Lát sau, Hoa Thành bình thản đáp: "Ta nói rồi. Lần sau gặp lại huynh, ta sẽ dùng dung mạo vốn có của mình."
Tạ Liên mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: "Tốt lắm."
Không chế nhạo cũng không an ủi, chẳng nói nhiều một câu, tự nhiên bình thản. Hoa Thành cười cười, lần này sắc mặt thật sự đã trở lại như thường. Hai người đi vài bước, Tạ Liên sực nhớ đến một việc rất quan trọng còn chưa xác nhận với Hoa Thành, y cởi dây bạc đeo trước ngực xuống, nói: "Đúng rồi, cái này có phải là đệ để lại không?"
Hoa Thành liếc nhìn chiếc nhẫn kia, mỉm cười: "Tặng huynh đấy."
Tạ Liên hỏi: "Đây là gì thế?"
Hoa Thành nói: "Không phải thứ quý giá gì đâu, huynh đeo chơi là được."
Tuy rằng Hoa Thành nói vậy, Tạ Liên vẫn biết thứ này tất nhiên không đơn giản như thế, y nói: "Vậy cảm ơn Tam Lang nha."
Thấy y đeo chiếc nhẫn lên lại, trong mắt Hoa Thành lập lòe ánh sáng. Tạ Liên nhìn khắp xung quanh, nói: "Lúc ở sòng bạc nghe đệ nói muốn đến Cực Lạc phường, ta còn tưởng Cực Lạc phường là nơi ong bướm nào chứ, bây giờ xem ra giống ca vũ nhạc phường hơn."
Hoa Thành nhướn mày: "Ca ca nói gì thế kia, ta thật sự chưa bao giờ đến nơi ong bướm cả."
Điều này không khỏi khiến Tạ Liên kinh ngạc, y hỏi: "Thật ư?"
Hoa Thành đáp: "Tất nhiên là thật."
Hai người đi đến bên tháp mặc ngọc, ngồi sóng vai nhau, Hoa Thành nói tiếp: "Nơi này ta xây để chơi, xem như là một trong những chỗ ở, khi nào rảnh tới lượn một vòng, không rảnh thì mặc kệ."
Tạ Liên nói: "Thì ra là nhà đệ."
Hoa Thành lại sửa lời: "Chỗ ở. Không phải nhà."
Trò chuyện vài câu, Tạ Liên nói: "Tam Lang, có việc này chắc phải nhờ đệ một tí, không biết đệ có thời gian rảnh không."
Hoa Thành nói: "Việc gì? Ở chỗ của ta, có việc cứ nói thẳng."
Trầm ngâm giây lát, Tạ Liên nói: "Trước đó xử lý chút chuyện ở núi Dữ Quân, ta từng gặp được một thiếu niên, có thể có chút liên hệ sâu xa với cố quốc của ta."
Nghe y nói bốn chữ "liên hệ sâu xa", Hoa Thành khẽ híp mắt, không đáp. Tạ Liên tiếp tục nói: "Nhưng lúc ấy ta xử lý không thỏa đáng, dọa cậu ta chạy mất. Sau đó ta nhờ người truy tìm tung tích của cậu ta, tiếc rằng từ đầu chí cuối vẫn không thể gặp lại. Khi nãy đi lung tung trong chợ Quỷ của đệ, hình như đã vô tình gặp được cậu ta. Tam Lang là chủ nhân của nơi này, không biết có thể nhờ đệ tìm giúp ta một chút không? Thiếu niên đó mặt quấn đầy băng vải, khi nãy chạy trốn trước cửa Cực Lạc phường."
Hoa Thành không nói gì nhiều, đứng dậy lầm bầm vài câu, dường như đang thông linh với ai đó. Không lâu sau, hắn lại ngồi xuống, cười nói: "Được rồi, chờ xem."
Hoa Thành là chủ nhân của chợ Quỷ, tất nhiên hành động tiện hơn y. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm: "Thực sự cảm ơn đệ."
Hoa Thành nói: "Có gì đâu. Nhưng mà, huynh cứ bỏ lại Lang Thiên Thu như thế sao?"
Tạ Liên nhủ thầm, nếu Lang Thiên Thu ở đây, với tính tình cương trực xốc nổi của hắn, quả thật khó nói sẽ lại gây ra chuyện gì, thôi lát nữa tụ họp sau vẫn hơn. Y thuận miệng nói: "Khi nãy ở sòng bạc, chắc Thái Hoa điện hạ đã gây phiền phức cho đệ rồi, ngại quá."
Trên mặt Hoa Thành lại xuất hiện điệu cười mang ý khinh miệt, hắn nói: "Nào có. Hắn còn chưa đủ tư cách được tính là phiền phức."
Tạ Liên nói: "Bản tính của Thái Hoa điện hạ đã thế rồi, nhìn thấy kiểu đánh cược như vậy, cho rằng không cản là không được, nên mới nhất thời manh động."
Hoa Thành lạnh nhạt nói: "Đó là do hắn quá thiếu kiến thức. Giữa cho mình sống lâu hơn mười năm và khiến kẻ thù sống ít hơn mười năm, không chút do dự chọn cái sau chính là hận ý của loài người." Dứt lời lại cười nhạo một tiếng, khoanh tay nói: "Thằng ngốc như Lang Thiên Thu mà cũng phi thăng được, đúng là Thiên giới chẳng ai ra hồn."
"......"
Tạ Liên chột dạ xoa xoa ấn đường, nghĩ thầm: "Cũng không thể nói vậy được, dù sao người lượm đồng nát như ta còn phi thăng được mà..."
Do dự một hồi, y vẫn mở miệng: "Tam Lang à, có lẽ nói thế này hơi vượt mức, nhưng ta vẫn phải nói thêm một câu. Gian sòng bạc đó của đệ quá nguy hiểm, sợ rằng rồi sẽ có ngày xảy ra chuyện."
Loại canh bạc cược con gái cược tuổi thọ và chết bất đắc kỳ tử như thế, thật sự tạo nghiệt quá nhiều. Hơn nữa chơi nhỏ thì thôi, ngộ nhỡ ngày nào đó cược quá lớn, sớm muộn gì Thiên giới cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nghe vậy, Hoa Thành nhìn y, hỏi: "Điện hạ, huynh có từng hỏi Lang Thiên Thu rằng, tại sao hắn phải xông ra chưa?"
Tạ Liên ngẩn ra, không hiểu vì sao Hoa Thành lại thình lình hỏi như vậy. Hoa Thành nói tiếp: "Ta đoán, chắc chắn hắn sẽ nói với huynh, nếu hắn không làm thế thì sẽ chẳng có ai làm cả."
Tạ Liên nói: "Đệ đoán rất chuẩn, đúng là hắn nói thế thật."
Hoa Thành nói: "Vậy thì ta là trường hợp hoàn toàn trái ngược. Nếu ta không nắm giữ nơi này, vẫn sẽ có người khác nắm giữ nó thôi. Thay vì quyền nắm giữ nằm trong tay người khác, chi bằng quyền nắm giữ nằm trong tay chính ta."
Tạ Liên đã hiểu.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, y cũng không biết rõ tình hình ở Quỷ giới, vốn dĩ cũng không tiện nhiều lời. Hoa Thành nói tiếp: "Nhưng mà, vẫn cảm ơn ca ca đã quan tâm."
Đúng vào lúc này, Tạ Liên nghe được tiếng động truyền đến từ ngoài cửa. Một chàng trai trẻ tuổi nói: "Thành chủ, thuộc hạ đã tìm được thiếu niên quấn băng kia rồi."
Tạ Liên nhìn về hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một thanh niên áo đen đeo mặt nạ khẽ khom người đứng ở cửa Cực Lạc phường, phía ngoài bức rèm châu. Mà trong tay hắn, đúng là thiếu niên quấn băng quần áo rach rưới kia.
Hoa Thành chằng buồn quay đầu lại, nói: "Đưa tới đây."
Thanh niên áo đen bèn dẫn thiếu niên quấn băng đến, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu ta xuống đất. Có lẽ do biết chạy không thoát, sau khi bị đặt xuống, thiếu niên quấn băng chỉ cúi gằm đầu. Mà Tạ Liên tình cờ lướt mắt qua cổ tay của thanh niên áo đen kia, đột nhiên phát hiện trên cổ tay người này có một vòng nguyền rủa màu đen.
Thứ này, y không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Gông nguyền rủa!
Sau khi đưa người tới, thanh niên áo đen lại cúi người lui xuống ngay. Lẽ ra Tạ Liên nên quan sát đối phương thêm vài lần, nhưng trước mắt có người càng cần y quan tâm hơn. Tạ Liên cúi người nhích lại gần thiếu niên quấn băng, vội vàng giành nói: "Ngươi đừng sợ. Lần trước là ta không đúng, ta sẽ không bao giờ làm thế nữa."
Thiếu niên nọ dùng cặp mắt to nhìn Tạ Liên đầy ngờ vực. Có lẽ do đã chạy trốn nhiều lần, cậu ta không còn sức chạy nữa, hết nhìn Tạ Liên lại ngắm nghía chiếc bàn nhỏ trên tháp mặc ngọc. Tạ Liên nhìn theo ánh mắt của cậu ta, chỉ thấy trên bàn nhỏ đặt một mâm trái cây mơn mởn tươi ngon.
Coi bộ thiếu niên này trốn đông trốn tây quá lâu, nhiều ngày chưa ăn uống gì. Tạ Liên quay về phía Hoa Thành, còn chưa mở miệng, Hoa Thành đã lên tiếng: "Huynh cứ tùy ý. Không cần hỏi ta."
Tạ Liên không còn sức khách sáo nữa, nói: "Cảm ơn." Dứt lời lấy mâm trái cây tới, đưa cho thiếu niên quấn băng. Thiếu niên nọ thoắt cái giật lấy mâm trái cây, bắt đầu nhét hết vào miệng.
Xem ra thật sự bị bỏ đói nhiều ngày, thiếu niên nọ đói đến lả cả người. Cho dù vào lúc nghèo túng nhất và đói khát y hệt con chó hoang, chưa chắc gì Tạ Liên ăn được bạt mạng như cậu ta. Y không biết nên nói cái gì, chỉ đành nói: "Ăn chậm thôi."
Ngừng một lát, y hỏi thử: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên nọ vừa ăn vừa ậm ờ như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói rõ được. Hoa Thành nói: "Có lẽ đã rất nhiều năm không nói chuyện với người khác, cho nên cậu ta không biết nói nữa."
Đúng là vậy thật, hình như cậu ta cũng chẳng nói được mấy câu với Tiểu Huỳnh, e rằng đã bị thế từ sớm. Tạ Liên thở dài: "Cứ từ từ mà tiến vậy."
Lúc này, thiếu niên nọ bỗng dưng há miệng, nói: "... Huỳnh..."
Tạ Liên lập tức nhìn sang cậu ta, hỏi: "Ngươi nói gì cơ? Ngươi đang nói Tiểu Huỳnh cô nương phải không?"
Thiếu niên nọ gật đầu, vừa chỉ mình vừa nói: "... Huỳnh."
Tạ Liên hiểu ý, hỏi: "Ý của ngươi là, có thể gọi ngươi là Huỳnh?"
Thiếu niên nọ lại gật đầu. Bấy giờ, khay trái cây đã bị cậu ta ăn sạch sành sanh. Nhìn băng vải loang lổ vết máu đỏ sậm trên mặt cậu ta, Tạ Liên suy tư chốc lát rồi dịu giọng nói: "Trên mặt ngươi có vết thương, coi bộ nghiêm trọng lắm, ta xem giúp ngươi nhé."
Vừa nhắc đến việc này, trong mắt thiếu niên nọ lại toát vẻ sợ hãi. Tuy nhiên, Tạ Liên vẫn một mực dịu giọng khuyên bảo, cuối cùng cậu ta cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tạ Liên bước đến trước người thiếu niên, lấy ra một lọ thuốc bột từ tay áo, muốn tháo mớ băng vải loang lổ vết bẩn trên mặt cậu ta. Hoa Thành đứng bên cạnh nói: "Để ta làm cho."
Tạ Liên lắc đầu, chậm rãi động tay, tháo băng vải buộc loạn xạ ở đầu kia xuống.
Quả nhiên, mặt mũi thiếu niên này tuy đã máu thịt lẫn lộn, nhưng đống mặt người kinh khủng kia đã không còn nữa, chỉ còn những vết sẹo đỏ tươi liền nhau.
Lần trước gặp ở núi Dữ Quân, mặc dù trên mặt cậu ta có vết bỏng, nhưng băng vải không dính nhiều máu như thế. Chắc hẳn sau đó cậu ta lại dùng dao cắt hoặc rạch nát đống mặt người mà dịch mặt người để lại.
Tạ Liên vừa bôi thuốc bột lên mặt thiếu niên, tay vừa run bần bật. Lúc này, Hoa Thành nắm cổ tay của y, nói: "Để ta làm cho."
Tạ Liên lắc đầu, giãy nhẹ khỏi tay Hoa Thành, trầm giọng nói: "Không cần đâu. Để ta tự làm."
Tiên Lạc hoàng thành vào tám trăm năm trước, nhiều dân lành nhiễm dịch mặt người rơi vào đường cùng đều chọn cách làm như thế. Cảnh tượng đó, phải nói là địa ngục trần gian. Có người sơ ý lỡ tay, dao cắt trúng chỗ không nên cắt, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết. Có kẻ tuy xóa được mặt người, nhưng vết thương đó chẳng thể nào lành nữa.
Tạ Liên quấn lại từng lớp băng mới cho cậu ta, dần dà y phát hiện, thật ra mặt mũi và ngũ quan của thiếu niên này vô cùng cân đối, sống mũi cao thẳng, hai mắt đen trắng rõ ràng, lẽ ra nên là một thiếu niên tuấn tú, nhưng giờ đây lại mang dung mạo khiến người ta nghẹt thở. Cậu ta cũng không khác gì những người kia, cho dù cắt bỏ được đống mặt người dị dạng, gương mặt của cậu ta vẫn gây ám ảnh cho người khác như cũ, từ nay về sau, vĩnh viễn không thể khôi phục tướng mạo vốn có.
Vất vả lắm mới quấn xong lớp băng mới cho cậu ta, Tạ Liên run giọng hỏi: "Ngươi là người của nước Tiên Lạc ư?"
Thiếu niên nọ giương cặp mắt to nhìn sang, Tạ Liên hỏi thêm vài lần, cậu ta lại chỉ lắc đầu. Tạ Liên nói: "Vậy rốt cuộc ngươi là ai?"
Dường như ngẫm nghĩ một lát, Huỳnh đáp: "... Vĩnh... An..."
Thiếu niên này thế mà lại là người của nước Vĩnh An!
Tạ Liên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, buột miệng thốt ra: "Ngươi đã bao giờ gặp... Bạch Vô Tướng chưa?"