• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray)

***

Quyển 2: Triều Đình.

Chương 54.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thận trọng mở cửa phòng, tận lực không phát ra một chút tiếng vang, sau khi ra cửa lại cẩn thận khép lại.

Nhìn mấy gia đinh đang dời một đống đồ đến đây, thấp giọng nói: "Các ngươi làm gì vậy?"

"Đại công tử bảo chúng tôi mang hành lý của Phong Vương gia đến." Gia đinh cầm đầu cung kính nói.

Phong vương gia? Ly Phong?

"Ừ, để ở phía dưới cái cây kia đi, nhẹ nhàng một chút, đừng gây ra tiếng động." Mặc Sĩ Tuyệt Ca chỉ đại một cây đại thụ, nhẹ giọng nói.

"Này... " Trên mặt gia đinh cầm đầu lộ vẻ khó xử. Ném hành lý của Vương gia dưới tàng cây? Làm sao bọn họ dám a?!

"Mau." Sắc mặt của Mặc Sĩ Tuyệt Ca phát lạnh.

"... Dạ" Gia đinh kia run rẩy nói. Hiển nhiên đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca hù dọa, xách hành lý lên đi về phía cây đại thụ.

"Nhẹ chút, đừng làm ồn." Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại phân phó.

"Dạ~." Bọn gia đinh thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía đại thụ. Ô ô~, nếu khi Vương gia trở về mà biết bọn họ ném hành lý của hắn dưới tàng cây, không chừng sẽ phạt bọn họ thật nặng a~!

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thản nhiên liếc mắt nhìn khuôn mặt bi thảm của mấy gia đinh một cái, sau đó lắc mình biến mất.

Ước chừng một chung trà trôi qua, Mặc Sĩ Tuyệt Ca tay bưng một chậu nước trong, chậm rãi đi đến phòng của Y Tiêu Dao, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Y Tiêu Dao đã đứng dậy từ lâu.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca đặt chậu nước xuống, cất bước đến trước người Y Tiêu Dao: "Chủ nhân, hôm qua tiểu Ca rất ngoan, hôm nay cũng sẽ ngoan như vậy." Thanh âm của hắn êm dịu nhàn nhã, cùng với bộ dáng không được tự nhiên trước kia khác nhau quá nhiều.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong, lại ném hai cái liếc mắt về phía Y Tiêu Dao, sau đó xoay người đi đến bên chậu nước, cầm khăn cẩm lên, ngâm ở trong nước, lấy ra, vắt kỹ, đi đến trước người nàng, nhét khăn cẩm nhét vào trong tay nàng: "Nàng rửa mặt chải đầu một chút trước, ta chờ ở bên ngoài." Dứt lời, cũng không chờ Y Tiêu Dao phản ứng lại liền ra khỏi phòng.

Y Tiêu Dao thấy một loạt động tác liên tiếp có thứ tự của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, hiển nhiên có chút không quen, nhìn nhìn khăn cẩm trong tay, đầu mi nhíu nhẹ, thấp giọng thì thào: "Bệnh thần kinh, mới sáng sớm đã phát bệnh gì đây?"

Bất quá, nếu hắn thích làm "nha hoàn" thì nàng để hắn làm là được, chính nàng còn vui mừng vì được thanh nhàn nữa là. Nhún nhún vai, lấy khăn cẩm đã được vắt kỹ lau mặt, bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Thời khắc này, Y Tiêu Dao tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chính bởi vì sự "nhàn hạ" hôm nay sẽ khiến ngày sau nàng chậm rãi sinh ra cảm xúc không muốn xa rời đối với Mặc Sĩ Tuyệt Ca, thế nên sau khi mất đi hắn, nàng mới giam chính mình vào bên trong bàng hoàng không thể tự kìm chế. Đương nhiên, đó đều là sau này.

Một nén nhang (nửa tiếng) trôi qua, Y Tiêu Dao rửa mặt chải đầu xong liền mở cửa phòng bước ra ngoài.

Ánh mặt trời nhu hoà chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, dung nhan vốn tuyệt mỹ lại càng thêm không gì sánh bằng.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn thấy cảnh đẹp như thế, hô hấp đình trệ trong chớp mắt.

Y Tiêu Dao liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca một cái, lạnh nhạt mở miệng: "Đi thôi, đến Tuyệt Hương Các." Nói xong liền lập tức cất bước.

"Từ từ!" Mặc Sĩ Tuyệt Ca lấy lại tinh thần, kéo Y Tiêu Dao vừa mới đi trở về: "Đến tiền thính ăn điểm tâm trước. Ta đã đến Tuyệt Hương Các rồi, cũng nói với Hồng di là lát nữa nàng mới đến." Nữ nhân này, luôn luôn không ăn điểm tâm. Càng làm người ta không bớt lo chính là, có đôi khi quá bận rộn, nàng sẽ tiết kiệm thời gian bằng cách không ăn cả ba bữa.

Y Tiêu Dao giương mắt, ánh mắt dừng ở trên tuấn nhan của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, "Ngươi đi khi nào? Vì sao phải làm như vậy?" Tại sao phải làm mấy chyện này nọ như thế a? Không cần thiết, không phải sao?

"Ha ha~, ta nhân lúc nàng rửa mặt vừa rồi mà đi. Về phần vì sao làm như vậy~, ha ha~, về sau ta còn phải làm Phó thành chủ của nàng không phải sao? Nếu không đối tốt với nàng một chút, vạn nhất nàng nói ta không biết tôn kính nàng, bãi chức của ta, vậy ta đây không phải sẽ rất bi thảm sao?"

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác: Bổn nữ nhân này, nếu không phải để nàng ngoan ngoãn ăn cơm, khiến cho người ta bớt lo thì ta còn phải dùng tới chiêu này sao?

Y Tiêu Dao nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Kinh Nam Thành đối với hắn thật sự có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Bằng không, lấy sự kiêu ngạo của hắn, chắc chắn sẽ không vì cái chức Phó thành chủ kia mà làm được tới trình độ này.

"Khụ~, vậy đi ăn điểm tâm trước đi!" Y Tiêu Dao ho nhẹ hai tiếng nói. Sau đó cất bước, đi về phía nhà ăn.

Khoé miệng Mặc Sĩ Tuyệt Ca treo lên một nụ cười nhạt, theo sát phía sau.

Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người lập tức đến Tuyệt Hương Các.

Tại Tuyệt Hương Các, khi Hồng di được Mặc Sĩ Tuyệt Ca thông báo thì liền bắt đầu tập trung mọi người đến đại sảnh, chờ Y Tiêu Dao tới.

Hồng di đứng chờ ở ngoài cửa Tuyệt Hương Các, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Ha ha, hôm nay nàng sẽ giao Tuyệt Hương Các cho công tử, công tử chính là chủ nhân của Hồng di nàng, ha ha, không nghĩ tới, công tử chẳng những có được tín vật của Lạc gia nhị công tử, mà còn có thể đối xử với Hoàng Thượng như vậy, thân phận tất nhiên không đơn giản, Tuyệt Hương Các nằm trong tay "hắn", ngày danh vang tứ quốc sẽ nhanh thôi.

Sau khi Y Tiêu Dao đến, Hồng di liền đưa nàng lên lầu hai.

Y Tiêu Dao đứng trên lầu hai, Mặc Sĩ Tuyệt Ca cùng Hồng di một trái một phải đứng ở bên cạnh nàng, đôi tinh mâu quét qua các vị mỹ nhân đứng dưới đại sảnh một lần. Ừ, không tồi, không hổ là thanh lâu lớn nhất kinh thành, dung mạo của những cô gái này đều thuộc hàng trung thượng, trong đó còn có mấy người hoàn toàn có thể nói là dung mạo thượng thừa. Nhưng về phần ăn mặc lại không có gì đặc biệt.

Nếu trải qua bàn tay đào tạo của nàng, bọn họ tuyệt đối là tiền đồ vô lượng a!

Vẻ mặt của chúng nữ lầu dưới đều không đồng nhất. Có thẹn thùng, có ái mộ, có quăng mị nhãn, cũng có giả vờ lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại không ngừng bay đến chỗ Y Tiêu Dao và Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

Hồng di nhìn thấy chúng nữ như thế liền chấm dứt sự hỗn loạn đó, "Khụ~, đều đứng ngay ngắn cho ta! Về sau, Tiêu Dao công tử chính là chủ nhân của Tuyệt Hương Các." Hồng di tuyên bố với mọi người, cũng là nói với Y Tiêu Dao, hiện tại liền giao Tuyệt Hương Các cho "hắn".

Y Tiêu Dao vừa nghe, trong lòng hiểu rõ, Hồng di này đại khái là bởi vì hôm qua nhìn thấy nàng đối đãi với Ly Mộ như vậy, cho là nàng có thế lực cường đại~, đáng tiếc a, hiện giờ nàng vẫn chỉ là một con cọp giấy mà thôi.

Ha ha~, bất quá, lá gan của Hồng di này cũng thật lớn, tốt lắm, rất hợp với khẩu vị của nàng nha~!

Chúng nữ lầu dưới vừa nghe thấy lời này của Hồng di, cũng không còn tâm tư xem mỹ công tử, trong nháy mắt liền bạo nổ, sinh kế trọng yếu hơn a!

"A~! Hồng di, làm sao người có thể bán Tuyệt Hương Các a? Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, nếu không có Tuyệt Hương Các, chúng tôi phải đi đâu a~!?"

"Đúng, đúng, Hồng di, nếu không có Tuyệt Hương Các, chúng tôi sẽ không có đất dung thân nha~!"

...

"Ha ha~, các mỹ nhân, an tĩnh một chút, Tuyệt Hương Các ở trong tay Tiêu Dao thì vẫn là Tuyệt Hương Các. Người của Tuyệt Hương Các, Tiêu Dao một người cũng sẽ không đuổi." Trong thanh âm của Y Tiêu Dao tăng thêm chút nội lực, làm cho không gian dù ồn ào thì vẫn nghe thấy lời của nàng.

Mọi người đang nhốn nháo nghe Y Tiêu Dao nói vậy liền nhanh chóng an tĩnh lại, ánh mắt tụ tập ở trên người nàng.

"Mọi người yên tâm, các ngươi vẫn có thể tiếp tục ở lại Tuyệt Hương Các. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải tiếp nhận sự huấn luyện của Tiêu Dao." Đang lúc mọi người soi mói nhìn kỹ, Y Tiêu Dao lại nói tiếp.

"Huấn luyện~? Là huấn luyện gì a~?" Có người cẩn thận hỏi.

"Mọi người đều biết, Tuyệt Hương Các mặc dù là nơi phong nguyệt lớn nhất kinh thành, nhưng vẫn không thể siêu việt những thanh lâu khác, có hơn chỉ là một chữ "lớn" mà thôi."

Mọi người nghe Y Tiêu Dao nói xong liền trầm mặc.

Nhìn mọi người, Y Tiêu Dao tiếp tục mở miệng: "Việc Tiêu Dao phải làm hiện tại chính là khiến cho Tuyệt Hương Các trở nên độc nhất vô nhị, khiến cho Tuyệt Hương Các vang danh tứ quốc. Cho nên, các ngươi phải tiến hành huấn luyện. Về phần nội dung huấn luyện, Hồng di sẽ giải thích với các ngươi. Ách, đúng rồi, nếu có ai không muốn huấn luyện, tự nguyện rời đi thì cứ nói với Hồng di, Tiêu Dao chắc chắn sẽ không ràng buộc mà thả người, hơn nữa còn tặng thêm năm nghìn lượng bạc trắng."

Y Tiêu Dao dứt lời, xoay người sang nói với Hồng di: "Hồng di, đi theo ta."

Nói xong liền mang theo Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi đến căn phòng dành riêng cho nàng.

Hồng di nhanh chóng nối gót đuổi kịp.

Y Tiêu Dao vừa vào cửa liền đi thẳng tới trước án thư, ngồi xuống.

Ngay sau khi Y Tiêu Dao ngồi xuống thì Mặc Sĩ Tuyệt Ca liền giành trước thay nàng mài mực.

Y Tiêu Dao nhướng mi nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, cười tà nói: "Ha ha~, tiểu Ca, bản công tử phát hiện, nếu như ngươi là một nha hoàn, vậy khẳng định sẽ rất được chủ tử thương yêu nha~." Một đại nam nhân, tâm tư lại tinh tế như vậy.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa nghe lời này của Y Tiêu Dao, động tác mài mực chậm lại trong chớp mắt, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Hắn hơi ủy khuất nói: "Nga~? Chẳng lẽ hiện tại ta không được chủ nhân yêu thương, chỉ bởi vì ta là nam nhân sao~?"

Y Tiêu Dao nhìn tuấn nhan giả vờ ủy khuất của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, khóe miệng co rút, sau đó cúi đầu, chuyển bút vẽ trên giấy Tuyên Thành, không để ý tới hắn nữa. Một sát thủ, cư nhiên lại làm ra dáng vẻ kia, thật đúng là làm cho người ta không được tự nhiên...

Y Tiêu Dao cúi đầu, tự nhiên không phát hiện được, ngay tại khi nàng cúi xuống, trong đôi con ngươi xinh đẹp của Mặc Sĩ Tuyệt Ca tràn đầy ôn nhu cùng cưng chìu.

Ha ha~, hôm nay nàng thật sự đang thay đổi a, nếu là trước kia, với hành vi như thế của mình thì đã sớm bị nàng thưởng cho hai châm đi~!

Hồng di thu động tác của hai người vào trong mắt, trong lòng thầm nghĩ: Aizz~! Đáng tiếc cho hai vị mỹ công tử phong hoa tuyệt đại lại là đoạn tay áo. Hắc hắc, vị công tử lạnh lùng kia hẳn là đã yêu chủ nhân sâu đậm, chậc chậc~, ánh mắt nhu hòa lại khắc sâu tình ái như vậy thì rất hiếm có nha. Nhưng chủ nhân tựa hồ không có chút cảm tình nào a...

Hơn nửa canh giờ (một tiếng) qua đi, Y Tiêu Dao rốt cục cũng thu bút.

"Hồng di."

"Ách, a~? Chủ nhân." Linh hồn không biết đã đi vào cõi thần tiên nào của Hồng di bị tiếng hô Y Tiêu Dao gọi trở về.

"Ừ~, tới đây một chút." Y Tiêu Dao không dấu vết nhíu nhíu mày, Hồng di này hình như rất thích đi vào cõi thần tiên a~.

"Dạ, chủ nhân." Hồng di rất nhanh đã đi đến bên cạnh Y Tiêu Dao.

"Ngươi đến xem đi, đây là sơ đồ phác thảo về việc tiến hành sửa chữa đại sảnh, ngươi có thể tìm người chỉnh đại sảnh thành như vậy hay không?" Y Tiêu Dao giơ bức tranh lên nói với Hồng di. Ha ha, sân khấu chữ T ở hiện đại a~

Hồng di nhìn về phía bức tranh trong tay Y Tiêu Dao, ngốc lăng, ngốc lăng, lại ngốc lăng...

Y Tiêu Dao thấy khuôn mặt ngơ ngác của Hồng di, trong lòng có chút buồn cười, ha ha, đúng vậy, nàng bày ra một sân khấu bình thường ở hiện đại, nhưng ở cổ đại thì có chút kinh thế hãi tục a!

"Hồng di, thế nào rồi?"

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK