• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà tang lễ huyện Lạc là một tòa nhà mới xây xong hồi giữa năm, nằm ở khu vực góc Tây Bắc huyện Lạc. Vì mới xây dựng nên các phòng giải phẫu pháp y bên trong thậm chí còn cao cấp hơn cả ở thành phố.

Phòng giải phẫu nằm ở phía sau sân, là một khu nhà nhỏ hai tầng độc lập, sơn một màu trắng, nhìn bên ngoài trông rất sạch sẽ và giản dị. Cách một quãng xa, ánh đèn màu trắng chiếu rõ hàng chữ đen trên bức tường bên phải, viết “Phòng giải phẫu pháp y đồn công an huyện Lạc”.

Diệp Nam Sênh xách hộp dụng cụ, huýt sáo một tiếng, “Kiều sư huynh, điều kiện thiết bị thế này, rõ ràng là vượt cấp rồi”.

Kiều sư huynh cười hì hì rồi theo cô đi vào cửa lớn.

Một đoàn người men theo cầu thang đi lên tầng hai, thêm vài bước nữa là tới phòng để xác. Hệ thống gió nén, hệ thống gió bơm dưới…toàn bộ mới toanh khiến cho bầu không khí trong phòng dễ chịu hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng cũng chỉ là một chút. Vì cho dù điều kiện thiết bị có tốt đến đâu, dường nhữ cũng khó chống đỡ được thứ mùi ghê người tỏa ra từ cái xác biến dạng đáng sợ trên chiếc giường giải phẫu bằng kim loại.

Diệp Nam Sênh giơ tay điều chỉnh mặt nạ chống độc đã đeo trước khi vào để chắc chắn nó đã được đặt trúng vị trí. Cô là người đầu tiên đi về phía giường giải phẫu.

Từ sau khi tốt nghiệp, đây là lần thứ tư Diệp Nam Sênh gặp hiện tượng trương phình. Ba lần trước đều vào mùa hè, hơn nữa địa điểm ở khá xa. Trong đó có hai lần cô và đồng nghiệp đều thẳng thừng ngồi sụp xuống đất, vừa nhập bọn với lũ ruồi đang ào ào bu trên đầu, vừa ngửi thứ mùi ghê rợn khiến người ta choáng voáng, đồng thời còn phải khám nghiệm tử thi.

Điều kiện của hiện tại chẳng biết đã tốt hơn bao nhiêu.

Vì điều kiện của thi thể tệ hại, từ lúc kiểm tra bên ngoài thi thể cho tới bây giờ, Diệp Nam Sênh đã mất gần ba tiếng đồng hồ.

“Cánh tay phải, khuỷu tay trái, ngực trước…tổng cộng, phát hiện ra mười một vị trí bị gãy xương do nguyên nhân cơ học tạo thành. Dưới lớp da giải phẫu chưa phát hiện phản ứng thể sống. Ngoài ra phần đầu nạn nhân có chỗ xương gãy lõm xuống. Dưới lớp da đầu xuất huyết trên diện tích lớn. Còn nữam nạn nhân này cũng cạn kiệt máu như hai người trước. Vết thương có hình bốn lỗ nằm bên mé cổ trái.”

“Khoan đã, sao có nơi xuất huyết, có nơi lại không?” Người hỏi là một cảnh sát nhỏ được huyện Lạc cử tới hợp tác, họ Lưu, mới ngoài hai mươi, là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng chính cậu nhóc này ở trong căn phòng ghê người vẫn giơ cao chiếc máy ghi hình, không kêu một tiếng nào từ đầu tới cuối.

Pháp y Kiều nhíu mày vì sự thiếu hiểu biết của cậu cảnh sát nhỏ: “Có vết thương, dưới da lại không xuất huyết, chứng tỏ đó là vết thương sau khi chết. Ai lại có oán hận lớn với nạn nhân đến vậy?”.

“902, nhớ không nhầm thì đây chính là kiểu thứ năm trong sáu kiểu – Quất xác địa ngục phải không?” Diệp Nam Sênh ôm vai, nhìn chằm chằm vào cái xác đó, “Vì sao hung thủ trực tiếp nhảu cách quãng hai kiểu chết trước đó để đến thẳng kiểu thứ năm?”.

“Hoặc là hai kiểu trước đã bị hắn thực thi rồi.” Cung Khắc lên tiếng sau lưng cô, giọng nói lạnh như băng trong căn phòng ngập tràn mùi chết chóc này khiến người ta càng thêm lạnh gáy.

Đúng là cái tốt không linh, cái xấu mới linh. Kết quả khám nghiệm AND của xác chết này còn chưa có, một cuộc điện thoại đã được gọi vào di động của Cung Khắc. Tại một thôn cách huyện Lạc khoảng mười cây số phát hiện ra hai thi thể. Người gọi điện chính là vị cảnh sát giờ này đáng nhẽ được cử đi làm giám sát phá án – Đới Minh Phong.

Giọng của Đới Minh Phong trong điện thoại rất gấp gáp: “Thầy Cung, một đôi nam nữ nữa cùng tới mật thất với Nhiếp Duy cũng chết rồi”.

Dường như đây đã là chuyện sớm được dự liệu, Cung Khắc phản ứng rất bình tĩnh: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho Vương Diệp, hy vọng phía chúng ta bên đó có thêt cử người bảo vệ bạn gái của Vương Diệp. Đới Minh Phong, ba mạng người này đáng lẽ không nên mất”.

Ngữ khí của Cung Khắc không nghiêm trọng nhưng lại khiến hơi thở của Đới Minh Phong ở đầu kia điện thoại trở nên nặng nề. Phải rồi, nếu họ kiên trì, hoặc dù họ cử một ít lực lượng cảnh sát để bảo vệ những sinh viên ấy, có lẽ đã né tránh được thảm cảnh hiện tại.

Sau khi bàn giao đơn giản một số việc sau đó, chiếc Jeep lại chở Cung Khắc, Diệp Nam Sênh cùng pháp y Kiều của huyện Lạc tới thôn Đông Lĩnh.

Theo chia cắt khu vực, thôn Đông Lĩnh thuộc phạm vi quản lý của huyện Lạc. Kể ra, Đông Lĩnh tuy chỉ là một thôn nhưng lại rất có tiếng ở Lâm Thủy, ví dụ như mứt táo Đông Lĩnh hoặc những người dân có mức thu nhập dư dả hơn cả người trong nội thành.

Đường đi khá dễ dàng, con đường quốc lộ rộng chưa tới bốn mét nhưng bằng phẳng và vắng vẻ men thẳng về phía bóng tối xa xa. Bận rộn cả một ngày, lúc này đây đã là tám giờ tối. Trên trời không có một ngôi sao nào, nơi ánh mắt có thể chạm đến, ngoại trừ hai vệt đèn ô tô màu vàng và chút ánh sáng thi thoảng lướt qua thì chỉ còn những phiến đá bên đường vị kéo dài như những bóng ma. Đây là một chuyến hành trình vừa yên tĩnh lại vừa lạnh lẽo.

Pháp y Kiều ngồi ở ghế sau, ngáp ngủ. Bất thình lình Diệp Nam Sênh đưa tay từ ghế trước xuống, “Uống lon cà phê cho tỉnh táo đi. Sắp tới khám nghiệm vào thời điểm này sẽ không dễ dàng đâu”.

Kiều Ý gật đầu, nhìn Diệp Nam Sênh móc từ trong balo ra một hộp sữa. Cô cắm ống hút rồi đưa tới bên miệng Cung Khắc.

“Uống đi.” Cô nói.

“Đang lái xe.” Cung Khắc từ chối một cách nhanh gọn.

Diệp Nam Sênh cắn môi, “Bác gái đã nói trong điện thoại rồi, anh không uống đúng giờ sẽ đau dạ dày, không tự uống lẽ nào muốn em mớm?”.

Cung Khắc nghiêm chỉnh cắn ống hút, dòng sữa màu trắng thông qua ống hút rơi xuống cổ họng anh. Sau khi anh uống xong, Diệp Nam Sênh mới cười hì hì, thu hộp lại, cầm lon cà phê của mình lên uống.

Cảnh tượng này khiến Kiều Ý cảm thán muôn phần. Lúc đó anh ấy thật sự muốn gửi một tin nhắn cho người đó, hỏi cậu ta liệu có hối hận hay không.

Cũng may bầu không khí nhiều xúc cảm nhanh chóng kết thúc. Kỹ thuật lái xe của Cung Khắc không tệ, chớp mắt đã đi hết mười cây số.

Xe còn chưa vào thôn, từ xa đã nhìn thấy khoảng trời được rọi sáng bởi ánh đèn xanh đỏ trên nóc xe cảnh sát. Những ánh sáng im lặng tập trung lại khiến Diệp Nam Sênh lập tức nhớ tới cảnh tượng ngày khủng bố 11 tháng 9 tại Mỹ. So với khi đó, chiến trường họ tới bây giờ không hề có khói lửa.

Hiện trường còn hỗn loạn hơn họ tưởng tượng, bên ngoài nơi xảy ra chuyện mặc dù đã được chăng dây bảo vệ, ngoài cửa cũng có cảnh sát trông chừng, nhưng vẫn không ngăn được những người dân thôn tò mò vây lấy, không ngừng chen chúc trước cửa lớn, bên tai chốc chốc lại phát ra tiếng máy bộ đàm rè rè.

Thấy Diệp Nam Sênh và Kiều Ý xách hộp dụng cụ, mọi người lần lượt nhìn cả về phía họ, tiếng rì rầm mỗi lúc một to.

“Xem ra nhà họ Vương đúng là có án mạng rồi, pháp y cũng tới nữa.”

“Nghe nói là cô con gái thứ hai của nhà họ đang học trên tỉnh, còn cả bạn trai nữa.”

Cùng với Đới Minh Phong nhận được điện ra cửa đón họ, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đi vào. Tiếng của những người kia cũng bị ngăn cách bên ngoài khoảnh vườn. Nhưng trong vườn hoàn toàn không yên tĩnh hơn bên ngoài bao nhiêu. Ngoài hai ngọn đèn sẵn có tại đây, có nhân viên cảnh sát đặc biệt điều tới mấy ngọn đèn LED, ánh sáng mạnh khiến cho khu vườn vốn yên ắng giờ sáng trắng như ban ngày.

Là một khu vườn không nhỏ, rộng gần hai trăm mét vuông, gạch đỏ ngói trắng, được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trong vườn tổng cộng có ba gian phòng, trái phải hai gian, ở giữa là gian chính và nhà bếp. Ở một góc vườn có giếng nước. Lúc này bên cạnh giếng nước được trải hai mảnh chiếu, bên trên là hai thi thể tái nhợt nằm đó.

Vì ngâm nước trong thời gian dài, da dẻ họ đã nhăn nheo cả lại. Mấy vị pháp y có vẻ như vừa giải phẫu xong, đang khâu nối lại cho thi thể.

Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Nam Sênh, Đới Minh Phong giải thích: “Chúng tôi xuống đây giám sát, vừa hay bắt gặp. Có cả pháp y của Công an thành phố theo cùng nên không đợi cô. Bác sỹ Diệp đừng trách”.

Diệp Nam Sênh không để tâm tới anh ấy, nghiêng mặt nhìn thi thể. Đới Minh Phong ngượng ngập vô cùng.

Cung Khắc lên tiếng: “Nói tình hình trước đi”.

“Vâng.” Đới Minh Phong đáp.

Theo người báo án phản ánh thì nạn nhân Vương Quân Yến và bạn trai đã hẹn nhau khoảng hai tuần trước sẽ về thôn. Nhà họ Vương đã chuyển lên thành phố từ lâu, ngôi nhà còn trong thôn giống như một biệt thự, mỗi năm họ quay về ở chẳng được mấy lần. Đối với việc Vương Quân Yến và bạn trai đột ngột quay về, hàng xóm cũng không quá để ý.

Cho tới chập tối hôm nay, đứa bé nhà hàng xóm dắt chó đi ra ngoài cửa chơi. Khi đi ngang qua nhà họ Vương, con chó cắn rất dữ dội. Đứa bé gọi bố mẹ ra, vào trong thì phát hiện nền nhà phòng ngủ lênh láng máu.

Giẫm lên mấy miếng trượt khám nghiệm, Cung Khắc đi vào gian phòng ngủ đầy máu ấy. Từ mức độ khô lại của máu có thể thấy có lẽ họ đã tử vong trên năm ngày rồi. Cung Khắc không phải chuyên gia về phương diện này, thời gian tử vong còn cần pháp y xác nhận.

Anh quan sát hiện trường. Trong căn phòng rộng ba mươi mét vuông có một chiếc gường đôi, trên giường có một chiếc chăn bông mở một nửa. Nó bị dính máu, xem ra đây chính là hiện trường đầu tiên. Nạn nhân bị giết hại khi đang say ngủ.

Tại hiện trường có hai nhân viên khám nghiệm cầm cây quẹt lông nhỏ đi quét khắp nơi. Họ đang cố gắng tìm ra một hai dấu vân tay khả nghi có thể giúp ích cho việc phá án. Ngoài ra còn có một nhân viên khám nghiệm đang thu thập những thứ đáng nghi dưới thảm trải sàng. Tiếc là có vẻ như đều không thu hoạch được gì.

Cung Khắc quay người đi ra ngoài, chạm mặt với các pháp y. công an thành phố cử tới một vị pháp y họ Hồ, hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao, còn có vẻ rất thật thà phúc hậu. Ông ta quan sát xe chở xác đưa thi thể tới nhà tang lễ gần nhất rồi quay lại gặp Đới Minh Phong.

Lắc đầu, ông ta nói câu đầu tiên: “Quá thê thảm”.

Một nam một nữ mất hết máu mà chết, vẫn là bốn lỗ ở mé cổ trái, cắt thẳng vào động mạch chủ, ngoài ra não trái của hai người học cũng bị vật nặng đập vào, xương đầu lõm vào, rạn nứt. Còn về thời gian tử vong, có lẽ khỏang sáu tới bảy ngày trước.

Pháp y Hồ chưa nói xong thì Diệp Nam Sênh mất tích đã lâu chẳng biết từ đâu xuất hiện. Cô nhìn Đới Minh Phong và vị pháp y đó rất nhanh, “Khoảng 2 giờ 15 phút đêm cách đây sáu ngày”.

Lời nói của Diệp Nam Sênh khiến mọi người ngạc nhiên ngoại trừ Cung Khắc. Anh nhìn cô rút di động ra, mở một bức ảnh: “Đây là đồn hồ đeo tay của nạn nhân nam, trên mặt có vết nứt, có lẽ bị đập vỡ trong lúc giằng co với hung thủ”.

Bức ảnh chụp rất nét, chữ số bên trên dừng đúng ở vị trí 2:15, hơn nữa ngày đề 12, vừa vặn sáu hôm trước.

Pháp y Hồ vỗ đầu, không hề phiền não vì bị Diệp Nam Sênh phá đám mà ngược lại, thái độ của ông tốt một cách kỳ lạ, “Cô bé, tôi lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, có lẽ thâm niên cũng hơn cô không ít, vậy mà không phát hiện ra điểm này, thật xấu hổ, xấu hổ…”.

Cung Khắc phát ra tiếng cười khẽ: “Còn phát hiện gì nữa? Đừng vòng vo!”.

“Gì cơ? Còn phát hiện!” Pháp y Hồ lau mồ hôi trán, lần này thì đúng là mất mặt quá rồi.

Diệp Nam Sênh cười tít mắt lấy một túi đựng chứng cứ sau lưng ra, “Phát hiện được bên cửa, bên trên dính máu, hơn nữa không thuộc bất kỳ ai trong hai nạn nhân. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ máu này là của hung thủ”.

Trong chiếc túi ni lông trong suốt có đựng một chiếc cúc áo màu vàng, kiểu dáng rất đặc biệt.

Chính vào lúc Diệp Nam Sênh nói ra phát hiện trọng đại này, tin tức về hai phương diện còn lại cũng đồng thời được chuyển tới. Mặc dù kết quả AND chưa đối chiếu xong, nhưng căn cứ theo một số đặc điểm đặc biệt mà bố của Lục Bắc Hàng cung cấp thì thi thể trương phình đó về cơ bản có thể khẳng định được dhính là bạn trai của Vạn Vi Vi – Lục Bắc Hàng.

Còn nữa, Vương Diệp gọi điện tới, cậu và Tiểu Khiết bị mất liên lạc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK