Tạ Liên bình tĩnh nhìn ả một lát, nói: “Tuyên Cơ?”
Dường như đã thật nhiều năm không ai gọi ả tên này. Qua hồi lâu, oán hận tích tụ trên gương mặt nữ quỷ mới tiêu tan một chút, mắt ả bỗng chốc lóe lên tia sáng.
Ả hỏi: “… Có phải chàng ấy phái ngươi đến tìm ta không?”
“Chàng ấy” này, Tạ Liên đoán, tất nhiên là chỉ Bùi tướng quân.
Tuyên Cơ tiếp tục truy hỏi: “Vậy chàng ấy đâu? Sao chàng ấy không tự mình đến gặp ta?”
Nét mặt sốt sắng và giọng điệu chờ mong của Tuyên Cơ khi nói chuyện khiến Tạ Liên cảm thấy, tốt nhất đừng nên nói “không phải”. Thấy Tạ Liên hồi lâu không đáp, Tuyên Cơ thoáng cái ngã ngồi dưới đất.
Ả tựa lưng vào pho tượng Võ Thần anh dũng cao ngất kia, hỷ phục đỏ thẫm trải thành một đóa hoa máu khổng lồ dưới mặt đất, tóc tai ả bù xù, sắc mặt đau đớn khổ sở, hệt như đang chịu sự giày vò lớn lao. Ả hỏi: “… Tại sao chàng ấy không đến gặp ta?”
Vấn đề này, Tạ Liên cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành tiếp tục giữ im lặng. Tuyên Cơ ngẩng đầu nhìn pho tượng thần kia, buồn bã nói: “Bùi lang ơi Bùi lang, ta vì chàng mà phản bội quốc gia của ta, vứt bỏ mọi thứ của ta, biến thành như thế này, tại sao chàng không đến gặp ta?”
Ả dùng hai tay bứt tóc mình, chất vấn: “Lẽ nào lòng chàng làm bằng sắt đá sao?”
Tạ Liên không nói tiếng nào, sau khi nghe mấy câu đó, y lẳng lặng suy tư, Tuyên Cơ nói ả vì Bùi tướng quân mà phản bội quốc gia của mình, chẳng lẽ ý chỉ Bùi tướng quân thừa dịp hai người tình nồng ý mật moi tin tình báo từ miệng ả, khiến cho đất nước của ả thất bại trên chiến trường? Ả còn nói, vì Bùi tướng quân nên mới biến thành như thế này, “như thế này” hiển nhiên ám chỉ thảm trạng gãy chân của ả. Tuyên Cơ là một nữ tướng quân, ra chiến trường không thể nào mang thân tàn tật, chân của ả chỉ có khả năng bị gãy sau đó thôi, lẽ nào điều này cũng liên quan đến Bùi tướng quân? Có phải Bùi tướng quân bội tình bạc nghĩa mới khiến cho oán khí của ả sâu nặng đến thế?
Mặc dù cảm thấy những gì mình đang nghĩ rất chi là ớn lạnh, nhưng oán niệm của Tuyên Cơ sâu nặng đến mức phải đi sát hại tính mạng người vô tội, dù ớn lạnh cũng chỉ đành kiên trì nghĩ sang hướng đó. Bấy giờ, ngoài miếu bỗng truyền đến tiếng hét chói tai của con gái: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tạ Liên và Tuyên Cơ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy nơi Nhược Da tạo thành vòng tròn trắng, một kẻ nào đó đang kéo thiếu niên quấn băng ra ngoài, còn Tiểu Huỳnh thì ôm ghì chân kẻ nọ không chịu buông. Kẻ nọ mắng ầm lên, chính là gã thanh niên kia: “Cút ngay! Con ngu này, nhỡ gọi nữ quỷ đến thì sao!”
Tiểu Huỳnh cất cao giọng: “Gọi đến thì gọi đến, ngươi còn đáng sợ hơn quỷ nữa! Ta… ta thà gặp nữ quỷ!”
Thì ra gã thanh niên khi nãy bị Tạ Liên dùng lụa quất hôn mê đã tỉnh lại, thấy đám tân nương chậm chạp mò mẫm khắp nơi, thoạt đầu bị dọa giật cả mình, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện các nàng không nhìn thấy người. Lá gan của gã rất lớn, tính tình lại manh động lỗ mãng, gã định nhân lúc người khác không dám nhúc nhích tranh thủ kéo thiếu niên quấn băng xuống núi nhận tiền thưởng một mình. Gã chẳng thèm quan tâm rốt cuộc thiếu niên này có phải Quỷ tân lang hay không, nói chung dưới chân núi mọi người đều truyền nhau nó là Quỷ tân lang, vậy thì nó là Quỷ tân lang thôi. Nào ngờ Tiểu Huỳnh lại nhào đến la toáng lên, làm kinh động đến đám tân nương đang lang thang bốn phía và Tuyên Cơ trong miếu Minh Quang. Thấy lại là gã ta, Tạ Liên nhủ thầm lẽ ra lúc nãy nên quất mạnh hơn chút, quất cho gã hôn mê ba ngày ba đêm mới tốt, y hô lớn: “Trở vào trong vòng đi!”
Vừa thấy một luồng sương mù đen ập về phía mình, gã thanh niên lật đật lùi trở về, nhưng tay gã đang kéo thiếu niên quấn băng, chân bị Tiểu Huỳnh ôm ghì, cuối cùng vẫn chậm một bước, chớp mắt đã bị sương mù đen cuốn đến tay Tuyên Cơ. Gã quay đầu lại nhìn, cô gái tóc dài xõa tung, âm khí dày đặc này, chẳng phải chính là thi thể nữ xinh đẹp nằm trong đám tân nương khi nãy bị mình sờ sao?
Chuyện đến nước này, rốt cuộc gã mới biết sợ,gã kêu la thảm thiết, còn Tuyên Cơ khẽ cong năm ngón, cắm vào sau ót gã, chỉ trong tích tắc đã tróc toàn bộ hộp sọ của gã ra khỏi lớp da đầu dày cộm.
Hộp sọ bị tróc ra nóng hôi hổi, vẫn còn há mồm hét to: “Á ——!!!!”
Đám người đứng trong vòng trắng sợ đến hồn vía lên mây cũng há mồm hét to: “Á ——!!!!”
Tiểu Huỳnh cũng bị dọa sợ, nàng vừa kéo thiếu niên quấn băng vào vòng vừa kêu la, Tuyên Cơ lại duỗi năm ngón về phía hai người họ, Tạ Liên lách mình chắn trước mặt Tiểu Huỳnh, nói: “Tướng quân, đừng tạo sát nghiệt nữa.”
Tạ Liên gọi ả tướng quân, mục đích là nhằm nhắc nhở ả, ả từng là nữ kiệt đấu tranh anh dũng trên chiến trường để bảo vệ quốc gia. Nhưng rồi, Tuyên Cơ lại bóp nát cái hộp sọ kêu la thảm thiết trong tay, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giờ đây đã biến hình bảy phần. Ả cười lạnh hỏi: “Có phải chàng ấy không dám gặp ta không?”
Tạ Liên hết cách, nghĩ thầm chi bằng trước tiên cứ vờ như Bùi tướng quân phái tới cho lành, nhưng Tuyên Cơ vốn chẳng cần câu trả lời của y. Ả cười to vài tiếng, quay phắt người lại, chỉ vào pho tượng thần kia, nói: “Ta đốt miếu của chàng, làm loạn ở địa bàn của chàng! Chỉ vì để chàng đến nhìn ta một lần, ta chờ chàng biết bao nhiêu năm!”
Ả ngơ ngác nhìn pho tượng Võ Thần kia hồi lâu, sau đó thình lình nhảy lên, bóp cổ nổ lắc như phát rồ, quát: “Vậy mà chàng vẫn không chịu đến gặp ta, có phải chính chàng cũng biết mình có lỗi ta không? Chàng nhìn chân ta đi! Nhìn ta bây giờ ra nông nỗi này đi! Ta thế này cũng là vì chàng thôi, vì chàng cả thôi! Lẽ nào lòng chàng làm bằng sắt đá sao!”
Thân là người ngoài cuộc, Tạ Liên cũng không muốn bình luận ai đúng ai sai, nhưng xét theo cảm nhận cá nhân, y thật sự nhịn không được nghĩ thầm: “Nếu ngươi muốn gặp hắn, sao không đổi cách nào bình thường hơn một chút? Nếu có người muốn dùng cách này gặp ta, ta không đời nào muốn tới đâu.”
Bên kia, cuối cùng Tiểu Huỳnh và thiếu niên quấn băng cũng cùng nhau trở vào trong vòng trắng, nàng nhìn sang bên này, lo lắng nói nhỏ: “Công tử…” Nghe tiếng, Tạ Liên mỉm cười với nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng. Nào ngờ y vừa cười, sắc mặt Tuyên Cơ lập tức trở nên vặn vẹo, từ trên tượng thần, ả bất chợt nhào tới, rít lên: “Chàng chẳng thèm nhìn đến ta, chỉ thích nhìn lũ con gái hay cười này, để ta cho chàng từ từ nhìn đủ!”
Tuy rằng người ả túm là Tạ Liên, song lời thì lại nói với vị Bùi tướng quân kia. Ban đầu Tạ Liên cứ ngỡ Tuyên Cơ không gả được cho người mình yêu, thấy tân nương xuất giá hạnh phúc mỉm cười trên kiệu hoa bèn sinh lòng đố kỵ, lại không ngờ rằng thì ra vì Bùi tướng quân thích con gái hay cười, Tuyên Cơ mới rối loạn tâm thần liên tưởng rằng đây là tân nương sắp gả cho người ả yêu. Thảo nào ả đốt sạch miếu Minh Quang dưới chân núi, xem ra ả không thể chịu được cảnh suốt ngày có con gái ra ra vào vào trong miếu của Bùi tướng quân, chia sẻ cùng một pho tượng thần với mình. Nữ quỷ này không hổ danh là “Hung”, gãy hết hai chân mà hành động cực kỳ quỷ dị và nhanh nhạy, chưa kể sau khi bị Nhược Da đánh trúng, ả vẫn còn lắm sức như thế, túm đến mức Tạ Liên không giãy khỏi ả được. Y đang định gọi Nhược Da đến, chợt nghe một tiếng hét lớn: “A a a a a a ——”
Thấy Tạ Liên và nữ quỷ giằng co quyết liệt, Tiểu Huỳnh nhặt một nhánh cây lao đến, vừa lao vừa hô to, như thể đang tiếp thêm can đảm cho mình. Tuyên Cơ căn bản không cần động tay, chỉ lạnh lùng quay đầu lại liếc một cái, Tiểu Huỳnh còn chưa đến gần đã bay ra ngoài, bay xa tận mấy trượng, đầu hướng xuống, thân thể hướng lên, rơi phịch xuống đất!
Thiếu niên quấn băng khản giọng kêu “a a” chạy ào qua, Tạ Liên cũng giật mình, y vừa nhổm người ngồi dậy, sau ót bỗng dưng lạnh toát, năm ngón của Tuyên Cơ đã đặt lên, có vẻ ả định tróc hộp sọ của y ra khỏi da đầu như lúc nãy. Dưới tình thế cấp bách, Tạ Liên dùng tay phải nắm cổ tay của ả, quát: “Trói!”
Chỉ nghe tiếng “sàn sạt” xé trời vang lên, một dải lụa trắng nghe gọi bay tới, quấn quanh Tuyên Cơ mấy vòng, trói gô ả ta. Do hai chân đã gãy, Tuyên Cơ tránh không kịp, “rầm” một tiếng quỳ xuống, ả lăn qua lộn lại dưới đất, muốn giãy khỏi dải lụa trắng này, nào ngờ nó càng quấn càng chặt. Mới vừa thoát thân, Tạ Liên không kịp thở hơi nào mà lập tức đứng dậy, chạy đến chỗ Tiểu Huỳnh rơi xuống.
Mặc dù Nhược Da đã rút, mọi người vẫn không dám lộn xộn, nhưng cũng có vài thôn dân can đảm đã quen với việc đám tân nương mò mẫm tới lui, đi sang vây quanh nơi Tiểu Huỳnh ngã. Thiếu niên quấn băng quỳ gối cạnh thân hình nằm sấp của Tiểu Huỳnh, tay chân luống cuống không biết phải làm sao, sốt ruột như con sâu nhỏ trên chảo nóng. Không ai dám đụng đến Tiểu Huỳnh, sợ nàng té gãy chỗ nào yếu hại, đụng lung tung sẽ gãy nặng hơn. Tạ Liên vội vàng xem xét một phen, lòng biết dẫu cẩn thận thế nào cũng vô dụng, té nặng như vậy, mắt thấy sẽ không sống nổi.
Mặc dù quen biết thiếu nữ Tiểu Huỳnh này chưa bao lâu, thậm chí nói với nhau chẳng được mấy câu, y vẫn biết tuy nàng dung mạo xấu xí nhưng tấm lòng lương thiện, kết cục này thật sự khiến lòng người xót xa. Tuyên Cơ ở bên kia ắt hẳn không thể giãy khỏi Nhược Da trong một sớm một chiều, Tạ Liên nhủ thầm: “Tuy rằng chẳng còn ích gì, nhưng nói sao cũng không thể để nàng nằm tư thế này trước khi chết được.” Nghĩ vậy, Tạ Liên cẩn thận lật người nàng lại.
Mặt mũi Tiểu Huỳnh bê bết máu, người xung quanh nhìn mà tặc lưỡi thở dài, nàng vẫn còn sót một hơi, nhỏ giọng nói: “… Công tử, có phải muội giúp mà lại gây thêm phiền không…”
Giúp mà gây thêm phiền thì không có, nhưng đúng là nàng không hề giúp được gì. Lúc đó Tạ Liên vốn định triệu hồi Nhược Da, căn bản không cần người ngoài hỗ trợ, mà nhánh cây của nàng dẫu có đánh trúng Tuyên Cơ cũng chẳng có tác dụng gì, huống chi từ đầu đến cuối nàng nào có đến gần được nữ quỷ kia? Nói thế này, khác nào bảo nàng tự tìm đường chết một cách vô giá trị.
Tạ Liên nói: “Không có. Muội giúp được nhiều lắm, muội nhìn đi, muội chạy qua đánh lạc hướng chú ý của nữ quỷ, ta mới có thời gian chế ngự ả, thật sự phải cảm ơn muội đó. Có điều lần sau đừng như vậy nữa, muốn giúp phải nói với ta trước, nếu không ngộ nhỡ ta không nhận được thì nguy rồi.”
*nhận được ở đây ý bảo nhận được sự giúp đỡ nha.
Tiểu Huỳnh bật cười: “Ầy, công tử, huynh không cần phải gạt muội, muội biết mình chẳng giúp được gì, cũng không còn lần sau nữa.”
Nàng nói ậm ờ không rõ, rồi lại phun một ngụm máu, lẫn trong máu là vài chiếc răng cửa té gãy. Thiếu niên quấn băng gấp đến độ run lẩy bẩy, miệng ê a chẳng biết muốn nói gì. Tiểu Huỳnh nói với cậu ta: “Sau này đệ… không cần xuống núi trộm đồ ăn nữa, lỡ như bị người ta phát hiện, đánh chết thì tiêu rồi.”
Tạ Liên nói: “Nếu cậu ấy đói bụng, có thể tìm ta lấy đồ ăn.”
Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Huỳnh sáng lên: “… Thật sao? Vậy, vậy cảm ơn huynh nhiều…”
Cười một hồi, hai hàng nước mắt bỗng chảy xuống từ đôi mắt nhỏ của nàng.
Nàng nói khẽ: “Muội cảm thấy mình sống trên đời này, chẳng được mấy ngày vui vẻ.”
Tạ Liên cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành vỗ nhẹ lên tay nàng. Tiểu Huỳnh lại thở dài: “Mà thôi, bỏ đi, có lẽ muội… trời sinh xui xẻo rồi.”
Nghe lời này, quả thật có chút buồn cười. Hơn nữa do nàng mũi méo mắt lệch, xấu một cách khôi hài, bộ dạng máu me nước mắt đầy mặt của nàng, thoạt nhìn cũng rất buồn cười.
Nàng chảy nước mắt, nói: “Nhưng mà, cho dù là vậy, muội vẫn… muội vẫn…”
Nói đến đây, Tiểu Huỳnh tắt thở bỏ mình. Thấy nàng đã chết, thiếu niên quấn băng ôm thi thể của nàng nhỏ giọng khóc nức nở, cậu ta vùi đầu lên bụng nàng, như thể mất đi chỗ dựa này, làm thế nào cũng không dám ngẩng lên lại.
Tạ Liên đưa tay khép hai mắt nàng lại, nhủ thầm: “Muội kiên cường hơn ta nhiều.”
Đúng lúc này, một trận tiếng chuông kỳ dị truyền đến.
Ba tiếng “Keng!” “Keng!” “Keng!” vang ầm ĩ, Tạ Liên nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lại nhìn sang bốn phía, đám tân nương ngã trái ngã phải nằm la liệt dưới đất, chỉ có cánh tay còn duỗi về phía trước, chỉa thẳng lên trời. Các thôn dân cũng ngã xuống đất không dậy nổi, dường như tất cả đồng loạt bị tiếng chuông đinh tai nhức óc này chấn cho chìm vào hôn mê. Tạ Liên cũng xây xẩm mặt mày, y đưa tay đỡ trán, cố gắng đứng lên, nhưng hai chân lại khuỵu xuống, khiến y nửa quỳ dưới đất, may là có người dìu y dậy, ngẩng đầu lên mới thấy là Nam Phong. Thì ra sau khi bảy tân nương lủi vào rừng cây, các nàng lập tức tản ra mọi phía, Nam Phong gần như phải chạy khắp núi Dữ Quân một lượt mới tóm được toàn bộ không bỏ sót người nào, lúc này mới vừa trở về. Thấy Nam Phong bình chân như vại, Tạ Liên vội hỏi: “Tiếng chuông này là sao thế?”
Nam Phong nói: “Đừng lo, đây là viện binh.”
Nhìn theo ánh mắt của Nam Phong, bấy giờ Tạ Liên mới phát hiện, trước miếu Minh Quang, chẳng biết đã xuất hiện một hàng binh sĩ từ lúc nào.
Hàng binh sĩ này ai cũng mình khoác áo giáp, thần thái sáng láng, oai phong lẫm liệt, trên người phủ một tầng linh quang mờ ảo, mà đứng thẳng trước hàng binh sĩ là một võ tướng trẻ tuổi cao lớn xuất chúng, rõ ràng không phải người phàm. Võ tướng nọ chắp tay đi đến trước mặt Tạ Liên, khẽ cúi người với y, nói: “Thái tử điện hạ.”
*Linh quang kiểu như ánh sáng thần thánh ấy.
Tạ Liên còn chưa mở miệng hỏi, Nam Phong đã thấp giọng nói: “Đây là Bùi tướng quân.”
Tạ Liên lập tức đưa mắt nhìn Tuyên Cơ dưới đất, nói: “Bùi tướng quân?”
Vị Bùi tướng quân này không giống những gì y tưởng tượng cho lắm, cũng khác xa pho tượng thần trong miếu. Tượng thần kia oai hùng tột bậc, nét kiêu ngạo hằn rõ trên mặt, khôi ngô tuấn tú một cách đầy thế xâm lược, còn võ tướng trẻ tuổi này tuy cũng khôi ngôi tuấn tú, nhưng mặt mày trắng nõn, dung mạo trầm lắng như một viên ngọc lạnh giá, không mang sát khí, chỉ có sự điềm tĩnh không mảy may dao động. Nói là võ tướng cũng được, mà nói là mưu tướng cũng được nốt.
Bùi tướng quân nhìn Tuyên Cơ dưới đất, nói: “Điện Linh Văn báo cho chúng ta biết, lần này sự việc xảy ra tại núi Dữ Quân nhiều khả năng có liên hệ sâu xa liên quan với điện Minh Quang chúng ta, tại hạ mới chạy vội đến ngay. Không ngờ quả nhiên có liên hệ sâu xa thật, làm phiền Thái tử điện hạ rồi.”
Tạ Liên âm thầm cảm ơn Linh Văn, hiệu suất của Linh Văn điện kém hồi nào chứ. Y nói: “Cũng làm phiền Bùi tướng quân rồi.”
Mà Tuyên Cơ giữa lúc vùng vẫy loáng thoáng nghe được ba chữ “Bùi tướng quân”, ả ngẩng phắt đầu lên, nói bằng giọng khẩn thiết: “Bùi lang, Bùi lang! Là chàng ư, chàng đến rồi sao? Rốt cuộc chàng đến rồi sao?”
Do bị Nhược Da trói, ả có mừng như điên cũng chỉ có thể quỳ thẳng người. Ngờ đâu vừa trông thấy võ tướng kia, sắc mặt ả xanh mét: “Ngươi là ai?!”
Bên này, Tạ Liên đã kể sơ vài câu cho Nam Phong biết rốt cuộc Quỷ tân lang là chuyện gì xảy ra, nghe nàng hỏi vậy, y nói: “Đây không phải là Bùi tướng quân sao? Chẳng lẽ ả chờ lâu quá nên không nhận ra?”
Nam Phong nói: “Đúng là Bùi tướng quân, có điều không phải là người mà ả chờ.”
Tạ Liên không hiểu mô tê gì: “Lẽ nào có đến hai vị Bùi tướng quân?”
Nam Phong nói tiếp: “Không sai, đúng là có hai vị!”
Thì ra Bùi tướng quân mà nữ quỷ Tuyên Cơ đợi chờ chính là chủ thần của điện Minh Quang, còn vị ở trước mặt bọn họ là phụ thần của điện Minh Quang, cũng chính là hậu duệ của vị Bùi tướng quân kia. Vì để phân biệt, lúc gọi mọi người sẽ xưng vị này là “Tiểu Bùi tướng quân”, trong điện Minh Quang chính thống phải thờ cả hai vị này một trước một sau. Với tư cách là chính thần chủ điện (hiểu nôm na là vị thần chủ chốt của điện), tượng thần của Bùi tướng quân nằm đối diện cửa điện, còn tượng thần của Tiểu Bùi tướng quân sẽ đặt sau lưng hắn. Tuy là tổ tiên và hậu duệ, song thoạt nhìn chẳng khác gì anh em. Một nhà hai người phi thăng, cũng có thể xem là một giai thoại lạ kỳ.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, không thấy người mà mình muốn gặp trong hàng binh sĩ, Tuyên Cơ đau đớn nói: “Bùi Minh đâu? Sao chàng ấy không đến? Sao chàng ấy không đến gặp ta?”
Tiểu Bùi tướng quân khẽ gật đầu, nói: “Bùi tướng quân có nhiệm vụ quan trọng trong người.”
Tuyên Cơ lẩm bẩm: “Nhiệm vụ quan trọng?”
Dưới mái tóc dài xõa đầy đất, ả vừa rơi nước mắt vừa nói: “Ta đợi chàng ấy suốt mấy trăm năm, chàng ấy có nhiệm vụ gì? Năm đó vì để gặp ta một lần, chàng ấy có thể một đêm vượt nửa biên giới, bây giờ chàng ấy có nhiệm vụ quan trọng gì chứ? Quan trọng đến mức ngay cả xuống đây nhìn ta một cái cũng không được? Có sao? Vốn dĩ không có đúng không?”
Tiểu Bùi tướng quân nói: “Tuyên Cơ tướng quân, mời lên đường.”
Hai binh sĩ của điện Minh Quang đứng trong hàng đi tới, Nhược Da bỗng chốc nhảy khỏi người Tuyên Cơ, quay về quấn vòng vòng quanh cổ tay Tạ Liên, Tạ Liên vỗ nhẹ lên nó hai cái như trấn an. Tuyên Cơ để mặc cho hai binh sĩ áp giải, thẫn thờ chốc lát rồi bỗng dưng giãy dụa kịch liệt, chỉ trời mà mắng: “Bùi Minh! Ta nguyền rủa chàng!”
Tiếng gào của ả hết sức chói tai, Tạ Liên sửng sốt, nghĩ bụng: “Này là mắng tổ tiên trước mặt con cháu à?”
Tiểu Bùi tướng quân vẫn mặt không đổi sắc, nói: “Để mọi người chê cười rồi.”
Tuyên Cơ vẫn còn khản giọng mắng: “Ta nguyền rủa chàng, tốt nhất chàng mãi mãi đừng yêu bất cứ ai, bằng không nếu có ngày đó, ta nguyền rủa chàng sẽ trở thành như ta, vĩnh vĩnh viễn viễn, thời thời khắc khắc, vô cùng vô tận, lửa tình đốt người! Lửa tình đốt người, đốt sạch tim gan tỳ phổi thận của chàng!”
Lúc này, Tiểu Bùi tướng quân nói với Tạ Liên: “Thất lễ, xin chờ một lát.” Nói đoạn bắt đầu khép hai ngón tay, để nhẹ lên huyệt thái dương. Đây là cách mở phép thông linh, hẳn là Tiểu Bùi tướng quân đang thông linh với ai đó. Lát sau, hắn “ừ” một tiếng, thả tay xuống, chắp tay sau lưng, quay sang nói với Tuyên Cơ: “Bùi tướng quân bảo ta chuyển lời cho ngài —— Đó là chuyện không thể nào.”
Tuyên Cơ rống to: “Ta nguyền rủa chàng ——!!!”
Tiểu Bùi tướng quân khẽ nâng tay, nói: “Giải đi.”
Hai binh sĩ kéo Tuyên Cơ đang vùng vẫy điên cuồng xuống, Tạ Liên nói: “Tiểu Bùi tướng quân, cho phép ta hỏi một câu, Tuyên Cơ sẽ bị xử lý thế nào?”
Tiểu Bùi tướng quân nói: “Đày dưới chân núi.”
Tìm một ngọn núi trấn trụ, đây đúng là cách thiên giới thường dùng để đối phó yêu ma quỷ quái. Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên vẫn lên tiếng: “Oán khí của Tuyên Cơ tướng quân này rất nặng, ả vẫn nhớ mãi không quên mối hận vì Bùi tướng quân mà phản quốc gãy chân, chỉ sợ trấn áp không phải kế lâu dài.”
Tiểu Bùi tướng quân lại khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Ả nói ả vì Bùi tướng quân mà phản quốc gãy chân?”
Tạ Liên đáp: “Đúng là ả từng nói mình vì Bùi tướng quân mới ra nông nỗi này, chẳng qua không biết rốt cuộc sự thật là thế nào.”
Tiểu Bùi tướng quân nói: “Nếu nhất định phải nói thế thì cũng được, phản quốc vì Bùi tướng quân là thật, nhưng chi tiết trong cuộc, có lẽ không như tình hình mà người ngoài đã tưởng. Sau khi Bùi tướng quân và ả chia tay, vì níu kéo Bùi tướng quân, Tuyên Cơ tướng quân không ngại chủ động dâng tình báo trong quân đội, Bùi tướng quân không muốn thắng mà không vinh nên không nhận.”
… Chuyện này thật sự không thể nào ngờ, cái gọi là “Ta vì chàng mà phản bội quốc gia của ta” thì ra là như thế. Tạ Liên nói: “Vậy ả nói mình gãy hai chân cũng vì Bùi tướng quân, tức là…?”
Tiểu Bùi tướng quân đáp: “Hai chân ả là do chính ả bẻ gãy.”
… Chính mình bẻ gãy?
Tiểu Bùi tướng quân bình thản nói: “Bùi tướng quân không thích những cô gái mạnh mẽ, mà Tuyên Cơ tướng quân trời sinh hiếu thắng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người họ không thể bên nhau lâu dài. Tuyên Cơ tướng quân không cam tâm, ả nói với Bùi tướng quân, ả nguyện hy sinh thay đổi vì Bùi tướng quân, thế nên tự phế bỏ võ công, còn bẻ gãy hai chân của mình. Kể từ đó, ả chẳng khác nào tự chặt hai cánh, trói mình bên người Bùi tướng quân. Bùi tướng quân không bỏ mặc ả không lo, còn thu nhận chăm sóc ả, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không muốn cưới ả. Tuyên Cơ tướng quân tâm nguyện không thành, ôm hận tự sát, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì khiến Bùi tướng quân đau lòng khổ sở. Nhưng mà, thứ lỗi cho ta nói thẳng.”
Hắn nói chuyện vẫn với vẻ nhã nhặn lễ độ, bình tĩnh quá đỗi như thế: “Không có chuyện đó đâu.”
Tạ Liên xoa xoa ấn đường, không nói lời nào, nhủ thầm: “Người gì thế này?”
Tiểu Bùi tướng quân nói tiếp: “Thị phi đúng sai trong đó, ta cũng không biết. Ta chỉ biết nếu Tuyên Cơ tướng quân chịu buông tay, vốn dĩ sẽ không đến mức này. Thái tử điện hạ, tại hạ cáo từ.”
Tạ Liên cũng chắp tay, tiễn bọn họ đi. Nam Phong bình luận: “Lạ đời.”
Tạ Liên nghĩ thầm, bản thân mình cũng là trò cười của ba giới, nổi tiếng lạ đời đây, cần gì phải nói ai khác. Chuyện giữa Bùi tướng quân và Tuyên Cơ, không phải người trong cuộc cũng khó nói ai đúng ai sai. Chỉ tội nghiệp mười bảy tân nương vô tội, cả những Võ Quan và kiệu phu hộ tống cũng thật tai bay vạ gió.
Nhắc đến tân nương, Tạ Liên lập tức dời mắt sang nhìn, chỉ thấy mười bảy thi thể tân nương dưới mặt đất bắt đầu xuất hiện mức độ thay đổi khác nhau. Có người hóa thành một đống xương trắng, có người bắt đầu thối rữa, tản ra từng đợt mùi tanh tưởi. Mùi hôi làm cho thôn dân dưới đất ngộp tỉnh, bọn họ ngơ ngác tỉnh dậy, thấy cảnh tượng trước mắt lại kinh hồn táng đảm.
Thừa dịp này, Tạ Liên lằng nhằng lải nhải dạy cho bọn họ một bài thiện ác nhân quả báo ứng, khuyên bọn họ xuống núi rồi phải cầu phúc cho các tân nương nhiều vào, đồng thời nghĩ cách báo tin cho người nhà tân nương đến nhận thi thể, tuyệt đối không được buôn bán thi thể, cũng không được làm việc trái với lương tâm. Trải qua một đêm chấn động như thế, lại không còn kẻ đầu têu gây chuyện, mọi người nghe Tạ Liên nói đâu còn dám hó hé gì, ai cũng nơm nớp lo sợ đáp lời, cảm giác như vừa mơ thấy một cơn ác mộng, hiện tại họ mới phát hiện, sao tối qua mình như mê muội thế kia? Nhiều người chết như vậy, cớ sao lúc đó trong đầu mình toàn nghĩ đến việc kiếm tiền? Ngoảnh đầu hồi tưởng lại, chính họ cũng cảm thấy khủng khiếp. Tối qua bọn họ ỷ thế đông người, lại còn có kẻ dẫn đầu, nên mới lơ ngơ lóng ngóng ùa theo, bây giờ trong lòng nghĩ lại mà sợ, ai nấy cũng ngoan ngoãn ăn năn cầu phúc.
Trời còn chưa sáng, sợ rằng trong núi còn có bầy sói chờ quấy phá, Nam Phong mới vừa chạy quanh núi một vòng, hiện giờ lại phải dẫn cả đám người xuống núi. Nam Phong cũng không phàn nàn gì, còn giao hẹn với Tạ Liên lát sau cùng bàn bạc giải quyết rừng thi thể treo ngược kia.
Sau khi tỉnh dậy, thiếu niên quấn băng lại ngồi bên cạnh thi thể của Tiểu Huỳnh, ôm nàng chẳng nói chẳng rằng. Tạ Liên ngồi kế bên cậu ta, vắt óc tìm lời cả buổi, đang định mở miệng an ủi, chợt phát hiện đầu của cậu ta đang chảy máu.
Nếu là máu của rừng thi thể, hẳn là đã khô rồi, nhưng máu này vẫn đang chảy không ngừng, chỉ có khả năng là cậu ta bị thương. Tạ Liên lập tức nói với cậu ta: “Trên đầu ngươi có vết thương, tháo băng vải xuống đi, để ta xem giúp ngươi.”
Thiếu niên nọ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn y bằng cặp mắt vằn vện tơ máu, có vẻ đang luống cuống do dự. Tạ Liên mỉm cười, nói: “Đừng sợ. Nếu có vết thương nhất định phải băng bó, ta cam đoan sẽ không bị ngươi dọa.”
Thiếu niên nọ thoáng do dự, sau đó xoay người sang chỗ khác, chậm rãi tháo từng vòng băng vải trên đầu. Động tác của cậu ta rất chậm, Tạ Liên vô cùng kiên nhẫn chờ cậu ta, trong lòng đã cân nhắc vấn đề tiếp theo: “Thiếu niên này chắc chắn không thể ở lại núi Dữ Quân, vậy cậu ta có thể đi đâu đây? Cũng không thể theo mình về thiên giới, bản thân mình cũng chỉ được ngày nào hay ngày nấy, chi bằng nghĩ cách nào ổn thỏa thu xếp cho cậu ta rồi hẵng đi. Còn nữa, Thanh Quỷ, Thích Dung…”
Lúc này, thiếu niên nọ đã tháo xong băng vải, xoay người qua.
Mà sau khi thấy rõ mặt cậu ta, Tạ Liên cảm giác máu toàn thân rút sạch trong nháy mắt.