• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Phong nhắm mắt lại, cưỡng chế áp xuống nổi khổ trong lòng.

"Quản gia."

"Vâng, vương gia."

Quản gia vội vã đi vào Chủ Các.

Từ khi vương gia mang vương phi về chủ các, hắn cũng đã cùng theo đến đây rồi, bởi vì chỉ cần là chuyện của vương phi, vương gia sẽ không yên lòng giao cho người khác làm, lần này, hắn dự kiến trước không sai đi!

"Đi tìm chút y vật mềm mại, tìm một nha hoàn ngoan ngoãn chút, giúp vương phi thay y phục. Sau đó ngươi hãy giúp vương phi giải khai huyệt đạo."

Ly Phong đã khôi phục thái độ bình thường.

"Vâng, lão nô đi ngay."

"Chờ đã, đem vật trên đất này ném vào trong địa lao giam giữ."

Ly Phong đột nhiên liếc về phía Lưu Túc trên đất, nàng ta hẳn là hi vọng hắn tự mình xử lý đi.

"... Vâng... Vương gia."

Quản gia nhấc Lưu Túc lên liền đi về hướng địa lao.

"Ha ha, mấy người chúng ta hình như rất lâu rồi không cùng uống rượu, đi thôi, ngày hôm nay ta mời khách, chúng ta đến Sơn Hào Hải Vị Lâu."

Ly Phong thấy quản gia đi rồi, xả ra một nụ cười gượng ép, nói với mấy huynh đệ tốt.

"Thôi đi, ngươi mời khách? Sơn Hào Hải Vị Lâu từ khi nào thì thu bạc của ngươi?"

Lạc Chỉ Duệ khịt mũi con thường.

"Ha ha, đúng vậy. Vậy thì ta càng muốn tới, ngược lại chính là Li nhiều tiền."

Ly Phong nhẹ nhàng cười, nụ cười này so với vừa nãy thì đã tự nhiên hơn một chút.

"Duệ, đây là ý gì a? Lẽ nào, mỗi lần tam ca đến Sơn Hào Hải Vị Lâu đều không tốn bạc?"

Ly Dạ nghe Lạc Chỉ Duệ nói xong, tâm trạng nghi hoặc.

"Mỗi lần chúng ta đến đều không thu bạc."

Không đợi Lạc Chỉ Duệ trả lời, Thượng Quan Thu Minh liền khốc khốc nói một câu.

"Cái gì?! Vậy tại sao mỗi lần ta đến đều thu bạc?!"

Ly Dạ giơ chân.

"Bởi vì ung mạo ngươi xấu."

Thượng Quan Thu Minh nhìn Ly Dạ nhảy đến trước mặt hắn, đột nhiên nhớ tới Lạc Chỉ Y, quyết định thử một lần.

"Ha ha hặc hặc ha~!"

Ly Phong, Hoa Tưởng Dung cùng Lạc Chỉ Duệ nhìn Ly Dạ nghiến răng nghiến lợi cùng Thượng Quan Thu Minh mặt không có cảm xúc đều phình bụng cười to. Tại sao đến ngày hôm nay bọn họ mới phát hiện Minh đáng yêu như thế a?!

"Các ngươi cười cái gì a? Có cái gì tốt để cười? Nha, ta biết rồi, các ngươi là thấy bổn công tử đẹp trai tuyệt luân vì lẽ đó tâm sinh đố kỵ đúng hay không? Ha ha, bổn công tử không ngại."

Ly Dạ giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, chỉ là vì sao từ "không ngại" của hắn phát ra từ trong miệng lại nhỏ xíu như vậy~?

Bốn người nghe hắn nói xong liền nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó cùng đi ra ngoài. Ý tứ rất rõ ràng: ngươi rất xấu xí, vẫn là thừa nhận đi!

"Các ngươi... Này! Chờ ta a!"

Ly Dạ vốn định nói thêm gì nữa để cứu vãn lòng tự ái của hắn, thế nhưng thấy bốn người đều đã đi, không ai để ý đến hắn, liền cũng không thể nói, vội vàng đuổi theo.

"Lạc Chỉ Li chết tiệt, chờ ngươi trở về bổn công tử sẽ lại tính sổ với ngươi, dám cho bổn công tử đãi ngộ khác nhau, chỉ lấy bạc của bổn công tử."

"Ngươi không đấu lại Li."

Nghe thấy Ly Dạ nói linh tinh, Lạc Chỉ Duệ quay đầu lại tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói sự thực cho hắn nghe.

"Híc... Hừ! Lạc Gia các ngươi không có một người tốt!"

Ly Dạ tức giận, không sai, hắn không đấu lại Lạc Chỉ Li, bất quá vì cái lông gì lại nói ra như vậy a? Làm tổn thương lòng tự tôn của ta nha!

"Ngươi nên nói rằng "Lạc Gia các ngươi không có một người ta đấu thắng".... Thật xấu."

Thượng Quan Thu Minh khốc khốc sửa lại lời Ly Dạ, sau đó giương mắt nhìn Ly Dạ một chút, nhàn nhạt phun ra hai từ để Ly Dạ phát cuồng, để mọi người cười to.

"Ha ha ha... "

"Thượng Quan Thu Minh!"

Đúng như dự đoán, có người cười, có người phát cuồng a! Là ai cười, là ai phát cuồng, các vị độc giả hẳn là tự biết trong lòng ha!

...

Lạc Chỉ Y ở trong phòng không thể động đậy, nghe được tiếng cười gần xa trong lòng càng ngày càng nén giận. Chết tiệt, hiện tại bản cô nãi nãi tâm tình thật không tốt, các ngươi lại còn cười, khó nghe chết đi được!

Cũng không lâu lắm, quản gia liền mang đến y vật cùng một nha hoàn, nha hoàn kia vào phòng giúp nàng mặc quần áo vào, sau đó quản gia liền đi vào giúp nàng giải khai huyệt đạo.

Lạc Chỉ Y vừa khôi phục tự do liền không ở lại nữa, trực tiếp trở về hoang viên.

Sau khi trở lại phòng, Lạc Chỉ Y lấy ra năm cái ngân châm, ngồi ở trên giường, ở bên người trải lên một cái khăn ấm nho nhỏ.

Hướng về mấy huyệt vị trên người, nhắm mắt lại, mấy giây qua đi, ngân châm dĩ nhiên từ từ bị hút vào trong cơ thể nàng.

Cũng là mấy giây sau, ngân châm lại bị bức ép ra, từng chiếc rơi vào trên khăn ấm mà nàng đã bày sẵn, nhưng trên khăn gấm lại thình lình có thêm bốn cái ngân châm, tổng cộng là chín cái!

Không sai, thêm ra bốn cái kia nguyên lai là do nó nằm ngay trong cơ thể nàng, là nàng dùng để niêm phong nội lực.

Lạc Chỉ Y mở mắt, đem ngân châm cẩn thận thu lại, sau đó xếp bằng ngồi ở trên giường luyện công. Hiện tại, nàng đã có thể khống chế nội lực nguyên bản trong cơ thể này rồi.

Ban đầu nàng cho rằng dựa vào nội lực của thân thể này và bí tịch võ công nàng ghi nhớ kiếp trước liền có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh của thế giới này, nhưng sau khi trải nghiệm qua võ công của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, nàng đã triệt để đánh vỡ ý nghĩ trước kia.

Cao thủ nơi này thực sự quá lợi hại, là nàng đã coi thường thế giới này rồi! Vì lẽ đó, nàng phải gia tăng luyện tập hơn nữa mới được.

Đêm đó, một cái bóng như là bóng ma lách vào hoang viên.

"Tiểu Ca, ngươi không thể biết điều một chút sao?"

Lạc Chỉ Y phát hiện, ở buổi tối như thế này, Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại mặc một bộ bạch y đến đây.

"Bọn họ không phát hiện được ta."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghiêng người dựa vào bên cửa sổ.

"Hừm, hiện tại ngươi có thể mang ta ra ngoài mà không bị người khác phát hiện chứ?"

Ngữ khí Lạc Chỉ Y nghe như hỏi dò, kì thực là khẳng định.

"Hiện ngươi đang nghĩ đi ra ngoài?"

"Hừm, ta cân nhắc dẫn ngươi đến chỗ của Điệp di tìm Thu Nhi, sau đó ngươi sẽ mang các nàng đi. Bất quá cũng không vội, trước tiên ngươi đến thử xem nội lực của ta như thế nào."

Tuấn mi của Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẩy một cái, đi tới, tay dán sát vào phía sau lưng Lạc Chỉ Y, vận lực tìm kiếm trong cơ thể nàng.

"Nội lực rất không tồi."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thu tay về.

"So với ngươi thế nào?"

Lạc Chỉ Y nhìn phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

"Không đủ một phần mười."

"Híc, vậy ngươi còn nói không tồi?!"

"Đừng so với ta."

"Ngươi... Hô!"

Lạc Chỉ Y đã bị Mặc Sĩ Tuyệt Ca đả kích, nhưng ngay lập tức nàng suy nghĩ.

"Võ công của ngươi xếp hàng thứ mấy trên giang hồ?"

"Đệ nhất."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca lạnh nhạt phun ra hai âm tiết.

"Vậy ta... "

"Nội lực ở dưới một trăm, trên một trăm năm mươi."

Ngay lúc Lạc Chỉ Y vẫn chưa hỏi xong thì Mặc Sĩ Tuyệt Ca liền mở miệng đáp.

"Đệt! Kém như thế?!"

Lạc Chỉ Y nghe xong trong lòng giận dữ.

"Nội lực của ngươi không có khả năng tăng nữa."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca bốc lên một câu để Lạc Chỉ Y càng căm tức hơn.

"Cái gì?!"

Lạc Chỉ Y kinh ngạc thốt lên.

"Nội lực của ngươi cũng không phải chính ngươi luyện thành, là có người ở thời điểm ngươi vừa ra đời liền truyền vào bên trong cơ thể ngươi. Trước đây lúc ngươi tám tuổi cũng không tự mình tăng lên, vì lẽ đó hiện tại thân thể của ngươi không thể cho phép chứa nhiều nội lực như vậy."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca kiên nhẫn giải đáp cho Lạc Chỉ Y.

"Mẹ nhà hắn!"

Lạc Chỉ Y xạm mặt lại, còn tưởng rằng lượm được tiện nghi, kết quả cũng thật là một bộ thân thể phế vật a!

"Tựa hồ ngươi thay đổi một chút."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn gương mặt Lạc Chỉ Y lộ vẻ oán giận, khẽ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK