Xem ra ngoại trừ hai người họ, còn có một "ả đàn bà quái đản" dẫn một đứa con nít đến quán trọ này tìm nơi nghỉ chân.
Đám người Thiên Nhãn Khai đưa mắt nhìn nhau, kẻ này người nọ dùng tay ra hiệu, đang định đá cửa thì ngọn đèn trong phòng bỗng dưng tắt lịm, ảnh cắt bóng biến mất. Tiếp theo chỉ nghe tiếng bước chân "cộp cộp cộp" vừa nhanh vừa gấp, một cô gái thình lình kéo mở cửa phòng, mắng té tát: "Đêm hôm khuya khoắt cả đám đàn ông thúi các ngươi tụ tập trước cửa phòng bà định làm gì? Bà nội các ngươi tức ta muốn tắm rửa, các ngươi tới đây định làm gì? Hả?!"
Cô gái này dáng người yểu điệu, mặt không son phấn, tuy khí thế hệt như con gà chọi, nhưng đích xác là nữ nhi. Cô ả phun một hơi, xắn tay áo lên mắng tiếp: "Lại còn là một đám hòa thượng đạo sĩ nữa cơ, chẳng phải các ngươi là người xuất gia sao? Sao lục căn bẩn thế?!"
*Lục căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Người xuất gia thì lục căn phải thanh tịnh.
Vài hòa thượng ngập ngừng: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi..."
Cô ả kia trợn đôi mày liễu, giơ tay làm bộ muốn đánh: "Bà chả quan tâm các ngươi hiểu lầm hay hiểu đúng đâu nhé, nếu còn không đi, coi chừng bà thưởng cho các ngươi một chậu nước tắm!"
"Ôi ôi ôi, nữ thí chủ này sao lại thế chứ? Cớ sao không chú ý nhân phẩm đến vậy?"
"Đi mau đi mau..."
Tuy gương mặt cô ả trông rất xa lạ, Tạ Liên lại cảm thấy chất giọng và điệu bộ của ả vô cùng quen thuộc, lát sau khẽ cất giọng gọi: "Lan Xương?"
Hoa Thành nói: "Đúng thế. Là ả."
Thấy đám người giải tán, Lan Xương như thở phào nhẹ nhõm, nhìn trái ngó phải rồi vội vã vào phòng đóng cửa lại. Ả không bôi nhiều son phấn, dùng mặt mộc gặp người, dẫu cho khóe mắt chân mày hơi nhiều vết chân chim, trông khá già dặn, song lại thanh thú một cách bất ngờ, Tạ Liên suýt nữa không nhận ra ả. Nếu hôm đó trên điện Thần Võ, ả trưng gương mặt này gặp người, chỉ e lời biện bạch của Bùi Minh sẽ không còn hùng hồn như thế nữa. Vào lần đầu tiên vạn quỷ xao động trước khi núi Đồng Lô mở lại, yêu ma quỷ quái bị trấn áp ở các nơi chạy trốn hàng loạt, trong đó bao gồm Lan Xương và linh hồn thai nhi. Nếu "ả đàn bà quái đản" mà tiểu nhị nói là ám chỉ Lan Xương, vậy đứa con nít mà ả dẫn theo phải chăng chính là...
Tạ Liên thì thầm với Hoa Thành: "Chắc chắn linh hồn thai nhi cũng ở chung với ả. Vật đó quá nguy hiểm, không thể để bọn họ chạy lung tung như vậy được."
Thế nhưng chính quán trọ này đã là một gian hắc điếm, còn thêm một đám pháp sư nhân gian truy đuổi Hoa Thành ở đây quấy rối. Muốn bắt Lan Xương và linh hồn thai nhi trong tình huống thế này, nào dễ như nói chứ?
Đám tăng đạo đi tới đầu cầu thang, tiểu nhị hỏi: "Sao vậy? Không phải người các vị đạo gia muốn tìm hả?"
Thiên Nhãn Khai nói: "Không phải! Hầy! Ta hỏi lại ngươi, vậy ngươi có nhìn thấy một đạo sĩ dẫn theo một đứa con nít không?"
Tiểu nhị nghĩ rồi đáp ngay: "Đạo sĩ dẫn con nít thì không có, nhưng đạo sĩ đi một mình thì có!"
Nghe vậy, cả bọn tức khắc xốc lại tinh thần, hạ giọng hỏi: "Ở đâu?"
Gã tiểu nhị cũng hạ giọng đáp: "Ở đây nè."
Lần này gã chỉ một gian phòng khác. Đám đạo sĩ lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó rón rén đi theo tiểu nhị lần nữa.
Nào ngờ lần này bọn họ mới vừa đi tới cách cửa phòng chừng ba trượng, chợt nghe một tiếng xé gió sắc lẻm, một lá bùa vàng bay ra từ khe cửa, sượt qua mặt Thiên Nhãn Khai, ghim vào vách tường sau lưng lão. Cả bọn giật thót, nháo nhào nhìn lá bùa kia, chẳng ngờ nó hệt như mảnh thép cắm phân nửa vào tường, khiến cho ai nấy cũng sợ hãi không thôi.
Đám tăng đạo đang định xông vào phòng, Thiên Nhãn Khai lại ngăn cản bọn họ, nói: "Không phải hắn! Nhưng cũng là một nhân vật lợi hại, mọi người đừng manh động, chỉ tổ gây thêm rắc rối." Sau đó chắp tay nói: "Quấy rầy cao nhân rồi. Hiểu lầm thôi."
Người trong phòng không trả lời, quả thật rất có phong phạm của cao nhân. Đám tăng đạo lùi ra, có người hỏi: "Đạo huynh, sao huynh lại nói kẻ trong phòng không phải hắn? Cách đạo sĩ đồng nát kia ném ám khí cũng mạnh bất thường cơ mà?"
Đạo sĩ đồng nát... Tạ Liên nghĩ cả buổi mới nhận ra "ám khí" là chỉ viên Ngọc Khiết Băng Thanh, nhủ thầm: "Được rồi..."
Thiên Nhãn Khai hạ giọng đáp: "Tất nhiên không phải rồi. Cùng là ném ám khí, nhưng cách ném và độ lực của kẻ trong phòng yếu hơn đạo sĩ đồng nát kia một chút..."
Lời còn chưa dứt, bảy tám lá bùa vàng "vù vù vù" bắn tới từ sau lưng họ, hệt như mưa tên ghim vào tường và cửa. Đám tăng đạo hoảng hốt, không dám hó hé nữa, vội vã phóng xuống lầu. Thấy cả bọn đều giải tán, Tạ Liên khẽ khàng mở cửa, rút một lá bùa vàng xuống khỏi tường, đem về phòng mình. Hoa Thành dùng hai ngón vân vê lá bùa vàng, nhìn thoáng qua rồi nhẹ tay vứt đi, điềm nhiên nói: "Khả năng quan sát của Thiên Nhãn Khai khá đấy chứ."
Bên ngoài lá bùa vàng được phủ một lớp linh khí, thế nên lúc bắn ra mới sắc như dao cạo, cứng như sắt thép ghim sâu vào tường ba phần.
Còn trước đó Tạ Liên bắn viên thức ăn có thể nuốt vào bụng với uy lực như bắn đạn sắt bi thép, toàn bộ đều nhờ sự bộc phát và khống chế độ lực của chính mình, chẳng thêm bất cứ pháp thuật linh lực gì. Suy cho cùng y cũng đã sống mấy trăm năm không pháp lực, từ lâu đã quen với việc dựa hết vào bản thân, không dựa vào pháp lực. Thiên Nhãn Khai định đoạt cao thấp ở điểm này.
Tạ Liên tự hỏi: "Rốt cuộc trong quán trọ này tụ hội người ở mấy phương? Tại sao lại có một đạo nhân như thế trong quán trọ? Chẳng lẽ đến để phục ma trừ yêu? Đám phàm tăng tục đạo kia không phát hiện là chuyện bình thường, nhưng đạo nhân trong phòng có trình độ như thế, làm sao không phát hiện quán trọ này quái gở cho được. Nói chung bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để đám hòa thượng đạo sĩ đó phát hiện Tam Lang đang ở đây, bằng không nếu họ làm ầm lên, để đạo nhân trong phòng nghe thấy, e rằng lại có thêm nhiều người truy đuổi. Chỉ sợ người này còn khó đối phó hơn mấy chục kẻ bên phe họ cộng lại."
Mọi người xuống lầu lần nữa, trở ra sảnh ngồi quanh bàn dài. Từ cái lỗ mà Hoa Thành chọt ra, Tạ Liên thấy tiểu nhị nói: "Bây giờ ta sẽ xuống bảo phòng bếp nấu lại ngay, phiền các vị đạo gia chờ một chút, hí hí hí."
"Khoan đã! Mang nước xuống luôn đi. Rửa sạch chén của các ngươi rồi hẵng đem lên lại."
"Dạ dạ. Hí hí hí."
Tiểu nhị cười xun xoe lui xuống, hẳn là đi vào phòng bếp. Tạ Liên sực nhớ mới nãy ở ngoài hình như mình thấy phòng bếp nằm sau quán trọ, thế là vội bế Hoa Thành trèo qua cửa sổ, đi ra ngoài quán, lượn quanh một vòng, nhặt vài hòn đá nhỏ dưới đất, cầm trong tay dự phòng.
Lần mò đến ngoài tường phòng bếp, Hoa Thành lại dùng một ngón tay, bức tường hệt như miếng đậu hũ, lẳng lặng xuất hiện một cái lỗ. Tạ Liên áp sát vào, xem thử rốt cuộc ông chủ của hắc điếm này là thần thánh phương nào.
Ánh sáng trong phòng bếp mờ tối, chỉ đốt vài ngọn đèn nhỏ lay lắt, chẳng có một bóng người. Nhưng lắng tai nghe kỹ lại, tất sẽ nghe được tiếng gặm thức ăn ngồm ngoàm truyền đến từ nơi nào đó.
Tạ Liên thay đổi vài góc độ, cuối cùng phát hiện tiếng động này truyền đến từ dưới bếp lò. Đường nhìn của y bị bếp lò chặn mất, nhưng bên bếp lò xây bằng gạch lấp ló một cặp chân người. Rõ ràng người đã chết ngắc, nhưng thi thoảng vẫn nhúc nhích nương theo tiếng gặm thức ăn ngon lành.
Lúc này, mấy gã tiểu nhị đi vào phòng bếp, gọi: "Đại vương..."
Sau bếp lò, một gã đàn ông tóc tai rối bù, mặt mày bẩn thỉu đột nhiên ngẩng đầu lên, miệng còn nhai thức ăn, lúng búng quát: "Gì đấy?!"
Gã ta máu me đầy mồm, mắt lóe ánh xanh lục, miệng ngậm một cái tay người hệt như gặm chân gà. Dù rằng mặt mày và bộ dạng đều vô cùng đáng sợ, nhưng liếc mắt một cái vẫn nhìn ra được, chính là gã đàn ông bị Thích Dung nhập xác!
Gã phồng quai hàm, hút nhanh cái tay người chưa gặm hết vào miệng, lát sau phun vài mẩu xương vào mặt mấy tên "tiểu nhị", mắng: "Lũ vô dụng lớn lên trong cứt các ngươi! Gọi gì mà y như khóc tang, bố còn tưởng cơm đưa tới rồi chứ. Người đâu? Thịt đâu? Chẳng phải đã đưa thuốc cho các ngươi rồi sao?! Sao cái lũ bên ngoài vẫn chưa ngã?!"
Xem ra người nằm dưới đất bị Thích Dung gặm thịt, nếu không phải chủ nhân ban đầu của nơi này, thì chính là khách qua đường khác.
Bọn tiểu nhị tủi thân nói: "Đại vương, không phải bọn ta vô dụng, tại đám hòa thượng đạo sĩ đó cứ chê ỏng chê eo, lúc thì chê dĩa nhiều dầu, lúc thì chê trong thức ăn có tóc, không chịu ăn đồ mà bọn ta bưng lên."
"Chèm chẹp chèm chẹp", Thích Dung máu tươi dính trên mười ngón, quát: "Cái gì? Con mẹ nó! Bố đây đích thân xuống bếp nấu cơm chém đầu cho chúng nó, chưa bắt chúng nó quỳ xuống đất liếm sạch thì nên khóc lóc ăn mừng đi, ai cho đồ mặt chó chúng nó chê? Chắc phải cho chúng nó ăn thử mấy món còn thua cứt chó mà Thái tử biểu ca của ta nấu, chúng nó mới biết phải quỳ xuống đội ơn bố!"
*Cơm chém đầu: ý nói bữa cơm cuối cùng của tử tù trước khi bị xử trảm.
Tạ Liên: "......"
"......" Hoa Thành an ủi: "Ca ca, đừng để ý lời lẽ của một kẻ rác rưởi."
"......" Tạ Liên đáp: "Ừa."
"Đều tại lũ vô dụng các ngươi, rửa cái dĩa cũng không sạch!"
Bọn tiểu nhị bị Thích Dung chồm lên đánh mắng một tăng, xả giận đủ rồi, Thích Dung mới xắn tay áo lên, lau máu tươi nhễ nhại bên mép, vớ lấy cái xẻng, gõ đến nỗi chảo sắt kêu loảng xoảng, chửi xối xả: "Làm lại liền đây!!! Cho chúng bây mở to mắt chó lĩnh hội tài nghệ của bố! Để xem lần này chúng bây còn dám nói xằng gì nữa!"
Nấu đến khí thế sục sôi, không lâu sau, quả nhiên Thích Dung lại nấu xong một bàn cơm nữa, lệnh cho vài tiểu nhị bưng lên.
Bàn này xem như thơm ngon, chay ra chay, mặn ra mặn, dầu nước đầy đủ. Tạ Liên quay lại phòng trò ở lầu hai, nhìn lén xuống dưới, đám tăng đạo đua nhau khen ngợi: "Tay nghề khá lắm!"
"Đúng nha! Tay nghề quả là được phết, nhất là món chân gà muối tiêu này, béo ngậy... có phải béo quá rồi không, ta chưa từng thấy chân gà nào thon dài như ngón tay thế này?"
Bọn tiểu nhị nói: "Ồ! Đây là món ruột của quán ạ, không phải chân gà bình thường, là chân gà Bạch Phượng quý hiếm thượng đẳng được tuyển chọn kỹ lưỡng, lóc sạch móng tay. Có phải mềm mại nõn nà như thiếu nữ, khiến con tim đập thình thịch không?"
*Bạch Phượng là một loại thần điểu trong truyền thuyết.
"Chí lý. Có điều hợp ý ta nhất là món da heo xào này nè, da heo sém vàng non mềm, độ lửa vừa đúng... Ấy khoan sao heo này lại có hình xăm vậy."
Bọn tiểu nhị nói: "Í! Không phải hình xăm đâu, chỉ là đại sư phụ bếp trưởng của bọn ta cố ý khắc riêng để phô bày kỹ thuật siêu phàm của mình á, chút trò vặt khoe mẽ thôi. "
"Hình như món sườn xào chua ngọt này chưa nấu đủ canh giờ, cho nhiều nguyên liệu quá, chắc không phải xài đồ cũ nên muốn dùng vị dấm đường át vị khác đâu nhỉ?"
Bọn tiểu nhị nói: "Ớ! Không thể nào, nguyên liệu của bản quán đều là giết hôm nào mần hôm nấy, chỉ tại khẩu vị của đại sư phụ quán ta hơi nặng thôi."
"......"
Mắt thấy đám tăng đạo khen không ngớt miệng, chực gắp đũa ăn, Tạ Liên thật sự không nhịn nổi nữa, tung một hòn đá nhỏ khi nãy nhặt, ném ra ngoài qua lỗ nhỏ kia.
Lần này ném trúng cái tay nâng chén trà chuẩn bị "uống nước giải độc" của Thiên Nhãn Khai, cánh tay lão run một cái, nước trong chén trà hắt ra ngoài, tạt vào mặt của tiểu nhị đang cười hề hề bên cạnh.
Rõ ràng nước trà không hề nóng, tiểu nhị đó lại như bị nước sôi dội trúng, bụm mặt hét thảm thiết: "Á!!!!"
Lần này cả bàn đầy người đều sửng sốt, lũ lượt giơ kiếm lên: "Chuyện gì thế?!"
Thiên Nhãn Khai túm lấy tay của tiểu nhị, cạy ra, mọi người "ối" đích một tiếng. Chỉ thấy ngũ quan trên mặt tiểu nhị thế mà đã tan chảy hơn phân nửa, tựa như hắt một chén nước lên tờ giấy trắng, màu mực loang dần, mờ mờ nhòe nhòe, vết mực nước lan rộng bên má, trượt xuống dưới.
Ngũ quan và điệu cười của gã, thế mà toàn dùng bút vẽ lên!
"......"
Chúng tăng đạo không nói hai lời, hất phăng cái bàn, lao vào choảng nhau với bọn tiểu nhị trong quán trọ.
Bọn tiểu nhị bị đánh đến ôm đầu khóc lóc la làng: "Các vị đạo gia!!! Đừng đánh nữa! Cái đó, cái đó đó, ả đàn bà quái đản dẫn theo đứa con nít mà các ngươi muốn tìm!!! Đạo sĩ kỳ quặc! Hắn đang ở trên lầu! Bọn họ ở ngay trên lầu! Các ngươi đi tìm bọn họ đi! Tha cho ta đi! Ta chỉ làm công tạm thời thôi!!!"
"Xía! Làm công tạm thời à, lòe ai đó?"
"Muốn gạt bọn ta hả? Không dễ vậy đâu! Bây giờ mới nói đã muộn rồi!"
Tiểu nhị khổ không tả xiết: "Không có gạt các ngươi! Ta nói thật mà!"
Bên dưới ẩu đả rần rần, thấy đám pháp sư đang ở thế thắng lợi, Tạ Liên lắc đầu mặc kệ, định thừa dịp hỗn loạn đi bắt Lan Xương và linh hồn thai nhi. Ngờ đâu cửa còn chưa mở, chợt nghe ngoài hành lang truyền đến một tiếng thét chói tai, Lan Xương hoảng sợ nói: "Đừng... ta xin ngươi, ta không muốn đi! Van xin ngươi thả chúng ta đi đi! Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi!"
Một thiếu niên giận dữ cất giọng: "Ai cần ngươi quỳ xuống dập đầu? Các ngươi đi rồi, ta... tướng quân nhà ta tính sao đây? Mẹ nó, lần này bị mẹ con các ngươi hại thảm! Bớt nói nhảm đi, theo ta trở về!"
Nghe giọng nói này, Tạ Liên đẩy phăng cửa ra, hỏi: "Là ngươi?"
Ngoài hành lang, một thiếu niên áo đen đang chắn trước mặt Lan Xương, sắc mặt tối sầm. Tạ Liên vừa ra, đối phương khẽ ngước đầu, kinh ngạc thốt: "Là huynh?!"
Tạ Liên bước ra khỏi cửa, hỏi: "Phù Dao? Sao ngươi lại ở đây?"
Thấy y, Lan Xương trợn to mắt: "... Thái tử?"
"......" Phù Dao nhìn Tạ Liên từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng giần giật, chí ít mắt không trợn lên, hỏi ngược lại: "Sao huynh cũng ở đây?"
Tạ Liên cúi đầu nhìn mình, vội vàng cởi bộ đồ nữ vứt đi, đáp: "Kể ra dài dòng lắm."
Lúc này, Phù Dao nhìn thấy Hoa Thành chắp tay đứng cạnh Tạ Liên, con ngươi chợt co rút.