*Ly Tư ý nói "Ly Tư Ngũ Thủ" (tạm dịch: Năm bài xa nhớ) của Nguyên Chấn. Hai người từng đề thơ này ở chương 97.
Tạ Liên hơi sửng sốt, hỏi: "Vậy sẽ là ai chứ? Xét theo lẽ thường, loại sóng gió này cùng lắm chỉ ảnh hưởng chưa đầy năm chục người."
Hoa Thành nói: "Theo ta đoán, có thể là cùng một người đã phái đạo nhân xác rỗng kia đến trong vụ cửa ải Bán Nguyệt."
Nếu nói như thế, dường như vẫn luôn có một bàn tay đang đẩy Tạ Liên đến trung tâm của đủ thứ việc loạn xà ngầu. Tạ Liên bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu: "Vậy rốt cuộc người này có mục đích gì?"
Hoa Thành lắc đầu, ra chiều nghiền ngẫm. Lúc này, chợt nghe tiếng cười đùa của trẻ con ở ngoài Bồ Tề quán, ánh mắt sắc lẻm của Hoa Thành lia ra ngoài. Tạ Liên nhìn xuyên qua song cửa sổ theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy hai đứa nhóc đang chơi đùa ở ngoài cửa, Cốc Tử cưỡi trên vai Lang Huỳnh, điệu bộ trông rất hồn nhiên vô tư.
Theo lẽ đương nhiên, Thủy Sư giấu trời qua biển thay cột đổi xà, Phong Sư mạo danh thế thân, "Địa Sư" cũng mạo danh thế thân, Thủy Sư đầu thân tách biệt Phong Địa chẳng rõ tung tích, bốn sự việc, bốn tia sét đánh ngang tai, bốn tiếng sấm nổ động trời, cái sau vang dội hơn cái trước, dấy lên sóng to gió lớn ở Thượng thiên đình và Trung thiên đình.
Trong lúc nhất thời, ai ai cũng khiếp sợ quá đỗi, thế nên không biết nói gì cho phải, điện Thần Võ cũng chẳng ai phát biểu ý kiến, thậm chí tay của Quân Ngô cũng trông như sắp chống trán hết nổi.
Tuy mọi khi Minh Nghi không giao tiếp nhiều với kẻ khác, chỉ có người dễ kết thân thích bám riết đến cùng như Sư Thanh Huyền mới chơi được với hắn thôi. Tuy chẳng ai quen thân với hắn, nhưng nghĩ đến việc đồng liêu của mình vậy mà lại là Quỷ vương cấp Tuyệt trong truyền thuyết, độ gây sốc thật sự quá lớn.
Vì để đóng giả Địa Sư cho chuẩn, biết bao năm qua vị Quỷ vương này luôn cần cù chăm chỉ, gom được hàng đống tín đồ ở nhân gian, thậm chí còn vào được mười hạng đầu trong buổi đấu đèn tiệc Trung thu, xếp hạng cao hơn phần lớn thần quan Thượng thiên đình, đúng là quá đáng sợ, không hổ là Quỷ vương cấp Tuyệt. Vụ này gây choáng đến độ chúng thần quan nhịn không được rỉ tai nhau, cho dù bây giờ nói với họ rằng Hoa Thành cũng đang trà trộn trong số họ, hoặc Hoa Thành cài một người vào Thượng thiên đình, cũng chẳng thể hãi hùng hơn được.
Tạm không nhắc đến ân oán giữa Hắc Thủy Huyền Quỷ và Thủy Sư Vô Độ, nhưng Địa Sư Nghi đích thực chết dưới tay Hắc Thủy Huyền Quỷ là điều không cần nghi ngờ, vì vậy Thượng thiên đình chính thức phát lệnh truy nã đối với Hắc Thủy Huyền Quỷ. Nhưng ai ai cũng biết, Quỷ vương cấp Tuyệt muốn ẩn núp dễ gì bị tìm ra?
Cái gọi là tường đổ muôn người đẩy*, ngày xưa hai sư Phong Thuỷ vẻ vang chói lọi, một người hô trăm người đáp. Lần nào Sư Vô Độ xuất hiện mà chẳng như trăng sáng giữa bầy sao, nhưng một khi đột tử, bầy sao lại không dám hó hé tiếng nào. Sư Thanh Huyền thích kết bạn bốn phương, ra tay hào phóng, giờ đây chẳng biết vô số "bạn tốt" mọi hôm đi đâu rồi. Bùi Minh thu nhặt hài cốt không đầu của Thủy Sư, hôm hạ táng đồng không mông quạnh, ngoại trừ Tạ Liên và Linh Văn thì chẳng còn bao nhiêu thần quan khác đến dự. Tạ Liên nghĩ bụng, chẳng biết có phải cố ý không mà mấy ngày gần đây đã có một đám người bắt đầu đốt đập miếu Phong Thuỷ, mặc dù y không đành lòng, từng ngăn cản mấy đợt, nhưng theo thời gian dần trôi, mọi người phát hiện vị thần mà mình cung phụng không còn linh nữa, tình hình chỉ ngày một nghiêm trọng, ngăn được nhất thời không ngăn được một đời. Qua thêm vài chục năm nữa, thậm chí chỉ cần mấy năm thôi, mọi người sẽ quên mất hai vị thần quan Phong Thủy từng đứng trên đỉnh Thượng thiên đình, Tạ Liên không khỏi cảm thấy hơi xót xa.
*Tường đổ muôn người đẩy: ý nói khi một người sa cơ, bà con thừa cơ xúm vô chì chiết, nghĩa tương tự giậu đổ bìm leo.
Cuối cùng, Tạ Liên nói với Linh Văn: "Tung tích của Phong Sư đại nhân... Thanh Huyền, còn phải phiền ngươi phí công."
Sắc mặt Linh Văn cũng nghiêm nghị, nhiều ngày rồi chẳng nở nụ cười: "Không cần Thái tử điện hạ nhiều lời, ta cũng nhất định sẽ dốc hết sức mình."
Bùi Minh lại nói: "Thái tử điện hạ, thay vì bảo điện Linh Văn trâu già kéo xe rởm tìm từ từ, chi bằng hỏi thẳng vị Huyết Vũ Thám Hoa nhà ngươi coi liệu có thể nào hỏi xem gã Hắc Quỷ điên rồ đó đã đưa Thanh Huyền đi đâu không? Đầu của Thủy Sư huynh mà gã cũng lấy luôn, gã còn muốn làm gì nữa?"
Tạ Liên lắc đầu, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Bùi tướng quân mặc định vấn đề hơi quá đà rồi. Một vị Quỷ vương cấp Tuyệt muốn làm gì còn phải báo cáo với một vị khác sao?"
Thế là Bùi Minh không nói thêm gì nữa.
Trở lại Bồ Tề quán, rất nhiều thôn dân đang vây quanh trước quán bàn tán xôn xao. Tạ Liên khỏi hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì, bởi lẽ trong Bồ Tề quán đang truyền ra những tiếng tru tréo om sòm. Thôn trưởng sợ mất mật, kéo y qua nói: "Đạo trưởng, biểu đệ điên khùng của ngài, gã gã gã, gã lại..."
Lý do thoái thác của Tạ Liên với thế giới bên ngoài là Thích Dung là biểu đệ khùng nặng của y, bị người đời ghét bỏ, chẳng ai chịu nuôi, nên y mới gánh nghĩa vụ thu nhận. Xét theo góc độ nào đó, đây chẳng phải nói điêu. Y trấn an: "Lại lên cơn điên chứ gì, không sao đâu, đóng chặt cửa rồi, nó không ra ngoài được đâu, bà con giải tán đi."
Các thôn dân đồng thanh: "Ồ." rồi giải tán. Trước khi giải tán, thôn trưởng tặng cho Tạ Liên một rổ trứng gà, nói: "Mà nè, đạo trưởng, Tiểu Hoa nhà ngài..."
Ban đầu Tạ Liên ngớ ra: "? Tiểu Hoa?" Cuối cùng mới kịp phản ứng: "À, Tam Lang phải không." Nghĩ đến việc bây giờ thân phận của Hoa Thành với thế giới bên ngoài là em trai ruột của mình, bỏ nhà ra đi đến chỗ mình chơi, Tạ Liên thấy hơi ngượng ngùng. Thôn trưởng nói: "Đúng rồi! Tiểu Hoa nhà ngài á, hôm nay lại giúp chúng ta sửa đồ nữa, tối nay ngài nhớ đãi cậu ấy ăn thật ngon nhé."
"Đúng rồi! Bồi bổ cho cậu ấy, ăn mau chóng lớn, làm việc càng hăng!"
Tạ Liên bật cười: "Được được. Nhất định, nhất định."
Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Lang Huỳnh đã rúc trong góc ngủ say sưa, Thích Dung thì nằm ngay đơ dưới đất la hét om sòm, rặt vẻ đốt ruột cháy gan, Cốc Tử đang đấm lưng bóp vai cho gã, hỏi: "Cha ơi, cha thấy đỡ hơn chưa?"
"..." Tạ Liên dùng một tay tháo nón, tay còn lại đặt trứng gà xuống, hỏi: "Ngươi bị sao thế? Trúng thực à?"
Thích Dung hầm hè: "Chỉ cần huynh mẹ nó đừng nấu đồ cho ta ăn, ta có liếm cứt liếm bụi dưới đất cũng chả trúng thực đâu!"
Nghe gã nói khoa trương thế, Tạ Liên lồng hai tay vào áo, hỏi: "Vậy ngươi có muốn liếm thử mấy thứ đó thật không, xem coi có trúng thực không nào?"
Thích Dung mắng: "Xía xía xía! Ông đây mới nói vậy thôi, huynh lại bộc lộ nội tâm đen tối của mình rồi! Biến đủ mọi cách hòng đày đọa ta! Ái chà chà chà chà, con trai ngoan khá lắm khá lắm, đổi bên đấm tiếp đi. Hí hí hí hí ~ ôi mẹ ơi, mụ nội nó chuyện gì thế nhỉ, dạo này đúng là nóng chết ta, nóng như mèo sắp phát tình ấy. Có phải ta bị bệnh rồi không?! Thái tử biểu ca! Ta bị bệnh rồi! Nhất định là vì huynh ngược đãi ta nên ta mới bị bệnh! Đồ sen tuyết trời đánh nhà huynh lại muốn hại mạng người nữa kìa!"
Tạ Liên ngồi xổm xuống sờ trán gã: "Có phải bị sốt không?" Dừng một lát rồi dời tay, nhíu mày nói: "Làm gì có. Chắc không phải ngươi đang giả bộ đó chứ."
Thích Dung lại muốn chửi ầm lên, Cốc Tử nói với giọng đáng thương: "Đạo trưởng, cha con không có lừa ngài, dạo này cha cứ khó chịu hoài à, hôm nay kêu thảm lâu lắm đó."
Nhìn Thích Dung loi nhoi dưới nền đất, Tạ Liên lắc lắc đầu, đứng dậy định tìm hòm thuốc, nhưng đột nhiên phát hiện, hòm công đức lại nặng trình trịch. Hòm công đức này là Hoa Thành mới đóng, đáng ra không đựng gì mới phải. Tạ Liên ù ù cạc cạc móc chìa khóa mở ra xem, thế rồi trố mắt líu lưỡi, bị đống vàng thỏi sáng loáng chất đầy hòm chóe mù mắt.
"Cộp" một tiếng, Tạ Liên vội vàng đóng hòm công đức lại.
Hòm vàng thỏi mà Thủy Sư đưa tới, chẳng phải y đã trả về từ sớm rồi sao? Chẳng lẽ ai đó lại trả ngược về?
Không thể là Hoa Thành được, đệ ấy sẽ không làm chuyện lỗ mãng qua quýt như trực tiếp nhét vàng thỏi. Tạ Liên quay đầu lại hỏi: "Thích Dung, có ai đã tới hả?"
Thích Dung chỉa vào mũi y, mắng: "Ơ hay huynh có lộn không thế, huynh xem ta là thú giữ nhà mà huynh nuôi thật à? Huynh tưởng mình là Tuyệt chắc? Tuyệt cũng chưa mặt dày bằng huynh đâu, Hắc Thủy thúi tha với chó Hoa Thành còn chưa dám xem ta là thú giữ nhà đâu đấy!"
"Rầm" một tiếng, cửa Bồ Tề quán bị ai đó đá văng, là Hoa Thành đá cửa mà vào. Vừa nhìn thấy Hoa Thành, Thích Dung tức thì nghẹn họng, lẳng lặng bò qua một bên, chẳng dám bép xép về những gì mình thấy đêm đó nữa. Tạ Liên nói: "Tam Lang, đệ về rồi."
Hoa Thành cười tít mắt: "Ừa."
Tạ Liên nói: "Vất vả cho đệ quá. Thôn trưởng tặng vài món muốn ta đãi đệ, tối nay ăn ngon chút nhé."
Hoa Thành nói: "Được. Nhưng mà tối nay ca ca muốn đến chỗ ta không?"
Tạ Liên hỏi: "Chợ Quỷ à?"
Hoa Thành đáp: "Phải. Tiện thể xách thứ này theo luôn." Hắn chỉ vào Thích Dung: "Xem coi có cách nào lôi hồn phách của gã ra không."
Cân nhắc chốc lát, Tạ Liên nói: "Cũng được." Cứ kéo dài vậy hoài cũng không phải cách hay, dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là Thích Dung ăn được quá, Bồ Tề quán của y chu cấp hết nổi rồi.
Vừa nghe sắp đưa mình đến chợ Quỷ, Thích Dung sợ xanh cả mặt, tìm đủ mọi cách chống cự, nhưng kháng nghị hoàn toàn vô hiệu. Sau một làn khói thuốc, gã bị Hoa Thành biến thành một con lật đật xanh lè, bảo Cốc Tử bế trên tay, mang đến chợ Quỷ.
Chợ Quỷ vẫn náo nhiệt như thế, đi trên đường cái, đám quỷ vẫn nhớ mặt Tạ Liên, thấy y lại ghé chơi bèn đua nhau reo hò: "Ông bác!... Ấy lộn, bằng hữu đại nhân của thành chủ, ngài lại đến rồi!"
"Hí! Có phải ngài nhớ món ăn vặt đặc sắc ở chỗ bọn ta không!"
Tạ Liên xách cả rổ trứng gà kia theo, xem nó như đặc sản mang đến từ nhân gian mà phân phát, nhiều quỷ lấy được trứng gà mừng rỡ đến hoa tay múa chân, có con quyết định tối nay sẽ trộn với máu của mình để ăn, có con tuyên bố phải dùng quả trứng này ấp ra một con yêu thú cao tám trượng. Hoa Thành giải trừ thuật pháp trên người Thích Dung, sau khi một làn khói xanh tiêu tán, gã đàn ông mà Thích Dung nhập vào xuất hiện ở đầu đường, ôm đầu ngồi chồm hổm, chẳng nói chẳng rằng. Có quỷ ngửi ra mùi trên người gã, hỏi: "Ớ, đây chẳng phải là Thanh Quỷ sao?"
Đám quỷ vây xung quanh gã, ngửi một hồi rồi phá lên cười: "Ha ha ha ha ha ha ha, đúng là Thanh Quỷ nha, thằng ngốc này lại tới rồi ha ha ha ha ha ha ha!"
"Lần trước chưa no đòn sao ha ha ha ha ha ha lại còn dám vác xác đến nữa!"
Hoa Thành ra lệnh: "Đứa nhỏ thì trông chừng cho kỹ, thằng lớn thì nghĩ cách lôi gã ra ngoài cho ta, với điều kiện không tổn hại đến thân thể nhé."
"Rõ! Thành chủ!"
Thế là vài nữ quỷ dung mạo xinh đẹp dịu hiền bế Cốc Tử lên, ngâm nga vài câu hát dân gian dỗ nó ngủ. Đám yêu quái còn lại thì bắt đầu chơi trò quỷ bắt người với Thích Dung. Một kẻ la hét vắt giò chạy trốn, một đám quỷ đuổi theo ráo riết phía sau. Hoa Thành và Tạ Liên nhìn một lát rồi đổi hướng, đi vào Thiên Đăng quán.
Hai người bước chậm vào trong điện, đến gần bên bàn thờ, trên bàn vẫn trải giấy mực nghiên bút. Dạo này tâm trạng luôn trĩu nặng, Tạ Liên nhìn những thứ này, định bụng xoa dịu bầu không khí, bèn cười hỏi: "Lần trước dạy đệ có dặn đệ khi nào rảnh phải luyện chữ nhiều chút, nhưng gần đây không có luyện thì phải?"
Hoa Thành khụ một tiếng: "Ca ca, huynh phát hết đồ định đãi ta cho người khác rồi, tối nay ta ăn gì đây?"
Tạ Liên học theo dáng vẻ của hắn, nhướn mày nói: "Đừng có đánh trống lảng."
Hoa Thành đáp: "Luyện đao thì ta còn làm được, luyện chữ thì ta đành bó tay. Ca ca không ở bên cạnh chỉ bảo, một mình ta luyện sợ rằng luyện không đúng, càng luyện càng sai."
Một bên lông mày nhướn càng cao hơn, Tạ Liên hỏi: "Tam Lang thông minh như thế mà cũng có chuyện không sành sõi à?"
Hoa Thành nâng bút, chấm một ít mực, nói như khiêm tốn lắm: "Thật mà. Vẫn phải nhờ ca ca chỉ giáo."
Tạ Liên thở dài: "Đệ cứ viết trước xem sao."
Hoa Thành bèn nghiêm túc viết hai dòng. Tạ Liên nhìn một hồi mà thật tình không nhìn nổi nữa: "...Ngừng, ngừng. Đệ... vẫn ngừng tay thì hơn."
Đừng lãng phí giấy mực nghiên bút đẹp đẽ của người ta. Hoa Thành nói: "Ồ." Xong rồi ngừng thật, thu bút lại. Tạ Liên lắc đầu: "Tam Lang, đệ... đệ đừng nói ai nghe chữ của đệ là ta dạy đó nha."
Hoa Thành đáp: "Ca ca, ta thật sự đã cố gắng hết sức."
Hoa Thành nói lời này nghe hơi bị tủi thân. Một vị Quỷ vương cấp Tuyệt đường hoàng, tên vừa báo ra, ba giới nghe danh là sợ mất mật ngay, giờ đây lại ngoan ngoãn đứng nghe Tạ Liên phê bình như cậu học trò nhỏ. Sau khi giảng thêm vài điểm chính, Tạ Liên vẫn cầm tay Hoa Thành như lần trước, nói: "Viết lại lần nữa đi. Lần này phải nghiêm túc nha."
Hoa Thành đáp: "Ừm."
Hai người đều tập trung viết chữ. Viết một hồi, Tạ Liên thuận miệng hỏi: "Tại sao vẫn là Ly Tư?"
Hoa Thành cũng thuận miệng đáp: "Ta thích bài thơ này."
Tạ Liên nói: "Ta cũng thích nữa. Cơ mà, Tam Lang còn thích bài thơ nào khác không? Viết thạo bài này rồi có thể viết bài khác mà." Tính sơ qua, bài thơ này chỉ tầm vài chục chữ, hai người đã viết chừng mấy chục lần, cũng nên đổi bài khác rồi. Hoa Thành lại nói: "Cứ viết bài này đi."
Hoa Thành đặt bút xuống viết, thổi nhẹ lên mực, cười nói: "Nếu ta thích thứ gì, trong lòng sẽ chẳng thể dung nạp thứ khác nữa, vĩnh viễn sẽ khắc sâu vào tim. Một ngàn lần, một vạn lần, bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Bài thơ này là vậy đấy."
"..." Tạ Liên mỉm cười: "Vậy à."
Hoa Thành nói: "Ừ."
"..."
Tạ Liên thả tay ra, ho nhẹ một tiếng: "Vậy tốt lắm. Tam Lang là người tình sâu nghĩa nặng, tốt lắm... thôi, đệ tự luyện tiếp đi. À đúng rồi, hình như dạo này Thích Dung không được khỏe lắm."
Hoa Thành đặt giấy xuống rồi lại nâng bút lên, hỏi: "Không khỏe mặt nào?"
Tạ Liên xoay người nói: "Hình như gã bảo toàn thân trên dưới nóng phát khiếp. Nhưng ta đã kiểm tra rồi, có vẻ không phải là cơ thể người nọ xảy ra vấn đề. Tóm lại cũng không phải vì tiết trời không tốt."
Hoa Thành ở sau lưng y hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"
Tạ Liên nói: "Chắc là mấy bữa nay, hôm nay nghiêm trọng hơn..."
Lời còn chưa dứt, lòng y bỗng nảy sinh dự cảm không lành. Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng "cộp" khe khẽ, dường như có thứ gì đó rơi từ giữa không trung.
Tạ Liên quay phắt người lại, gọi: "Tam Lang?!"
Cây bút thoạt đầu được Hoa Thành cầm trong tay rớt xuống, vạch một vết mực cong vẹo trên mảnh giấy trắng như tuyết. Còn Hoa Thành thì mặt mũi sa sầm, thân hình trông như đứng không vững, một tay vịn mép bàn thờ, tay còn lại che kín mắt phải của mình.
______________
Tác giả nói:
Hoa Hoa cũng nóng trong người rồi! A ha! Lại đến mùa ấy ấy!