Ngay lúc nghe tên bốn vị gia chủ, Chỉ Yên lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt ẩn giấu tia nhìn tìm tòi nghiên cứu: Đã nghe nói đến tứ đại gia tộc từ lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy các vị gia chủ cùng xuất hiện như vậy.
Sau khi các vị gia chủ bước lên đài, dưới đài cũng truyền ra tiếng vỗ tay như sấm. Ánh mắt mọi người nóng rực, vẻ mặt kích động: Bốn vị đại gia chủ ở Minh Đô, khống chế phần lớn mạch máu kinh tế ở Minh Đô, có thể nói, bọn hắn chính là trời của Minh Đô, là sự tồn tại như thần trong lòng mọi người.
Có thể tiếp xúc với người như vậy, thậm chí chỉ cần được nhìn một chút, cũng là vinh hạnh lớn lao đối với bọn họ, mà giờ khắc này, tứ đại gia tộc tụ hội, cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, kích động, ngoại trừ kích động, lại giống như không có bất kỳ từ ngữ nào khác có thể hình dung tâm tình bọn họ lúc này nữa.
“Chào mọi người, bỉ nhân* là Lạc Thăng, là gia chủ Lạc gia, cầu chúc cuộc so tài thành công rực rỡ!” Lạc Thăng mặc một bộ trường bào màu xanh đen đi lên trước, hai tay hơi nhấc lên, mỉm cười nhìn dưới đài nói, ánh mắt lão ta bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày còn lộ ra sự kiêu ngạo và tự tin của một gia chủ gia tộc lớn.
(*tự xưng, giống như ta, tại hạ đồ thôi)
“Bỉ nhân La Khanh, rất vui khi có thể cùng mọi người quan sát lần so tài đan dược này. Hy vọng các vị luyện đan giả cố gắng phát huy, đạt được thành tích tốt.” Lê Khanh, gia chủ La gia, cũng gật gù nói vài lời với mọi người.
“Lâm Viễn Chí, rất vinh hạnh vì có thể giúp đỡ lần so tài đan dược này, cũng rất cảm kích các vị quý khách đã đến đây…” Lâm Viễn Chí mặc một bộ áo bào màu xám trắng, bước về phía trước một bước, râu bạc, tóc bạc, ngũ quan trong thành thục lộ ra nho nhã, sắc mặt ôn hòa, toàn thân đều tản mát hơi thở thư hương nồng đậm.
“Tôn Túc!” Tôn Túc mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, cũng bước lên một bước, ánh mắt nham hiểm, hững hờ, hừ lạnh nói.
Chỉ Yên nhíu mày, người này khiến người ta cảm nhận được một luồng hơi thở u tối nồng nặc, hơn nữa chỉ cần nhìn bề ngoài đã có thể mường tược được tính cách của người nọ. Xem ra lão chính là một vị gia chủ độc ác, hung tàn.
Híp mắt, trong lòng nàng không khỏi nghĩ đến lần bị ám sát trước đó, lại liên tưởng đến lão già trước mặt, ánh mắt nàng lập tứ chìm xuống, ẩn ẩn xẹt qua một tia rét lạnh. Mặc kệ có phải hay không, chí ít lão ta đã nằm trong hàng ngũ hoài nghi của nàng.
Có điều lấy tu vi hiện nay, mặc dù kẻ địch đứng ở trước mặt, e rằng nàng cũng không thể phân thực lực đi đối phó được, vì vậy, nàng nhất định phải cẩn thận hơn.
Sau khi bốn vị gia chủ lên tiếng xong, dưới đài lại vang lên tiếng hoan hô điếc tai nhức óc lần nữa. Viện trưởng Lôi Minh gật đầu với người chủ trì trên đài, ý bảo có thể chính thức bắt đầu được rồi. Hôm nay bốn vị gia chủ sẽ là bình thẩm cho cuộc so tài, cho nên càng là sự chút ý hàng đầu của toàn trường.
“Cuộc so tài đan dược chính thức bắt đầu, vòng thứ nhất là nhận biết thảo dược, người dự thi gồm có Trình Phong, Lâm Tùng, Phí Long. . .”
Người chủ trì vừa nói xong, lập tức có mười vị luyện đan giả lên đài, dựa theo trình tự, lần lượt dứng trước bàn có ghi mã số của mình, trên bàn đặt một mâm ngọc, bên trong có một mảnh vài dài màu đỏ tươi cuộn thành hình một đóa hoa.
Hiện trường sôi trào khắp chốn, nhìn những luyện đan giả mà bọn họ ngưỡng mộ lên đài, mỗi người đều không thể nói rõ được tư vị trong lòng họ lúc này là gì. Có mừng rỡ, có kích động, mà cũng có phấn khởi, nếu không phải thi đấu có quy định hạn chế thì bọn họ đã sớm xông lên trước, lại gần vây xem rồi.
“Thi đấu quy định, người dự thi cần dùng dây vải trên bàn che mắt, sau đó thông qua khứu giác, xúc giác để nhận biết thảo dược trong tay. Thấy mấy người chuẩn bị vào chỗ, người chủ trì cao giọng tuyên bố.
Mấy vị luyện đan giả gật gù, nhanh chóng cầm lấy đóa hoa trên mâm ngọc, mở ra. Dây vải thật dài, màu sắc đỏ tươi, theo gió lay động qua lại, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, khiến bọn họ theo bản năng ngừng thở, trợn tròn mắt, sốt sắt nhìn chăm chú.
Chỉ Yên hơi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xẹt qua một tia hứng thú. Nàng cho rằng lần so tài này chỉ là luyện đan, lại không ngờ nó còn liên quan đến trình độ hiểu biết thảo dược. Nếu là nàng…
Khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt tinh xảo non mềm xẹt qua một tia cay đắng. Nếu là nàng, cửa ải này, nàng chắc chắn sẽ thua.
Sau khi đến thế giới này, nàng vẫn chưa thật sự hiểu rõ mọi chuyện, nếu là ở kiếp trước, nàng tự tin, chỉ cần lấy ra được loại thảo dược nào, nàng đều có thể nhận biết trong thời gian ngắn.
Nhưng thế giới này so với tưởng tượng của nàng thì lớn hơn nhiều lắm, không chỉ bao gồm những loại thảo dược đời trước nàng biết, còn có vô số loại thảo dược nàng không biết tên, cũng khó trách nàng không thể nhận ra được, đây là một nhược điểm mà nàng cần phải cải thiện.
“Oa, dựa vào khứu giác và xúc giác để nhận biết thảo dược, thật soái quá đi mất.” Sa Toa duyên dáng gọi to, quấn quýt lấy mười ngón tay nhỏ nhắn của Chỉ Yên mà quấy rồi, hai mắt nóng rực.
“Đây chỉ là kiến thức cơ bản của luyện đan giả thôi!” Sa Long cười yếu ớt, gương mặt ôn hòa, tuấn dật không nhìn ra chút gợn sóng nào, từ đầu tới cuối, đại khái chỉ có hắn là người bình tĩnh nhất trong số những người xem ở đây.
Cho dù trước mặt đều luyện đan sư được người người kính ngưỡng, thì trong mắt hắn, cũng chỉ là một chức nghiệp khác với linh giả mà thôi, tất cả cuối cùng cũng sẽ trở thành con dân của hắn, chịu sự cai quản của hắn.
Nghe xong câu này của Sa Long, trong mắt Chỉ Yên xẹt qua một chút không tự nhiên. Khụ khụ, có vẻ như kiến thức cơ bản của nàng không ra sao cả.
Hai mắt bị bịt kín, hơn mười người ăn mặc thống nhất bưng mâm lên đài, dựa theo trình tự, đặt trước mặt các vị luyện đan giả dự thi.
“Thời hạn một khắc, hiện tại bắt đầu!” Sắc mặt người chủ trì hưng phấn đến đỏ ửng, hô to một tiếng bắt đầu.
Vẻ mặt mọi người chấn động, mười vị luyện đan giả lần lượt đưa tay ra, bắt đầu chạm đến các loại thảo dược đặt trong mâm trên bàn, một bên mò, một bên đặt dưới mũi ngửi ngửi.
Mọi người không nhịn được rướn cổ lên, trong mắt ẩn nhẫn vẻ kích động.
Trên mâm đan giả số một đặt một cây Thanh La, giống như Ti Thảo (cỏ tơ tằm), vị trong đắng có ngọt, trong suốt ướt át, mơ mồ tản ra một tầng ách sáng màu bạc.
Thanh La trong tay đan giả số một bị hắn nắm đến nắm đi, thỉnh thoảng ngửi ngửi, thỉnh thoảng chà sát phiến lá, ý đồ muốn chà ra chất lỏng. Mặc dù hai mắt bị bịt kín, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chân mày đang nhíu chặt của hắn. Trái tim mọi người treo cao, hồi hộp toát mồ hôi lạnh: Tuyệt đối phải đoán ra nha.
Đan giả số hai là một cây Thảo Khuẩn*, giống như nấm, lộ ra mùi thơm, lớp biểu bì lại mọc ra rất nhiều điểm nhỏ, cực dễ khiến người khác nhìn lầm.
(*đại khái có thể hiểu là nấm rơm, nấm cỏ gì gì gì đó =))
Đan giả số ba là một quả trái cây, màu xanh, kích cỡ tương đương một hạt châu, chính là La Linh Quả trăm năm. Lượng nước phong phú, thịt quả tươi mới, đặc biệt có công hiệu chữa trị rất tốt, còn có hiệu quả đối với một số chứng bệnh như ho khan, phong hàn…
Trên bàn đan giả số bốn là một đống cỏ, màu vàng đất, dường như hơi giống Khô Diệp. . .
Đan giả số năm là một chiếc bát chứa một ít nước đá lưu động, trên mặt có mấy đóa hoa nhỏ màu đỏ, diễm lệ, khéo léo, rất khác biệt…
. . .
Xem xong những đồ vật trên mười chiếc bàn kia, Chỉ Yên không khỏi khâm phục người đưa ra đề mục. Dưới ánh mắt của người khác, những thứ này chỉ là công cụ kiểm tra đan giả mà thôi, nhưng Chỉ Yên thì khác, những loại thảo dược kia nàng vừa vặn nhận biết được mấy vị, cho nên, có thể nói, thảo dược chọn ra lần này cực kỳ xảo quyệt.
Bình thường luyện đan giả căn bản không hề tiếp xúc với thảo dược khi chúng ở loại hình thái nguyên thủy, mà phải trải qua quá trình gia công, xử lý tình huống, lúc đó tuy đặc tính của thảo dược không thay đổi nhưng đã có rất nhiều chi tiết không giống.
Giống như Thanh La trong tay đan giả số một, từng sợi, từng sợi, có vẻ ngoài giống Ti Thảo, mùi vị ngọt đắng, chỉ có màu sắc khác nhau mới có thể phân biệt được, chẳng qua, dưới tình huống bị che mắt thì rất dễ bị lẫn lộn giữa hai loại thảo dược này.
Lại giống như La Linh Quả trong tay đan giả số ba. Chủng loại thực vật ở đại lục U Minh rất phong phú, trái cây cũng càng đếm không xuể, chỉ riêng loại có kích cỡ tương đương hạt châu đã có thể lấy ra một đống lớn, ngoại trừ hoa văn bên ngoài, e rằng có khi phải cắn một miếng mới có thể biết được đây là quả gì. Lần này chính là đánh cược sự can đảm, dù sao hai mắt bị che lại, ai cũng không thể kết luận thứ trong tay có độc hay không.
Mười phút trôi qua, trên sân bắt đầu xao động, mọi người châu đầu ghé tai, một bên bình luận một bên suy đoán kết quả.
“Ngươi nói bọn họ có thể đoán ra được không?” Một thiếu niên ló đầu, nhìn đồng bạn bên cạnh hỏi, loại đề mục có độ khó cao này, chúng luyện đan giả thật sự có thể đoán được sao?
“Không biết, chắc có thể, mà cũng có khi không được. . .” Thiếu niên lắc đầu một cái, mờ mịt trả lời. Hắn chỉ đến xem trò vui thôi, đối với các loại thảo dược, hắn không biết chút nào cả.
“Ha, nếu không chúng ta đánh cuộc xem đan giả số một có thể đoán trúng hay không, tiền đặt cược một trăm kim tệ, thế nào?” Thiếu niên mặc hoa bào, vươn người nhìn hai vị trước mặt đề nghị. Lúc này đánh cược không phải quá thích hợp sao?
“Xì, một trăm thì một trăm, ai sợ ai, ta đánh cược đan giả số một đoán đúng!”
“Ta cũng đánh cược đoán đúng!”
“Khặc khặc, vậy ta đánh cược đoán không trúng. . .”
. . .
Đoàn người bàn luận sôi nổi, không ít người đặt cược, suy đoán mười vị luyện đan giả trên đài đoán đúng hoặc đoán không trúng.
“Tiểu Yên Nhi, muội thấy những người này thế nào?” Sa Toa ghé người lại gần nàng, nhỏ giọng hỏi. Nàng (Sa Toa) không biết gì về thảo dược, chỉ có thể xem trò vui, nhưng Tiểu Yên Nhi thì khác, muội ấy là luyện đan sư chín tuổi, tất nhiên sẽ biết nhiều hơn so với nàng rồi.
“Khó nói.” Chỉ Yên lắc đầu một cái, quả quyết trả lời.
Đúng là khó nói, cuộc so tài này không chỉ kiểm tra sự thông thạo của kỹ xảo luyện đan và hiểu biết về thảo dược, mà còn xem xét vận may một người, huống chi, Chỉ Yên cũng không quen biết gì với những luyện đan giả này.
“Oa, xem ra tình huống rất thú vị. . .” Sa Toa duyên dáng gọi to, gò má xinh đẹp nhuộm lên một vệt thú vị. Trong lòng nàng, Tiểu Yên Nhi là sự tồn tại kết hợp giữa xinh đẹp và trí tuệ, lần này ngay cả muội ấy cũng không nhìn thấu kết quả, khà khá, xem ra những loại thảo dược lần này đúng là tương đối khó.
“Sắp có kết quả.” Sa Long cong môi, nhắc nhở Sa Toa.
Xoạt xoạt xoạt!
Mấy vạn ánh mắt trên sân đều giống như đèn pha mà tập trung lên người mười vị luyện đan giả. Sắp hết một khắc, đáp án sẽ nhanh chóng được công bố.
“Ha ha, đề mục kỳ này thật thú vị, xem ra Diệp Văn tôn giả đã mất rất nhiều công sức.” Trên đài bình thẩm, Tây Môn Thịnh híp mắt, gương mặt anh khí, cương nghị lóe ra một tia thưởng thức.
“Xì, đừng nói nhảm, mấy loại đề mục trẻ con này ta chẳng muốn đi quản.” Diệp Văn tôn giả liếc Tây Môn Thịnh một chút, vuốt râu, một mặt khinh thường hừ nói.
“Há, những đề mục này không phải ngài ra?” Tây Môn Thịnh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc. Xem ra Diệp Văn tôn giả thật sự không muốn nhúng tay vào mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng ngoại trừ lão, còn có thể là ai?