• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối năm sắp tới, toàn quốc lại chìm vào làn sóng mừng xuân, đường cao tốc cũng không ngoại lệ, có vài đoạn đường cũng bị tắc. Đội khảo sát và công nhân viên phải ra ngoài làm cũng không khác nhau là mấy, tất cả đều ngóng trông có thể mau chóng về nhà.

So với kế hoạch ban đầu thì bọn họ chỉ chậm có một ngày, chờ đến khi lái khỏi đoạn đường cao tốc đi ra thành phố cũng vừa lúc hoàng hôn lên. Lâm Dư hạ cửa sổ xe hít sâu một hơi, sau đó dạt dào cảm xúc mà bộc lộ nỗi niềm: “Nhà cao tầng, tàu điện ngầm, xe thể thao, quán ăn, còn có trai xinh gái đẹp, đúng là thành phố vẫn thích hơn.”

Tiêu Trạch cầm tay lái cười: “Hai ngày nữa không chừng em đã tự động quên luôn vị đại ca tốt kia rồi.”

“Thế thì em sẽ biến thành người vô tình vô nghĩa hay sao?” Lâm Dư phản bác lại, “Trạm dừng phía ngoài, bên là lối cũ, tình nghĩa huynh đệ lớn hơn trời. Gió đêm phất nhẹ, tiếng sáo tàn, em rất nhớ Dĩnh Sơn.”

Tiêu Trạch bị cậu chọc cho cười suốt đườnh đi, đến khi lái vào viện nghiên cứu vẫn không ngừng cười lại được. Mỗi khi có một hạng mục khảo sát kế thúc sẽ có rất nhiều việc cần làm ở phía sau, nội một ngày chạy đến viện xét nghiệm chắc cũng phải đi tám chục chuyến. Ngày hôm nay cũng không còn sớm, người ở bên bộ phận khác có lẽ đã nghỉ tết cả rồi, cho nên đội khảo sát tự mình xếp dỡ mấy thùng hàng, sau khi làm xong cũng đi về nhà.

Xe đều là do nhà nước cung cấp, hơn nữa bôn ba suốt mấy tháng, khắp xe đã bị bùn đất bụi bặm che kín, cho nên không thể nào tiếp tục lái nữa, mọi người đành phải vác vali ra ngoài gọi taxi. May mà Tiêu Trạch khôn khéo, trước khi đi có lái chiếc Jeep đậu ở trong viện nghiên cứu, vừa có chỗ đậu xe miễn phí, lại có thể mau chóng rời đi.

Anh mở cốp xe chuyển vali vào, lúc chuyển tới cái thứ ba mới chững lại một chút, rồi buồn bực nói: “Cái vali này sao nặng như vậy?”

Lâm Dư chột dạ nhìn về phía xa xăm, không dám lên tiếng trả lời, dù sao trong vali chỉ có nhiều hơn mười thỏi vàng chứ nhiêu. Cả hai leo lên xe về nhà, trước khi đi khỏi Tiêu Trạch vẫn không quên chỉ huy công tác: “Ngày mai đúng chín giờ sáng có buổi họp ở văn phòng, ai đi muộn thì chuẩn bị tinh thần bị trực ban ăn tết.”

Mọi người nghe xong không ngừng kêu khổ: “Đội trưởng Tiêu, không thể nghỉ ngơi hai ngày lấy sức sao?”

“Càng nghỉ càng có nhiều tật xấu, ngày mai chỉnh sửa hết toàn bộ, sau đó chuyển giao công tác cho khoa xét nghiệm, tiếp theo thì chờ sang năm mới.”  Tiêu Trạch cũng sẽ không hung tàn đến mức mệt mỏi suốt ba tháng mà không cho mọi người ăn tết, “Được rồi, mau chóng cút về ăn cơm với người nhà đi, nhớ ngủ cho ngon, ngày mai gặp.”

Xe Jeep khởi động, Lâm Dư hạ cửa xe xuống thò người ra cố vẫy tay tạm biệt với mọi người. Công tác khảo sát đã kết thúc, cho nên cậu hẳn sẽ không gặp lại những người anh này, ba tháng qua mọi người dần thân thiết với nhau, nên cậu cũng có chút không nỡ.

Tiêu Trạch bấu lấy cổ Lâm Dư: “Nguy hiểm, mau ngồi vào.” Sau khi lôi Lâm Dư vào xong, lại hỏi, “Em có thích họ không?”

“Thích chứ,ai em cũng thích, mà thích nhất là anh Ba.” Lâm Dư cảm thấy anh Ba chính là người vui tính nhất, lúc nói xong liền sửa lại, “Thêm vào anh nữa thì em thích anh nhất, thích anh Ba nhì.”

Tiêu Trạch tỏ ra rất hài lòng với câu trả lời này: “Vậy ngày mai lúc gặp nhau em tặng bánh ráncho anh Ba đi, xem như cảm ơn chuyện anh ta cho em mượn quần áo mặc.”

Lâm Dư hỏi: “Ngày mai em cũng có thể tới sao?”

Cậu vốn cảm thấy những công việc nghiên cứu sau này bản thân sẽ không giúp được gì, còn tưởng sẽ không được trọng dụng nữa. Nếu Tiêu Trạch cũng cho cậu đến, vậy thì tốt rồi. Cậu hỏi xong liền lười duỗi người một cái, sắp về đến nhà cho nên tâm trạng chỉ còn lại nỗi hân hoan.

Xe Jeep dùng tốc độ nhanh chạy về nhà trọ, cũng đã ba tháng không về, cũng may là có nhân viên làm theo giờ đúng hạn đến quét tước, cho nên hiện tại còn sạch sẽ hơn lúc có hai người ở nhà. Lâm Dư kéo valy nhảy vọt vào nhà, đảo quanh một vòng ở phòng khách, sau đó làm thêm một vòng ở nhà bếp, cuối cùng vặn hết gia tốc định chạy đến phòng ngủ để tiếp xúc thân mật với bạn giường đôi.

Đang lấy đà thì bị Tiêu Trạch chặn ngang đẩy qua một bên, cậu lảo đảo vài bước rồi quyết định nhảy lên người Tiêu Trạch, như một con khỉ con tinh ranh. Tiêu Trạch cõng cậu đi vào nhà tắm, trong tay cầm theo túi sắp xếp mớ đồ dùng lúc đi.

Đồ vật đã lấy ra sao thì bây giờ đặt lại chỗ cũ, Lâm Dư móc chai rửa tay, kem dưỡng da và son dưỡng môi ra, nhớ tới những tháng ngày khi đi kgảo sát, mỗi buổi tối sau khi tắm xong, Tiêu Trạch đều cẩn thận thoa cho cậu y như nuôi con vậy.

Cậu nhìn Tiêu Trạch từ trong gương, hỏi: “Anh ở cùng với em có thấy mệt không?”

Tiêu Trạch nói: “Chút chút.”

“Thật không đó?” Lâm Dư nhíu lông mày, “Người sống ai mà không mệt chứ, thế nhưng nếu mệt thì cũng phải cố kiên trì sống, anh mà mệt, em còn cảm thấy, cảm thấy…”

Tiêu Trạch cứ tưởng đây là đùa giỡn, không nghĩ tới ai kia lại đào ra nước đắng: “Cảm thấy được cái gì?”

Lâm Dư nín nửa ngày trời: “Anh mà mệt thì em cũng thấy mất mát chớ bộ, chờ đến khi em là một người đàn ông bốn mươi tuổi xuân, thì anh cũng đã năm mươi, xêm xêm tuổi đại ca Hướng luôn rồi.”

Tiêu Trạch ngân dài một tiếng “Ừm”: “”Chờ đến khi anh lên tám mươi lúc từ biệt thế giới này, có phải em liền phất tay một cái rồi nói, anh d8i đi, trời cao đợi anh kìa. Sau đó quay đầu lại tìm người tiếp theo?”

“Haha, lúc anh pha trò còn buồn cười hơn cả anh Ba nữa.” Lâm Dư cảm thấy mình mà nói tiếp thế nào cũng chịu thiệ, cho nên chỉ cong cong đôi mặt cười cho qua. Sau khi sắp xếp gần như xong hết những món trong túi, cuối cùng cậu mới lấy chai màu vàng mà anh có nói dung dịch rửa tay ra, rồi ra vẻ ghét bỏ mà nói “Chai này vô dụng quá, bộ chúng ta cũng không có rửa tay hả ta?”

Tiêu Trạch nhồi quần áo dơ vào sọt, sau đó ôm lấy đi đến máy giặt cho vào, trả lời: “Em thật sự cho rằng chai đó là dung dịch rửa tay à.”

“Không phải là do anh nói em nghe sao?” Lâm Dư bị anh đùa một vố, cậu không hiểu tiếng Anh, cho nên Tiêu Trạch nói cái gì thì cậu sẽ tin là cái đó thôi. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười lúc Tiêu Trạch xoay đi, cậu bỗng chốc tỉnh ngộ ra, dung dịch rửa tay cái chó gì chớ… Đây là dầu bôi trơn thì có.

Tiêu Trạch khoanh tay dựa vào máy giặt, nụ cười trên môi không thâm sâu như ý cười trong khóe mắt, chỉ có thể cố ý than thở một tiếng: “Tiếc là không dùng đến.”

Lâm Dư trơ mắt ra mà hỏi: “Anh vốn có ý đồ bất chính nên mới mang theo cái này phải không?”

“Em học qua môn ngữ văn chưa? Anh muốn ngủ với vợ mình cũng là có ý đồ bất chính sao?” Nụ cười trên môi Tiêu Trạch dần thâm sâu y chang ý cười nơi đáy mắt kia, “Hả? Vợ ơi, em nói xem?”

Lâm Dư đỡ bồn rửa tay, con ngươi muốn lọt ra ngoài, huyết áp như tăng vọt, chưa hết đâu, cậu còn có cảm giác như khí quản sắp phát nổ vậy. Vợ cái gì chứ, tại sao đột nhiên chuyển qua cách kêu này, đúng là đàn ông gần ba mươi giờ ngay cả mặt mũi cũng không muốn giữ nữa rồi.

Tiêu Trạch nhìn thẳng vào mặt cậu, giống như không cho cậu trả lời lại vậy đó.

Cậu đặt món đồ xuống, cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, sau mới ấp a ấp úng đổi giọng: “Cũng không được tính là ý đồ bất chính, vậy được chưa. Thế sao anh không, không…”

Bà mịa nó, cậu thật sự không nói ra được, Tiêu Trạch không biết ngại thôi đi, cậu còn muốn đâm lao theo.

Tiêu Trạch nhếch miệng: “Anh sao mà nỡ ra tay ở chỗ hoang tàn thế chứ.”

Lâm Dư hét to một tiếng rồi trốn ra chỗ buồng tắm, cảm giác mạch máu trong người mình sắp bể thật rồi. Tiêu Trạch thật không nỡ để cậu ỡ chỗ hoang tàn kia bị cái kia kia sao? Người này đúng là cao thủ nhiều chiêu mà, không những càn rỡ mà đạo đức còn bại hoại nữa. Cậu tiếp tục chạy ùa ra ban công, sau đó mở cửa sổ hóng gió cho hạ nhiệt xuống tí, trong đầu chỉ toàn ẩn hiện hình ảnh nụ cười của Tiêu Trạch.

Gian nhà rộng ba phòng,  phòng ngủ dành cho khách trước nay chưa từng có ai ngủ qua. Lâm Dư không quậy nữa, tắm xong liền chui vào ổ chăn bên đó. Thế nhưng tiếng bước chân trí mạng kia dần dần đến gần, lúc sau Tiêu Trạch liền moi cậu ra rồi ôm vào lòng, sau đó còn nâng cái mông không yên kia, ghé vào lỗ tai nói mấy lời nhảm nhí đáng ghét vô cùng.

Đi vào phòng ngủ chính, Tiêu Trạch đứng ở bên giường: “Trứng bịp bợm, em định ly thân với anh hả?”

Lâm Dư dùng răng cửa cạ lên vai Tiêu Trạch: “Là vì em ngại chứ bộ, anh biết rõ da mặt em mỏng mà.”

Tiêu Trạch ôm cậu ngã ào xuống giường, hất chăn lên trùm kín cả hai người bọn họ. “Là ai chủ động nói cho anh làm?” Tiêu Trạch đè lên người đối phương, rồi bắt đầu xoa nắn giày vò cậu như một bé bự, “Sao em cứ run cầm cập mãi thế?”

Lâm Dư cố bò ra: “Để em đi tắm lần nữa đi… Hình như em vẫn chưa có đủ thơm…”

Thân thể nằm trong ngực khẩn trương đến mức run cầm cập, Tiêu Trạch không giỡn nữa, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai má Lâm Dư, sau đó đi xuống sống mũi, bình tĩnh chặn ngang mà nói: “Rất thơm, là một cục cưng.”

“Cục cưng của ai vậy ta?”

“Của Tiêu Trạch anh.”

Lâm Dư nằm trong lồng ngực đã mềm đi như mấy con mèo nhỏ, cậu gần như còn muốn cào cho chết anh luôn, thật ra cậu cũng cảm giác được Tiêu Trạch chỉ đang đùa chứ không định làm cái gì cả. Dù sao đối phương cũng lái xe tận hai ngày, lúc này rất cần phải nghỉ ngơi.

Thế mà Tiêu Trạch tiếc nuối nói: “Không phải anh cần nghỉ ngơi, mà sợ em bắt đầu từ ngày mai  sẽ không leo lên nổi cái giường.”

Thảm dữ vậy hả? Chả trách sao không thể ấy ấy ở cái nơi mơ thấy đồ ăn mộng nhớ giường lớn kia, rốt cuộc thì bây giờ Lâm Dư đã thông suốt hết mấy lời khuyên bảo của Tiêu Nghiêu. Cậu trở mình nằm nhoài lên người Tiêu Trạch, sau đó gối lên cái thân cơ bắp chắc nịch kia mà ngủ thiếp đi.

Ba tháng chưa được nằm trên giường lớn, cho nên hiện tại làm một giấc sung sướng cả người, hồn cả hai suýt bay lên tận mây xanh.Buổi sáng ngày hôm sau khi mở mắt ra, trong lúc mơ màng còn nhìn thấy cảnh Phạm Hòa Bình đang ở trong bếp làm bữa sáng.

Lâm Dư và Tiêu Trạch chuẩn bị đi đến viện nghiên cứu, thật ra trước khi ra cửa cậu còn định biết thân biết phận ra trò rút lui. Dù sao ở trong đó khác với ra bên ngoài, cậu là một người không chuyên, ở nơi trời đất bao la kia còn có thể chạy lung tung được, còn ở đây người ta là những người nghiêm túc làm việc, do đó cậu cảm thấy mình đi không thích hợp gì cả.

Thấp thỏm suốt đoạn đường, lúc đến viện nghiên cứu mới phát hiện trên các tầng đã không còn một ai, lúc này cậu mới dám thả lỏng được một tí. Lâm Dư theo sát Tiêu Trạch không rời, sau đó liền chui vào văn phòng anh ngoan ngoãn ngồi đợi. Lúc đợi trông thấy máy vi tính của anh lớn ơi là lớn, cho cậu liền yên lặng chơi dò bom.

“Khoa xét nghiệm hình như chưa có nghỉ phải không?” Tiêu Trạch đang ở bên ngoài thu xếp nhiệm vụ, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn qua cửa kính một cái, “Thực tập sinh của anh tên gì?”

Đội phó cũng không nhớ: “Hình như là Tiểu Đồng, anh muốn cậu ta hướng dẫn Tiểu Dư?”

“Được, ghi chép hồ sơ cũng đơn giản, trứng bịp bợm học chút sẽ biết.” Tiêu Trạch gọi người thực tập sinh kia đến, sau đó gọi Lâm Dư đang ở trong phòng làm việc của mình ra, “Tiểu Đồng, lúc ghi chép hồ sơ phiền cậu dạy em ấy, nếu em ấy dốt nát cứ thẳng thắn phê bình.”

Lâm Dư không rõ vì sao, chỉ nghĩ là chắc vì không đủ nhân lực mới cần thêm người giúp đỡ. Cậu học rất nhanh, giúp đỡ ghi chép mấy loại sổ, sau đó Tiêu Trạch liền dẫn cậu đi đến khoa xét nghiệm mở mang đầu óc, rồi sau đó bỏ chút thời gian thăm quan lầu trên lầu dưới hoàn chỉnh một lần.

Rốt cục cậu cũng không nhịn được mà hỏi: “Anh coi em như là thực tập sinh luôn hả?”

“Nói thừa.” Tiêu Trạch còn chưa kịp nói tiếp, viện trưởng đã gọi tới. Lâm Dư tự mình trở về văn phòng, nếu ai có cần giúp đỡ thì đến hỗ trợ, lúc sau tiêu Ttrạch trở về cũng không cần tìm anh nói chuyện đỡ hồi hộp.

Bận rộn một hơi suốt hai ngày, Lâm Dư cảm thấy còn mệt hơn lúc đi khảo sát trong núi nữa, chủ yếu là cái gì Tiêu Trạch cũng muốn cho cậu học, về đến nhà còn muốn làm kiểm tra. Cậu kỳ quái nghĩ, cái này bộ cần thiết lắm sao? Cậu chỉ là cùng đi theo sẵn tiện giúp đỡ, rành rọt mấy thứ này cuối cùng cũng chả có đất dụng võ gì.

Lúc kết thúc công việc thì trời cũng nhá nhem tối, lần kết thúc này chính thức khép lại toàn bộ công tác, hiện tại bắt đầu ngày nghỉ phép năm, hẹn năm sau gặp lại. Đội khảo sát tính toán mở một buổi tiệc vào ngày mai, khi xong xuôi liền quyết định đến chỗ Xinh Đẹp.

Bình thường vào buổi xế chiều Xinh Đẹp mới mở cửa, thế nhưng ngày hôm nay ngoại lệ mở sớm. Tiêu Nghiêu buộc mái tóc xoăn lên, tay đeo chiếc vòng thạch anh, nhìn xa như một vị phu nhân cao mét tám. Vạt áo khoác của y mở ra, đang đứng ôm hai tay trước ngực chờ ở giữa quán.

Mấy chiếc xe lần lượt lái vào rồi dừng lại, Lâm Dư cởi dây an toàn xong đã xông thẳng ra ngoài, sau nhìn thấy Tiêu Nghiêu liền dừng lại: “Anh xinh đẹp!”

Tiêu Nghiêu mở rộng vòng tay đón chào: “Em trai!”

“Anh xinh đẹp!” Lâm Dư điên cuồng cuồng chạy tới đâm đầu vào bờ ngực rắn chắc của Tiêu Nghiêu. Hai người bọn họ lúc này cứ như hai chị em thất lạc nhiều năm vậy, nếu Nghê Bình có ở đây, lập tức đã có thể mở một chương trình tìm kiếm người thân.

Tiêu Trạch rút chìa khóa xe đi lại, nhìn xong cũng muốn nhức cái đầu: “Đã xong chưa, đang đóng phim à?”

Tiêu Nghiêu xoa xoa khuôn mặt Lâm Dư: “Không thay đổi gì, lúc em đi anh mới nhớ ra là mình chưa kịp tặng cho em mấy chai kem dưỡng mặt, giữa khí trời giá rét muốn đông đá này, đàn ông chúng ta cái gì không có cũng được, nhưng tuyệt đối không thể thiếu một gương mặt tươi tắn.”

“Ừm! Ngày nào em cũng có chăm sóc hết!” Lâm Dư cùng Tiêu Nghiêu vai kề vai tiến vào quán bar, đội khảo sát đội cũng bắt đầu ùa vào chuẩn bị làm một trận không say không về.

Lâm Dư đi vào liền như phát điên, cậu nhìn thấy Đào Uyên Minh được thắt cho cái nơ bướm màu đỏ ngồi ở trên ghế chân cao, còn Lão Bạch Tiểu Hắc lăn lộn dưới thảm trải sàn, Mạnh Tiểu Tuệ và Garfield đang cướp đồ chơi trên ghế salon, còn lại một mình Tiêu Danh Viễn bước đi trên bệ cửa sổ. Cậu kích động lắc lắc Tiêu Nghiêu: “Anh xinh đẹp, anh chăm sóc chúng nó tốt quá đi, cám ơn anh nha.”

Giang Kiều ngắt ngang: “Em trai, là anh chăm sóc, ok?”

Lâm Dư cười haha, ôm Đào Uyên Minh định đi qua chỗ ghế dài của Tiêu Trạch thì bị Tiêu Nghiêu kéo lại: “Lát rồi qua, anh còn chưa hỏi em cái gì mà, em đi chuyến này có xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Dư trả lời rất thành thật: “Em có thêm được một vị đại ca kết bái tên là Hướng Vị Vân, chữ “Vị” bên trái là bộ “Tam điểm thủy” bên phải là chữ “Hữu.”(*)

(*) Chữ Vị: 洧 | Bộ Tam điểm thủy: 氵| Chữ Hữu: 有

“Dẹp mịa đi, ai rảnh hỏi em cái này chứ.” Tiêu Nghiêu ôm lấy vai Lâm Dư, bộ dạng hệt như mấy bà dì hỏi han lúc ăn tết vậy đó, “Em và anh của em có xảy ra cái gì không? Mau thành thật khai báo.”

Nếu mà thành thật khai báo, Lâm Dư sợ Tiêu Nghiêu sẽ đau lòng, nhưng mà che giấu thì lại sợ bị đánh, cho nên chỉ còn cách nói ra sự thật: “Có lần em bị sốt cao, anh ấy đã thổ lộ với em.”

Tiêu Nghiêu cau mày: “Yêu bà nó rồi thổ lộ cái giề?”

Lâm Dư tỏ vẻ đắc ý: “Ảnh nói ‘Anh yêu em’.”

Tiêu Nghiêu hít sâu vào một hơi, lườm một cái trông rất hung ác: “Sau đó thì sao, hai ngươi ngủ với nhau à?”

“Không có không có.” Lâm Dư sắp chịu hết nổi, bèn dùng chiêu đi vệ sinh chạy trốn, “Anh xinh đẹp, em muốn đi xuỵt xuỵt một chút.”

“Xuỵt cái gì mà xuỵt, nhịn đi.” Tiêu Nghiêu thả Đào Uyên Minh xuống đất, sau đó tiến gần đến mà cảnh cáo Lâm Dư, “Theo như anh được biết, thì Tiêu Trạch hiếm khi nói lời ngon tiếng ngọt, cũng chưa từng nói câu anh yêu em với người, hiện tại đột nhiên phóng túng vậy, em nhớ giữ cho chắc đó.”

Tâm tình Lâm Dư đang phấp phới: “Giữ làm sao?”

Tiêu Nghiêu chỉ tiếc mình mài sắt không thành thép: “Em ngốc quá à! Em đừng có cho cậu ta làm, rồi làm sao để cậu ta không ngừng phun ra mấy câu ghen tuông ấy, lúc hành động cũng phải chứng minh thân phận chút chút, ví dụ như phải thêm tên em vào bất động sản.”

Vai Lâm Dư trùng xuống, nghĩ thầm người thành phố yêu đương đúng là thực tế, có trách cũng do giá nhà gây họa, cho nên cậu chỉ đáp ậm ờ qua loa cho xong, cuối cùng cũng có thể ôm Đào Uyên Minh đi qua trò chuyện uống rượu cùng đội khảo sát. Cậu mới mấy bước không nhịn được vòng trở lại, đang có thắc mắc muốn hỏi: “Anh xinh đẹp, không phải anh thích anh em sao? Thế còn giúp em làm chi?”

Tiêu Nghiêu nhét tóc mái ra bên sau tai, rồi làm động tác Lan hoa chỉ đầy vẻ dịu dàng trìu mến: “Anh biết mình với cậu ta chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, so ai kia với nhóc yêu tinh nhỏ không biết chiếm tiện nghi như em, thì anh đương nhiên vẫn thích em hơn.”

Lâm Dư lại hỏi: “Lỡ như không có anh em thì sao?”

Tiêu Nghiêu vung ánh mắt đầy mê tình sang cậu: “Vậy anh liền thích em.”

Ăn tết sắp tới gần, nghỉ làm, khảo sát xong còn được thêm tiền thưởng, anh xinh đẹp tri kỷ như thế, từng chuyện từng chuyện tốt như thế cứ ập vào nhau, lúc này Lâm Dư tràn ngập hạnh phúc, khóe miệng không cách nào ngừng cười cho được.

Mà chuyện trên thế gian lúc nào cũng dễ vui quá hóa buồn.

Cậu vừa mới đi tới bên cạnh ngồi với Tiêu Trạch, chưa kịp uống hợp rượu nào, thì anh Ba đã lại gần đưa ra yêu sách: “Em trai, sau này chúng ta là đồng nghiệp nhau rồi, hay em là đồ đệ của anh đi?”

Lâm Dư sửng sốt: “Đồng nghiệp?”

Tiêu Trạch nói: “Trứng bịp bợm, sau này em vào đội khảo sát đi, bắt đầu từ nhân viên tạm thời, anh sẽ chỉ dạy kỹ càng chậm rãi cho em, không quen từ từ cũng quen, các anh ở đây ai cũng có thể giúp em làm quen được hết.”

Lâm Dư cầm ly rượu có chút hoảng hốt, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới mình đổi nghề, cậu là người xem bói đoán mệnh, thế nhưng không phải là hạng người lừa gạt kia, mà là thật sự yêu thích cái nghề này…

Cậu bỗng nhiên không nhịn được mà nghĩ, không lẽ Tiêu Trạch vẫn chưa từng nhìn lọt mắt cái nghề này của cậu hay sao?

Dù cho cậu có thể giúp người, hoặc là làm được chuyện người bình thường không làm được.

“Anh ” Cậu xoay mặt qua nhìn Tiêu Trạch, trong mắt không hề có chút tự tin nào, mà lại chứa đựng sự nghiêm túc nhiều hơn, “Em chỉ muốn đoán mệnh thôi, không muốn làm gì khác cả.”

Tiêu Trạch vẫn luôn ánh nhìn của cậu, một lúc rất lâu mới nói: “Trước tiên chúng ta đừng thảo luận vấn đề này, đêm nay mở tiệc, đừng nói chuyện công việc.”

Đề tài bị gạt qua, bầu không khí dần náo nhiệt lên lần nữa, thế nhưng bây giờ Lâm Dư không có cách nào vui vẻ được như ban nãy nữa. Từ sau cái chuyện xuyên qua làm Tiêu Trạch nổi điên, anh hay nhắc đi nhắc lại chuyện cho cậu đi học, cho nên cậu cảm thấy nếu mình không gia nhập đội khảo sát, cũng sẽ có tỉ tỉ chuyện khác đang chờ mình.

Cậu ực hết một đống rượu, lau miệng xong liền ôm Đào Uyên Minh ngồi vào trong góc. Sau đó năm con mèo kia cũng qua tìm cậu, cậu ôm rổ khoai lang vừa ăn vừa kể khổ với cái bọn nhóc không biết nói chuyện này.

” Ảnh muốn tao đổi nghề thì phải đổi nghề hay sao? Không thể như vậy được.”

“Tao đoán mệnh thì có làm sao, nghề này cũng là nghề kỹ thuật, ảnh cống hiến cho quốc gia, thì tao cũng vì mưu cầu hạnh phúc của nhân dân đó thôi.”

“Nếu tao mà không đi, có khi nào sẽ bị bị đánh không.”

Càng nghĩ càng phiền, vừa ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy Tiêu Trạch đang để mắt sang, tối hôm qua còn tình nồng ý ngọt kêu vợ này vợ nọ, giờ có khác gì người dưng nước lã đâu. Lâm Dư ăn nhiều đồ cho bỏ ghét, sau đó còn làm thêm vài ly, lúc tan tiệc vào là lúc trời gần sáng, cậu ôm Tiêu Nghiêu không muốn đi, sông chết gì cũng muốn ngủ lại.

Tiêu Nghiêu hù dọa cậu: “Em trai à, nguy hiểm lắm nhen, anh của em có thể Liễu Hạ Huệ chứ anh đây không thể nhịn được.”

Tiêu Trạch không nói nhiều lời, chỉ lôi thẳng Lâm Xư lên xe, tài xế lái hộ ngồi ở trước, còn anh thì ôm Lâm Dư ra phía sau, dưới chân còn có sáu con mèo đang chen chúc. Lâm Dư bắt đầu không chịu ngồi yên, mứ giãy dụa suốt: “Em đã nói với anh, rượu đã vào thì gan người cũng lớn, anh đừng có mà chọc em.”

Tiêu Trạch không hé răng nói nửa lời,, đối với con ma men này tốt nhất đừng làm gì cả, càng làm cậu sẽ càng phản ứng mạnh hơn.

Đúng như anh dự đoán, Lâm Dư thấy cuộc trò chuyện thất bại, liền hừ hừ vài tiếng rồi lăn ra ngủ.

Còn tưởng rằng việc này cứ như vậy mà bỏ qua không đề cập tới nữa, không ngờ mới vào ngày nghỉ đầu tiên Tiêu Trạch lại muốn lôi ra để mà nói chuyện. Thật sự  Tiêu Trạch chưa từng xem thường cái nghề đoán mệnh của Lâm Dư, nhiều nhất cũng chỉ là do anh cảm thấy không tin cậy.

Sự thật cũng đã chứng minh rõ cho điểm không đáng tin ấy, bà mẹ nó chơi cả trò xuyên việt, sau này không biết còn có thể làm con thiêu thân gì nữa.

Hơn nữa sau cái lần gặp nạn tên núi kia đã làm Tiêu Trạch đưa ra quyết định chính thức, anh thường hay nghĩ, nếu lúc đó mình không chạy tới kịp, hoặc nếu như tai sấm sét kia trúng ngay Lâm Dư, chỉ cần tới đây đã không dám nghĩ tiếp kết quả nữa, mà chỉ đổ một thân mồ hôi lạnh.

Lỡ như sau này vẫn còn ẩn giấu những loại nguy hiểm như thế, vậy thì anh chắc chắn sẽ không để Lâm Dư làm tiếp, bắt anh làm người ác cũng được, để Lâm Dư ầm ĩ với mình cũng được, không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng cả.

Hai người mặt đối mặt trong phòng khác, phía dưới còn có một vali chưa dọn đồ ra, Lâm Dư ngồi ôm gối, cái miệng lúc thì bĩu lúc thì há ra, trong lúc đóng mở liền bắn ra một chuỗi không ngừng: “Em không đi, anh khảo sát làm công việc, vậy đoán mệnh của em không phải công việc hay sao? Dựa vào cái gì anh bắt em đổi thì em phải đổi chứ?”

Tiêu Trạch nói: “Từ lúc em bắt đầu gặp Lập Xuân, hết bị xe đụng, rồi tới lửa thiêu, cuối cùng còn bị sét đánh, sau này ai mà biết sẽ còn chuyện kinh khủng gì hơn, thế mà em vẫn muốn làm cái nghề có độ nguy hiểm cao như vậy sao?”

Lâm Dư phản bác: “Nhưng hiện tại em vẫn đang sống tốt đó thôi? Em chưa chết cũng chưa tàn phế gì, cái này có phải nên gọi là chuyển nguy thành an hay không?”

Tiêu Trạch dùng im lặng trả lời, ngoại trừ lần xe đụng có trò kim thiền thoát xác, mấy lần còn lại có lần nào mà anh không cứu đâu? Dĩ nhiên Lâm Dư cũng nghĩ đến chuyện này, thái độ từ cứng chuyển sang mềm: “Anh, em và bọn anh không giống nhau, ông trời cho em những thứ đó chính là vì muốn em đi theo nghề, anh đừng dùng mấy quan niệm người thường yêu cầu em.”

Tiêu Trạch cường điệu: “Anh chỉ yêu cầu em sống một cuộc đời bình an, qua xong cái sinh nhật mười tám thì chờ đến sinh nhật mười chín, chứ không phải là cuộc sống nay có khả năng bị tàn tật, mai lại suýt đi đời nhà ma.”

“Coi như e có đi đời nhà ma, cũng đi không tiếc nuôi gì.” Lâm Dư đứng phắt dậy, cậu không muốn tiếp tục trò chuyện thêm nữa, Tiêu Trạch sớm đã không còn dùng sức mạnh uy hiếp nữa, mà lại chuyển sang dùng tình nói lý khiến cậu không thể chịu nổi. Cậu đứng dậy mở vali ra chuẩn bị sắp xếp đồ, mồm mép nhiều lời bắt đầu muốn gây sự(*):”Anh đừng khuyên em nữa, nếu anh không chịu, quá lắm thì em rời đi thôi.”

(*)欠欠 một từ ở Đông Bắc, phê bình, chỉ trích ai đó nhiều chuyện hay nói xen vào, ở không thích đi gây sự.

Tiêu Trạch nãy giờ vẫn luôn nói chuyện đàng hoàng, lần này lập tức đen mặt: “Em chạy đi đâu?”

“… Em, em đi đây đó một chút.” Lâm Dư lấy quần áo bên trong ra, lúc cầm lên vô tình làm rơi mười thỏi vàng. Không khí cũng vì thế mà bắt đầu đình trệ, cậu đứng sững đó bất ngờ, hoàn toàn quên luôn cái khoản tiền kết sù của riêng này.

Lúc này gương mặt của Tiêu Trạch đen như Bao Thanh Thiên: “Lâm Dư, giờ em còn học được thói gạt anh? Hèn gì giờ dám nói rời đi, có tiền rồi, nên căn nhà ba phòng này đâu có xứng với em đâu nhỉ?”

Mấy đứa nhỏ trong lúc trưởng thành không thể chịu qua kích thích mạnh, Lâm Dư rướn cao cổ: “Đây là đồ đại ca em cho, anh dựa vào gì đòi quản? Anh là bạn trai em, chứ có phải ba em đâu, mà có phải cũng không quản được.”

Cậu gom vàng gọn lại vào trong balo: “Cả đời này em chính là một đứa nghèo mạt đi đoán mệnh, nếu anh không thích, em cũng không cách nào thay đổi, trừ phi anh đi yêu người khác đi. Trời đất rộng lớn bao la, chó hoang cũng không thể cản bước chân em, nếu anh đã hối hận rồi, thì em sẽ không quấn lấy anh nữa.”

Vừa nói xong liền đeo balo lên vai rồi chạy khỏi nhà.

Cậu dùng hết sự dũng cảm của mình để nói hết những lời, nói xong cảm thấy có chút hối hận, nhưng hiện tại cậu chẳng nghĩ được cách gì tốt hơn.

Tiêu Trạch vẫn còn ngồi ở trên ghế sa lon, từ sự giật mình biến chuyển thành buồn bực, luc sau vừa tức vừa cười. Từ bao giờ mà trứng bịp bợm lại trở nên cứng đầu cứng cổ như vậy? Không lẽ là do anh chiều quá mới thành ra như vậy hay sao?

Đứng dậy thay đổi giày xong, liền nắm lấy chùm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

Anh đi thang máy ra thẳng tới đại sảnh lầu một, sau đó sải từng bước dài ra quầy hỏi thăm, lúc hỏi còn không biết kiêng dè gì: “Xin hỏi có nhìn thấy một cậu nam sinh vô cùng trắng trẻo lại đáng yêu mặc áo có nón đeo balo chạy về hướng kia không?”

Hỏi xong liền từ đại sảnh quẹo phải, bên phải nơi này là một khu hoa viên nhỏ không có lối ra, Tiêu Trạch đi chừng mười mét nữa, thì liền nhìn thấy Lâm Dư ôm balo ngẩn người ở chỗ hành lang.

Anh đi tới, cách vườn hoa hỏi: “Lộ trình trốn đi của ngài cũng không xa lắm nhỉ.”

Lâm Dư mất mặt quá chừng, chỉ biết lí nhí mà nói: “Bên ngoài nguy hiểm quá trời, em còn đang ôm vàng, em mới không có ngốc.”

“Em mà không ngốc?” Tiêu Trạch vui vẻ, còn ngắt một cành cây héo ném qua chỗ cậu, “Em đúng là không ngốc, đưa ra đề nghị kia cũng ổn đó, vậy em không cần đổi nghề, anh cũng không cần lo lắng nữa.”

Lâm Dư kinh ngạc đến độ đứng thẳng người: “Anh định làm gì?”

Tiêu Trạch trả lời: “Không phải em đã nói rồi hay sao, đổi người yêu đó.”

Lâm Dư lập tức đứng dậy, lúc nhảy qua vườn hoa suýt nữa đã bị hoa đâm trúng mông, cậu bước từng chút đến trước mặt Tiêu Trạch, ra vẻ ngoan ngoãn kéo tay anh: “Thôi anh đừng có đổi, phiền lắm luôn ấy.”

Cậu gấp muốn chết luôn rồi: “Em, em đoán mệnh vào sáng sớm xong, rồi đi làm có được không?”

Tiêu Trạch nắm lấy phần gáy Lâm Dư: “Thật sự không nỡ như vậy hả?”

Lâm Dư oan ức gật đầu: “Giống như tiếc anh vậy đó.”

Ngược lại cũng biết cách nói chuyện.

“Biết rồi.” Tiêu Trạch ôm lấy cậu quay về, “Vậy anh không ép em nữa, thế nhưng sau này không cần biết có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, không được lừa anh, nếu không….”

“Nếu không anh sẽ đi yêu người khác hả? Anh đừng làm vậy nha, mọi chuyện dễ thương lượng, em đồng ý mà.”

Tiêu Trạch cười rộ lên: “Ngốc đến không chịu được, đừng có mà bĩu môi, không thì người khác nhìn vào cứ cho là anh bắt nạt em.”

Lúc đi vào đại sảnh, điện thoại Tiêu Trạch có người gọi, vừa lấy ra nhìn thì thấy tên bà Mạnh. Lần liên hệ trước vào lúc trước khi lên đường, hơn nữa lúc đó anh nói chuyện hai người, không biết sau mấy tháng trôi qua, bà đã tiêu hóa đến đâu rồi.

Tiêu Trạch nhấn lên núi loa ngoài: “Sao vậy bà?”

Bà Mạnh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: “Nhớ rõ bảy giờ tại khu bác sĩ, con dẫn đối tượng của mình đến để nhận tiền lì xì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK