau đó cũng vừa khéo đến lúc ăn cơm. Một bàn đồ ăn phong phú vô cùng, tuy tài nấu nướng của Hạ Băng không tốt lắm, thế nhưng mỗi ngày đều xem sách học hỏi, một bàn cơm canh ngon miệng vô cùng.
Ban nãy Tiêu Trạch ngồi máy bay vẫn chưa ăn, cho nên hiện tại xúc một bát cơm đầy rồi ăn mãnh liệt. Một lúc sau Tiêu Trạch cảm nhận ra Hạ Băng cứ liên tục nhìn sang mình, trong ánh mắt vừa có sự áy náy vừa có sự cảm kích, rất đỗi kỳ quái. Hạ Băng gác đũa lái,muc một chén canh cho anh rồi ra bộ dạng như muốn dùng canh thay rượu vậy: “Tiêu Trạch, tôi mời cậu.”
Tiêu Trạch cười nói: “Có phải là có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói tiếng cám ơn mà thôi, cảm ơn cậu, cả chúc phúc nữa.” Hạ Băng hơn bốn mươi, cho nên cái cách dùng từ có hơi già dặn, “Cám ơn cậu đã chăm sóc cho Tiểu Dư, cả đời này muốn gặp một người đối xử với mình như vậy chẳng hề dễ dàng gì, cho nên tôi thấy mừng cho hai người.”
Tiêu Trạch nghe vậy chỉ biết ngẩn ra, hiện tại cũng xem như rõ ràng chuyện Hạ Băng biết quan hệ hai người, bèn bưng bát lên nhấp một miếng, lúc nhìn qua Hạ Băng ông có vẻ không hề có chút né tránh đi, tựa như muốn nói ông yên tâm chấp nhận chuyện này.
Lâm Dư khẽ cúi đầu dùng bữa, hiện tại ba và nửa kia của cậu đang ngồi ăn cơm cùng bàn, thành ra đầu óc của bản thân cứ xoay vòng vòng đã không còn biết trời trăng là gì. Từ trước đến giờ, điều mà cậu vẫn hằng ao ước, đó chính là một bữa cơm ấm áp quây quần như thế này, nó đẹp đến nỗi cậu chỉ muốn có thể dừng chân ngay tại chính thời khác này mãi mãi mà thôi. Cho dù lòng người có thật, hay chỉ là giả dối gì cũng chẳng thiết tha nữa, cứ đứng ở cảnh đoàn viên bữa cơm phong phú này là tốt rồi, dù cho cậu biết viễn cảnh trên chỉ lắng đọng trong một phút giây ngắn ngủi.
Cả một bàn toàn đồ ăn ngon vỗ cho Lâm Hoạch ăn no căng bụng, sau khi Lâm Dư ăn xong mới vươn tay sang xoa bụng cho anh. Cậu đoán lúc Tiêu Trạch về phòng chắc chắn đã thấy được quả địa cầu, cho nên trong bụng cứ nhốn nhạo lộn tùng phèo vừa thấy kích động, không khỏi sốt sắng.
Lâm Hoạch cười khúc khích: “Sao em hí hửng dữ vậy?”
Lâm Dư đắc ý: “Chắc chắn anh em đã thấy được quả địa cầu kia rồi, anh nghĩ xem anh ấy có thích không?”
Cả buổi chiều hôm nay Lâm Hoạch chưa ngủ, cho nên đầu óc giờ cứ mơ màng không nói ra được gì. Thế là anh phiêu cùng Lâm Dư, ngay lúc chìm vào giấc ngủ còn cười một cái nữa. Lâm Dư thấy thế, liền đắp chăn kín kẽ cho anh, cũng như đóng kỹ cửa sổ, sau đó mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bộ dạng của Lâm Dư hiện giờ chả khắc nào thằng ăn trộm, lúc chuồn về phòng không thấy người đâu, bèn men theo tiếng nước đi tới phòng tắm rồi cứ thế không lên tiếng chào hỏi câu nào đi vào phòng tắm vòi mơ hồ hơi nước. Tiêu Trạch đang tắm dưới vòi bắt được cậu, tiếp đó hất nước vào khiên quần áo cậu ướt sủng, sau khi lột nó ra làm ướt cả người thì ôm lấy nhau, từ từ tiến lại gần dán sát hình xăm vào nhau.
Mỗi người một nữa, hiện tại đã hợp thành một hình bát quái đủ đầy rồi.
Lâm Dư sẵn tiện giơ tay vuốt cơ bụng Tiêu Trạch cứ thế mò lên trên, khi đụng tới vai liền quấy rối lướt ra sau gáy rồi vòng tay ôm lấy anh, ở phần cậu cũng bị đối phương ôm lấy mông. Lúc này, Lâm Dư cảm thấy như làn nước nóng kia như dội thấu hết thân thể cậu từ trong ra ngoài, còn tiếng nước ào ào tựa khúc hồi tấu phóng túng của ai kia. Cảnh tượng tốt đẹp đến mức, cậu như không tin được.
“Trứng bịp bợm.” Thanh âm trầm thấp của Tiêu Trạch quanh quẩn bên tai, làm tăng lên cảm giác chân thực. Lâm Dư chỉ ừ ừ ờ ờ đáp qua lại, kế đó mới thoa sửa rửa mặt cho Tiêu Trạch, rồi bôi lên gò má của mình, bộ dạng vừa ngốc vừa nát, nhưng vẫn có sự thỏa mãn và vui vẻ.
Do Lâm Dư không cầm áo ngủ theo, nên khi tắm xong được Tiêu Trạch khoác khăn tắm ôm lên giường. Cậu cầm lấy món quà bảo vật quý giá – là quả địa cầu đặt trên tủ đầu giường được bọc bởi một lớp giấy can lấp lòe những ánh đèn vàng lên tiếng: “Tặng cho anh đó.”
Tiêu Trạch ngồi ở bên giường lau tóc: “Sao tự dưng lại tặng quà?”
“Muốn đốt chút tiền…” Lâm Dư nhận ra bộ dạng của Tiêu Trạch không quá bất ngờ, cho nên khó tránh khỏi có hơi hụt hẫng, nhưng vẫn tiếp tục cố gắng, “Cái này là em làm đó, anh nhìn kỹ chút đi.”
Tiêu Trạch nhận lấy, thục ra ban nãy lúc anh vào phòng ngủ đã thấy rồi, lần đầu cầm nó lên còn biết món đồ này chứa bao nhiêu dụng tâm của Lâm Dư. Bên trong giấy can là những nội dung gốc của mô hình, đa số là phân chia màu sắc vùng núi bình nguyên cùng biển rộng, còn bên ngoài tờ giấy thì ghi chú một ít thứ, ở mỗi địa điểm vẽ ra một ký hiệu, có nơi vẽ cây, có nơi vẽ giọt mưa màu đỏ, có nơi vẻ xương cốt, rồi nào là sâu, ngọn lửa,…
“Tại sao lại vẽ xương cốt trên núi Đại Hưng An?”
“Bởi vì anh hay nói chỗ nào đi muốn gãy chân.”
“Chỗ Dĩnh Sơn vẽ thanh đao làm gì?”
“Cùng thôn dân đánh nhau đó.”
“Vậy còn dấu chấm hỏi?”
“Bởi vì em chơi trò xuyên việt, như tên thần kinh vậy.”
Tiêu Trạch cười rộ lên, nhớ lại lần xuyên việt kia làm anh như muốn phát rồ, giờ ngẫm thì cảm thấy dù cho có ba mươi năm trước hay sau gì cũng không còn chuyện gì có thể buồn cười. Anh bỗng nhìn thấy hình vẽ nhẫn kim cương trên hải đảo, cảm thấy có chút cạn lời: “Di vật người ta chết em vẽ lại làm gì…”
Lâm Dư làm ra vẻ mà nói: “Nhẫn kim cương ấy hả, nó đẹp vậy mà…”
Tiêu Trạch chỉ cong miệng tỏ vẻ vui lòng, sau đó im lặng xem tiếp qua những chỗ khác. Tất cả những nơi anh từng đi công tác qua đều được ký hiệu lại, song còn được vẽ lên một dấu hiệu đã xảy ra lúc đó. Lâm Dư tiến lại gần nắm lấy tay anh rồi nói: “Anh, em xem hết tất cả ghi chép công tác của anh qua một lần, rồi đối chiếu anh từng đi nơi nào, cũng như biết được những chuyện thú vị và khó khăn anh từng trải qua. Sau này đi chỗ nào ký hiệu lên chỗ nó, chúng ta cùng nhau đi, rồi cùng nhau vẽ có được không?”
Tiêu Trạch lẳng lặng quay đầu sang cạy mở hàm răng hôn cậu, cái hôn mạnh mẽ như muốn tàn phá hết hàm răng cùng gò má cậu, cánh tay thì giữ chặt sau gáy mon men tìm lấy chỗ vết sẹo kia. Đáp án không cần hỏi cũng hiểu, quả địa cầu thoáng được để lại nơi tủ đầu giường, còn người tặng quà đã bị ai kia hung hắng thô lỗ đè xuống giường.
“Anh mới đi có mười ngày em đã nhớ như vậy, sau này lỡ có nhiệm vụ mấy tháng thì em sống thế nào đây?” Tiêu Trạch gỡ bỏ khăn tắm trên người Lâm Dư ra, rồi cúi người đặt xuống từng cái hôn một, lưu lại từng dấu vết. Lâm Dư nhẹ cuộn tròn thân thể nắm lấy bả vai đối phương trả lời: “Em cứ chăm chỉ học tập thì thời gian sẽ trôi nhanh à, lần này thi tuần tốt lắm luôn…”
Giờ khắc này Tiêu Trạch nào rảnh quan tâm thành tích, chỉ biết đè eo xuống kìm chặt Lâm Dư, làm cho thân thể cả hai ôm sít sao chặt chẽ, tuy những sợi tóc chưa kịp khô sượt qua làm da thịt lạnh, thế nhưng cậu được bàn tay anh xoa nắn làm cho từng tấc một bỗng chốc nóng hừng lên.
Ngay khi đưa Lâm Hoạch cả hai liền tạm thời ly thân, tính ra đã hai tháng rồi vẫn chưa thân mật lần nào. Lâm Dư nghiêng đầu nhìn quả địa cầu, một tiếng rên rỉ cố chịu đựng của Tiêu Trạch làm cho cậu khoái chí.
“Anh ơi.” Cậu dùng hết sức gọi Tiêu Trạch, rồi cố nghiêng gò má nhìn sang anh cười.
Tiêu Trạch bỗng nhiên ngừng lại thơ thẩn nhìn Lâm Dư, lúc này một bên tóc mai mềm như nhung của cậu đã rỉ mồ hôi, thêm cả khuôn mặt ửng đỏ và đôi môi mỏng không ngừng run rẩy làm cho không những cảm thấy ngẩn ngơ, mà còn có chút ý loạn tình mê.
“Tiểu Dư, ” anh bóp lấy cằm đối phương rồi cúi đầu hôn, “Cảm ơn món quà của em.”
Mồ hôi nóng ở hai bên tóc mai của Lâm Dư nhanh chóng bị những giọt nước mắt cuốn đi, còn nơi đáy mắt ẳn chứa ý cười. Toàn bộ từ thân thể vào trong lòng cậu hiện tại cứ như được ngâm trong mật đường, trong mắt chỉ còn lại vầng sáng mờ nhạt, cùng tiếng thở dốc của Tiêu Trạch sót lại bên tai.
Tình dâng nồng tha thiết, cho nên không một ai chú ý tới tiếng bước chân bên ngoài phòng ngủ.
Lâm Hoạch vẫn đang được Hạ Băng trông chừng đi tiểu đêm như thường lệ, nhưng lần này chờ ông rời đi xong, anh nằm trong giường vẫn không sao ngủ được, muốn đi xem thử Tiêu Trạch và Lâm Dư, cơ mà chủ yếu cũng là do tò mò liệu Tiêu Trạch có thích quả địa cầu Lâm Dư làm hay không thôi.
Nếu như người ta không thích, anh sẽ an ủi Lâm Dư, sau đó… nói là bản thân muốn quả địa cầu đó.
Lâm Hoạch lặng lẽ chạy tới trước cửa phòng ngủ chủ, anh áp tai sát vào thì nghe thấy tiếng động mơ mơ hồ hồ.
“Tiểu Dư?” Anh khẽ gọi một tiếng, cảm thấy bản thân nghe được tiếng Lâm Dư đang khóc, bèn cuống cuồng lên dùng sức vặn tay nắm cửa, cố đẩy ra một kẽ hở nhìn vào bên trong.
“Tiểu Dư!”
Lâm Dư gần như rơi vào trạng thái không còn miếng sức lực nào, đầu óc lâng lâng bị tiếng kêu của anh làm cho sợ đến mức hoàn hồn. Cả người trần trụi của cậu được Tiêu Trạch ôm vào trong lòng che lại, đến khi hoảng loạn mặc lại đồ ngủ thì nhìn thấy Lâm Hoạch đang đứng ngay cửa.
Lâm Hoạch ôm đầu run rẩy một cách mãnh liệt, sau đó lại lùi về sau ngay cái chắn cửa trượt chân xuống đất. Hai chân của Lâm Dư cũng luống cuống theo, cậu nhanh chóng lăn xuống giường chạy đến đỡ Lâm Hoạch lên. Cậu cảm thấy sợ hãi, cũng có sự ngại ngùng: “Đậu Đậu, em, em và anh ấy… Chúng em…”
Lâm Hoạch cứ như mất trí nhào đến ôm lấy Lâm Dư, móng tay đều lún sâu vào trong da thịt Lâm Dư. Anh vừa ôm vừa run cầm cập, hai hàng nước mắt tựa vòi nước hỏng liên tục trào ra lẩm bẩm: “Tiểu Dư… Đừng phạt Tiểu Dư…”
Lâm Dư lo lắng giải thích: “Không có, em không sao hết! Đậu Đậu anh làm sao vậy! Đừng sợ mà!”
Tiêu Trạch nhanh chóng ở trong chăn mặc quần áo vào, rồi đi tới cửa mở đèn lớn ra, thoát cái gian phòng đã sáng sủa có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, nhưng mà bầu không khí cùng tiếng hít thở vẫn quanh quẩn một mùi vị khó ngửi.
Lâm Dư cũng phát hiện ra, cậu buông Lâm Hoạch, lúc cúi đầu ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Trên sàn nhà đọng lại một bãi nước tiểu, dĩ nhiên là của Lâm Hoạch đang rơi vào sự sợ hãi cùng lo lắng tột độ kia.
Không thể nào mà đối phương lại trở nên như thế này. Lâm Dư và Tiêu Trạch liếc mắt nhìn nhau, sau đó không nhiều lời lập tức dẫn Lâm Hoạch vẫn nhà vệ sinh rửa ráy. Lúc này Hạ Băng nghe thấy tiếng ồn đi đến gõ cửa, Lâm Dư chạy ra mở ra, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Đậu Đậu đột nhiên chạy sang đây thôi, không có gì đâu.”
Hạ Băng hỏi: “Nhưng hình như ba có nghe tiếng cậu ấy thét lên mà?”
“Gặp ác mộng ấy mà.” Lâm Dư nói: “Tôi dỗ dành anh ấy là được rồi, ông về ngủ đi.”
Lúc cánh cửa khép lại, sau gáy Lâm Dư tuôn ra dòng mồ hôi lạnh, mà khi cậu trở về nhà vệ sinh thì nhìn thấy Lâm Hoạch gần như tiến vào trạng thái phát rồ. Tiêu Trạch định dùng nước ấm rửa ráy cho Lâm Hoạch, ấy vậy mà Lâm Hoạch thừa dịp Tiêu Trạch không để ý liền cầm lấy bàn chải đánh răng, rồi đột nhiên đâm về phía sau lưng đối phương.
Nếu như đó là một con dao gọt trái cây thì sao,
Lâm Dư thực sự không dám tiếp tục nghĩ đến nữa.
Lâm Hoạch thấy cậu quay về, bàn tay đang cầm bàn chải đánh răng buông ra rớt xuống đất, sau đó dùng hai tay tách Tiêu Trạch và Lâm Dư ra xa nhau, cả người run rẩy òa khóc cầu xin: “Đi ra… Tiểu Dư đi mau…”
“Đừng phạt Tiểu Dư, đừng phạt Tiểu Dư…” Lâm Hoạch khó thở, lúc ngã xuống cũng may rơi vào vòng tay của Lâm Dư, đảo mắt cứ như gần chết luôn mồm nói, “Đừng, đừng đánh tôi mà.”
Lâm Dư nuốt nước mắt vào trong, cố gắng đè lại lưỡi phát âm ra mà hỏi: “Đậu Đậu, người đánh anh là chú đúng không?”
Lâm Hoạch không phản ứng gì, do thể lực tiêu hao gần như cạn kiệt nên thiếp đi.
Tiêu Trạch và Lâm Dư hợp lực tắm rửa cho Lâm Hoạch, cái quần bị dính nước tiểu cũng ném vào thau nước ngâm. Sau khi xong xuôi, hai người trông coi bên giường không buồn ngủ mấy, cho nên cứ thế mà nhìn chằm chằm gương mặt ngây ngốc khi ngủ của Lâm Hoạch.
“Tiểu Dư, ” Tiêu Trạch lên tiếng trước, tựa như đã do dự lúc lâu: “Phản ứng của Đậu Đậu rất không bình thường.”
Khi cả hai người đang thân mật có khả năng là làm cho Lâm Hoạch hiếu kỳ ngờ vực, có lẽ anh cho là Lâm Dư đang bị bắt nạt nên sinh ra cảm giác phẫn nộ thế nhưng cũng không nên sợ hãi đến thành ra mất khống chế như thế được. Lâm Dư đã thoát khỏi trạng thái sốt ruột từ lâu, siết một bên góc chăn nói: “Chắc là anh ấy nghĩ anh đang bắt nạt em, cho nên không muốn nghe em giải thích thêm, còn muốn dùng bàn chải đâm anh, sau đó hoảng sợ bảo anh đừng đánh ảnh nữa..”
Tiêu Trạch chốc ngưng một phút: “Cậu ấy hay lặp lại câu ‘Đừng phạt Tiểu Dư’.”
Bàn tay Lâm Dư đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, chỉ có lúc Lâm Hoạch nhìn thấy Hạ Băng mới nói như vậy, mà vừa nãy anh thấy cậu và Tiêu Trạch cũng phản ứng như thế, có lẽ nào Lâm Hoạch cho đó là một cách thức trừng phạt mình hay không?”
Vậy thì câu “Không nên đánh tôi” biểu thị cái gì đây?
Cậu nhìn về phía Tiêu Trạch, Tiêu Trạch cũng nhìn sang. Hai người bọn họ quyết định không tiếp tục thảo luận nữa, nhưng trong lòng ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Sau nửa đêm, Lâm Dư ôm Lâm Hoạch ở trên giường ngủ, còn Tiêu Trạch nằm trên ghế salon ngủ tạm qua. Khi mà trời còn chưa sáng, Lâm Hoạch đã tỉnh, dùng hết sức xoay đầu nhìn chung quanh có vẻ như không mấy an toàn.
“Đậu Đậu?” Lâm Dư cũng mở mắt ra, cậu vươn mình dùng sức nặng của mình ấn Lâm Hoạch xuống ôm lấy, để truyền cho anh cảm giác an toàn. Chờ Lâm Hoạch bình tĩnh ôm mình, sóng mũi cậu chợt cay nồng, sau đó giơ tay vén tóc trên trán đối phương lên: “Đậu Đậu, em không sao hết, anh có nhớ mình đã từng xảy ra chuyện gì khác?”
Lâm Hoạch cố hết sức tập trung ánh mắt lại: “Tiểu Trạch đánh em.”
Lâm Dư lắc đầu liên tục: “Đậu Đậu, anh ấy không có đánh em, em và anh ấy là cùng một phía, bọn em sẽ bảo vệ cho anh.”
Lâm Hoạch không tin, mà vẫn cố ôm chặt lấy cậu như muốn làm đối phương nghẹt thỡ, rồi lên tiếng cãi lại: “Là đánh, anh ta đánh em.”
Lâm Dư cố dè dặt từng chút một cạy hỏi: “Đậu Đậu, có ai đó đánh anh sao?”
Trong đầu Lâm Hoạch dần trờ nên rối ren, gì cũng không hiểu được, cũng không nhìn rõ thứ gì, dù cho mặt trời mọc sáng choang. Hai tay đang vòng qua người Lâm Dư dần buông xuống rồi từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng thiếp đi lần nữa.
Bữa sáng chỉ có ba người, Lâm Dư ăn vô cùng nhanh, giống như sợ đến muộn vậy, còn Tiêu Trạch thì cũng chuyên tâm húp cháo, dáng dấp nhìn qua tựa đang vội đi làm. Hạ Băng cảm thấy kỳ quái, nhịn không được bèn hỏi: “Đậu Đậu sao không ra ăn?”
“Tối hôm qua ồn đến nửa đêm, giờ cho ảnh ngủ thêm chút nữa đi.” Lâm Dư ngẩng đầu, “Đúng rồi, tối hôm qua Đậu Đậu tè ra quần, đang ngâm trong chậu, ông đừng giặt, để lát nữa tan học về tôi giặt cho.”
Hạ Băng ngẩn ra: “Mơ thấy ác mộng gì mà nghiêm trọng đến thế?”
“Mơ thấy chú đánh ảnh, làm ảnh sợ quá trời.” Lâm Dư lau miệng, rồi đứng dậy xách balo lên, “Tôi phải đi học, nếu Đậu Đậu tỉnh rồi thì phiền ông cho anh ấy ăn chút bữa sáng.”
Nói xong, cậu và Tiêu Trạch cùng nhau rời khỏi nhà. Tới giữa đường thì cũng tạt ra ngoài công viên, do Tiêu Trạch mới đi công tác về nên xin nghỉ hai ngày, trước đó anh cũng xin nghỉ cho Lâm Dư. Hai người ngồi trên hàng ghế dài trong công viên, không nói gì cũng không chịu cười, chỉ trơ mặt nhìn chằm chằm dòng xe cộ.
Qua lúc lâu sau, Lâm Dư mới mở miệng hỏi: “Anh, những gì chúng ta đoán liệu có thật không?”
Tình trạng của Lâm Hoạch dần biến chuyển tệ tăng theo thời gian, quá khứ hơn hai mươi năm qua vốn đã loang lổ, hiện tại chỉ còn nhớ được rõ ràng chút ít những chuyện cùng Lâm Dư, còn những chuyện thống khổ kia thì nhớ không rõ, nói cũng không ra, chỉ cảm thấy lo sợ cắm vào tận trong xương, giờ chỉ còn nước lấy chút manh mối từ trên cơ thể tay chân anh mà thôi.
Lâm Hoạch sợ Hạ Băng mỗi khi ông không mang khẩu trang, bởi vì anh nhớ tới chuyện Hạ Băng từng phạt Lâm Dư.
Lâm Hoạch cũng nhìn thấy Tiêu Trạch và Lâm Dư thân thiết, khi đó đầu tiên anh nói đừng phạt Lâm Dư, sau đó lại nói đừng đánh cậu.
Mà đối với sự thân mật của cả hai, anh không hề tỏ ra ngờ vực hay nghi ngờ gì mà trực tiếp bùng nổ hết cảm xúc một cách kịch liệt, đó là bởi vì trong ý thức của anh đã nhận rõ được loại hành vi kia, có lẽ là lúc trước gặp qua.
Hoặc là từng trải qua.
Mà câu nói “Đừng phạt Tiểu Dư” kia hệt như một chiếc chìa khóa, có vẻ như có thể mở lên tất cả bí mật này.
Lâm Dư mở lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh kia, cậu có rất nhiều chuyện không thể nào hiểu nổi, thế nhưng cậu cảm giác được nó đang chậm rãi tới gần. Hận ý trong lòng thoáng dấy lên nồng đầm, Lâm Dư bỗng dưng hận ông trời cớ sao lại lấy đi tài năng của mình, làm cho cậu chẳng thể nào tính ra đó là điềm cát hay điềm hung, cũng không nhìn thấu rõ chân tướng. Cậu đã từng dựa vào linh lực của mình giúp đỡ cho nhiều người, thế nhưng trải qua trăm ngàn chuyển biến thì cái gì cũng biến mất, rốt cuộc lại đến phiên bản thân bị cuốn vào mớ bòn bon.
Tiêu Trạch nắm chặt tay cậu: “Em còn có anh.”
Lúc này lầu hai vô cùng yên tĩnh, Hạ Băng đeo khẩu trang tiến vào phòng ngủ chính, đầu tiên ông nhét Lâm Hoạch vào chăn, sau đó mở cửa sổ cho tầng ánh sáng xuyên qua tầng vải lụa chiếu vào, một cảm giác ấm áp bao phủ Lâm Hoạch nằm trên giường. Cuối cùng ông đi đến ngồi xuống ở bên giường, rồi nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Hoạch.
Dáng vẻ Lâm Hoạch khi ngủ không có chút gì giống như kẻ ngốc, nơi mí mắt cơ hơi sưng tấy do một trận khóc đêm qua, còn khóe miệng vẫn ngậm chặt như bình thường. Mái tóc cùng hàng lông mi đen lay láy, làm nổi bật gương mặt tái nhợt chỉ có chút tinh thần của anh.
“Đậu Đậu.”
Hạ Băng nhẹ nhàng kêu một tiếng, do cách khẩu trang nên nghe có hơi nặng nề. Ấy vậy mà Lâm Hoạch nghe được, đến khi mở mắt thấy rõ người xong cả người như mềm nhũn, cái miệng chỉ có thể há hốc đần ra.
“Đậu Đậu, ăn chút rồi ngủ tiếp.” Hạ Băng duỗi tay sờ hai gò máLâm Hoạch, “Tối hôm qua mơ thấy gì vậy?”
Không nghe thấy tiếng đáp trả.
Lúc ông vén chăn lên, bỗng nhìn thấy bên gối có hộp gì đó, hóa ra là hộp bao cao su.
Ông chuyển mắt nhìn chằm chằm sang Lâm Hoạch hồi lâu, mà bên trong ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc không rõ, bao gồm có những hồi ức không thể nói thành lời, cứ xếp chồng lên nhau nhiều đến độ muốn bùng nổ. Ông đứng dậy rảo bước tới bên cửa sổ, lại kéo rèm cửa sổ lên lần nữa.
“Đậu Đậu, cậu không phải gặp ác mộng, mà bắt gặp thứ gì đó đúng không?”Hạ Băng quay người, chậm rãi tháo xuống khẩu trang. Ánh mắt đang khẽ mở của Lâm Hoạch thắt cách trợn tròn lên, hình ảnh trong đầu dần theo bước chân Hạ Băng tiến lại gần hiện lên. Tình cảnh của anh bây giờ dần mất đi khả năng chống cứ, chẳng khác nào là nước ấm nấu ếch.
“Rốt cuộc cậu cũng nhớ tới khi đó chúng ta có gì với nhau phải không?” Hạ Băng vén chăn lên, rồi liếc nhìn vị trí giữa hai chân quần ngủ của Lâm Hoạch. Ông cúi người chen vào giữa chỗ đó, nắm chặt lấy vai Lâm Hoạch cười rộ lên: “Đậu Đậu, chỉ cần cậu nghe lời một chút, thì tôi sẽ không phạt Tiểu Dư.”
Hai con ngươi đen láy của Lâm Hoạch bỗng dưng trở nên run rẩy, cả gương mặt ngây dại lúc này đã hiện rõ một sự sợ hãi. Anh không dám lên tiếng, mà cả người cứng ngắc của mình vẫn đang bị Hạ Băng ngăn chặn. Ánh sáng trong đầu tản đi, chỉ còn lại những tia hắc ám đến vô hạn. Lâm Hoạch lẩm bẩm mở miệng: “Đừng phạt Tiểu Dư…”
Thanh âm của Hạ Băng cực trầm: “Gọi tên tôi.”
Lâm Hoạch há to mồm nhưng không cách nào gọi thành lời, lỗ mũi phình to, đôi mắt cũng trở nên trắng bệch lộ ra dáng vẻ vô cùng ngu ngốc. Hạ Băng nhìn chằm chằm một hồi bùng lên lửa giận, dùng sức ấn Lâm Hoạch đè xuống, rồi vươn tay bóp lấy sau gáy anh áp mạnh lên gối chửi bới: “Cậu còn chưa đủ sao! Nhìn xem bộ dạng bây giờ có giống quỷ chưa hả!”
Lâm Hoạch rốt cục cũng chịu giằng co: “Đừng đánh! Đừng đánh… đừng đánh tôi mà!”
Trong tiếng gào thét xin tha của đối phương, trái lại Hạ Băng dần mất đi lý trí, ông mạnh bạo túm tóc Lâm Hoạch lôi xuống giường, ngay lúc bàn tay định vung lên thì cửa phòng ngủ đã bị một đạp mở ra/
Lâm Dư đứng ở cửa, còn sau lưng là Tiêu Trạch cầm điện thoại.
Hai người bọn họ đã đứng bên ngoài nghe thấy tất cả, cũng ghi lại một chứng cớ phạm tội hơi mơ hồ. Lâm Hoạch cứ mãi giãy dụa khóc thét bảo Lâm Dư đi mau. Có lẽ là do anh không biết tình dục là gì, cho nên… e là từ trước đến nay anh cũng chẳng hề biết Hạ Băng đang xâm phạm mình.
Ngay lúc xâm phạm, Hạ Băng thường hay tức giận, rồi dùng bạo lực lên người anh.
“Súc vật.” Hai mắt Lâm Dư muốn nổ máu, cậu chạy tới đẩy Hạ Băng ra rồi dùng sức giáng ba bốn bạt tai liên tục. Hai má Hạ Băng sau cái tát của Lâm Dư sưng tấy cả lên, mọi cảm xúc mất khống chết đều biến mất sạch sẽ, hiện tại cả người mềm oặt trượt chân ngã bệt xuống.
Lâm Dư nắm cổ áo Hạ Băng, lòng bàn tay của cậu vừa tê, vừa đau.
Cậu còn nhớ đêm hôm đó trên bàn ăn, Hạ Băng chắc là cũng cảm thấy lưu luyến một cuộc sống yên bình như này. Thế nhưng những giấc mộng tràn trề đẹp đẽ đến đâu, cũng đã bị tội ác làm cho nát tan.
Sự thù hận của Lâm Dư trào dâng, cậu áp sát tới lên tiếng: “Tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”