Cung Khắc không đồng ý lắm với phương án thứ nhất, anh vẫn hi vọng mình có thể tận tâm tận lực. Dù sao cũng là vụ án liên quan đến Trương, giao cho người khác, anh sợ có sơ suất, huống hồ còn nguy hiểm. Nhưng nếu anh đích thân đi, còn Đông Đông…
Sau khi buổi họp kết thúc, Cung Khắc chuẩn bị rời khỏi trụ sở Công an Túc Đông, lại bắt xe tới bệnh viện lần nữa. Anh tới thăm Đông Đông.
Bệnh viện cực kỳ yên ắng, ngọn đèn lớn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ còn lại những ánh sáng le lói của ngọn đèn nhỏ trước giường mỗi bệnh nhân. Cung Khắc đi tới bên cạnh giường của Đông Đông, nhẹ nhàng mở chăn ra.
“Đông Đông…” Anh khẽ gọi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc gối trong chăn, anh thực sự hoảng hốt.
Anh bước nhanh ra hành lang, định tới quầy y tá hỏi thăm, nếu không sẽ mở camera giám sát của bệnh viện. Nếu không được nữa sẽ tình tới việc nhờ Đới Minh Phong giúp đỡ.
Nhưng vô số những dự tính của anh cuối cùng không thể thực hiện thành công, vì vừa đi tới giữa hành lang, Cung Khắc liền nhìn thấy Chu Hằng một tay đẩy xe lăn xuất hiện, người ngồi trên xe lăn chính là Cung Tiêu Đằng.
“Bố!” Con bé cất giọng lảnh lót.
Cuối cùng Cung Khắc vẫn lựa chọn đích thân tới huyện Thiệp một lần, còn Đông Đông, Đới Minh Phong đã vỗ ngực nói với anh rằng chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho con bé. Trước khi đi, Chu Hằng biết chuyện cũng nói sẽ giúp đỡ anh chăm sóc Đông Đông. Nói thật, nếu chỉ riêng câu nói của Đới Minh Phong, Cung Khắc chưa chắc đã yên tâm như thế. Vì Chu Hằng rất tốt với Đông Đông, cánh tay anh ta bị thương nhưng lần nào cũng chấp nhận nhường giường của mình cho Đông Đông chơi, mặc cho mình không có nơi nghỉ ngơi. Chu Hằng nói, anh ta và Đông Đông có duyên. Anh ta không có con, vợ trước của anh ta mang thai đứa con của người khác, anh ta đã coi Đông Đông như con của mình.
“Cảnh sát Cung, anh yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ tốt Đông Đông, huống hồ còn biết bao nhiêu người.” Chu Hằng chân thành nói.
Cung Khắc đi rồi, tới nơi xảy ra vụ án mười mấy năm trước, huyện Thiệp.
Huyện Thiệp là một huyện cực nhỏ nằm trong địa phận của một thành phố trực thuộc tỉnh A. Sau bao năm mở cửa cải cách, cả nước đã có vô vàn thay đổi, nhưng bước chân phát triển dường như vẫn chưa chạm tới huyện Thiệp. Cung Khắc đi trên con đường đất nhấp nhô, vẽ một dấu bằng chắc chắn giữa huyện Thiệp trước mắt và hình ảnh huyện nhỏ nghèo khó mười năm trước, đúng là không hề sai chút nào.
Anh xuống xe trước một ngôi nhà gạch đỏ, đã có người đứng trước nhà đợi họ từ lâu. Sau khi bắt tay và giới thiệu xong xuôi, Cung Khắc được biết đối phương là đồn trưởng cũ của đồn công an huyện Thiệp – Hướng Tiền Tiến.
Sau khi trao đổi, Cung Khắc mừng rỡ phát hiện ra đồn trưởng Hướng từng tham gia việc phá vụ án giết con dâu bí thư. Anh ấy vẫn còn nhớ bố của Cung Khắc.
“Thật ra năm đó đội trưởng Cung nói vụ án còn cần điều tra sâu thêm nhưng khi ấy Vương Văn Hiên đã chết, ý của cấp trên là kết án từ đây, đội trưởng Cung có kiên trì thêm cũng vô ích. Cũng may sau đó không còn xảy ra những vụ án như thế nữa, mọi người cũng không còn quan tâm vụ án đó nữa.” Hướng Tiền Tiến ngồi trong phòng làm việc đơn sơ, hút thuốc, nhớ lại.
“Sau khi vụ án kết thúc, trong thôn có người nào đột ngột bỏ đi không?” Cung Khắc hỏi. Hướng Tiền Tiến rít thuốc, giống như đang hồi tưởng. Sau đó anh ấy lắc đầu: “Thời gian đã lâu, chắc chắn tôi không thể nhớ rõ được nữa, có thể kiểm tra lại. Đúng rồi, trước khi đến chẳng phải anh cũng yêu cầu tôi kiểm tra xem trong thôn có người nào theo đạo Kitô không mà? Tôi đã tra rồi, không có manh mối gì. Nói thật lòng, ở vùng rừng núi hiểm trở như chúng tôi, người tín Phật thì nhiều, có khi bọn họ chẳng biết Jesus là ai nữa”.
Cung Khắc gật đầu, xme ra ngày mai vẫn nên tới nhà nạn nhân nữ năm đó một chuyến xem sao.
Ngày thứ hai vừa mới bắt đầu, Cung Khắc dậy từ rất sớm, ngồi một chiếc xe ba con lừa kéo mà huyện Thiệp đặc biệt chuẩn bị. Cung Khắc, Hướng Tiền Tiến và một cán bộ cùng Cung Khắc tới huyện Thiệp đi vào trong núi. Vụ án hơn mười năm trước xảy ra tại một thôn tên là Lý Gia Vượng, thôn này nằm chính trong ngọn núi lớn mà họ đang tới.
Đường núi dễ đi hơn họ nghĩ, nhưng cũng khúc khuỷu. Không may mắn là trên đường họ một đám tang. Để tiện cho chuyện ma chay, họ lại lỡ một lúc. Khi thật sự tới được thôn đã là mười rưỡi.
Đội trưởng Hướng nắm rõ tình hình trong thôn, thuần thục đưa Cung Khắc tới nhà chồng của nạn nhân, nhà bí thư. Đội trưởng Hạnh nói bí thư năm đó đã về hưu, bí thư hiện tại là con trai ông ấy, cũng là chồng của nạn nhân.
Đồn trưởng Hướng gõ cửa, nhanh chóng có người đáp. Người mở cửa là một phụ nữ trẻ, ăn mặc diện hơn những phụ nữ nông thôn bình thường một chút. Thấy đồn trưởng Hướng, cô ấy mỉm cười hỏi thẳng: “Đồn trưởng Hướng, anh tới tìm anh Lý nhà tôi sao? Thật không may, anh ấy đi họp rồi. Anh có việc à?”.
“À, đây là đồng chí từ trên Công an tỉnh xuống, muốn tìm hiểu chuyện năm xưa của Phàn Phương.” Phàn Phương là tên của nạn nhân nữ trong vụ án năm xưa. Cung Khắc chú ý thấy người phụ nữ mở của khi nghe thấy tên của Phàn Phương thì sắc mặt bỗng lạnh đi. Còn thân phận của người này thì không cần giới thiệu, Cung Khắc cũng đoán ra đại khái. Nếu đoán không nhầm thì cô ta có lẽ chính là vợ sau của chồng Phàn Phương.
“Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về tình hình của Phàn Phương. Nếu cô biết gì có thể nói với chúng tôi cũng được.” Cung Khắc lên tiếng.
Phụ nữa thường không muốn trong đầu chồng mình xuấ hiện một cô gái khác, thế nên lời nói của Cung Khắc trở thành đề tài cho người phụ nữ trước mặt.
“Phàn Phương vốn không phải bị Vương Văn Hiên cưỡng bức, bọn họ vốn chung chạ.” Người phụ nữ hằn học kể lại những gì cô ấy biết.
Thì ra Phàn Phương và Vương Văn Hiên vốn là người yêu, có điều gia đình họ Phàn chê nhà họ Vương không có tiền, quay ra gả con gái cho nhà họ Lý. Lý là họ chính trong thôn Lý Gia Vượng, có tới hai phần ba người ở đây mang họ Lý, còn Vương là một hị lớn khác trong thôn. Nói tới đây, người phụ nữ bĩu môi: “Họ lớn thì sao chứ, làm chuyện khuất tất ắt bị tròi phạt, nhà chẳng có ai sống quá bốn mươi tuổi cả”.
Câu nói của người phụ nữ khiến Cung Khắc hứng thú. Nói tới đây, đồn trưởng Hướng cũng nhớ ra: “Đám tang ban nãy lại là người nhà họ Vương?”.
“Lại còn không, con trai thứ hai nhà họ, Vương Hựu Phát qua đời.”
“Họ mắc bệnh gì đó phải không?” Cung Khắc không tin vào chuyện trời phạt gì đó.
Câu hỏi của Cung Khắc được đồn trưởng Hướng trả lời: “Nghe nói trước đó họ có tới bệnh viện lớn ở huyện kiểm tra, là bệnh trong não, cụ thể là gì thì không rõ, có điều không chữa được”.
Cung Khắc vốn dĩ còn định hỏi xem trong nhà còn giữ thứ gì của Phàn Phương không nhưng nghĩ lại bèn thôi. Nếu hỏi thật, chắc anh sẽ bị đánh đuổi ra khỏi cửa mất.
Rời khỏi nhà họ Lý, Cung Khắc đề nghị tới nhà họ Phàn xem sao, đồn trưởng Hướng lắc đầu: “Nhà họ Phàn năm đó chỉ còn Phàn Phương và bà ngoại, bây giờ cả hai người đều ở dưới rồi”.
Đồn trưởng Hướng chỉ xuống dưới đất.
Đây là một tin không hay lắm, sau đó Cung Khắc lại đi thăm vài nhà trong thôn nhưng không có tiến triển gì mới, thế là mấy người họ quay lại đồn công an huyện Thiệp.
Người đón tiếp ở đó là một cậu thanh niên rất nhanh nhẹn. Cung Khắc vừa mới quay về, cậu ta đã rót trà cho anh. Lúc đưa trà có xảy ra chút chuyện, Cung Khắc đang mải nghĩ, đón không vững, nước đổ ra bàn. Trên bàn đặt một tấm kính, vốn không có chuyện gì, nhưng khổ nỗi là tấm kính đó lại bị nứt, mặc dù Cung Khắc sống ở xã hội mới nhưng cũng biết các cụ có thói quen chèn ảnh dưới kính, đúng là dưới tấm kính ấy lại đè không ít ảnh.
Cậu nhóc gây họa sợ bị ăn mắng chẳng kịp lau nữa mà nhấc thẳng tấm kính lên: “Thầy Cung, mau giúp tôi bỏ ảnh xuống. Để lãnh đạo biết được tôi làm ướt ảnh, tôi thảm chắc”.
Cung Khắc hiểu tâm trạng của cậu thanh niên, nhanh chóng bỏ hết ảnh dưới tấm kính ra.
Lấy mãi, lấy mãi, động tác của anh bỗng nhiên ngừng lại. Ánh mắt Cung Khắc đang bị một bức ảnh chụp chung được đè phía dưới thu hút.
Anh mang theo phấn khích, lao thẳng ra khỏi phòng đi tìm đồn trưởng Hướng, để lại cậu nhóc kia, nét mặt đã bối rối từ lâu.
Nguồn gốc của bức ảnh nhanh chóng được xác minh. Đó là bức ảnh chụp chung của một đoàn du lịch bị lạc đường mười mấy năm về trước, trên ảnh có người mặc trang phục của giáo sỹ nước ngoài. Ông ta và đồn trưởng Hướng đứng kề vai cạnh nhau, xung quanh có mấy người dân và các thành viên trong đoàn du lịch. Nhìn kỹ sẽ thấy có mặt Chu Lệ Na và Túc Vân, lúc đó họ trẻ hơn bây giờ nhiều, nhưng nhìn mặt vẫn có thể nhận ra được. Còn Lý Linh và cô gái lễ tân kia thay đổi có hơi nhiều, cần làm đối chiếu hình ảnh mới để có thể xác nhận.
Khiến Cung Khắc hứng phấn không chỉ có điểm này, vì Phàn Phương và Vương Văn Hiên khi đó cũng có mặt.
Cung Khắc chỉ vào một người anh cảm thấy khá quen mặt đứng bên cạnh Vương Văn Hiên.
Đồn trưởng Hướng cầm ảnh nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên vỗ đùi như nghĩ ra gì đó: “Đây là em trai thứ hai của Vương Văn Hiên. Cậu hỏi tôi mới nhớ ra, sau khi anh trai chết, người này cũng biến mất khỏi thôn”.
“Cậu ra đi học sao?”
“Không học, nhưng cậu ta khá thông minh, lúc đó tôi mới được phân tới đây, còn nhớ năm đó trong thôn không có chỗ mua pháo hoa, chính cậu ta tự mày mò, chất lượng không kém pháo mua trên thành phố chút nào, có điều làm thứ đó khá nguy hiểm, lúc đó đồn trưởng của chúng tôi đã răn dạy cậu ta một bài.”
“Đồn trưởng Hướng, nhà Vương Văn Hiên ở đâu, đưa tôi tới đó!” Cung Khắc không kiềm chế được kích động, bệnh về não, cái chết vô cớ, đoàn du lịch, những chuyện tưởng chừng không có chút liên hệ nào đang dựa về cùng một hướng. Anh dường như đã nhìn thấy tia sáng.
Khi tới Lý Gia Vượng thì trời đã xâm xẩm tối.
Cung Khắc cùng đồn trưởng Hướng đi tới trước một ngôi nhà tồi tàn. Trông có vẻ đã lâu không có ai ở đó rồi. Trên cửa có một móc khóa đã gỉ sét. Cung Khắc vốn định tìm thứ gì để cạy ra, ai ngờ đồn trưởng Hướng cười. Đồn trưởng Hướng nói: “Văn hóa thế làm gì, cái khóa này chẳng biết đã bị bao nhiêu đứa trẻ con mở ra rồi nữa”.
Đồn trưởng Hướng nói xong bèn giật một cái, đầu khóa quả nhiên rơi xuống đất thật.
Cũng thật là, Cung Khắc nghĩ.
Căn nhà nhiều năm không có người sống, khu vườn đã mọc rất nhiều cỏ dại, cao thấp không đều nhau. Mùa đông sắp tới, cỏ khô lại thành đám, khi có gió thổi, lại vang lên những tiếng giòn tan.
Trời đã tối hẳn, Cung Khắc mở đèn pin lên, vào trong căn nhà phía Đông trước. Là nhà bếp. Anh nhìn một vòng, không có thu hoạch gì. Anh lại ra nhà chính, tại đây có một cái giường có lò đốt bên dưới, mặt giường đã hỏng, để lộ ra lớp gạch bên trên. Gian phòng ấy cũng trống trải. Khi đang chuẩn bị rời đi, Cung Khắc bỗng nhiên bị thứ gì trong giường thu hút. Cả căn phòng toát ra một thứ mùi cũ kỹ, chỉ có ở đó hình như từng có người động vào.
Cung Khắc ngồi sụp xuống, lấy tay gảy thứ đang bị chiếc cửa ở lỗ giường che đậy ra, phát hiện bên dưới là một cuốn nhật ký đã ngả vàng. Cung Khắc lật trang đầu tiên, nội dung như sau:
Jesus hại người. Anh tôi sắp chết rồi, Phàn Phương lại xem quan hệ giữa họ là tội ác. Cô ta đáng chết, tôi đã giết cô ta nhưng đã hại chết anh trai.
Cái tên ký trên trang đó là – Trương.
Trương chính là em trai của Vương Văn Hiên.
Hắn muốn trả thù cho Vương Văn Hiên nên vẫn luôn đối phó với bố anh. Cung Khắc xem nhanh từng trang từng trang, bên trên ghi chép mỗi một vụ án hắn từng nhúng tay vào khi bố anh còn sống. Nhưng kỳ lạ là, trong nhật ký không ghi chép chuyện giữa Trương và anh.
Cung Khắc gập cuốn nhật ký lại, bất ngờ phát hiện ra dưới cùng còn có chữ.
Anh cầm đèn pin lên soi, bên trên viết: Đông Đông đang ở trong tay tôi.
Là nét chữ khác với trước đây.
Trái tim Cung Khắc chợt đập mạnh. Anh lấy di động ra, gọi điện cho Đới Minh Phong đang ở Túc Đông: “Đông Đông đâu?”.
“Đông Đông? Đợi em hỏi chút.” Đới Minh Phong dường như đang gọi điện thoại cho đồng nghiệp bảo vệ ở bệnh viện, không ngờ khi quay về nghe máy cả người đã hoang mang tột độ: “Họ nói Chu Hằng đưa Đông Đông đi mua đồ ăn, đã đi nửa tiếng rồi chưa quay về… Thầy Cung, tôi lập tức phái người đi tìm. Một người lớn một trẻ con, cho dù Trương ra tay cũng không dễ dàng như vậy”.
“Người đưa Đông Đông đi là Chu Hằng, hắn chính là Trương”.
Một Trương khác.
Bút tích đó Cung Khắc từng nhìn thấy, là của Chu Hằng.