• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray)

***

Quyển 2: Triều Đình.

Chương 53.

Sau khi Mặc Sĩ Tuyệt Ca tìm được dây thừng, Y Tiêu Dao liền nhận lấy, rồi mắc vào hai cây cột trong phòng.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn dây thừng đang kéo dài qua cả phòng, cảm thấy nghi hoặc: Nàng muốn treo quần áo sao?

Y Tiêu Dao hài lòng nhìn kiệt tác của mình, sau đó nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Tiểu Ca, "giường" của ngươi ta đã mắc rất tốt, ngươi thử một chút đi~!" Ha ha, nàng thật tốt bụng a, còn giúp hắn làm "giường" nữa mà.

"Ách, giường? Là sợi dây thừng kia sao?" Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghi ngờ nhìn về phía Y Tiêu Dao. Chẳng lẽ dây thừng kia không phải dùng để treo quần áo, mà là để treo hắn sao?

"Đúng vậy. Sau này đó chính là "giường" của ngươi." Y Tiêu Dao thản nhiên nói, "Bản công tử đã giúp ngươi mắc lên, rất chắc chắn a."

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy bộ dáng "Ta giúp ngươi chuẩn bị "giường" rất tốt, hãy cảm tạ ta đi!" của Y Tiêu Dao, nhẹ giọng cười nói: "Ha ha~, được, để ta thử một chút~." Tất nhiên rồi, là nàng chính tay cẩn thận mắc lên, ta đương nhiên sẽ ngủ rất ngon giấc.

Thân ảnh của Mặc Sĩ Tuyệt Ca chợt lóe liền vững vàng nằm ở phía trên dây thừng.

Y Tiêu Dao nhăn mi, a, thì ra thật sự có thể ngủ như vậy! Kim Dung đại tôn đã tự mình thử qua sao (*)? "Ha ha~, tốt lắm, liền cứ quyết định như vậy đi, về say tiểu Ca cứ ngủ như thế."

(*) Y Tiêu Dao đang nói tới cách ngủ của Tiểu Long Nữ trong quyển "Thần Điêu Đại Hiệp" do Kim Dung viết.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca từ trên sợi dây nhảy xuống, đi đến bên cạnh Y Tiêu Dao, "Ừ, được." Như vậy cũng tốt, ở gần nàng chút, cũng có thể tùy thời bảo hộ nàng chu toàn.

"Nga, đúng rồi, ngươi phái người đi huấn luyện "Tuyệt Sát" ra sao rồi?" Trước đó nàng đã bảo hắn phái mấy vị sát thủ đi huấn luyện Tuyệt Sát, không biết hắn đã an bài xong chưa.

"Ừm, đã phái đi rồi."

"Nga~." Y Tiêu Dao mạn bất kinh tâm (*) nói.

(*) Mạn bất kinh tâm: Không đặt trong lòng, không để ý.

"À, Thu Nhi sống tốt lắm, đừng lo lắng." Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Tiêu Dao hơi phiền muộn, nhẹ giọng nói. Kỳ thật, hôm nay nàng cũng hơi biến hóa, trở nên có chút sinh động giống người bình thường rồi.

Y Tiêu Dao nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói như thế, tinh mâu sâu u (*), chẳng lẽ tâm tư của nàng dễ đoán lắm sao?

(*) Sâu u: Sâu thẳm + âm u.

"Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ta đã từng nói qua, đừng nên tự tiện suy đoán tâm tư của ta." Trong giọng nói bình thản nghe không ra một chút cảm xúc nào.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn Y Tiêu Dao giống như một tiểu thú đang bị hoảng sợ, một lần nữa giam cầm lòng mình trong thành lũy của bản thân thì trong lòng lại đau thắt không thôi.

Nhưng ở mặt ngoài hắn cũng không dám biểu hiện ra nửa phần, cúi đầu, che đi đau lòng trong đôi con ngươi của chính mình, "Thuộc hạ biết sai, thỉnh chủ nhân giáng tội." Hiện tại nếu để nàng biết hắn muốn đi vào tâm của nàng, nàng nhất định sẽ bài xích, cho nên hắn chỉ có ẩn giấu tình yêu say đắm của bản thân đối với nàng mà thôi.

Y Tiêu Dao nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong, nhướng mi: "Nga? Trừng phạt? A~, vậy tiểu Ca nói cho bản công tử biết nên trừng phạt ngươi như thế nào?" Thái độ của hắn thực khả nghi a~! Nhiều ngày gần đây, hắn bỗng trở nên thành thật hơn rất nhiều, hoặc là nói, trước đây nàng chưa thật sự hiểu rõ hắn?

"Trừng phạt ta giao La Sát Các cho nàng." Mặc Sĩ Tuyệt Ca lạnh nhạt nói, từ lúc trở về từ Thần Y Cốc hắn đã suy tính như vậy.

Y Tiêu Dao sửng sốt, giao La Sát Các cho nàng? Chẳng lẽ hắn bị quỷ nhập sao?

Liên tưởng đến hành động quái dị của Mặc Sĩ Tuyệt Ca gần đây, Y Tiêu Dao càng nghĩ càng cảm thấy được có loại khả năng này.

Vì thế, người nào đó nghiêm trang, học làm bộ dáng của đạo sĩ: "Yêu ma quỷ quái hãy mau mau hiện hình!" Y Tiêu Dao hét lớn một tiếng, đến chữ cuối cùng, nàng khép ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải lại, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chỉa vào mi tâm (*) của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

... Gió thổi hiu quạnh... Lá rơi đầy trời... Quạ bay qua... Quác~ Quác~ Quác...

(*) Mi tâm: Chỗ giữa hai chân mày.

Miệng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca co rút, nữ nhân này, thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào...

Y Tiêu Dao nhìn thấy vẻ mặt quái dị của hắn, nhất thời phát hiện cơn gió này đúng là có hơi lạnh. Nhưng nàng vẫn ung dung thu hồi tay phải.

"Khụ... Bản công tử tưởng ngươi trúng tà." Y Tiêu Dao ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói. Nhưng trong lòng nàng lại đang ảo não: Con mẹ nó, thật là mất mặt~

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy thần sắc đứng đắn của nàng, khuôn mặt nhỏ còn mang theo sự cứng ngắc dễ phát giác, liên tưởng đến bộ dạng không giống đạo sĩ bắt quỷ vừa rồi, trong lòng hắn liền mềm mại thành một bãi nước. Ha ha~, nữ nhân này, thật đúng là đáng yêu chết đi được~!

Ánh mắt hắn nhìn Y Tiêu Dao càng thêm nhu hòa, "Ha ha~, ta không trúng tà, ta chỉ là muốn làm một khoản giao dịch cùng nàng." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ nhàng nói.

Bởi vì hắn biết, chiếu theo tính cách của nàng, cho dù đối với thứ mà nàng yêu thích, nếu người khác không điều kiện đưa vật kia đến trong tay nàng, nàng sẽ không tiếp nhận, ngược lại sẽ cho rằng người nọ có rắp tâm khác.

Y Tiêu Dao nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói, trong lòng nhất thời hiểu rõ, thì ra là phải làm giao dịch a~! La Sát Các? Nàng cảm thấy thật hứng thú nha~, tạm thời cứ nghe đây là vụ giao dịch gì trước đã~.

"Nga? Tiểu Ca muốn làm giao dịch gì cùng bản công tử~?"

"Nếu nàng thủ thắng trong cuộc thi trao đổi văn hóa giữa Ly quốc và Lam Nguyệt quốc, sau khi đạt được Kinh Nam Thành, ta phải làm Phó thành chủ của nàng." Ha ha~, như vậy thì hắn có thể một mực ở bên cạnh nàng.

Tinh mâu của Y Tiêu Dao khép hờ. Nếu dùng La Sát Các để đổi chức phó thành chủ, hình như có chút không lỗ nha!

Chính nàng còn nhớ rõ vì sao Ly Mộ lại muốn kết giao với mình, tất nhiên là vì Mặc Sĩ Tuyệt Ca hắn cùng La Sát Các a~. Điều này đã nói được thế lực của La Sát Các cũng tuyệt đối không thua kém hoàng gia.

"Ha ha~, tiểu Ca a, không nói đến rốt cục bản công tử có thể thắng hay không, cho dù là thắng được, ta nghĩ, chức phó thành chủ kia chắc chắn không thể so với giá trị của La Sát Các!" Ngụ ý: Bản công tử không tin điều kiện mà ngươi đưa ra, ngươi rốt cục có mục đích gì, mau nói rõ.

"Giá trị? Giá trị không phải do người nhận định sao? Giá trị của Kinh Nam Thành đối với Tuyệt Ca, dù mười La Sát Các thì so ra cũng kém." Ha ha~, Dao nhi, hiện tại ta đã biết bản thân thích nàng, cho nên ba năm sau ta nhất định không thể rời khỏi nàng, ta muốn đứng ở bên cạnh nàng cả đời này. Ở cùng nàng, bảo hộ nàng.

Y Tiêu Dao nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong, cũng không trả lời, mặc dù hắn nói rất hợp tình hợp lý, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Qua một lúc lâu sau, Y Tiêu Dao chạm vào gương mặt tuấn tú của Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Ngươi cũng nên biết, phía trên Phó thành chủ còn có Thành chủ, cho dù ngươi làm phó thành chủ thì ngươi vẫn bị bị ta quản chế." Nàng khẳng định đã bỏ sót chỗ nào đó rồi.

"Ha ha~, nếu nói như vậy, vậy cũng không thể giao toàn bộ La Sát Các cho nàng, ta vẫn phải làm Phó Các Chủ, giống với nàng, đều có quyền lực chi phối La Sát Các." Mặc Sĩ Tuyệt Ca tỏ vẻ đang đang "mưu cầu phúc lợi" cho bản thân nhưng dưới đáy lòng hắn lại là một trận bất đắc dĩ: Cô gái nhỏ này, có thể đừng nhạy cảm như vậy hay không a~.

Y Tiêu Dao nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói như vậy liền hơi yên tâm, "Ha ha~, được. Bản công tử đáp ứng ngươi, nếu như bản công tử đạt được Kinh Nam Thành, chức vị Phó thành chủ đương nhiên sẽ là của ngươi."

"Tạ ơn chủ nhân." Ha ha~, cuối cùng nàng cũng đáp ứng rồi, aizz, hắn nhưng lại lưu lạc tới mức này, tặng người lễ vật mà còn phải dựa vào thủ đoạn lừa gạt mới có thể khiến người ta nhận quà.

"Ừ. Cũng không còn sớm nữa, ngủ đi! Ngày mai còn phải đến Tuyệt Hương Các an bài một chút chuyện." Y Tiêu Dao nói xong liền bàng nhược vô nhân (*) mà cởi áo khoác ngoài, sau đó leo lên giường ngủ.

(*) Bàng nhược vô nhân: Xem bên cạnh như không có người.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy bộ dáng của Y Tiêu Dao như vậy, trong lòng hơi mừng thầm, hiện tại nàng đã có chút thay đổi a! Có phải chỉ cần hắn yêu nàng gấp bội thì một ngày nào đó nàng sẽ mở rộng tấm lòng vì hắn hay không?

Lắc mình nằm trên dây thừng, trong lòng hắn xuất hiện ý ngọt nhè nhẹ, ha ha~, đây là "giường" mà tự tay buộc cho hắn a!

Ngày kế, Lạc Viêm Băng, Lạc Chỉ Duệ cùng Lạc Chỉ Li bước ra cửa lớn, đang muốn tiến cung thì liền đụng phải Ly Phong mới vừa xuống xe ngựa.

"Lão sư, Duệ, Li, sớm a."

"Ừ, Phong nhi, sớm như vậy đã đến a!" Trong lòng Lạc Viêm Băng biết, tối qua Ly Phong nói vậy là không giả, cho nên hiện tại khi bắt gặp Ly Phong thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Aizz, bây giờ cũng chỉ có thể trông chờ Dao Nhi sớm suy nghĩ thông suốt, mở ra cửa lòng, bằng không, đứa bé này liền thực đáng thương a.

"Đúng vậy lão sư, đệ tử là muốn mang hành lý tới trước." Tối qua, tự hắn suy nghĩ cả một buổi tối, càng thêm xác định chuyện Y Nhi còn sống.

Bởi vì lúc mới gặp Y Tiêu Dao, hắn giống như đã ngửi thấy được hương thơm của Y Nhi trên người "hắn", nguyên bản còn tưởng rằng hương thơm đó xuất phát từ trên người tiểu nha hoàn của Y Nhi. Nhưng hôm qua dù không hề có tiểu nha hoàn nhưng hắn vẫn ngửi được hương thơm của Y Nhi. Điều này đã nói lên, "hắn" nhất định đã gặp qua Y Nhi.

Cho nên, hắn nhất định phải ở bên cạnh "hắn"!

"Nga, đúng rồi Phong, Hoàng Thượng bảo chúng ta hôm nay đều tiến cung một chuyến, hiện tại vừa đúng lúc, mọi người hãy cùng nhau tiến cung nào." Lạc Chỉ Duệ đột nhiên lên tiếng. Xem ra phải thử dùng Mộ làm bia đỡ một chút, thử coi có thể thuyết phục Phong buông tha cho việc đi theo bên người Y Tiêu Dao hay không.

Ly Phong nghe Lạc Chỉ Duệ nói xong, trong đầu đột nhiên loé sáng.

Đúng vậy, ngày mai là ngày cử hành giao lưu văn hóa cùng Lam Nguyệt quốc, nhị ca bảo mọi người tiến cung chắc là để thương thảo cách đối phó như thế nào đi! Nhưng năm nay hình như trễ hơn một ngày so với năm ngoái.

"Ừ, được." Hiện tại cứ tiến cung trước, đợi trở về là có thể vào ở Phủ Thừa Tướng rồi.

"Ừ. Người đâu, mau dời hành lý của Vương gia đến Duệ Cẩn Hiên." Lạc Chỉ Duệ phân phó với hạ nhân.

"Từ từ!" Ly Phong lập tức ngăn cản động tác của hạ nhân, phân phó lại, nói: "Dời đến nơi ở của Tiêu Dao công tử." Hắn biết Duệ kiêng kị Y Tiêu Dao là đoạn tay áo chi phích, nhưng hắn cũng không phải đoạn tay áo, người hắn yêu là Y Nhi, cho nên sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

"Phong... "

"Duệ, ta biết. Không có gì đáng ngại, ta có thể ứng phó được." Ly Phong đánh gãy lời của Lạc Chỉ Duệ.

"Aizz~, tùy ngươi." Lạc Chỉ Duệ than nhẹ, có thể ứng phó? A, hy vọng là như thế~!

"Ha ha~, tốt lắm, đều đi thôi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm." Lạc Viêm Băng nhìn khuôn mặt tuấn tú như có nỗi khổ khó nói của Lạc Chỉ Duệ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đích thực hắn cũng đã làm như vậy.

Ha hả, Dao nhi thật đúng là khắc tinh của mấy tên thiên chi kiêu tử (*) này a,... Sau khi lớn lên, mấy đứa nhóc này chưa bao giờ ăn thiệt thòi, nhưng không ngờ rằng lại đều chịu thiệt ở trên tay nàng.

(*) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh kiêu hoặc con cưng của ông trời. Vốn chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Ba người nhìn gương mặt rạng rỡ của Lạc Viêm Băng, cảm thấy nghi hoặc, cha (lão sư) có chuyện gì vui sao?

Lạc Viêm Băng đặt nghi hoặc của ba người ở trong mắt, cũng không giải thích gì nhiều, bước lên xe ngựa trước.

Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li cùng Ly Phong cũng theo sau lên xe, một đường xuất phát về phía hoàng cung.

Trong phòng của Y Tiêu Dao, Mặc Sĩ Tuyệt Ca đã sớm tỉnh lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đến vô cùng mộng ảo của Y Tiêu Dao, ha ha, thật đẹp mắt a.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhíu mi lại, nàng còn đang ngủ nha.

Không muốn để người khác quấy rầy giấc ngủ của nàng, hắn liền nhẹ nhàng đáp từ trên sợi dây xuống.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK