Anh ta muốn kêu lên nhưng tiếng hét vẫn nghẹn lại trong cổ họng không bật ra được như lúc trước.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, nhìn vào một góc khuất trong phòng, góc đó tối thui, giống như không có gì cả. Nhưng trong tiềm thức, Lý Thế Mậu biết ở đó có gì. Đúng vào lúc này, sau một loạt những tiếng sột soạt, gương mặt trắng nhợt đến tột độ đó như một hồn ma hiện ra trong bóng tối. mắt người đó đỏ như máu khiến Lý Thế Mậu như ngừng thở. Đối phương ngậm gì đó trong miệng, nhưng khóe miệng lại dính đầy máu.
Á!!!
Cung Khắc giật mình tỉnh lại, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi sau cơn ác mộng. anh hoàn hồn trở lại, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra mình đang nằm trong căn phòng tại nhà khách Tân Hương, bên cạnh giường trống trải. anh giơ tay sờ, vẫn còn ấm. Đúng lúc này, Diệp Nam Sênh vừa nôn một hồi đau khổ trở về phòng.
Thấy Cung Khắc tỉnh dậy, Diệp Nam Sênh vẫy tay, đi tới bên giường: “Lại gặp ác mộng sao?”.
Cung Khắc gật đầu rồi lại lắc đầu. Anh đã nằm mơ, trong giấc mơ anh lại nghe thấy tiếng cười ghê rợn từ Trương. Đã lâu lắm rồi anh không mơ như vậy nữa. Cung Khắc kéo Diệp Nam Sênh ngồi sát lại bên giường, sau khi vòng tay qua eo cô thì lấy chăn đắp lên chân cô.
“Vất vả lắm hả?” Vì bận rộn với vụ án, tới tận hôm nay trở về nhà khách, Cung Khắc mới biết Diệp Nam Sênh gần đây bắt đầu nôn mửa dữ dội. Nói theo hình dung của Mục Trung Hoa thì rõ ràng mới chỉ ăn hai, ba miếng mà nôn ra cứ như hai, ba cân.
Diệp Nam Sênh khó chịu, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng an ủi Cung Khắc: “Vất vả chút có đáng gì. Anh đợi em để tên tiểu quỷ này ra, đảm bảo sẽ trả lại hết cho nó những khi nó hành hạ em như thế này”.
Nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Diệp Nam Sênh, Cung Khắc nghĩ chưa biết chừng cô thật sự làm được như thế. Anh xoa bụng Diệp Nam Sênh, nghe cô hỏi một câu mà bà bầu nào cũng hỏi: “902, anh thích con trai hay con gái?”.
“Đều thích.”
“Nghiêm túc trả lời đi.” Diệp Nam Sênh vỗ đầu Cung Khắc, anh nắm lấy tay cô, “Anh rất nghiêm túc. Nếu là con trai hai người đàn ông này sẽ bảo vệ em. Nếu là con gái, anh sẽ bảo vệ ba mẹ con em.”
Diệp Nam Sênh vốn cảm thấy Cung Khắc là một người không giỏi ăn nói, nhưng cô không ngờ một câu của người ăn nói vụng về này lại khiến khóe mắt cô đong đầy nước mắt.
Hai người ôm nhau một lúc. Diệp Nam Sênh nghĩ ra gì đó bèn hỏi Cung Khắc: “Hủng thủ của vụ án đó có đúng là Đằng Hoa không?”.
Cung Khắc lắc đầu. Anh luôn cảm thấy tính cách của Đằng Hoa và tên hung thủ trong hình dung của anh có sự khác biệt. Một người đàn ông sống hèn hạ uốn gối nhiều năm bỗng nhiên nảy sinh ý định trả thù thì cũng sẽ không lấy tự sát làm cái kết. Cho dù tự sát, hắn cũng sẽ không kết liễu đời mình bằng cách uống thuốc ngủ. Cách ra đi quá nhẹ nhàng hoàn toàn không phù hợp với những tính cách được miêu tả của tên hung hủ trong vụ án này. Ngược lại, trong lòng anh đã có một mục tiêu.
Tối nay, sở dĩ có thể yên lòng trở về nghỉ ngơi là vì anh đang đợi một kết quả.
Kết quả đã xuất hiên ngay khi bình minh ngày thứ hai xuất hiên. Từ kết quả điều tra của Doãn Nghị, anh về cơ bản đã chắc chắn kẻ nào là hung thủ.
Bệnh viện huyện Tân Hương, phòng bệnh khoa nội.
Rửa dạ dày xong, khi tỉnh lại, Đằng Hoa mang khuôn mặt nhợt nhạt lấy lời khia cùng cảnh sát: “Ban đầu vợ tôi bị ép buộc nhưng sau đó đã cam tâm tình nguyện đi theo tên khốn nhà họ lý. Tôi đeo chiếc sừng này đã nhiều năm, thực sự rất bí bách. Mấy hôm đó, nhà họ Lý xảy ra chuyện, vợ tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đứng ngồi không yên. Tôi thực sự thấy khó chịu, lúc cãi nhau đã nói chính tôi giết mấy anh em nhà họ…”
“Vậy vì sao lại tự sát?” Cảnh sát hỏi. đằng hoa ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát rồi lập tức cúi đầu, lẩm bẩm trả lời: “Vợ…Vợ tôi muốn ly hôn với tôi…”.
Ra khỏi bệnh viện huyện, Lê Hoan không ngừng lắc đầu: “Người đàn ông như vậy sống cả đời cũng lãng phí. Theo lời của Thầy Cung, chúng tôi đã điều tra Đằng Hoa rất kỹ. Lúc xảy ra vụ án, mặc dù không ai có thể làm chứng cho sự ngoại phạm của anh ta, nhưng hôm đó, xe của Đằng Hoa được mang đi sửa, tại xưởng xe có ghi chép. Nhưng tôi không hiểu, vì sao anh lại nghi ngờ An Viễn? Anh ta vốn không có xe, với khoảng cách giữa hai nơi đó hoàn toàn không thể đi bộ để gây án”.
Cung Khắc lắc đầu, đang chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình thì di động của Lê Hoan bỗng nhiên kêu réo rắt. Đối phương chỉ nói vài câu đơn giản, sự phấn khích trên gương mặt Lê Hoan đã bộc lộ hoàn toàn. Vừa ngắt máy, cô ấy khoa tay múa chân với Cung Khắc: “Đã bắt được hung thủ rồi!”.
Không chỉ bắt được hung thủ, Lý Thế Mậu đã mất tích nhiều ngày cũng đồng thời được tìm thấy.
Trên con đường quốc lộ ra ngoại ô huyện Tân Hương, có một chiếc xe van cũ kỹ đang đỗ. Khi Cung Khắc và Lê Hoan xuất hiện, người đứng bên cạnh xe thở hắt một hơi dài: “Là tôi, tôi đã giết ba kẻ bại hoại đó, quốc gia bắn chết tôi đi”.
Chính là ông cụ lần trước gặp ở tiệm tạp hóa. Lần này nét mặt ông cụ vẫn bình thản giống như lần nằm tắm nắng trước cửa nhà. Ông cụ điềm đạm theo cảnh sát lên xe.
Khi Lý Thế Mậu được phát hiện ra, anh ta đã chết trong cốp xe van. Theo báo cáo của công an địa phương phát hiện ra vụ án, khi đó họ đang đi tuần tra thì nhận thấy người chủ của cửa hàng nhỏ có chút khác lạ. Không ai ngờ, vừa lục soát đã tìm được xác của Lý Thế Mậu.
“Trên người có rất nhiều vết cứa, mất một lượng máu lớn, nhưng vết thương trí mạng nằm ở đỉnh đầu, bị một con dao găm ngắn đâm thẳng qua cuống não, chết trong tích tắc. Dựa theo độ cứng tử thi, thời gian tử vong có lẽ vào khoảng hai giờ sáng.”
Sau khi giải phẫu xong, Mục Trung Hoa cởi đồng phục, nhưng không cội trở về nhà khách nghỉ ngơi mà theo xe của công an trở về đồn. lúc này trong một căn phòng trên tầng hai đồn công an, ổng chủ cửa hàng tạp hóa – Phương Quốc Cường – 59 tuổi đang miêu tả lại vụ án.
“Tôi có một cô con gái, lúc trước đã bị ba tên nhà họ Lý lừa đảo. Lý Thế Mậu nói rằng thích nó, sẽ lấy nó, con bé tin tưởng, thật thà đi theo hắn. Ai ngờ thằng ba nhà họ Lý không phải người, đã cho con gái tôi uống loại thuốc đó, còn nhân cơ hội ấy để hai anh trai nó làm nhục con gái tôi. Sau chuyện đó không lâu, con gái tôi đã treo cổ tự tử.” Nói tới chuyện đau lòng, ông Phương gạt hàng nước mắt đã khô từ lâu. “Mấy năm nay, nhà họ Lý tưởng rằng tôi không hận, thi thoảng lại cho tôi chút quà. Nhưng làm sao bọn chúng biết, tôi vẫn luôn căm hận, nhân cơ hội nhà họ Lý tặng quà, tôi ép thằng nhóc đó uống thuốc lắc quá liều. Lúc trước con gái tôi bị chúng hại chết thế nào, giờ tôi sẽ cho chúng chết như thế.”
“Nói xem ông đã ép như thế nào.”
“Năm xưa tôi đi lính, thích nghịch súng, tự tôi cũng biết làm súng. Tôi đã dùng khẩu súng tự chế ép tên đó uống thuốc. thuốc hiện tại đang ở trong ngăn kéo tủ tại nhà tôi. Các anh không cần nghi ngờ, thù của con gái tôi đã được báo, tôi chấp nhận mọi sự trừng phạt của pháp luật.”
Lê Hoan nhíu mày rất chặt, sau khi luc soát nhà của Phương Quốc Cường, quả là có súng, hơn nữa sau khi Lý Thế Mậu tới đồn công an uy hiếp không lâu, việc ông lão này từ lâu không còn tin vào pháp luật, sốt sắng ra tay cũng có thể giải thích được. nhưng cô ấy cứ thấy có chỗ nào đó không đúng. Lê Hoan nhìn về phía Cung Khắc, thấy gương mặt anh vẫn vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Đúng lúc này, trên hành lang bỗng vọng tới một loạt tiếng ồn ào. Lê Hoàn càng chau mày tợn, hôm nay làm sao thế này?
Nhưng khi cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Lê Hoan nhìn rõ người vừa tới thì ngoài thảng thốt, cô ấy cũng đã thật sự hiểu được tại sao lại có nhiều tiếng hét như thế. Cho dù là ban ngày, gương mặt trước mắt vẫn cực kỳ nhợt nhạt, con ngươi đỏ rực vẫn khiến người ta rùng mình sợ hãi. Mặc dù đó là một cô gái…
A…A… Cô gái á á nửa ngày, hóa ra là một người câm. Lê Hoan nhận ra, cô ây chính là “nữ quỷ” tối đó bò trên tầng hai đồn công an. Rốt cuộc cô ấy có liên quan gì tới vụ án, Lê Hoan hoàn toàn không biết nhưng rõ ràng nhìn thấy Phương Quốc Cường trước đó còn bình tĩnh giờ bắt đầu không ngồi yên được nữa.
Một giây sau cô ấy đã biết nguyên nhân, vì người đi theo cô gái ấy đã nói: “Người giết ba anh em nhà họ Lý chính là tôi”.
Người đó là An Viễn.
So với lời khai của Phương Quốc Cường, An Viễn chỉ cần nhận hết về mình là được. về động cơ, anh ta không muốn nói nhiều. Cho tới khi Cung Khắc đặt một tập tài liệu trước mặt An Viễn, ánh mắt anh ta mới bắt đầu trở nên mơ màng: Phải, tôi muốn trả ơn.
An Viễn sinh ra ở nông thôn, gia đình không chỉ ngheo khó mà ông bố còn mắc bệnh nghiện rượu. Mới tốt nghiệp cấp hai, anh ta đã phải đối mặt việc nghỉ học. Lúc đó An Viễn rất tuyệt vọng. anh ta thích đi học, còn học rất giỏi. Vào lúc anh ta những tưởng mình không còn cơ hội để đi học nữa thì chủ nhiệm lớp thông báo có người tình nguyện tài trợ để anh ta tiếp tục học. kể từ ngàu đó, An Viễn đã dựa dẫm vào bố Phương – người viết thư cổ vũ anh ta hàng tháng, trong từ điển cuộc đời mình, bố Phương đã thay thế người bố ruột của anh ta.
Nhưng có một khoảnh thời gian, bố Phương không viết thư cho anh ta nữa, mặc dù học phí vẫn được gửi tới đều đặn. Nhưng nửa năm sau, bố Phương lại gửi thư tới, dẫu rằng đã không còn niềm vui và hạnh phúc như xưa.
Tới tận khi tốt nghiệp đại học, An Viễn một mình từ phương Nam tới Tân Hương mới biết con gái của bố Phương đã chết, chết vì những kẻ cặn bã.
“Động có để tôi thực sự quyết định ra tay bắt đầu khi Lý Thế Mậu tới tìm mọi người. Cảnh sát luôn bỏ qua kẻ xấu, chính nghĩ chỉ có thể tự mình chủ trì.”
Cung Khắc ngắt ngang lời anh ta: “Anh nhầm rồi, Phương Quốc Cường trong lúc mất con gái vẫn kiên trì tài trợ cho cậu ăn học, vốn không phải để cậu học hành thành tài rồi trả thù cho ông ấy. Nếu thật sự như vậy, ông ấy đã không phát hiện ra nơi anh giam giữ Lý Thế Mậu rồi tự tay giết chết hắn, nhận tất cả mọi tội lỗi về mình. Lấy bạo lực trả bạo lực thì vĩnh viễn không thể duy trì được chính nghĩ. Hành động bây giờ của anh sẽ chỉ hủy hoại anh và hại Phương Quốc Cường mà thôi”.
Ba ngày sau, tại ga tàu huyện Tân Hương, vẫn là bầu không khí bụi bặm, Lê Hoan tiễn Cung Khắc đi.
Dựa theo nhiều nguồn xác minh, mảnh giây để lại tại hiện trường vụ hỏa hoạn đích thực do một trong năm người cánh sát đó bỏ, là cháu trai của Phương Quốc Cường. vì không trực tiếp dính líu tới vụ giết người, anh ta chỉ chịu kỷ luật, bị khai trừ kkhori đội cảnh sát. Còn An Viễn và Phương Quốc Cường thì lần lượt chịu phán quyết của toàn án cấp thành phố vì tội giết người.
“Pháp luật cũng có tình người, chúng tôi sẽ xin tòa giảm án.” Thông qua lần hợp tác này, Lê Hoan cực kỳ khâm phục tư duy phá án của Cung Khắc. Cô biết người khiến Cung Khắc nuối tiếc nhất trong vụ án này chính là An Viễn và Phương Quốc Cường nên đã giải thích như vậy.
Cung Khắc gật đầu.
Bên cạnh, Đông Đông đang tạm biệt Trần Tấn: “Tiểu sư đệ, khi nào mẹ anh khỏi bệnh thì nhanh chóng về trường học đi nhé, nếu không em sẽ bảo bố em đuổi anh khỏi sư môn đấy”.
Trần Tấn gật đầu.
Điểm khiến người ta vất ngờ trong vụ án này còn ở việc tìm được người mẹ mất tích nhiều năm của Trần Tấn. không ai ngờ được, đó chính là người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ sọng. Bị anh em nhà họ Lý hãm hại, tình trạng mẹ của Trần Tấn không tốt lắm, một năm gần đầy mới thoát khỏi khống chế của anh em họ, vẫn luôn được Phương Quốc Cường chăm sóc.
Tàu hỏa sắp lăn bánh, nhân viên đang thúc giục hành khách qua loa phóng thanh. Cung Khắc chuẩn bị đưa người nhà lên tàu. Đúng lúc này, di động trong túi áo Lê Hoan vang lên. Nói thật lòng, làm cánh sát, bình thường sợ nhất là tiếng chuông điện thoại, vì đa phần là có liên quan đến công việc. lần này cũng không ngoại lệ.
Cung Khắc đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy Lê Hoan gọi: “Thầy Cung, suýt nữa thì quên mất, tôi có một vụ án nhờ anh giúp đỡ”.
Một thành phố nhỏ ở tình B xuất hiện nạn nhân mất não. Chính lúc nãy, vụ án thứ hai tương tự như vậy được thông báo tới Lê Hoan. Nạn nhân lần này tới tỉnh A, cách thức tử vong giống hệt.
Hai nạn nhân đều là nữ giới, trước khi chết không có dấu hiệu bị xâm phạm. vụ án có kỳ quái hơn nữa Cung Khắc cũng không thấy lạ, nhưng khi thấy tên của hai nạn nhân, cả người anh rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Chu Lệ Na và Lý Linh.
Anh không thể nào quên, khoảng năm năm trước, tên hai người trong vụ án bắt cóc mà anh từng cứu Đông Đông ra chính là Chu Lệ Na, Lý Linh.
Anh chợt nhớ tới mảnh giấy Trương gửi cho mình trước đó.