Ngày 29 tháng 4, ngày thứ hai mươi Diệp Nam Sênh tới Thanh Xuyên.
Cô dắt tay Đông Đông, Cung Khắc đang đứng cách cô khoảng hai bước chân, nói tạm biệt với Hình Bân. Hôm nay là ngày họ trở về Lâm Thủy. Cung Khắc từ chối lời đề nghị đáp máy bay trở về của Quan Sở một cách kỳ lạ, mà lại nhờ Hình Bân giúp họ đặt vé tàu hỏa từ Thanh Xuyên về Lâm Thủy.
Gần tới kỳ nghỉ Quốc khánh, ga tàu đông tới đáng sợ, rất đông người vào trong ga đưa tiễn người thân, giao thông rõ ràng trở nên rất khó khăn. Nhưng Diệp Nam Sênh không có cảm giác này, vì Hình Bân và mấy cảnh sát mặc cảnh phục phía sau lưng anh ấy thật sự đã khiến xung quanh đây thông thoáng hơn không ít.
Hình Bân vỗ vai Cung Khắc: “Yên tâm đi, nếu thật sự có tin của tên Trương đó, tôi nhất định sẽ thông báo ngay cho cậu. Nhưng mà...”.
Hình Bân ngừng lại, ghé sát vào tai Cung Khắc, nói nhỏ: “Cung Khắc, mảnh giấy Trương để lại cho cậu có ý nghĩa gì, cậu thật sự khôngnói với tôi sao?”.
“Bởi vì tôi cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn.” Cung Khắc bình thản trả lời, đôi mắt đong đầy vẻ khó xử. Anh không nói dối, mảnh giấy của Trương đúng là viết cho anh nhưng nội dung lại rất khó hiểu, chỉ có mấy chữ số: 03.11.13, phía sau hàng số là một nét gạch ngang dài, sau đó là hai chữ tiếng Trung: Lâm Thủy.
Nội dung anh không đoán được hết, nhưng có một điểm anh biết, đó chính là cuối cùng Trương vẫn sẽ chạm mặt anh ở Lâm Thủy. Xác nhận được điểm này, Cung Khắc mới quyết định không ở lại Thanh Xuyên nữa mà quay trở về Lâm Thủy.
Chiếc loa phát thanh trên đỉnh đầu phát đi phát lại thông báo lên tàu, vẫn như mọi khi: “Còn ba phút nữa tàu sẽ chuyển bánh, xin mời người thân đưa tiễn nhanh chóng xuống tàu, những hành khách còn ở ngoài ga nhanh chóng lên tàu”.
Hình Bân thất vọng lấy vai huých vào người Cung Khắc một cái, nói tiếng “Giữ gìn” rồi nhìn theo bóng họ lên tàu. Trước khi lên hẳn, Diệp Nam Sênh chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét to về phía Hình Bân: ”Đội trưởng Hình, nhớ tiền mừng của chúng tôi đấy nhé”.
Tàu hỏa từ từ lăn bánh chuẩn giờ, tiếng bánh xe “xình xịch, xình xịch” dần trở thành một quy luật cơ học. Diệp Nam Sênh ngồi bên cửa sổ, chốc chốc lại có nhân viên đường sắt đẩy những chiếc xe hàng nhỏ đi ngang qua, cô lại phải thu chân vào né tránh.
Đã sắp tới tháng năm, ngoài cửa sổ toàn là một màu xanh mát mắt. Cung Khắc ngồi trên ghế, đang đọc một cuốn tiểu thuyết suy luận, tác giả là một người Nhật Bản tên Higashino Keigo. Đó là tác giả mà anh rất thích. Dưới sự tác động của anh ấy, hồi đại học, Diệp Nam Sênh cũng từng khá sùng bái vị tác giả này. Cô không ngờ rằng một Cung Khắc trước nay không có hứng thú nhiều với văn học nay lại bỗng nhiên nổi hứng đọc tiểu thuyết.
Nhưng cô cũng đoán được đại khái, Cung Khắc đang cố gắng thông qua cách này để bản thân bình tĩnh lại.
Họ đi chuyến tàu chập tối, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn. Diệp Nam Sênh đi tới đầu toa, gọi Đông Đông đang đi chơi quay về. Đông Đông đang chơi cùng một bạn nhỏ mà con bé mới quen. Cậu bé đó sáu tuổi, lớn hơn Cung Tiêu Đằng khoảng nửa năm, là một bé trai trông rất non nớt, dễ thương.
Đông Đông giới thiệu với Diệp Nam Sênh: ”Chị ơi, anh ấy tên là Mễ Dương Dương, là bạn trai em mới quen”.
Diệp Nam Sênh kinh ngạc vài giây, sau đó liền cười tít mắt kéo Đông Đông về toa tàu của mình. Được đấy, được đấy, tìm đối tượng từ em bé trở đi, chuyện này khá đáng tin cậy.
Ăn tối xong, Đông Đông lại ra đầu toa tìm Mễ Dương Dương chơi. Trước khi tắt đèn, nó và Mễ Dương Dương phải hẹn xong cuộc hẹn cho ngày mai mới quyến luyến quay về đi ngủ.
Giấc ngủ trên tàu trước giờ luôn chập chờn, vì luôn có những âm thanh không thể né tránh. Nhưng điều kì lạ là Diệp Nam Sênh lại có một giấc ngủ ngon. Nếu không vì tiếng ồn ào lúc sáng sớm, có lẽ cô còn ngủ thêm một lúc nữa.
Âm thanh lúc đầu truyền tới từ toa xe kế bên, là tiếng òa khóc đột ngột, ngay sau đó có những tiếng bước chân không ngừng của nhân viên đường sắt và cảnh sát. Khi Diệp Nam Sênh mở mắt ra, đúng là có hai cảnh sát đi ngang qua trước ghế ngồi của họ. Cung Khắc đã mặc quần áo chỉnh tề, cũng nhìn theo phía người cảnh sát rời đi. Diệp Nam Sênh bất ngờ tỉnh dậy. Cô xoa mặt, không đè thấp giọng xuống chút nào: ”Không đen đủi vậy chứ, đi tới đâu cũng gặp vụ án”.
Cũng may lần này không phải án mạng, nói chính xác hơn, nạn nhân lần này chỉ hôn mê chứ chưa chết.
Toa của Cung Khắc là toa thứ 15, toa giường nằm bên cạnh là toa cuối cùng của đoàn tàu, số 16. Người gặp chuyện là một người đàn ông trung niên ngủ ở giường dưới, giường số 1 tại toa số 16. Khi Diệp Nam Sênh và mọi người tới nơi, một người trông giống như bác sĩ đang cầm ống nghe kiểm tra cho người đàn ông nằm thẳng cẳng trên giường.
Người bị kiểm tra trông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tóc không dài, bụng hơi phát tướng, cho dù nằm thẳng bụng vẫn hơi nhô lên như một ngọn núi nhỏ. Ánh mắt ông ta hơi mơ màng, xem ra thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo. Người trông giống bác sĩ hỏi ông ta một vài câu. Ông ta cứ há hốc miệng hồi lâu mà không trả lời được.
“Có lẽ là ngoại lực cơ học khiến nạn nhân ngạt thở, người này cũng may mắn đấy. Nếu là một người yếu hơn, chắc chết từ lâu rồi”. Có vẻ như đã kiểm tra hoàn tất, vị bác sĩ đứng dậy, thông báo kết quả với hai cảnh sát phía sau.
Một trong hai cảnh sát vỗ đầu, ”Đều tại tôi, lúc ra cửa không nghe vợ bái lạy Quan nhị gia. Lần này thì hay rồi, gặp ngay án mạng”.
Người kia vỗ vai đồng nghiệp, ”Cũng may mà chưa có án mạng”.
Đúng lúc này, người phụ nữ đứng cạnh khóc thút thít nãy giờ bỗng nhiên kêu lên một tiếng: ”Túi của tôi biến mất rồi!”.
“Cái túi đó có to không, màu gì, có kí hiệu gì đặc biệt không?”. Hai người cảnh sát đang định hỏi thì phía sau có một giọng nói chen vào. Họ lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông rất cao đang quan sát vị trí này, bên cạnh còn có một cô gái và một bé gái tết tóc sừng dê.
Bé gái đó cũng rất kì lạ, dường như cô bé không biết đây là một vụ ám sát chưa thành, còn chạy tới bên cạnh người đàn ông nằm ngửa, vuốt vuốt ngực cho ông ta giống như đang giúp ông ta thở đều.
“Mấy người là ai?” Một cảnh sát hỏi với vẻ không vui.
Khi Cung Khắc đã bộc lộ thân phận, hơn nữa còn được phía Lâm Thủy chứng thực, cảnh sát dĩ nhiên rất vui lòng giao vụ án cho Cung Khắc. Cung Khắc cũng rất nhanh chóng làm rõ đại khái tình tiết vụ án trước mắt.
Người phụ nữ và người bị hại là một đôi vợ chồng, quanh năm làm ăn ở phương Nam, lần này trở về Lâm Thủy để giải quyết chút việc gia đình. Ngoài việc người đàn ông suýt nữa chết ngạt ra thì tổn thất vật chất chính là chiếc túi họ mang theo bên người. Nghe người phụ nữ nói, trong túi ngoài chiếc máy tính xách tay của ông chồng và năm vạn tiền mặt ra thì không còn đồ đạc nào quan trọng nữa.
“Túi không to, là một chiếc túi đựng máy tính xách tay hình vuông màu đen, không phải thương hiệu gì nổi tiếng.” Người phụ nữ vừa nói vừa vuốt ngực người đàn ông, dáng vẻ cực kỳ đau buồn, “Tiền không phải vấn đề, nhưng kẻ nào độc ác như vậy, lại định giết chồng tôi?”.
Sáng sớm nay, người vợ phát hiện ra điều bất thường ở chồng mình. Lúc đó ông ta kéo chăn trùm kín đầu, gọi thế nào cũng không thưa. Bà ta cảm thấy không ổn bèn lật chăn ra, phát hiện môi chồng tím tái, hơi thở đã rất yếu rồi.
Cung Khắc trầm tư giây lát rồi hỏi người đàn ông: “Anh còn nhớ mình gặp nạn vào khoảng tầm nào không?”.
Người đàn ông lắc đầu, vì lồng ngực bị thương nên ông ta nói năng không được rõ ràng lắm, “Không nhớ rõ nữa, trời còn chưa sáng, bên ngoài có ánh đèn, tàu đang dừng, là một ga tàu”.
Nói những câu ấy dường như khiến ông ta hao phí không ít sức lực. Người đàn ông ho mạnh một tiếng, người phụ nữ vội vàng cầm nước đưa cho ông ta uống. Người đàn ông yếu ớt nói: “Đồng chí cảnh sát, tiền mất chẳng hề gì, cũng may tôi không sao, nhưng trong máy tính có một tài liệu rất quan trọng của công ty chúng tôi, anh nhất định phải tìm về giúp tôi nhé!”.
Cung Khắc không trả lời ông ta mà hỏi ngược lại người vợ: “Toa tàu này ngoại trừ hai vợ chồng chị ra còn có vài người nữa cách khoảng năm gian. Họ nói không nghe thấy gì, chị cũng không nghe thấy gì sao?”.
Dường như nhắc đến một vấn đề mà bà ta cảm thấy tự trách, người phụ nữ tới lấy túi xách của mình, rút một lọ thuốc ra: “Gần đây tôi ngủ không ngon giấc, bác sỹ có kê thuốc ngủ cho tôi, tối qua uống xong là tôi đi ngủ ngay. Chồng tôi chứng kiến, phải không mình?”.
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu.
Cung Khắc đón lấy viên thuốc, cầm lên xem. Đó là thuốc Zopiclone, tờ hướng dẫn có ghi chú là dùng để trị chứng mất ngủ, là loại thuốc được kê theo toa. Xem xong, anh trả lại cho người phụ nữ rồi nói với người đàn ông: “Yên tâm đi, cảnh sát nhất định sẽ dốc hết sức giúp anh tìm lại đồ đã mất và tìm ra hung thủ”.
Anh quay trở về toa của mình, dừng chân ở chỗ nối giữa hai toa, nhìn chiếc đồng hồ trên vách tường. Căn cứ vào những ghi chú bên trên, anh nhận ra trong chuyến hành trình đêm qua, chuyến tàu này tổng cộng đã dừng lại mười một ga, trong đó có ba ga lớn và tám ga nhỏ.
“902, anh không nghi ngờ người vợ đó ra tay ư?” Diệp Nam Sênh hỏi anh. Cung Khắc rời mắt khỏi vách tường, đồng thời trả lời Diệp Nam Sênh: “Bà ta là hung thủ nhưng không phải chính tay bà ta đả thương người đàn ông”.
Diệp Nam Sênh sớm đã nhìn ra dựa vào sức của người phụ nữ thì không thể giết nổi người đàn ông, cô gật đầu tán đồng: “Thế nên bây giờ việc chúng ta cần làm là bắt hung thủ. Nhưng nếu sau khi thực hiện xong, hắn đã xuống tàu rồi thì phải làm sao?”.
“Thời gian gây án có lẽ vào khoảng từ hai giờ sáng tới bốn giờ sáng. Nghi phạm có lẽ là người ngồi trong hai toa 14 hoặc 15. Hắn có thể đã xuống tàu, hoặc vẫn còn ở trên này, thế nên chúng ta phải chuẩn bị hai tình huống.”
Nhận ra Diệp Nam Sênh không hiểu, Cung Khắc soạn tin nhắn gửi cho Đới Minh Phong để anh ấy xin sự hỗ trợ của các địa phương. Mặt khác, Cung Khắc vẫn giải thích suy luận của mình cho Diệp Nam Sênh nghe: “Mục tiêu của vụ mưu sát này quá rõ ràng, chính là nạn nhân. Hung thủ vì phải ngồi giám sát nạn nhân nên sẽ không cách quá xa. Thế nên toa 14 và 15 là khoảng cách đẹp nhất. Cá nhân anh thiên về toa 15. Hơn nữa, đêm khuya, đoàn tàu đang di chuyển, khoảng cách quá xa có thể sẽ gặp phải nhân viên, khả năng bị lộ rất cao. Còn về thời gian thì không cần anh giải thích quá nhiều nữa chứ? Giờ mệt mỏi theo đúng sinh lý của con người, trong khoảng thời gian đó, con người luôn ngủ say nhất”.
Giải thích xong xuôi, Cung Khắc cũng soạn gần xong tin nhắn. Đúng lúc chuẩn bị gửi, anh bỗng nhiên bỏ cuộc, nhìn Đông Đông và Mễ Dương Dương rụt rè đứng sau lưng nó, Cung Khắc nghe Mễ Dương Dương nói: ”Chú ơi, con có chuyện muốn nói”.
Cảnh sát đã đi được một lúc, Hà Khánh Phương ngồi trên ghế gọt táo cho người chồng bị thương. Bên cạnh vang lên một tiếng con nít: ”Cô ơi, chú ơi. Hai cô chú đừng buồn. Con vừa nghe bố nói, đã tìm được người hại chú rồi, bây giờ có rất nhiều chú cảnh sát đang đi bắt kẻ đó!”.
Hả! Hà Khánh Phương giật nảy mình.
“Thế... Thế ư? Cảnh sát giỏi quá.…” Bà ta cảm thấy gượng cười sao mà khó thế.
Cô bé nhảy chân sáo bỏ đi, Hà Khánh Phương mượn cớ đi vệ sinh rồi trốn trong góc toa tàu, gọi điện thoại. Điện thoại được kết nối rất nhanh, Hà Khánh Phương có chút bực bội: ”Sao cậu ngốc thế hả, không giết được người thì thôi. Tôi bảo cậu trốn cho kỹ, sao tôi lại nghe nói cảnh sát sắp tìm được cậu rồi. Bây giờ cậu đang ở đâu?”.
“Ở sau lưng bà.” Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra từ bên ngoài, một chiếc còng tay sáng ngời đung đưa trước mặt Hà Khánh Phương: ”Hà Khánh Phương, đồng bọn của bà - Trương Nhị Dân - đã khai báo toàn bộ việc bà và anh ta hợp tác giết hại chồng bà, cảnh sát hiện sẽ tiến hành bắt giữ bà theo đúng pháp luật, mong bà hợp tác”.
Dưới những chứng cứ đanh thép, Hà Khánh Phương nhanh chóng khai nhận toàn bộ. Thật ra rất đơn giản, Hà Khánh Phương và chồng mình là nông dân vốn sống ở thành phố Lâm Thủy, sau đó tới phía Nam kinh doanh kiếm ít tiền. Người đàn ông có tiền vào dĩ nhiên sẽ học thói hư tật xấu. Chồng của bà ta đề nghị ly hôn, lần này về quê là để làm thủ tục. Hà Khánh Phương không cam tâm bị vứt bỏ như vậy nên đã hợp tác cùng người em họ xa tạo nên vụ mưu sát này. Sự thật là trước đó họ cũng chuẩn bị hai phương án, hoặc là giết người thì Hà Khánh Phương sẽ được thừa kế tài sản. Nếu không giết được thì dựa vào mấy bức ảnh “nóng” trong máy tính của ông ta cũng có thể bòn rút được gã đểu này một khoản tiền.
Có ai ngờ lưới trời lồng lộng, người em họ của bà ta không xuống tàu theo kế hoạch nên vô tình thế nào lại bị hai đứa trẻ bắt tại trận.
Khi xe lửa gần tới ga Lâm Thủy, Đông Đông và Mễ Dương Dương bịn rịn tạm biệt nhau. Mễ Dương Dương nói:” Đông Đông, em lợi hại thật, chỉ dựa vào việc trên người chú nạn nhân có dính một sợi vải là đã nhận ra quần áo của hung thủ”.
Đông Đông vỗ vỗ đầu Mễ Dương Dương, ”Anh cũng đâu có kém, nếu là em, em đã chẳng nhìn ra Trương Nhị Dân gì đó chỉ qua một đêm, hành lý đã có thêm một cái balo”.
Cung Khắc đứng xa nói với Diệp Nam Sênh: ”Theo cách dạy của em, tương lai phải chăng Đông Đông cũng sẽ trở thành pháp y?”.
“Có gì không tốt nào?” Diệp Nam Sênh nhướng mày.
Chỉ mới đi xa một tháng mà bầu trời Lâm Thủy đã xanh hơn rất nhiều, gió nhẹ thổi qua mặt, thời tiết khiến người ta dễ chịu. Cung Khắc đưa người nhà rời khỏi ga tàu, đang định bắt xe thì một chiếc Buick màu đen bỗng dừng lại trước mặt họ. Cửa xe trượt xuống, để lộ ra một gương mặt xinh đẹp: ”Thầy Cung Khắc, thầy bắt tôi đợi lâu quá”.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Đan Thanh, Cung Khắc chợt tỉnh ngộ. Trên đời này, phóng viên là những người bám dai nhất, cũng là người giống hồn ma vất vưởng nhất.