Chỉ Yên tiếp tục đi dạo một vòng trên đường, chọn mấy bộ y phục, sau đó mua một bao đồ ăn vặt trở về phủ. May mắn là có không gian trữ vật trong vòng tay càn khôn nếu không, bằng thân thể nho nhỏ này của nàng thì đừng nói là một trăm gói dược liệu, chỉ năm trăm kim tệ cũng đủ khiến nàng rối rắm một phen rồi.
Cách thời gian dùng cơm chiều còn nửa canh giờ, Chỉ Yên quyết định trở về phòng tu luyện một chút. Ngày hôm qua uống Bồi Nguyên dịch, lại trải qua ngày hôm nay điều chỉnh cùng hấp thu, hơn nữa thân thể nàng cũng đang ở trạng thái tốt nhất để hấp thu linh khí nên liền nhân cơ hội này mở ra vòng tay càn khôn tranh thủ hấp thu năng lượng bên trong.
Ngay khi Chỉ Yên ngồi xếp bằng xong, vòng tay càn khôn ở trên cổ tay chợt phát ra tia sáng trong suốt sáng ngời, linh hồn Phi lão nhất thời từ bên trong nhẹ nhàng bay ra.
"Tu luyện như đi thuyền ngược dòng nước, không tiến tất lui, đồng thời cũng phải chú ý đến phương pháp... Nên tiến hành theo chất lượng, vững chắc từng cấp bậc, không thể tham nhiều. Ngày đầu tiên hấp thu tạm định trong thời gian nửa canh giờ, sau đó mỗi lần lại tăng thêm gấp đôi, thẳng đến khi thân thể của ngươi có thể hoàn toàn thích ứng mới thôi!" Phi lão vừa nói, một bên lại dùng linh hồn bày ra trận pháp, ý bảo Chỉ Yên yên tâm tu luyện.
Ý niệm vừa động, vòng tay càn khôn đột nhiên phóng xuất một đạo bạch quang sắc bén, Chỉ Yên thấy vậy trong tâm không khỏi rùng mình, thúc dục âm dương khí trong cơ thể vận chuyển, bên ngoài thân thể kiều nhỏ của nàng bao phủ một tầng quang hoa giống như khối nam châm, đem bạch quang từ vòng tay càn khôn hấp thu vào đó.
Bạch quang ở trong không trung hình thành một sợi dây nhỏ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt vòng ở bên ngoài Chỉ Yên, âm dương khí trong cơ thể nhanh chóng luân chuyển, lỗ chân lông bên ngoài phối hợp như mở ra, toàn thân vận toàn lực hấp thu năng lượng từ sợi bạch quang kia. Ngũ quan xinh xắn được hào quang chiếu rọi càng tăng thêm phong thái, hàng mi tinh tế khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhỏ nhắn nhiễm một tầng đỏ ửng thản nhiên.
Bạch tuyến (ánh sáng màu trắng hình sợi) kia càng vòng càng chặt, càng triền (áp sát) càng trở nên tinh tế, cuối cùng hình thành hình dạng như những sợi tàm ti (giống những sợi tơ nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn) bao vây, đem Chỉ Yên vây kín không kẽ hở.
Bên trong linh khí nhộn nhạo, như gió xuân quất vào mặt, hai sợi năng lượng được tạo thành từ âm dương khí tồn tại trong đan điền không biết khi nào lại biến thô thêm một ít, ánh sáng càng thêm sáng ngời. Chỉ Yên chỉ cảm thấy cả người ấm áp, vô số phần tử linh hồn khí ở trong cơ thể bắt đầu chạy loạn, lại bị âm dương hai khí phân giải, hóa thành thuần túy âm dương khí...
Tuy là đang nhắm mắt nhưng nàng dường như có thể thấy rõ nội tình trong gian phòng này, Phi lão di động tại giữa không trung, cửa sổ ở tình trạng nửa đóng nửa mở, ngoài cửa sổ có gió thổi vào, màn giường bay bay, trên bàn ly trà còn chưa kịp uống đang tỏa ra hơi nóng...
Này, là linh hồn thức (ý thức của linh hồn) trong truyền thuyết?
Chỉ Yên từ từ nhắm hai mắt, trong lòng khó nén kích động, khóe môi không khỏi cong lên một độ cong nho nhỏ.
Từ khi xuyên qua đến nay, nàng đã dần dần thói quen cách sinh tồn của thế giới này, cường giả vi tôn (cường giả đứng đầu), thực lực tối thượng (cao nhất), xem tình huống vừa rồi, tu vi của nàng dường như lại tăng tiến không ít đâu!
Nửa canh giờ rất nhanh đi qua, khi bạch tuyến xung quanh Chỉ Yên bị nàng hấp thu cuối cùng hóa thành sương trắng xuyên vào da thịt của nàng, chờ đến khi nô bộc gõ cửa thúc giục Chỉ Yên mới thong thả tiến đến đại sảnh ăn cơm.
"Yên Nhi, mau, mau tới đây, phụ thân có chuyện muốn hỏi con." Âu Dương Bằng vừa nhìn thấy Chỉ Yên liền kích động từ trên ghế đứng lên, khẩn cấp nghênh đón.
"Yên Nhi, thành thật nói cho phụ thân, thuốc buổi sáng con đưa cho ta dùng, là thuốc gì?" Âu Dương Bằng vẻ mặt run run, con ngươi ôn nhuận che kín ánh sáng hưng phấn.
Ánh mắt Âu Dương Cẩn từ khi Chỉ Yên đến vẫn luôn dừng ở trên thân thể nàng, đôi mắt đen như mực suy nghĩ sâu xa, bạc môi khẽ nâng, tuấn nhan viết rõ sự hoang mang cùng một tia bất mãn.
"A, là Yên Nhi vì phụ thân mà hầm chế thuốc bồi bổ cơ thể nha!" Nháy mắt mấy cái, đôi thủy mâu xoay tròn hiện lên một đạo giảo hoạt.
"Không đúng, nhất định không phải đơn giản là thuốc bồi bổ cơ thể như vậy, ta uống xong liền thấy ở trong bụng như có một cỗ hơi ấm đang vận chuyển. Trước kia mỗi khi đến buổi trưa sẽ cảm thấy thân thể khó chịu nhưng hôm nay cảm giác lại hưng phấn dị thường, đặc biệt khi ta cất bước bước đi, cả người như nhẹ nhõm không ít, ngay cả thương tích trên ngực cũng như cũng không còn đau đớn nữa..." Âu Dương Bằng lắc đầu, nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên mang theo tia nhìn cực nóng.
"Ho ho (ho nhẹ), phụ thân chỉ là bệnh lâu nên thiếu hụt khí huyết, thân thể luôn bị vây trong trạng thái suy yếu cực độ. Nếu con đoán không sai, lần trước tại linh kỹ đường phụ thân cũng không phải là lần đầu bị té xỉu đi, tác dụng của dược thủy con hầm chế là nhằm vào thân thể của người mà làm, muốn bổ sung năng lượng thì điều đầu tiên phải bồi bổ thân thể thật tốt trước, thân thể ở trạng thái tốt, tự nhiên liền có cảm giác khác đi..."
"Ngực đau, khí tắt, mệt mỏi, tim đập nhanh, choáng váng đầu, ngất, này là biểu hiện việc trái tim bị bệnh, phán đoán theo thể chất của phụ thân, khả năng khỏi bệnh của người so với những bệnh nhân khác sẽ được đảm bảo hơn. Nhưng người cần thời khắc đều phải ghi nhớ, không vận động kịch liệt, không uống rượu, không ăn thức ăn khẩu vị nặng..."
Chỉ Yên nhất nhất liệt kê những lưu ý để phòng bệnh tình lại tái phát. Từ ăn uống đến nghỉ ngơi, cẩn thận tỉ mỉ, thần thái đó, khí độ đó, cách nói năng đó, còn dùng những danh từ chuyên môn, điều này không chỉ hù dọa Âu Dương Bằng mà còn hù dọa cả Âu Dương Cẩn, hai đại nam nhân sửng sốt, hoàn toàn ngốc tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Âu Dương Chỉ Yên miệng lưỡi lưu loát .
"Cho nên, vì bệnh tình của phụ thân, sau này người nên nghe lời khuyên của con, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì, người vẫn là nghe lời con đi, còn thuốc thì đúng giờ con sẽ đưa phụ thân dùng, trừ bỏ thời gian rèn luyện tất yếu mỗi ngày, thời gian còn lại người phải hảo hảo nghỉ ngơi cho con. Nếu thật sự thấy nhàm chán người liền tìm hiểu linh khí, linh giả để giết thời gian."
Lời nói lúc đầu còn tốt, đến sau lại nói dùng việc tìm hiểu linh khí để giết thời gian thì lập tức khiến bọn hắn có một loại xúc động muốn hộc máu. Linh giả là chức nghiệp vinh quang tôn quý thế nào mà trong lời nói của nàng lại trở thành chức nghiệp khi nhàm chán mới dùng đến, là nàng quá bưu hãn hay bọn hắn bị tụt hậu so với xu hướng đại lục hIện nay?
"Ngươi rốt cuộc là ai?" lúc Chỉ Yên đang nói đến hăng say, đột nhiên thấy bả vai đau xót, khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Cẩn phóng đại trước mặt nàng, hai tròng mắt hung ác nham hiểm mà lãnh liệt lại tràn ngập hoài nghi.
"Hỗn đản, ngươi buông tay!" thân thể nho nhỏ của Chỉ Yên khẽ run lên, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần quát, trong giọng lại không thể áp chế được tức giận. Người này có biết cái gì nặng nhẹ hay không? Cho dù đối với nàng không tín nhiệm cũng không thể bạo lực như thế đi.
"Cẩn nhi, mau dừng tay, ngươi làm đau Yên Nhi !" Âu Dương Bằng đồng tử co rụt lại, vẻ mặt ôn nhu vô song giờ khắc này lại hiện lên một chút bối rối, gần như là táo bạo quát.
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai, đến tột cùng có mục đích gì?" Âu Dương Cẩn bất vi sở động (không động đậy), hai tròng mắt hung ác nham hiểm nhảy lên ngọn lửa cuồng loạn, hắn khí thế bức người nhìn chằm chằm Chỉ Yên nói, trên tay độ mạnh lại tăng thêm vài phần.
"A, ta là ai, ta cũng muốn biết, ngươi có thể nói cho ta biết sao?" Âu Dương Chỉ Yên ngẩng đầu, tới gần từng bước hỏi, trong mắt không gợn sóng, ánh mắt mê mang, thanh âm cô đơn bi thương không nói nên lời
"Bị người vứt bỏ, chịu người xem thường, như thế, ta đến tột cùng là ai đây?"
Nửa câu nói phía sau gần như là thì thào tự nói tự hỏi, tuy nhiên ngay từ đầu chỉ là vì muốn tránh đi nghi vấn của Âu Dương Cẩn đề ra, nhưng đến cuối cùng, ngay cả chính nàng cũng chia không rõ nàng diễn trò hay là cái gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng cảm thấy rất đau xót. Kiếp trước nàng là đứa con gái bị vứt bỏ, sau lại trọng sinh, nhưng cũng giống như trước trọng sinh trong thân thể bị người vứt bỏ, Âu Dương Chỉ Yên, tựa như nhất định cả đời nàng đều bị vứt bỏ, suốt đời không chiếm được hạnh phúc!
Ánh mắt suy sút, sắc mặt ảm đạm, thân thể gầy yếu nhưng mềm mại hiện lên bi thương dày đặc, giống như đã trải qua tang thương, xem hết nhân tình thế thái, giống như trong sinh mệnh đã mất đi nhiệt tình cùng hy vọng...
"Thực xin lỗi, ta không có khẩu vị!" Thu liễm đi cảm xúc ở đáy mắt, Chỉ Yên ngẩng đầu thản nhiên nói, sau đó ở trong sự thất thần của hai người xoay người rời đi, nếu nàng có mục đích thì đó là sớm ngày rời đi nơi này.
Âu Dương Cẩn cả người chấn động, nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng cảm thấy ảo não vô hạn, khuôn mặt cứng rắn vô tình hiện lên nhợt nhạt thương tiếc, ngực như bị cái gì chặn lại, khó chịu khác thường, hắn, sai lầm rồi sao?