• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngày sau, tại hoang viên.

"Tiểu thư, ngươi nói hôm nay quản gia sẽ đến sao?"

Thu Nhi đứng ở cửa hoang viên, rướn cổ lên hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.

Từ năm ngày trước, mỗi ngày quản gia đều đến hoang viên báo danh. Mỗi buổi sáng còn mang đến khoảng hai mươi nha hoàn cùng điểm tâm mỹ vị trong hoàng cung mời tiểu thư nhận lấy, kết quả... Ha ha ha, đương nhiên là điểm tâm ở lại, người thì đi!

Mỗi buổi trưa thì mang đến ngọ thiện phong phú đồng thời mời tiểu thư vào ở Chủ Các, kết quả... Ngọ thiện ở lại, ách, quản gia cũng ở lại, bất quá là ở lại trồng cỏ hoặc nhổ cỏ.

Đại gia hỏi trồng cỏ là có ý gì?

Ha ha, đương nhiên là tiểu thư nói hoang viên này không có cỏ nhìn rất không quen, vì lẽ đó tâm tình không tốt, quản gia không biết từ nơi nào đem đến một đống cỏ lớn, gieo trồng ở hoang viên.

Hả? Đại gia không hiểu nhổ cỏ là có ý gì?

Ha ha ha, đương nhiên là buổi trưa ngày tiếp theo quản gia lại mang ngọ thiện đến đồng thời mời tiểu thư vào ở Chủ Các! Bất quá, sau khi nhận lấy ngọ thiện, tiểu thư nói nhìn nhiều cỏ như vậy, tâm tình cũng không cao hứng, thế là quản gia lại nhổ cỏ đi.

Ha ha, sau đó, năm ngày qua, quản gia ngày thứ nhất trồng cỏ, ngày tiếp theo nhổ cỏ. Mỗi buổi tối, quản gia mang bữa tối đến cùng một ít đồ trang sức trân quý, lần này, bữa tối cùng đồ trang sức lưu lại, quản gia thì bị đuổi đi.

A? Đại gia còn hỏi tại sao lưu lại đồ trang sức?

Đương nhiên là tiểu thư nói có thể bán lấy tiền a!

"Thu nhi, thương thế của ngươi còn chưa có khỏi hẳn, nên trở lại giường nằm."

Lạc Chỉ Y lười biếng ngồi ở trên băng đá trong vườn, nhìn ở cửa hoang viên nói với Thu Nhi.

"Tiểu thư, Thu Nhi đã tốt hơn rất nhiều, đã không sao rồi!"

Thu Nhi làm bộ dáng hòn vọng phu, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm ở bên ngoài, quản gia a, ngàn vạn lần ngươi nên tới a!

"Thu... Thu Nhi! Ngươi... Ngươi... Không phải ngươi yêu thích quản gia chứ?! Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Hắn so với cha ngươi còn già hơn!"

Lạc Chỉ Y nhìn dáng vẻ tương tự hòn vọng phu của Thu Nhi, trong đầu oanh vang, từ trên băng đá nhảy lên.

Thu Nhi tuyệt đối không thể có loại ham muốn này.

"A! Tiểu thư! Ngươi đang nói cái gì?! Sao có thể có chuyện đó!"

Thu Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói, lập tức quay người lại, hướng về Lạc Chỉ Y kêu to.

Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ đã bị tức giận đến đỏ chót.

"Thu... Thu... Thu... Thu nhi! Ngoan! Nghe lời của ta! Ngàn vạn lần không thể có loại sở thích cổ quái này, ngươi suy nghĩ một chút, quản gia đã già như vậy rồi, lại xấu như vậy..."

Lạc Chỉ Y nhìn gương mặt đỏ bừng của Thu Nhi, trong lòng hồi hộp nhảy một cái, trời ạ! Thu Nhi thật sự thích ông lão gần đất xa trời kia rồi!

Lạc Chỉ Y vọt tới bên người Thu Nhi, nắm lấy vai nàng, vội vàng nói.

"Tiểu thư, quản gia không xấu, rất đẹp."

Sau khi Lạc Chỉ Y nói quản gia xấu thì Thu Nhi liền đánh gãy lời của Lạc Chỉ Y. Tại sao tiểu thư lại nói quản gia như vậy a, quản gia tuy rằng rất già, thế nhưng tính tình vẫn là rất tốt, hơn nữa quản gia còn muốn giúp vương gia đánh động tiểu thư, tuyệt đối không thể để cho hình tượng quản gia ở trong lòng tiểu thư kém như vậy, từ đó ảnh hưởng đến hình tượng của vương gia.

"Thu Nhi! Quản gia là xấu tuyệt đối, ngươi nhìn một chút, Ly Phong thật đẹp a! Còn có, Hoa Tưởng Dung mỹ mạo, Ly Dạ anh tuấn, Thượng Quan Thu Minh mặc dù là gương mặt băng sơn thế nhưng cũng rất tiêu sái! Đúng rồi, còn có Lạc Chỉ Duệ cũng một mỹ nam a! A! Dung mạo hoàng đế cũng rất tuấn dật mà! Còn nữa còn nữa! Tiểu Ca cũng đẹp quá chừng! Ngươi muốn ai? Bổn tiểu thư liền đi bắt hắn về làm ấm giường cho ngươi? Hoặc là toàn bộ đều trói đến cho ngươi, chịu không?"

Lạc Chỉ Y thao thao bất tuyệt vì Thu Nhi, giới thiệu tất cả mỹ nam mà mình nhận thức.

Nơi nào đó trên một cây đại thụ, Ly Phong, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ điều tức nhắm mắt, trên mặt mỗi người đều là một mảnh đen.

Trong một nén nhang, sắc mặt của bọn họ có thể nói là thiên biến vạn hóa a! Khi nghe thấy Lạc Chỉ Y ngộ nhận Thu Nhi yêu thích quản gia thì là bọn họ cười vui vẻ, khi nghe thấy Lạc Chỉ Y nói bọn họ đẹp trai thì đắc ý, khi nghe thấy Lạc Chỉ Y nói muốn bắt mỗi người làm ấm giường cho Thu Nhi thì giận tái đi, khi nghe thấy Lạc Chỉ Y nói toàn bộ trói lại thì mặt mọi người đều đen.

Nữ nhân này, đúng là dám nói, hay cũng thật sự dám làm. Năm ngày qua, bọn họ cùng quản gia đến hoang viên báo danh như thế, mỗi ngày đến trên cây to này "hóng gió".

Còn nhớ thời điểm buổi sáng ngày thứ nhất, bọn họ che dấu khí tức, rất hứng nhìn Lạc Chỉ Y không chút nương tay nào thu tài vật, không chút khách khí đuổi người, kết quả Lạc Chỉ Y cảm giác được tầm mắt của bọn họ, suýt chút nữa bị phát hiện. Sau đó bọn họ học cách ngoan ngoãn, không chỉ che lại khí tức mà còn nhắm mắt lại, dùng tai nghe.

Căn cứ vào tình huống nghe được mấy ngày nay, bọn họ xác định nếu như Thu Nhi muốn bọn họ, nữ nhân này thật sự sẽ đem bọn họ trói lại đưa đến cho Thu Nhi.

"Tiểu thư! Ngươi... Ngươi đừng tiếp tục nói bậy nữa!"

Thu Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói, mặt càng đỏ đến mức đọng máu. Để tứ đại công tử, đại thiếu gia cùng hoàng thượng làm ấm giường cho mình? Ô ô ô... Thật là đáng sợ~

"A! Thu Nhi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi! Ha? Đi mau!"

Lạc Chỉ Y không để ý tới Thu Nhi, lôi kéo tay nàng, bước nhanh đi ra ngoài. Tốc độ trên chân không ngừng lại mà còn tăng nhanh, phải nhanh a, tuyệt đối không thể để cho Thu Nhi gặp quản gia. Cũng còn tốt, ngày mai Mặc Sĩ Tuyệt Ca sẽ đến đón Thu Nhi đi, chỉ cần đem chuyện hôm nay giải quyết là được rồi.

"Tiểu thư, đừng đi như nhanh như vậy! Tiểu thư, chúng ta đi đâu a?!"

Lạc Chỉ Y không nghe Thu Nhi nói, mặc nhiên bước nhanh lôi kéo Thu Nhi đi.

Thấy các nàng đi xa, năm người trên cây mở mắt ra, từ trên cây đáp xuống chuẩn bị đuổi theo, lúc này, quản gia dẫn theo hai mươi mấy nha hoàn, mênh mông cuồn cuộn đi tới.

Mấy nha hoàn phía trước nâng ngọ thiện, mười mấy nha hoàn phía sau, ách, mỗi người ôm một đống cỏ lớn.

"Lão nô tham kiến vương gia, Dạ vương gia, Quốc Sư đại nhân, kiến quá Thượng Quan công tử, Dung công tử."

Quản gia nhìn bốn người đứng dưới đại thụ phía trước, bước nhanh tiến lên hành lễ. Sao hôm nay mấy vị đại gia này lại hiện thân?

"Nô tỳ tham kiến vương gia, Dạ vương gia, Quốc Sư đại nhân, kiến quá Thượng Quan công tử, Dung công tử."

Nha hoàn phía sau cũng hành lễ theo, trời ạ! Tứ đại công tử cùng Quốc Sư đại nhân! Mỹ nam tử của Ly quốc hầu như đều tụ tới đây!

"Quản gia, hôm nay ngươi tới chậm rồi, người đã đi mất."

Ly Phong nhìn về phía quản gia quỳ trên đất, cũng không cho hắn đứng dậy.

"V... V... Vương gia, cái kia, ách, cỏ ở xung quanh đây hầu như đều bị nhổ hết, lão nô chỉ có thể đến nơi xa hơn đi tìm."

Ai! Vương phi thật đúng là yêu thích dằn vặt người khác, mấy ngày nay, hắn ngày đầu tiên nhổ cỏ, ngày kế tiếp thì trồng. Ô ô ô... Bất công với người già quá đi~

Người xung quanh nhìn ánh mắt của hắn, thầm kêu thật là một lão già quái dị a!

"Khà khà... Quản gia a! Hôm nay ngươi tới chậm một bước, tam tẩu đã mang theo "người ái mộ" ngươi ra ngoài chơi rồi, vì lẽ đó ngọ thiện này cũng không dùng tới. Bất quá, cỏ này thì ngươi còn phải trồng! Nếu không chờ lúc tam tẩu trở về sẽ "tâm tình không tốt", ha ha ha... "

Ly Dạ cười hì hì nói với quản gia, ha ha ha, từ sau khi tam tẩu đến, chơi đùa quản gia thật sự là quá vui rồi, trò chơi tốt như vậy sao có thể thiếu đi Ly Dạ hắn đây?

"Khụ... Ta đói rồi, hôm nay chúng ta ăn cơm ở bên ngoài."

Ly Phong quay về phía bốn vị mỹ nam nói. Đừng hiểu lầm, ta là đói bụng, không phải đi tìm Lạc Chỉ Y.

Bốn vị mỹ nam liếc mắt nhìn hắn, ưu nhã xoay người hướng phía ngoài xuất phát, ai cũng không vạch trần lý do sứt sẹo của Ly Phong, bởi vì bọn họ cũng "đói bụng" rồi, cũng muốn ra bên ngoài "ăn cơm".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK