• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray).

***

Quyển 2: Triều Đình.

Ly Phong nhìn thấy dáng vẻ của Y Tiêu Dao cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca, mày nhíu lại, Y Nhi, cư nhiên lại yêu một tên đoạn tay áo...

Lạc Viêm Băng không dấu vết đảo ánh mắt liên tục từ Ly Phong sang Mặc Sĩ Tuyệt Ca rồi quay ngược lại. Aizz~, con đường sau này, còn rất dài a~

"Khụ~, ta đã biết, vậy ta không nhìn ngươi nữa, hãy nói chuyện của Hoả Phượng cô nương đi." Ly Mộ quay đầu sang chỗ khác, aizz, nhìn thấy hai đại nam nhân làm như vậy, thật đúng là có chút không quen.

Lạc Chỉ Duệ nghe Ly Mộ vừa nói như vậy, ánh mắt hơi kinh ngạc, Mộ có vẻ rất dễ nói chuyện nha~.

"Tiêu Dao, không phải ngươi nói muốn biết chuyện của Hoả Phượng cô nương thì hãy hỏi ngươi hay sao? Ha ha~, hiện tại vi huynh rất muốn biết a." Lạc Chỉ Duệ vẫn ôn nhuận như trước, nhưng bên trong đôi con ngươi lại có thêm một phần sắc bén. Bắt đầu từ khi hắn mở miệng thì vẫn luôn đặt đề tài ở chỗ Hỏa Phượng.

Y Tiêu Dao ưu nhã rời khỏi lồng ngực của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, nghênh tiếp sự sắc bén bên trong ôn nhuận của Lạc Chỉ Duệ.

"Không biết đại ca muốn biết điều gì?" Hôm nay nếu đã trốn không thoát, vậy chỉ có thể thẳng mặt ứng đối mà thôi.

"Thanh âm của Hoả Phượng cô nương rất dễ nghe~", Lạc Chỉ Duệ nói được một nửa, sau đó dừng lại một chút, nhìn về phía Ly Phong, rồi tiếp tục mở miệng: "Giống thanh âm của tam muội như đúc nha~."

Ly Phong nghe được lời nói của Lạc Chỉ Duệ liền như bị sét đánh, cả người chấn động, hoảng hốt vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Lạc Chỉ Duệ, đôi mắt hoa đào thẳng tắp nhìn về phía hắn: "Duệ, Hỏa Phượng là sao? Giống với thanh âm của Y Nhi là sao? Có ý gì?" Ý của Duệ là, Hỏa Phượng trong miệng hắn, chính là Y Nhi?

"Phong, ngươi đừng vội, việc này còn phải hỏi Tiêu Dao mới được." Aizz~, biết cảm tình của Phong đối với tam muội, nhưng phải truy hỏi Y Tiêu Dao rõ ràng a.

"Ha ha~, Hỏa Phượng tất nhiên không phải là Lạc Chỉ Y, Phong vương gia đừng suy nghĩ lung tung nữa." A, Lạc Chỉ Duệ, không hổ là quốc sư nha~.

Ly Phong bắt lấy cánh tay đang nhẹ nhàng lay động chiết phiến của Y Tiêu Dao: "Để ta gặp nàng một chút... Để ta gặp nàng một chút, ta nhất định có thể nhận ra nàng có phải là Y Nhi hay không."

"Ha ha, nếu để Vương gia gặp Phượng nhi, vậy kết quả mà Vương gia đưa ra liệu có thể khiến cho các vị đang ngồi ở đây tin phục không? Nếu có thể tin, vậy Tiêu Dao tất nhiên sẽ cho ngươi gặp Phượng nhi. Còn nếu không thể tin, vậy thì thứ cho Tiêu Dao khó lòng tòng mệnh. Phượng nhi là bảo bối của Tiêu Dao, Tiêu Dao tất nhiên không thể dễ dàng để cho mỗi một chư vị đang ngồi ở đây đều đi xác nhận được."

"Tất nhiên có thể tin phục, Y Nhi là thê tử của ta." Ly Phong nhanh chóng tiếp lời Y Tiêu Dao.

Ánh mắt Lạc Viêm Băng đầy u buồn, aizz~, bây giờ trừ bỏ việc thở dài thì hắn cũng không còn cách nào khác.

"Ha ha~, Vương gia đừng gấp gáp như vậy~!" Y Tiêu Dao không dấu vết thoát khỏi bàn tay của Ly Phong, sau đó nói với các công tử tuyệt mỹ vẫn luôn bảo trì trầm mặc gần đó: "Chư vị, có thật không?"

"Chúng ta tin." Ly Mộ nói ra lập trường của bọn họ. Phong yêu Lạc Chỉ Y (Tam muội) như vậy, chắc chắn hắn sẽ không thể không nhận ra.

"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy hiện tại Tiêu Dao liền mang Vương gia đi gặp Phượng nhi." Y Tiêu Dao nói xong liền chuyển hướng sang Lạc Viêm Băng: "Cha, hì hì, người hãy bảo phòng bếp nấu vài món ăn ngon, con sẽ quay trở lại ngay."

"Ha ha~, được, được!" Lạc Viêm Băng liên tục đáp, sau đó liền bỏ lại mọi người đi về phía phòng bếp, chuẩn bị phân phó làm vài món ngon. Ha ha~, đứa nhỏ này, bắt đầu có biến hóa rồi a.

"Ừm, Tuyệt Ca, chúng ta đi, nga... Đúng rồi, Vương gia, cố gắng đuổi kịp nha~!" Khi Y Tiêu Dao nói chuyện thì đồng thời cũng dời thân đến bên tay phải của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

Mọi người nghi hoặc nhìn hành động của Y Tiêu Dao, không phải "hắn" nói muốn đi ngay hay sao? Tại sao còn phải đi vòng qua bên tay phải của Mặc Sĩ Tuyệt Ca chứ?

Nghi hoặc cũng chỉ là trong chớp mắt. Không hỏi rõ ràng? Ách, bởi vì Mặc Sĩ Tuyệt Ca đã thuận tay vòng lên eo của người nào đó, lắc mình rời đi.

Ly Phong lập tức phản ứng kịp, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào hướng mà ba người rời khỏi. Thì ra, thiên hạ đệ nhất cao thủ còn có thể sử dụng như vậy a~! Không thể không nói, Y Tiêu Dao này thật đúng là rất hiểu cách ép khô tác dụng của người khác...

Y Tiêu Dao bị cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Mặc Sĩ Tuyệt Ca vững vàng nắm lấy phi trên không. Ánh mắt vô tình hay cố ý luôn bay về hướng của một thân ảnh màu đỏ đang cố gắng đi theo phía sau bọn họ, tựa hồ hắn vẫn chưa thay đổi bộ xiêm y kia lần nào...

"Có cần tăng thêm tốc độ hay không?" Tiếng nói thanh lãnh của Mặc Sĩ Tuyệt Ca chậm rãi truyền vào trong tai Y Tiêu Dao. Hắn tự nhiên cũng phát hiện được động tác của nàng.

"Không cần, như vậy là được rồi." Thân ảnh đỏ tươi kia dường như đã tận lực, nếu lại tăng tốc, chỉ sợ hắn không thể theo kịp...

"Ừ~" Mạc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ điệu tán đi theo làn gió, khó lòng bắt được dấu vết. Kỳ thật, nàng đối với Ly Phong... Là có chút để ý đi~! Nhưng nàng lại không hiểu yêu là gì mà thôi...

Mặc Sĩ Tuyệt Ca ôm Y Tiêu Dao chặt thêm một chút, cho dù sau này nàng yêu người khác, vô tình với hắn, vậy thì hắn cũng phải bảo hộ ở bên người nàng, mặc cho... Tâm... Sẽ rất đau...

Bên trong căn phòng tao nhã tuyệt trần, Y Tiêu Dao nghiêng người dựa vào tường, lạnh nhạt nhìn Ly Phong đang thở hồng hộc, chán chết đùa giỡn chiết phiến trong tay.

"Hô~, Y... Hỏa Phượng đâu? Hô~" Lồng ngực Ly Phong hơi phập phồng. Ha ha~, không hổ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, khinh công lại trác tuyệt như thế.

"Ha ha~, Vương gia đừng nóng vội ~! Ngươi cần trả lời mấy vấn đề của Tiêu Dao trước, sau đó Tiêu Dao tất nhiên sẽ để ngươi gặp Hỏa Phượng."

"Vấn đề gì?"

"Ba~" Y Tiêu Dao gấp chiết phiến lại, đứng thẳng người nghiêm túc nói: "Vì sao lại cố chấp muốn biết Hỏa Phượng có phải là Lạc Chỉ Y hay không?" Ngữ điệu của nàng lãnh tuyệt, vẻ mặt băng giá, thời khắc này Y Tiêu Dao đã mất đi vẻ tà tứ thường ngày khi ở trước mặt mọi người.

Ly Phong thẳng tắp nhìn vào đôi tinh mâu của Y Tiêu Dao, thần sắc kiên định nói: "Y Nhi là thê tử của ta, là người mà ta yêu nhất, cho dù nàng không yêu ta thì ta cũng muốn biết nàng có còn sống hay không, muốn biết nàng có hạnh phúc hay không."

Ly Phong si ngốc nhìn vào đôi con ngươi tuyệt mỹ của Y Tiêu Dao. Đôi mắt này, giống y hệt với Y Nhi a! Ha ha~, ông trời tại sao lại tàn nhẫn với hắn như vậy?! Y Tiêu Dao không chỉ có được đôi mắt xinh đẹp như Y Nhi, mà còn chiếm được tình yêu của nàng~! Mà chính hắn thì sao?! Chỉ có một hoang viên đầy cây cỏ kia, nhìn vật nhớ người...

Y Tiêu Dao đột nhiên sửng sốt, bị ôn nhu vô cùng vô tận trong đôi mắt đào hoa mỹ lệ kia làm cho rung động dữ dội.

Hoàn hồn trong nháy mắt, nàng chuyển tầm nhìn sang một bên khác, quyết không nhìn hắn nữa: "Nếu thân phận của nàng không thể bại lộ, bảo ngươi che chở nàng khỏi ánh mắt của người trong thiên hạ thì sao~?"

Ly Phong vừa nghe Y Tiêu Dao nói vậy liền kích động, đột nhiên vươn tay nắm lấy hai vai của Y Tiêu Dao: "Ý của ngươi... Hỏa Phượng, chính là Y Nhi? Thật không? Thật không?!" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong suốt nhìn Y Tiêu Dao chằm chằm.

"Thỉnh Vương gia trả lời vấn đề mà Tiêu Dao vừa hỏi." Y Tiêu Dao không cho Ly Phong đáp án, cũng không nhìn thẳng vào mắt hắn. Chẳng biết tại sao, khi nhìn đến sự ôn nhu bên trong đó, nàng sẽ cảm thấy mắt mình hơi ngứa, cảm giác giống như ngày ấy lúc hắn rơi lệ chạm vào mắt nàng, có chút ngứa, ngứa đến trong lòng...

"Ha ha~, che chở! Ha ha ha~, đương nhiên là che chở rồi!" Ly Phong cười đến có chút ngẩn người. Y Nhi không chết~! Hắn vẫn còn có thể nhìn thấy một Y Nhi tràn đầy sự sống!

"Hô~, Vương gia." Y Tiêu Dao thở nhẹ ra một hơi, sau đó dùng thanh âm chân chính gọi Ly Phong.

Thân hình Ly Phong đột nhiên ngẩn ra, thẳng tắp nhìn Y Tiêu Dao chằm chằm: "Ngươi~... Ngươi~... Ngươi~..." Thử vài lần, nhưng thanh âm càng run dữ dội hơn, không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Đúng vậy. Ta là Hỏa Phượng. Cũng là... Lạc Chỉ Y." Ngữ điệu vững vàng bình tĩnh, cùng với chất giọng run rẩy của Ly Phong hình thành hai phe đối lập...

Giờ phút này, cả người Ly Phong cũng bắt đầu run rẩy, sau đó, hắn mạnh ôm lấy Y Tiêu Dao, vùi đầu vào cổ của nàng, hít sâu một hơi. Hương thơm thanh nhã độc đáo xông vào trong mũi hắn...

Hai mắt Ly Phong khép hờ, tham lam cướp lấy hương thơm trên người nàng, hút vào trong phế phổi. Đây, là hương vị của Y Nhi.

[Editor: Như hít cỏ vậy anh =)))) Tui nghi ảnh ghiền mùi mà không phải ghiền nữ chính, lý do ảnh tìm nữ chính chỉ để hỏi hương liệu bỏ sỉ nhiêu một ký mà thôi ∑(゜□゜;]

"Là Y Nhi, là Y Nhi, là hương vị của Y Nhi... Là Y Nhi... Y Nhi~ Y Nhi..." Hắn chặt chẽ siết hai vòng tay lại, tựa hồ nếu hắn buông ra một chút thì thiên hạ trong ngực sẽ không thấy đâu nữa~

Y Tiêu Dao khẽ nhăn mày, vốn định tránh ra khỏi lồng ngực của hắn, nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại không đành lòng...

Tùy ý để hắn ôm một lúc lâu, "Vương gia, buông."

Ly Phong nghe được ngữ khí lạnh nhạt của Y Tiêu Dao liền buông tay. Nhưng dù vậy thì ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi người nàng một chút nào...

"Y Nhi~" Ngữ điệu mềm mại, nhẹ tựa lông hồng.

"Chớ gọi ta như vậy." Y Tiêu Dao cố ý bỏ qua cảm giác "giọt nước rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng" trong lòng, ngữ khí vẫn bảo trì sự lạnh nhạt nhất quán.

Trong đôi mắt Ly Phong là ôn nhu tràn ngập, "Được~."

"Bây giờ ta là Y Tiêu Dao, không thể để người khác biết ta là Lạc Chỉ Y."

"Ừ~." Y Nhi, mặc kệ nàng nói cái gì, làm điều gì, chỉ cần nàng vui là được...

"Sao ngươi không hỏi ta tại sao lại cải tử hoàn sinh, tại sao dung mạo của ta lại trở nên như thế này."

"Ha ha~, Y... Tiêu Dao còn sống khoẻ mạnh, ha ha, đây mới là điều quan trọng nhất, đối với những thứ khác, ta đều không quan tâm~" Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Ly Phong cứng ngắc trong nháy mắt.

Tại sao lại cải tử hoàn sinh~? Tất nhiên là vì tránh né ta a~, Y Nhi, ta biết nàng chán ghét ta, nhưng ta không thể nào khống chế trái tim của mình được a~

Y Tiêu Dao thu ánh mắt của hắn vào trong lòng, nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Ta "chết đi", có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì ta đã bị một người mà ta không biết tính kế, cho nên ta mới muốn rời khỏi sự khống chế của ngươi." A~, bây giờ trông nàng thật buồn cười, cư nhiên khi nhìn đến sự đau thương hiện lên trong mắt hắn thì sẽ có chút khó chịu, không ngờ lại mở miệng giải thích với hắn...

Ly Phong đột nhiên khẩn trương, "Tính kế? Là ai?"

Y Tiêu Dao cho hắn một cái liếc mắt: "Không phải ta đã nói không biết sao?"

Ly Phong lại dang tay ra ôm Y Tiêu Dao vào trong lồng ngực, vững vàng chặt chẽ: "Ta sẽ bảo vệ nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, có ta ở đây, ai cũng không thể thương tổn nàng..."

Trong lòng Y Tiêu Dao lại run lên, nhưng điều đó vẫn bị nàng bỏ qua: "Ta không cần sống dưới cánh chim của người nào cả, ta vẫn có thể sống thật tốt nhờ vào lực lượng của chính ta." Trong ngữ điệu vẫn lạnh nhạt như trước.

Ly Phong vừa nghe nàng nói như vậy, giống như thấy được bộ dạng một mình nàng vừa nhịn đau lại vừa im lặng chịu đựng. Càng ôm chặt thân thể của nàng hơn, "Không phải nàng đã từng nói, bảo ta hầu hạ ở bên cạnh nàng hay sao?"

Y Tiêu Dao trầm mặc trong chớp mắt, "Ngươi có thể không xem ta trở thành Lạc Chỉ Y hay không? Có thể giả vờ như Lạc Chỉ Y đã không còn tồn tại hay không?"

"Có thể! Ta có thể! Chỉ cần để ta ở bên cạnh nàng, chuyện gì ta cũng đều có thể đồng ý!"

"Ly Phong." Y Tiêu Dao tránh ra khỏi ngực hắn, "Ta... Sẽ không yêu ngươi." Cho nên, chớ đem tâm của ngươi đặt trên người ta...

Thời khắc này, Y Tiêu Dao vẫn không phát hiện ra, nàng đã không giống như trước kia nữa...

Ly Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tuyệt luân của Y Tiêu Dao, lại đưa cánh tay ra, chạm nhẹ lên mặt nàng, "Không sao cả, nàng không yêu ta, thật sự cũng không sao cả, vậy hãy xem ta như ca ca, có được hay không?" Ngữ điệu của hắn vẫn không có gì đặc biệt, nhưng chỉ có hắn tự mình biết, lúc nói ra hai chữ "ca ca", tim của hắn, đang rỉ máu a...

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK