Vẫn là căn phòng đặt xác tận cùng hành lang nơi treo chiếc rèm cửa bằng nhựa.
Vẫn là chiếc giường đặt xác toát ra bầu không khí lạnh lẽo.
Vẫn là kiểu thời tiết ẩm ướt với mưa phùn.
Có gió thổi tới, rèm cửa va vào nhau lộp bộp.
Diệp Nam Sênh kết thúc công việc khâu ghép, rồi cúi chào thi thể bị cắt rời trên giường. Khi ngẩng lên, cô ra hiệu cho nhân viên cảnh sát phụ trách quay phim, tỏ ý việc giải phẫu đã kết thúc.
Mọi người có mặt ở đó đều chú ý, sắc mặt của Diệp Nam Sênh chưa bao giờ nặng nề như lúc này.
“Giống như Mạc Đại Dũng lúc trước, phần đầu bị ngâm trong bể nước dẫn đến chết ngạt. Quá trình phạm tội giống như tôi suy đoán, hung thủ đè lên cẳng chân nạn nhân rồi cưỡng ép ấn nạn nhân nhân vào nước, điều này phù hợp với những phản ứng thể sống khám nghiệm được từ gáy nạn nhân. Điểm khác biệt với lúc trước là phần đầu mới xuất hiện của nạn nhân này, đầu lưỡi bị hung khí dạng gậy đập nát. Chưa phát hiện được tai phải của nạn nhân, ngoài ra …” Diệp Nam Sênh huơ huơ bức ảnh trong tay, “Ở lồng ngực của nạn nhân phát hiện một ít tảo Mandela, vết cắt cổ họng có vẻ không tương đồng. Đội trưởng Đới, hung thủ dường như giết người đến phát điên rồi!”.
Cô là pháp y, ngoài việc giải phẫu thi thể thu thập chứng cứ thì các việc liên quan tới quá trình phá án đều không phải trách nhiệm của cô. Nhưng lần này, Diệp Nam Sênh không khống chế được cảm xúc, chưa bao giờ phẫn nộ đến vậy. Vì hung thủ quả thực hết sức biến thái. Quan trọng là nạn nhân lần này không có những thói quen tệ hại ở một số mặt như Mạc Đại Dũng.
Người này hoàn toàn chỉ là một ông lão bình thường, hiền lành vô tội mà thôi.
Đới Minh Phong giận đến đỏ cả mắt, có thể cử được ai đều đã cử đi truy tìm chứng cứ hết cả. Chính bản thân anh ấy cũng đích thân chạy tới hiện trường. Do tính chất ghê rợn của hai vụ chặt xác liên tiếp này, phía Công an thành phố đã ra một tử lệnh - phá án trong thời gian hạn định.
Các nhân viên trong Công an quận Du Hoài ai nấy đều trở thành hỏa tiễn, nhưng có một người lại chỉ yên lặng ngồi trong phòng mình, lần lượt đọc tài liệu vụ án, thi thoảng còn thất thần.
Hạ Đồ với tư cách trợ lý theo sát Cung Khắc được Công an quận sắp xếp, thì trong vòng 48 tiếng Cung Khắc ở trọn vẹn tại nhà khách, cô ấy cũng như bị đóng đinh cơ thể, không được nhúc nhích.
“Sếp … Vâng, thầy Cung đã hai ngày không ăn uống gì rồi … Em có mang tới, thầy ấy không để tâm tới em.” Ở góc hành lang, Hạ Đồ đang nhận cuộc điện thoại răn dạy của Đới Minh Phong từ xa đến. Ngắt máy xong, cô ấy tỏ ra ủ dột. Phải làm sao bây giờ? Vụ án còn chưa phá được, thầy Cung còn chết đói.
“Hạ Đồ, làm gì vậy?” Diệp Nam Sênh trở về nhà khách, bắt gặp Hạ Đồ, vỗ bộp một cái lên lưng cô ấy.
“Hai ngày nay thầy Cung không ăn uống gì rồi...” Hạ Đồ sắp khóc tới nơi. Diệp Nam Sênh thì xua tay, “Cô quên à, 902 mua nhiều bánh ngọt lắm, kiểu gì cũng không chết đói được đâu. Chưa biết chừng giờ này anh ta đang trốn trong phòng ăn uống đấy”.
Nói rồi Diệp Nam Sênh kéo Hạ Đồ tới phòng Cung Khắc, “Cô không biết sao, khi áp lực quá lớn, con người ta thường nghĩ cách để giải tỏa. Tôi đoán rằng cách giải tỏa áp lực của 902 chắc chắn là ăn, không tin cô cứ chờ đó mà xem!”.
Diệp Nam Sênh đang đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra trước một bước.
“Ôi trời ơi, mẹ ơi! 902, anh mới từ thảo nguyên châu Phi lánh nạn về đây à!” Diệp Nam Sênh lớn tiếng, chỉ vào khuôn mặt râu ria lởm chởm, đôi mắt trũng sâu cùng sắc mặt trắng nhợt của Cung Khắc. Đừng nói là Diệp Nam Sênh, bộ dạng này của anh khiến cả Hạ Đồ - một người luôn cho rằng bản thân cũng khác bạo - phải giật mình.
“Thầy Cung, thầy không sao chứ?” Hạ Đồ hỏi.
“Thông báo cho Đới Minh Phong, mở cuộc họp tổ chuyên án, có phát hiện.”
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Tại phòng họp tổ chuyên án, Công an quận Du Hoài.
Miễn các phần phát biểu trước cuộc họp, Cung Khắc ngồi trên vị trí chủ tịch. Anh nhắm mắt, mười đầu ngón tay đan vào nhau, gối sau gáy, dáng vẻ suy tư. So với lúc mới bước chân vào vụ án, xương gò má của anh càng lúc càng thay đổi rõ nét hơn. Các mạch máu trên má nổi rõ, bò trên gương mặt không chút biểu cảm, khiến cả người anh có thêm chút xa cách và sợ hãi như ở tận cùng địa ngục. Máy chiếu quét một tia sáng màu xanh lam xuyên qua nửa trên cơ thể anh, để lại một cái bóng phóng to trên vách tường. Cung Khắc đã duy trì tư thế ngồi bất động ấy tròn năm phút rồi.
Thành viên cuối cùng của tổ chuyên án vội vã trở về từ một huyện cách thành phố Lâm Thủy năm cây số, lúc ấy Cung Khắc mới mở mắt ra.
Anh gật đầu với Hạ Đồ, Hạ Đồ hiểu ý, ấn nhẹ mấy cái xuống chiếc máy tính xách tay trước mặt, trên tường xuất hiện một hành tài liệu liên quan đến nạn nhân mới nhất.
Ngô Quốc Phú, nam, 66 tuổi. Từ kết quả giám định pháp y có thể thấy thời gian tử vong được suy đoán trong khoảng từ tám giờ đến mười hai giờ đêm ngày mùng 6 tháng 10. Theo như lời thuật lại của người thân, buổi chiều hôm đó, ông ấy ra ngoài lấy bánh sinh nhật cho đứa cháu mới lên lớp ba thì bị mất tích. Từ phía người thân và hàng xóm của Ngô Quốc Phú có thể biết được, ông ấy thuộc lớp công nhân về hưu đầu tiên của xưởng sản xuất giường tại Lâm Thủy, tính tình khiêm tốn hòa nhã. Sau khi về hưu, ông ấy mở một tiệm tạp hóa gần nhà, thu thập không nhiều nhưng luôn giúp đỡ các đồng nghiệp và bà con chòm xóm có khó khăn về kinh tế. Ông ấy thích chơi cờ tướng, không hút thuốc, không nghiện rượu, không có sở thích gì tệ hại.
Cung Khắc gật đầu, tỏ ý bảo Hạ Đồ dừng lại. Anh hỏi mọi người, “Động cơ để hung thủ giết hại Ngô Quốc Phú là gì?”.
“Hoàn toàn không tìm được động cơ. Một người rất tốt. Hơn nữa với một kẻ sát nhân giết người không có nhân tính thì chỉ cần bản thân kích động là được, không cần động cơ.” Đội trưởng tổ bốn được Đới Minh Phong cử đi theo dõi các mối quan hệ của Ngô Quốc Phú lên tiếng. Mấy ngày nay, dù là áp lực tới từ phóng viên, cấp trên hay từ bản thân các cảnh sát thì đều khiến họ không sao thở nổi.
Bây giờ nếu bạn tóm lấy bất kỳ một thành viên nào của tổ chuyên án 9-21 để hỏi người ấy tối hôm qua mơ thấy gì, đáp án chắc chỉ có ba loại: Nằm xuống ngủ luôn, không mơ mộng; hoàn toàn không ngủ, tìm kiếm manh mối; và bắt được tên hung thủ ác ma đó, bắn một phát để trừ hại cho dân.
Ý kiến của đội trưởng tổ bốn nhận được sự hưởng ứng của các tổ viên, dường như mọi người đều thật sự không hiểu vì sao hung thủ lại lựa chọn Ngô Quốc Phú.
Cung Khắc đợi cho anh ấy ba la bô lô một hồi, rồi nói một câu với giọng trầm: “Trong tất cả lịch sử phạm tội hiện có, âm mưu giết người, kích động giết người, rồi giết người do sùng bái cách giết người của tội phạm trước đó … Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào thì không có vụ nào lại không có lý do. Ngô Quốc Phú trở thành đối tượng bị sát hại là có nguyên nhân”.
Mọi người đang chờ đợi Cung Khắc nói ra “nguyên nhân” này nhưng Cung Khắc lại bảo Hạ Đồ chuyển sang bức ảnh tiếp theo - Mạc Đại Dũng, người bị hại đầu tiên của vụ án 9-21.
Căn cứ theo lời khai sau này của Dương Nghị thì quy luật sinh hoạt của Mạc Đại Dũng được bổ sung rất nhiều. Là huấn luyện viên của một trung tâm thể hình, có một thể lực cực tốt, đồng thời làm việc tại đây, anh ta cũng yêu cầu sự kích thích tươi mới không ngừng. Điều này rất dễ lý giải, ban đầu là một Vương Thúc chất phát hiền lành, tới sau đó là một bà chủ cửa hàng bánh phong tình, gợi cảm, sau này là người đồng tính Dương Nghị.
Nhưng Dương Nghị hoàn toàn không phải là người cuối cùng, đã rất lâu rồi Mạc Đại Dũng không tới tìm anh ta. Có lẽ Mạc Đại Dũng đã tìm được chuyện gì đó kích thích và điên cuồng hơn.
“Còn chuyện gì kích thích Mạc Đại Dũng hơn đồng tính đây …” Cung Khắc cúi thấp đầu, thấp xuống tận tia sáng xanh. Mọi người nhìn không rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe được tiếng anh mơ màng như sương khói: “Ví dụ như … nhi đồng, hơn nữa còn có thể là … bé nam”.
“Thầy Cung, thầy nói hung thủ từng bị người đồng tính xâm phạm, thù hận đàn ông. Nếu chuyện của Mạc Đại Dũng thực sự đúng thì rất có thể hung thủ cũng nằm trong nhóm trẻ em năm xưa bị xâm phạm, sau khi phát hiện Mạc Đại Dũng làm việc này đã nảy sinh ý định giết người.” Đới Minh Phong từng được nghe tiết giảng tâm lý tội phạm của Cung Khắc nhanh chóng hiểu được tư duy của anh, nhưng anh ấy cũng lập tức đưa ra nghi vấn, “Nhưng nếu động cơ giết người này thật sự chính xác, vì sao Ngô Quốc Phú lại bị giết?”.
Câu nói của Đới Minh Phong vừa hay chính là những lời tiếp theo đó Cung Khắc định nói. Anh ho mấy tiếng giống như đang ngợi khen khả năng lĩnh hội của Đới Minh Phong, “Ngô Quốc Phú có một đứa cháu trai. Ông ấy rất thương cháu của mình. Nếu động cơ giết người này chính xác thì nguyên nhân Ngô Quốc Phú bị giết chính là hung thủ nhìn thấy những hành động thân thiết của ông ấy và cháu mình đúng lúc tâm trạng hắn kích động. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi”.
Có thể chứng thực được hay không, trông chờ vào các anh.
Trong lúc vụ án đang đi vào bế tắc, động cơ giết người mà Cung Khắc phân tích rất có thể trở thành đầu mối phá án đã khiến Đới Minh Phong nhìn thấy hy vọng. Chỉ sau vài phút trầm tư ngắn ngủi, anh ấy đã hạ lênh: “Đội một rút vài người đi vòng quanh những nơi sinh hoạt thường ngày của Mạc Đại Dũng, điều tra xem có trẻ em nam vị thành niên nào gần đây xuất hiện biểu hiện tâm lý bất thường không. Đội phó đội hai dẫn hai người tới nhà họ Ngô hỏi thăm tình hình, chú ý cách nói chuyện, để tâm tới cảm xúc của thân nhân người bị hại”.
Có hướng chỉ đạo mới, các thành viên trong tổ chuyên án lại mang theo sự tự tin, xuất phát tìm manh mối. Đới Minh Phong ngồi bên cạnh Cung Khắc, “Thầy Cung, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”.
“Đợi đã.” Anh cần có một kết quả phản hồi để chứng thực xem suy đoán của mình có chính xác hay không.
Hạ Đồ bật đèn, để căn phòng sáng sủa trở lại. Cung Khắc ngẩng đầu lên, “Diệp Nam Sênh, giúp tôi chút”.
“Giúp gì vậy?” Diệp Nam Sênh cố gắng để sự sùng bái và tò mò trong mắt mình được kiềm chế bớt. Cô không muốn để Cung Khắc nhận ra bản thân cảm thấy ban nãy lúc suy luận anh thần thánh đến mức nào.
“Chuyện gì vậy chứ? Nói đi chứ!” Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc chằm chằm, cúi đầu xuống, sốt ruột hỏi.
Giọng của Cung Khắc vẫn rất lạnh nhưng bớt đi khí thế thường ngày, “Bánh phù dung tiệm Chu Ký, bây giờ có thể mua được không?”.
“902, anh chết đi! Đến lúc nào rồi mà còn muốn ăn. Tôi hứa với anh rồi chẳng lẽ quỵt được chắc.” Diệp Nam Sênh đập bộp vào vai Cung Khắc. Nhưng cô không thể ngờ, bản thân rõ ràng không dùng sức, sao có thể khiến một người đàn ông cao lớn ngã xuống đất chứ.
Một tiếng sau, nhìn Cung Khắc tỉ mẩn ăn bánh phù dung, còn không quên đưa lưỡi liếm hết phần bánh kem vương trên khóe miệng, Diệp Nam Sênh lẩm bẩm: “902, anh đúng là một kẻ điên, vì phá án mà chết đói hai ngày. Nếu là tôi, đừng nói là hai ngày, một ngày là đã hạ đường huyết, ngã gục rồi”.
Cuối cùng, tin tốt cũng được chuyển về Công an quận khi trời chập tối. Suy đoán của Cung Khắc nhận được chứng thực một trăm phần trăm. Ở tiểu khu nơi gia đình Mạc Đại Dũng sinh sống, đã điều tra ra tổng cộng có hai bé trai. Một đứa chín tuổi, một đứa mười một tuổi. Hai đứa học chung một trường tiểu học ở Bắc Thành. Một đứa lớp ba, một đứa lớp năm.
Đồng thời, cảnh sát cũng tìm hiểu được theo một khía cạnh, bình thường Ngô Quốc Phú quả thực rất cưng chiều cháu trai, đúng là tồn tại khả năng bị hiểu nhầm là thái quá.
“Cháu trai của Ngô Quốc Phú học ở đâu?” Sau khi “hủy diệt” xong hộp bánh phù dung, sắc mặt Cung Khắc bình thường hơn một chút. Anh quẹt nốt chút vụn bánh bên khóe miệng, lên tiếng hỏi nhân viên cảnh sát đang báo cáo.
Nhân viên cảnh sát trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, không cần nhìn xuống tài liệu mà trả lời ngay: “Trung học thực nghiệm Lâm Thủy”.
Cung Khắc đi tới bên tường, trên tường treo một tấm bản đồ thành phố Lâm Thủy theo tỷ lệ 1:1000. Anh cầm bút thử cao độ trước, sau đó bê thẳng ghế để đứng lên. Anh tìm được trường tiểu học Bác Thành trước tiên, sau đó lại tìm đươc trường trung học thực nghiệm Lâm Thủy. Giữa hai điểm này, Cung Khắc vẽ một đường thẳng, rồi khoanh vùng phạm vi này lại trong một vòng tròn.
“Thống kê các trường học mà phòng thực hành có tảo Mandela trong phạm vi này, hung thủ ở trong đây.”
“Rõ.” Người cảnh sát đáp lời.
Hạ Đồ ngồi trong phòng quan sát Cung Khắc nãy giờ đột ngột lên tiếng: “Ấy? Sếp, trường của Minh Trang cũng nằm trong đó …”.