Cô không thích cái cách Diệp Hải Luân nhìn mặt, cho dù là nhìn thẳng hay nhìn lén, đều cảm thấy đó như một gánh nặng.
Diệp Hải Luân là một con người có độ tồn tại rất thấp, thành tích học tập không quá xuất sắc cũng không quá tệ, cũng không thích nói chuyện hay ồn ào, cho nên bình thường không đáng chú ý tới.
Thế nhưng Tào An Kỳ thì khác, cho dù là gia cảnh, ngoại hình hay thành tích đều vượt trội hơn người, cái tính cách phóng khoáng thích làm liều cũng như sự hoạt bát hòa đồng luôn làm người ta chú ý đến. Cho dù bọn họ ở trong trường hay ra ngoài xã hội, đều hệt như hai con người ở hai chí tuyến khác nhau.
Ngay tại lúc thời khắc này, chỉ còn hai người họ bên trong phòng học.
Thậm chí, chỉ có hai người ở ngay tầng lầu này.
Diệp Hải Luân cầm thẻ học sinh đi vào một bước, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, động tác mỗi lúc một chậm như kích thích giày vò lên thần kinh đối phương. Cửa sau đã khóa, cho nên hiện tại cả hai cửa đều đã bị đóng, Diệp Hải Luân đóng xong xoay người lại, đối diện nhìn Tào An Kỳ.
“An Kỳ, có cần tớ giúp một tay không?”
Tào An Kỳ đứng ở giữa khoảng trống cái bàn, trên bàn đều là sách giáo khoa và tư liệu ôn tập, cô cầm một quyển sách đập tới phía cậu mà la lớn:”Cậu đừng đến đây, mau mở cửa ra!”
Diệp Hải Luân bị đập trúng ngực, cậu ta tiến lên một bước, có chút nóng nảy mà giải thích: “Tớ chỉ muốn gặp cậu thôi.”
“Cậu bớt giả đò đi!”
“… Cậu đừng làm tổn thương tôi nữa.” Cái khí thế mạnh mẽ của Toàn An Kỳ nhanh chóng sụp đổ, giọng nói của cô cũng dần lộ ra sự mệt mỏi không ổn. Cô ôm cặp trốn sau hành lang, cố gắng ép buộc bản thân tỉnh táo lại, hít sâu một cái nhìn Diệp Hải Luân hỏi:”Cậu theo dõi tôi?”
Diệp Hải Luân xin lỗi trả lời: “Xin lỗi, bởi vì cậu không đến trường học, tôi không thể làm gì khác hơn để có thể gặp cậu.”
Lúc trước mười giờ mới kết thúc lớp tự học, vì An Tuệ Chi và Tào Quốc Vĩ đều tăng ca nên không có cách nào đón Tào An Kỳ tan học, bản thân cô thì cảm thấy không vấn đề gì, chỉ cần ngồi tàu điện ngầm hai ba trạm là có thể về đến nhà.
Thế nhưng cô không biết rằng, Diệp Hải Luân đã từng rất nhiều lần yên lặng đưa đón cô về nhà, lúc thì cách một toa xe, khi thì cách hai, ba cột đèn đường. Hiện tại bây giờ Diệp Hải Luân đã có thể nắm rõ con đường tan học và khu nhà của cô trong lòng bàn tay.
“An Kỳ, chúng ta tâm sự chút được không?” Diệp Hải Luân tỏ vẻ thành khẩn cầu xin, biểu hiện này không khác ngày thương là mấy, cậu ta bước đến hành lang cách tầm bốn bàn đối diệnTào An Kỳ.
Tào An Kỳ không vì căng thẳng mà mất đi lý trí, bởi vì cô còn sợ Diệp Hải Luân sẽ mất lý trí hơn cả mình nữa.
“Cậu muốn nói cái gì?” Tào An Kỳ bình tĩnh đi một bước tới bục giảng, hiện tại bây giờ nếu bản thân vòng qua bục giảng chạy về phía cửa ít nhất cần ba giây, sau đó mở cửa cần thêm một giây nữa, thế nhưng Diệp Hải Luân lại đứng sát cửa cho nên cô không nắm chắt mình sẽ trốn thoát được..
Có vẻ như Diệp Hải Luân đã hiểu rõ suy nghĩ của cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nói ở đây được không? Đi Nếu đi ra ngoài thế nào cậu cũng chạy trốn, tớ chỉ muốn nói chuyện thôi, sẽ không làm gì cả.”
Tào An Kỳ nhớ Lâm Dư có nói rằng cậu đã khuyên Diệp Hải Luân rất nhiều, lẽ nào Diệp Hải Luân đã bắt đầu thay đổi chủ ý?
“An Kỳ, tớ biết mình đã gây ra một số chuyện làm tổn thương cậu, tớ xin lỗi.” Diệp Hải Luân đi đến hàng ghê thứ tư từ dưới đếm lên, sau đó ngồi xuống ngay chỗ của mình.”Nửa học kỳ lúc cậu ngồi trước tớ chính là quãng thời gian vui vẻ nhất. Ngày nào tớ cũng đến sớm, giúp cậu sắp xếp bàn, còn quét sạch sẽ chỗ dưới chân cậu nữa.”
“Lúc đó vì thành tích học tập của cậu bị giảm sút nên cậu không lúc nào vui vẻ, lúc nào cũng thẳng lưng nghiêm túc nghe giảng, tan học lập tức rời đi hỏi những vấn đề thắc mắc với thầy cô.”
Tào An Kỳ không biểu lộ chút cảm xúc gì mà nói: “Không phải lúc nào tôi cũng đi hỏi thầy cô, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu.”
Diệp Hải Luân e ngại cúi đầu, lấy ra tờ bài thi trong hộp bàn:”Bài thi này tớ được bảy mươi hai điểm, chính là lúc cậu đứng trên bục phát, lúc tôi lên lấy thì cậu cười nói một câu”Cố lên.”
Đối với những người không bằng điểm của mình, Tào An Kỳ đều sẽ động viên bằng câu “Cố lên”, còn đối với ai cao hơn thì sẽ nói “Giỏi quá”. Cô không biết rằng câu cổ vũ kia lại được Diệp Hải Luân nhớ rõ như thế, thậm chí cũng vì câu kia mà ác mộng cũng chính thức bắt đầu.
Diệp Hải Luân nói tiếp: “Lâm Dư khuyên tớ rất nhiều, lúc bắt đầu tớ đưa cậu ấy mười đồng, sau khi nói xong, tôi liền xem cậu ấy là bạn bè.”
Tào An Kỳ nghe xong, sự tức giận cũng lấn át đi bất an mắng mỏ:”Cậu coi bạn ấy là bạn hay không thì tôi không cần biết, mà tôi biết cậu ấy vẫn luôn coi cậu là bạn, mười đồng của cậu để mua lấy một người bạn có lòng mẹ nó đúng là quá lời còn gì!”
Diệp Hải Luân ngẩng đầu lên: “Thật ra tôi coi cậu ấy là bạn… Cậu ấy giúp tôi rất nhiều…”
“Cậu đừng làm tôi buồn nôn nữa!” Tào An Kỳ tiến lên vài bước dùng cặp sách nện lên người Diệp Hải Luân, “Nếu cậu coi Lâm Dư là bạn, thì tại sao cậu lại lừa cậu ấy, lừa gạt để đổi lấy sự đồng tình của cậu ấy hả! Cái bộ dạng nhu nhược tự ti yếu đuối như con chó này lừa gạt bao nhiêu người rồi? Thầy giáo, bạn bè, Lâm Dư, đừng có làm bộ trước mặt tôi nữa, cậu không thấy mệt sao?!”
Diệp Hải Luân bị mắng đến long trời lở đất, hai tay cậu ta khẩn trương đến mức nắm chặt vào nhau, vành mũ hạ thấp che đi cái trán ướt đẫm mồ hôi. Cậu ta đã không còn sức lực nào để giải thích:”Tớ không có lừa cậu ấy, tớ cứu cậu, cậu đã chấp nhận cùng tớ… Tớ không có lừa cậu ấy.”
Diệp Hải Luân không lên tiếng nổi nửa câu phía sau.
Tớ chỉ là không nói ra toàn bộ chân tướng mà thôi.
Câu nói ngắt quãng này khiến Tào An Kỳ hầu như không còn giữ được bộ dạng xinh đẹp nữa, cô bắt đầu phát điên đem toàn bộ sách vở hất lên người Diệp Hải Luân: “Cậu cứu tôi? Cậu bị lửa thiêu tới mức này rồi, được trường tôn vinh làm anh hùng, truyền thông liên tục đưa tin, liền cho rằng cậu thật sự cứu tôi sao! Con mẹ nó cậu coi chừng chết đi bị đày xuống địa ngục đó!”
“Diệp Hải Luân, Lâm Dư bị cậu lừa còn chịu khuyên nhủ cậu, còn tôi không được như vậy, mỗi ngày tôi đều hận tại sao cậu ra đường không bị xe đâm chết đi!” Tào An kỳ không kiềm chế được nỗi lòng, bất thình lình nước mắt đã rơi đầy mặt. Sự phẫn nộ đi tới cùng cận cùng cảm gíac không có cách nào thoát khỏi sự dây dưa này cứ trói buộc lấy cô, cô chỉ còn cách cố gắng hít thở, hai tay đang nắm chặt quyển từ điển dày cộm nện xuống một cái.
Diệp Hải Luân rên lên một tiếng, kính mắt bị vỡ nát, khóe mắt nhanh chóng xanh tím một mảng.
Thừa lúc đối phương bị đau phân tán lực chú ý, Tào An Kỳ lập tức chạy về phía cửa, cô dùng hết sức túm lấy cái nắm cửa, không ngờ hai phiến cửa đã bị cột chặt bởi dây thẻ của Diệp Hải Luân.
Mối trở ngại nhất thời này đủ để làm người ta cảm thấy kinh hoàng, Tào An Kỳ luống cuống tay chân lôi sợi dây kia ra, cố sức thoát khỏi bế tắc. Cô cố gắng ép đi tiếng khóc, trái tim đang ấp ủ tia hy vọng không ngừng mất đi, quên mất tiếng bước chân rõ ràng đang bước lại kia.
“An Kỳ.”
Diệp Hải Luân đứng ở sau lưng gọi tên cô.
“An Kỳ, tớ tình nguyện bỏ việc cử đi học.”
Hết thảy sự tức giận của Tào An kỳ như bị kẹt cứng, hiện tại cô cứ như một con rối hình người không có biểu cảm gì, chỉ có nước mắt không ngường rơi xuống chạm vào nền đất. Diệp Hải Luân đứng ở sau lưng mình, không biết thật hay giả muốn từ bỏ việc cử đi học.
Ngón tay của cô run rẩy, không có bố cục gì mà cố kéo dây bị thắt chặt kia. Hiện tại cô không quan tâm gì nữa, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Diệp Hải Luân lặp lại một lần: “An Kỳ, tớ từ bỏ việc cử đi học.”
Chỉ còn tí nữa là mở xong, sự tự tin của Tào An Kỳ trỗi dậy, cô không dám quay đầu đáp trả bất kỳ câu nào. Đến khi Diệp Hải Luân đến gần, giọng nói hòa lẫn tiếng khóc của cô mới mới thoát ra ngoài.
Diệp Hải Luân nhẹ giọng hỏi: “Tớ từ bỏ rồi, vậy cậu đừng trốn tớ nữa có được hay không?”
Bế tắc đã được cởi ra, Tào An kỳ dùng sức rút ra cái thẻ, sau đó mở cửa muốn chạy đi. Ngay lúc chân trái vừa mới hạ xuống, bỗng nhiên Tào An Kỳ hét thảm một tiếng.
Phía sau não truyền đến một trận đau nhức, sau đó đôi vai bị đánh một cú rất mạnh làm cô ngã nhào xuống mặt đất, ngay cả khóc cũng không có sức, tiếng kêu yếu ót dần dần biến mất tại hành làng.
Diệp Hải Luân ném quyển tự điển kia, sau đó ôm lấy Tào An Kỳ đang ngất xỉu đi tới cửa cửa sỗ, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên chỗ thanh cửa để ngồi.
Tào An Kỳ cố dùng hết sức động đôi môi: “Xin cậu… Đừng làm tổn thương tôi…”
Hiện tại cô đang nằm ở thế yếu, lúc sau nhắm mặt lại từ biệt ánh mặt trời.
Diệp Hải Luân đóng cửa lại, khóe mặt xanh tím như làm tăng thêm sự kinh khủng trên ương mặt. Cậu ta ung dung gom mớ sách vở lại một chỗ, sau đó đem từng cái bàn một đi đến làm hàng rào chắn quanh vị trí cửa sổ cô đang ngồi.
Cuối cùng, cậu mở cửa sổ ra rồi ngồi cạnh Tào An Kỳ, để cô tựa vào bờ vai của cậu. Bờ vai của cậu ta dần dần bị dòng máu nóng sau não của cô làm ướt.
Diệp Hải Luân lấy cái bật lửa ở đâu đó ra, sau đó bật lên nhìn chằm chằm vào đám lửa nhỏ, đó là một ngọn lửa tràn đầy nhựa sống, có thể thấy được mơ hồ gương mặt Tào An Kỳ.
Đẹp đẽ, nhiệt huyết
Những không thuộc về cậu.
Diệp Hải Luân hơi nghiêng đầu, bắt đầu bày tỏ với Tào An Kỳ, đầu tiên cậu khẽ gọi Tào An Kỳ một tiếng, vẫn hệt như lúc trước mà không có bất kỳ tiếng đáp trả nào.
Nhưng lần này cậu không còn ủ rũ nữa, trái lại còn cười đến vô cùng vui vẻ.
Cậu vui vẻ vung tay một cái, bật lửa ném đi trúng vào mớ bài thi nhanh chóng bị đốt biến thành mớ tro bụi, sau đó ngọn lửa dần lớn lên lan ra toàn bộ bàn học.
Ngôi trường vẫn yên tĩnh như mọi thường, đường phố những ngày cuối tuần may mắn không có đến nỗi kẹt xe. Một chiếc xe Jeep bỗng nhiền quẹo vào, sau đó không giảm tốc độ mà bay nhanh đến, cứ như tài xế trong xe không còn muốn sống nữa vậy.
Suốt đường đi, Tiêu Trạch luôn tăng số đạp chân ga, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất. Lâm Dư ngồi ở bên cạnh nắm cửa xe thật chặt, lo lắng nhìn xung quanh như tìm kiếm con mồi.
Lúc cậu thức tỉnh khỏi giấc mơ kia thì bỏ lỡ mất cuộc gọi của Tào An Kỳ, cậu sợ Tào An Kỳ đang gặp chuyện. Lúc đó Tiêu Trạch vẫn còn ở công viên, vừa thấy tin nhắn của cậu liền nhanh chóng chạy về nhà lái xe đi.
Xe Jeep dừng lại trước của trường trung học thực nghiệm, bảo vệ đi ra nói chỗ nào không cho dừng xe, Lâm Dư thấy trực tiếp chạy tới hỏi:”Sư phụ, có cô gái tóc mái gọn gàng nào đi vào đây không, tên là Tào An Kỳ ấy?”
Bảo vệ suy nghĩ một chút: “Có, nói tới đây lấy sách.”
“vậy còn có ai nữa không? Có phải người đội nón.” Lâm Dư không có thời gian hỏi nữa trực tiếp muốn xông vào bên trong, bảo vệ liền đẩy cậu ra định gọi thêm người.
Tiêu Trạch khóa kỹ xe xong bước lại, đẩy bảo vệ ra vài bước rồi nói:”Nếu không muốn trường học có chuyện thì mẹ nó theo chúng tôi đi vào tìm người!”
Anh và Lâm Dư nhanh chóng đi vào thì nhìn thấy có một cửa sổ ở tầng năm tỏa ra luồng khói đặc ngùn ngụt. Bảo vệ lập tức hoảng hốt, chuyện nhà ăn cháy nổ vừa mới qua, ai mà nghĩ ràng một lớp học lại tiếp tục xảy ra hảo hoạn chứ.
“Gọi cứu hỏa! Mẹ nó đứng im đó làm gì!” Tiêu Trạch bước nhanh chạy lên tầng năm. Lâm Dư cũng cấp tốc theo phía sau, lúc đi tới hành lang đụng phải bả vai anh.
“Cậu đừng đi, cứ yên ổn ở đó đi!”
Lâm Dư vội la lên: “Không được! Anh cho em đi đi, cùng lắm thì em chơi trò kim thiền thoát xác!”
Hai người bọn họ đầu tiên vọt tới phòng vệ sinh, cở áo khoác ra xối ướt sau đó chạy vội tới cửa phòng học. Tiêu Trạch đi ở phía trước, còn Lâm Dư theo sau, lúc này ở cửa sổ kính và khe cửa đã lập lòe ánh lửa, khói đặc tràn ra, chứng tỏ lửa bên trong đã cháy lớn.
Tiêu Trạch đá một cước tung cửa ra, dưỡng khí tràn vào lửa lập tức lớn lên. Cả hai bịt miệng bịt mũi đi vào, anh cố gắng che chở cho Lâm Dư phía sau, trong đám lửa hừng hực nhìn thấy Diệp Hải Luân ngồi bên cạnh bàn.
Khuôn mặt dữ tợn của Diệp Hải Luân trông rất khoan thai, còn Tào An Kỳ không có ý thức mà dựa vào bả vai cậu ta, nửa mặt bị máu nhuộm thành màu đỏ. Lâm Dư đá văng cái bàn, hai mắt đỏ tực như ngọn lửa:”Diệp Hải Luân! Cậu buông cậu ta ra mau!”
Cậu bước tới không nghe thấy Diệp Hải Luân nói cái gì, mắng cái gì, lát sau mới hiểu được bản thân nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể yêu cầu đối phương đừng làm tổn thương Tào An Kỳ.
Lửa cháy quá lớn cho nên Tiêu Trạch cùng Lâm Dư nhất thời không có cách nào tới gần, Diệp Hải Luân lạnh lùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, gió thổi càng vun đắp thêm cho ngọn lửa kia cháy sáng.
Tiêu Trạch quấn quanh áo khoác quanh cổ tay phất tay làm thông không khí cho Lâm Dư, tiến lên đẩy mấy cái bàn ra. Lâm Dư cũng giúp Tiêu Trạch, ngẫu nhiên bị lửa đốt trúng một khối da thịt nhưng cậu không thấy đau gì cả.
Tiêu Trạch quăng cái áo khoác cháy xém qua một bên, cách ngọn lửa cao tầm nửa người tức giận nhìn Diệp Hải Luân. Lúc này Lâm Dư bị khói đặc làm cho nước mắt chảy ròng, chỉ đành khẩn cầu nói:”Diệp Hải Luân, tôi xin cậu, không phải cậu thích cậu ta sao, tại sao còn muốn làm tổn thương đối phương chứ?”
Diệp Hải Luân phát hiện bên trong túi ở trên mặt bàn có một con dao liền cầm lấy đẩy mũi dao ra, nói: “Xe cứu hỏa đến cũng vô dụng, không kịp đâu.”
Diệp Hải Luân nói chuyện với Lâm Dư phân tán đi sự chú ý, trong lúc này Tiêu Trách đi đến máy uống nước xốc lên bình dự bình, sau đó anh mạnh mẽ siết chặt chìa khóa xe dùng hết sức mạnh đâm thủng bình nước.
Đến lần thứ tư, bình nước cũng vỡ tan, ngọn lửa trong nháy mắt bắt đầu nguôi bớt. Tiêu Trạch và Lâm Dư thừa cơ xông tới đá văng mấy cái bàn, cuối cùng cũng có thể chạy tới trước người Diệp Hải Luân.
Diệp Hải Luân bị kinh hoảng nên khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, cậu ta đứng lên làm Tào An Kỳ không có chỗ dữa ngã xuống đất, ngọn lửa đang cháy đốt lấy quần áo của cô. Lâm Dư sợ hãi, nhanh chóng dùng áo khoác dập lửa đi, sau đó ôm Tào An Kỳ cố gắng chạy khỏi.
Tiêu Trạch đã đánh gục Diệp Hải Luân, trong lúc này ngọn lửa bắt đầu cao lên chặn kín đường đi “Anh! Cậu ấy tỉnh rồi!” Lâm Dư túm lấy Tào An Kỳ, sau đó nhìn thấy đối phương tỉnh lại liền lấy áo khoác ướt che mặt mũi cho cô.
Không tới mười phút, xe cứu hỏa đã tới nơi, lúc này lửa bắt đầu dữ dội, bọn họ đã không còn đường lui. Đội viên phòng cháy chữa cháy nhanh chóng kéo đệm lót ở phía dưới, đội viên còn lại thì chuẩn bị lên lầu dập lửa.
Tiêu Trạch ôm Tào An Kỳ tới bệ cửa sổ, cởi áo của mình bao bọc lấy vết thương cho cô rồi dặn dò: “Bảo vệ đầu! Cong chân lại!”
Tào An Kỳ loạng choà loạng choạng đỡ lấy khung cửa sổ, lúc này bỗng nhiên Lâm Dư hét to một tiếng. Tiêu Trạch quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hải Luân bò lên cầm dao đâm tới, vậy mà tên trứng kia chỉ biết dùng tay đỡ.
“Mau nhảy!” Tiêu Trạch gào to, sau đó chạy vào đám lửa che chắn trước người Lâm Dư, giơ tay nắm lấy con dao bẻ sang hướng anh rồi đẩy Diệp Hải Luân quăng ở bên ép sát trên tường.
Lòng bàn tay anh bị lưỡi dao cắt trúng khoét ra lỗ vô cùng sâu, gương anh không chút biểu cảm quăng con dao đi, trực tiếp quăng Diệp Hải Luân đang hồn vía lên mây ra ngoài cửa sổ.
Lâm Dư sợ đến choáng váng mặt mày. Cậu không sợ đám lửa kia, nhìn gương mặt bê bết máu của Tào An Kỳ cũng không sợ, thậm chí ban nãy đối mặt với Diệp Hải Luân mất lý trí cũng có thể trơ trơ ra. Thế mà đến khi Tiêu Trạch xông tới che chở cậu, còn thẳng tay nắm chặt lưỡi dao.
Cậu sợ muốn chết.
Màu đỏ của máu hòa lẫn vào màu đỏ của lớn làm cậu rất đỗi sợ hãi.
“Đến đây, ôm lấy tôi! Nhanh!” Tiêu Trạch rống to, trức tiếp kéo cậu đến trước mặt mình.
Hai người bọn họ đứng trên bệ cửa sổ, lửa lúc bấy giờ đã đốt tới bên chân. Lâm Dư choàng lấy cổ Tiêu Trạch, Tiêu Trạch thì ôm Lâm Dư vào lòng, lòng bàn tay nhuộm đầy máu còn siết chặt quần áo cậu.
“Trứng bịp bợm, nhắm mắt lại.”
Lâm Dư nhắm mắt lại, khi lòng bàn chân chạm vào hư không thì Tiêu Trạch đã ôm cậu nhảy khỏi phòng học.
Từ biệt đi đám lửa thét gàu, trước mặt chính chỉ còn gió thu ào ạt.
Tiêu Trạch ghé vào lỗ tai cậu mà nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”