"Là oán hận ta sao?"
Ly Phong chờ sau khi tâm tình ổn định lại mới mở miệng hỏi. Hay đúng như lời tứ đệ nói, hắn đối với nàng đã động tâm, hắn muốn bắt được nữ nhân duy nhất đã làm hắn rung động trong suốt mười tám năm qua, vì lẽ đó, hắn không thể kích động, không thể doạ đến nàng.
"Cái gì?"
Một thoáng Lạc Chỉ Y không phản ứng kịp, Ly Phong vừa mới nói cái gì a? Không phải hắn hẳn là nên nổi giận, sau đó đưa hưu thư, khiến nàng biến khỏi tầm mắt của hắn sao? Tại sao không giống trong mong muốn của nàng chứ?
Nếu như hắn không hưu thì tất cả việc nàng làm ở tiệc rượu không phải đều uổng phí rồi sao? Như vậy, kế hoạch sau này cũng không thể thực thi.
Không được, nàng phải suy nghĩ lại, nên làm như thế nào mới là tốt đẹp nhất. Lạc Chỉ Y nhắm mắt lại, đôi mắt là nơi phản ứng tốt nhất nội tâm của một người, không thể để cho hắn có cơ hội hiểu rõ ý nghĩ của nàng.
"Chính là... "
Ly Phong thấy Lạc Chỉ Y nhắm mắt, cho rằng nàng đã ngủ, lời ở phía sau cũng không có nói ra. Bảo phu xe đánh xe ngựa chậm một chút, để xe ngựa có thể tiến lên càng thêm chắc chắn.
Sau đó hắn ngồi vào bên cạnh Lạc Chỉ Y, đem nàng ôm vào ngực, để cho nàng có thể ngủ thoải mái một chút. Như nghĩ đến cái gì, hắn chạm vào tay của nàng, tại sao vẫn lạnh như thế?
Ôm ấp thật chặt, rồi đem bàn tay nhỏ của nàng bao bọc trong lòng bàn tay của hắn. Ôm nàng như vậy, rất thoải mái, xúc cảm mềm mại, còn có hương vị nhàn nhạt, xưa nay hắn chưa từng ngửi qua hương thơm tốt như vậy.
Lạc Chỉ Y oán thầm, đồ ngựa giống chết tiệt, không có nữ nhân không được sao? Hiện tại nàng dùng khuôn mặt bình thường này mà hắn cũng chiếm tiện nghi! Bất quá, như vậy cũng thật thoải mái, nếu hắn muốn làm đệm miễn phí, nàng tự nhiên sẽ không từ chối.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng nàng bình yên, tiếp tục suy nghĩ kế hoạch. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại ngủ thiếp đi, mà ngủ thì liền bắt đầu không an phận.
Ly Phong nhìn đầu nhỏ ở trong lòng mình không ngừng sượt loạn thì buồn cười, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào, cảm giác rất thỏa mãn. Đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng chạm nhẹ, khóe miệng mang theo ý cười sủng nịch yếu ớt.
Mà người trong ngực hai tay mất đi ấm áp liền tự giác hướng về trong lồng ngực của hắn tìm kiếm, thăm dò qua ngoại bào, thăm dò vào trong áo lót, thiếp đi ở trên lồng ngực của hắn. Thân thể Ly Phong nháy mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền thanh tĩnh lại.
Vật nhỏ mê người!
Hiện tại cả người hắn khô nóng, ngược lại nàng thì rất tốt, thỉnh thoảng còn châm lửa ở trên người hắn...
"Vương gia, đã đến nơi."
Rốt cục xe đã đến vương phủ, Ly Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự chưa đến, hắn liền muốn nổ tung.
Nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ xuống xe ngựa, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người trong ngực, một chút cũng không nhìn Lâm Vận Nhi ở cửa chờ hắn, chỉ cưng chiều nhìn kỹ bé ngoan trong lồng ngực, phảng phất nàng chính toàn thế giới, ôm người trong ngực đi thẳng đến phòng của hắn.
Lâm Vận Nhi thấy cảnh này liền muốn ngất đi, trên mặt vương gia cười yếu ớt, trong mắt vương gia đầy sủng nịch, nàng đều nhìn thấy.
Xưa nay hắn chưa từng ôm ấp nàng như vậy, dung nhan cũng sẽ không cười như vậy, chớ nói chi là ánh mắt như thế. Không được, Lạc Chỉ Y không thể lưu, nàng không thể để vương gia bị Lạc Chỉ Y cướp đi. Lâm Vận Nhi lấy lại tinh thần, mang theo tiểu Đào đi về Vũ Vận Các.
"Tiểu Đào, đến hoang viên đem nha hoàn của Lạc Chỉ Y mang tới cho ta."
"Tiểu thư... Ta... "
Tiểu Đào nhớ tới chuyện lần đó, mặc nhiên nghĩ mà có chút sợ.
"Như thế nào? Muốn tạo phản sao? A, không liên quan, chỉ là oan ức cho cha mẹ cùng đệ đệ đáng yêu kia của ngươi rồi."
Lâm Vận Nhi khép hờ hai mắt. Hừ! Ngay cả một nha hoàn cũng không nghe lời của nàng rồi.
"Không! Tiểu thư, nô tỳ đi ngay. Nô tỳ sẽ mang Thu Nhi tới."
Tiểu Đào nghe Lâm Vận Nhi nói xong, vội vã đáp ứng. Nàng biết một chút võ công, mang Thu Nhi tới không phải việc khó, chỉ là... A, quên đi, nếu như nàng hi sinh có thể bảo vệ tất cả mọi người trong nhà thì nàng nguyện ý.
Hoang viên.
Thu Nhi không ngừng đi dạo ở ngoài phòng, muộn như vậy rồi, tại sao tiểu thư vẫn chưa trở lại?
"Cộc cộc cộc... "
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu thư, ngươi đã về rồi!"
Trái tim Thu Nhi cuối cùng cũng coi như rơi xuống hiện thực, chạy đi mở cửa.
"Tiểu Đào? Tại sao lại là ngươi?"
Thu Nhi nhìn người ngoài cửa, có chút không rõ.
"Chính là ta, Thu Nhi, tiểu thư nhà ta muốn mời ngươi đi Vũ Vận Các một chuyến."
"Ta không muốn, ta phải đợi tiểu thư nhà ta trở về."
Thu Nhi từ chối, muốn đóng cửa lại, không để ý tới nàng nữa. Muộn như vậy rồi, cũng không thấy tiểu thư trở về, lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?
"Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi."
Tiểu Đào thấy Thu Nhi không phối hợp liền tiến lên.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Thu Nhi nhìn tiểu Đào đang áp sáp, từng bước lùi về sau.
"Không làm gì cả, chỉ là mời ngươi đi Vũ Vận Các một chuyến."
"Ta... "
Thu Nhi còn chưa nói hết câu liền bị một chưởng của tiểu Đào đánh ngất.
Sáng hôm sau.
Ly Phong tỉnh lại, nhìn thấy Lạc Chỉ Y còn gối đầu ngủ say trên cánh tay hắn, lộ ra một nụ cười sủng nịch. Nằm nghiêng người qua, lẳng lặng mà nhìn nàng, hàng mi của nàng thật dài, thật đẹp, như hai cây quạt nhỏ. Ngón tay thon dài mềm nhẹ xoa gò má của nàng, ngủ lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh, nàng mệt lắm phải không?
Còn nữa, nàng không đói bụng sao?
Tối hôm qua, vốn muốn gọi nàng tỉnh dậy dùng bữa nhưng nhìn nàng ngủ say như vậy, không đành lòng quấy rối, liền bảo hạ nhân chuẩn bị cháo nóng, nhưng ngược lại nàng rất tốt, ngủ đến hiện tại còn không tỉnh.
Lạc Chỉ Y mơ mơ màng màng, cảm giác tựa hồ có người xoa mặt nàng liền chậm rãi mở mắt ra.
Khi Ly Phong nhìn thấy nàng mở mắt thì triệt để mất hồn. Đôi mắt hắc sắc trong veo không nhìn thấy nửa điểm tạp chất, trong đôi con ngươi tỏa ra ánh sáng lung linh, khiến người ta không nhịn được mê muội trong đó.
Tia mơ hồ khi vừa mở mắt qua đi, Lạc Chỉ Y nhìn thấy Ly Phong say mê nhìn nàng, hơn nữa nàng còn ở trong ngực của hắn, càng nguy hiểm hơn chính là hai người còn ở trên giường.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo.
"Vương gia, ngươi nhìn đủ chưa?"
Lạc Chỉ Y đẩy Ly Phong ra, lạnh lùng nói.
"Nữ nhân, ngươi tỉnh rồi?"
Ly Phong lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng nhàn nhạt. Sao hắn có thể mất mặt như vậy?
"Ngươi có bệnh?"
Lạc Chỉ Y chán ghét nhìn Ly Phong, một tên bệnh thần kinh.
Nàng vươn mình xuống giường.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Ly Phong nhìn Lạc Chỉ Y đi xuống giường, liền cuống lên, vội vàng đứng dậy kéo nàng.
"Buông tay."
Lạc Chỉ Y không vui nhìn Ly Phong lôi kéo tay của nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Ly Phong đưa tay nắm thật chặt.
"Tiên Hoa vương gia, việc của bản cô nãi nãi không cần ngươi quan tâm, còn nữa, bản cô nãi nãi chán ghét tay của ngươi lôi kéo bản cô nãi nãi, nhanh buông tay cho bản cô nãi nãi!"
Lạc Chỉ Y thấy Ly Phong kéo tay càng chặt hơn thì nổi giận. Hôm qua nàng lại ở trong ngực của hắn thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất an ổn, đầy đủ từ buổi chiều ngủ thẳng đến buổi sáng hôm nay, đây là sai lầm nàng tuyệt đối không cho phép.
"Lạc Chỉ Y, ngươi đừng không biết điều như thế!"
Ly Phong bỏ tay Lạc Chỉ Y ra, tức giận. Hắn vốn vì sự việc trước kia nên cảm thấy hổ thẹn đối với nàng, quyết định cố gắng đợi nàng, nhưng nữ nhân đáng chết này không biết phân biệt như thế, còn dám gọi hắn Tiên Hoa vương gia, nhớ tới tình hình trong tiệc rượu hôm qua, lửa giận đã bình lặng lại xông ra.
Lạc Chỉ Y không để ý tới Ly Phong đang nổi cơn thịnh nộ, khi tay vừa khôi phục tự do liền không chút do dự mà xoay người rời đi. Ở khoảnh khắc xoay người đó, trong đôi con ngươi là một mảnh lạnh lẽo, ngày hôm qua nàng không đề phòng ngủ ở trong lồng ngực của hắn, bản thân nàng cũng cảm thấy rất xa lạ, sau khi đi tới cổ đại, nàng tựa hồ đã thay đổi!
Hơi lạnh trên người nàng càng ngày càng nặng.
Giờ khắc này cả người Lạc Chỉ Y toả ra khí tức lạnh lùng nghiêm nghị, biến mất trong mắt ba người.
Khí thế thật ác liệt! Khí thế như vậy xuất hiện ở trên người một tướng phủ tiểu thư được nuông chiều từ bé, căn bản là không thể, nàng là ai?
Bốn người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, ẩn giấu khí tức, ăn ý đi theo phía sau Lạc Chỉ Y.
Trở lại hoang viên, Lạc Chỉ Y liền cảm thấy không bình thường. Thu Nhi không ở đây, vì sao không đóng cửa? Ánh mắt lạnh lùng đảo qua toàn bộ khu vườn rồi dừng ở trên đất.
Dấu chân, dấu chân hai người? Một dấu là của Thu Nhi không thể nghi ngờ, như vậy một người khác là ai? Ngồi xổm người xuống, dọc theo vết tích dấu chân, lần theo xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Có một loạt dấu chân từ gian phòng đi ra, vẫn kéo dài tới cửa hoang viên, sau đó đi trở về, nhưng chỉ đi mấy bước, dấu chân ngược lại, thế nhưng thời điểm đến giữa vườn liền biến mất, đây là Thu Nhi lưu lại!
Dấu chân một người khác bắt đầu từ cửa hoang viên, đến vị trí dấu chân Thu Nhi biến mất sau đó chuyển ngoặt, hướng ra phía ngoài, mãi đến tận cửa, nhưng dấu chân này rõ ràng sâu hơn một chút, giống như cẩn thận mà đi.
Lạc Chỉ Y đứng lên, nhắm mắt lượt lại hết thảy dấu chân khắc trong đầu.
"Thu Nhi hẳn là nghe được tiếng gõ cửa, sau đó đi mở cửa, nàng hẳn là nhận thức người ngoài cửa, vì lẽ đó không để ý đến, xoay người đi về. Sau đó... Người đến nói rõ mục đích nào đó, Thu Nhi phòng bị xoay người lùi về sau, nhưng người đến biết võ công, đem Thu Nhi đánh ngất mang đi. Nhìn từ dấu chân, người đến là nữ nhân. Người Thu Nhi quen biết... Nữ nhân... Nha hoàn trong vương phủ hoặc là thị thiếp của Ly Phong!"
Lạc Chỉ Y đem suy đoán trong lòng lẩm bẩm thành tiếng, khoảng chừng qua nửa nén nhang, Lạc Chỉ Y đột nhiên mở hai mắt ra, rời khỏi hoang viên.
(Một nén nhang là năm phút đồng hồ, nửa nén nhang là bao lâu đây?
Mọi người tự mình tính toán a~)
Sau khi Lạc Chỉ Y rời đi, bốn người ẩn giấu trên cây lắc mình xuất hiện ở địa phương Lạc Chỉ Y vừa đứng. Vừa rồi mặc dù Lạc Chỉ Y lẩm bẩm thế nhưng mỗi người bọn họ đều võ công cao cường, hơn nữa nơi này yên tĩnh như vậy bọn họ đương nhiên nghe được rõ rõ ràng ràng, nhìn dấu chân trên đất, vẻ mặt bốn người phức tạp khó hiểu.
Bốn người này rõ ràng là Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ.
"Sức quan sát thật là đáng sợ."
Thượng Quan Thu Minh lẩm bẩm nói.
"A, đúng đấy, sợ là chúng ta không ai bằng."
Ly Dạ thay đổi hình tượng phóng đãng bình thường, nghiêm túc mở miệng.
"Duệ, nàng là muội muội ngươi sao?"
Hoa Tưởng Dung nhìn về phía Lạc Chỉ Duệ.
"Không biết."
Lạc Chỉ Duệ nhàn nhạt mở miệng, hắn cũng rất hoài nghi, thế nhưng hắn đối với muội muội này căn bản là không quen thuộc.
"Bất quá... Có phương pháp có thể nghiệm chứng. Trên lưng tam muội có một vết bớt đóa hồng mai."
Lạc Chỉ Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì, mau chóng nói bổ sung.
Bớt hồng mai?
Phía sau lưng?
Hắn làm sao biết?
Ba người kia nhìn hắn như quái vật.
"Đừng loạn tưởng, thời điểm nàng còn chưa đủ một tuổi, nhũ mẫu giúp nàng rửa ráy, ta cùng nhị đệ vừa hay cũng đang tắm, là khi đó nhìn thấy được."
Lạc Chỉ Duệ nhìn ánh mắt ba người, thản nhiên nói.
"Muốn nghiệm chứng thế nào a? Ai đi?"
Lời Ly Dạ mới vừa thốt ra liền bị ba người khác dùng ánh mắt "ngu ngốc" nhìn kỹ. Sự tình rõ ràng như thế còn hỏi, đương nhiên là Ly Phong đi!
Ba người thu tầm mắt lại, vận nội lực, triển khai khinh công rời đi.
Ly Dạ sờ sờ mũi, cũng đi theo.