Hơi động ý niệm, Hàn đỉnh trong không gian Càn Khôn đã xuất hiện trước mặt nàng, hơi lạnh từ nó nhè nhẹ tản mát vào không khí, xong nàng mới lần lượt sắp xếp lại số dược liệu cần thiết, phân loại đặt trên giá được dược thảo bên cạnh.
Mười phút trôi qua, công cuộc chuẩn bị của Chỉ Yên cũng hoàn thành xong. Nàng thúc giục ý niệm, một ngọn lửa màu cam xuất hiện trên đầu ngón tay, ánh sáng màu cam ấm chiếu lên khuôn mặt nàng càng khiến những đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại ấy trở nên dịu dàng, ấm áp và điềm tĩnh, trong xinh đẹp lộ ra gian xảo, đáng yêu lại không mất sự linh hoạt.
Bàn tay trắng nõn vung lên, ngọn lửa phốc một tiếng đã bị ném vào trong đỉnh lò, ánh sáng màu cam tách tách bùng cháy, khiến nhiệt độ của chất lỏng nàng đã luyện chế lần trước dần dần tăng lên, cuối cùng trôi trào, quay cuồng, ùng ục, nổi từng đợt bọt khí.
Chỉ Yên dựa theo trình tự, lại cho vào năm loại dược liệu tam phẩm, dược liệu vừa rơi vào chất lỏng đã chìm xuống đáy lò. Linh hồn lực của nàng nhanh chóng chia thành năm phần, giống như rồng lửa, bao bọc năm loại dược liệu kia.
Cũng nhờ linh lực nàng đã được tăng trưởng, cho nên lúc này không còn xuất hiện hiện tượng ngọn lửa bị đột ngột dập tắt, nhưng nàng vẫn có giảm giác cố hết sức như lần trước, mặc khác nàng còn phải phân ra một ngọn lửa để đun nóng chất lỏng, cho nên trong khoảng khắc, một phần linh hồn lực trong cơ thể nàng lập tức bị tiêu hao.
Hai mắt Chỉ Yên trừng thẳng, nàng cắn răng, phóng mạnh linh hồn lực ra. Ngọn lửa phần phật bùng cháy, năm loại dược liệu lấy một loại tốc độ có thể quan sát được mềm ra, ẩm ướt, cuối cùng hóa thành chất lỏng, hòa thành một thể với chất lỏng đã có có sẵn trong dược đỉnh.
Tiếp theo là hai loại dược liệu tứ phẩm. Nàng tiếp tục dùng linh hồn lực bao quanh dược liệu, dìm dược liệu xuống đáy, nhẹ nhàng luyện hóa, sau nửa canh giờ, trên trán nàng đã dày đặt mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng, hai hàng lông mày nhăn lại một chỗ.
Phù!
Thu hồi linh hồn lực, ngọn lửa lập tức bị dập tắt. Linh hồn lực đã bị nàng sử dụng tương đối, nếu lại tiếp tục thì có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng linh hồn lực bị tiêu hao hết sạch như lần trước.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Chỉ Yên đi ra khỏi luyện đan thất số 108.
Ở trong thư phòng viện trưởng một lát, sau lại đến biển hoa và Luyện Đan đường một thời gian, chờ đến khi Chỉ Yên ra ngoài, sắc trời bên ngoài đã dần tối lại.
Sa Long đứng dưới ngọn đèn trước Luyện Đan viện, kiên nhẫn chờ đợi nàng, lúc nhìn thấy nàng đi ra, hắn lập tức bước lên đón.
"Ra ngoài rồi." Ánh mắt Sa Long dịu dàng, ấm áp, nhìn Chỉ Yên, nhẹ giọng nói.
"Ừm, bây giờ chúng ta đi đâu?” Chỉ Yên gật gật đầu, sau đó nhìn Sa Long trưng cầu ý kiến.
"Đi ăn cơm trước đi, Sa Toa đã chọn chỗ trên lầu hai phòng ăn học viện rồi.” Sa Long mỉm cười, trước sau như một vẫn chăm sóc nàng vô cùng cẩn thận.
Đi lên lầu hai, trên một chiếc bàn rộng lớn đã xếp đầy các loại thức ăn tinh xảo, ngon miệng. Sa Toa vừa nhìn thấy hai người, lập tức nhào đến, hưng phấn, lôi kéo Chỉ Yên ngồi xuống dùng bữa.
Lúc này là thời gian ăn cơm, cho nên xung quanh ngồi không ít người, lúc này họ đang bàn luận về cuộc so tài luyện đan sắp diễn ra.
Vẻ mặt Sa Toa và Sa Long chần chờ nhìn Chỉ Yên, giống như đang chờ đợi nàng nói cái gì đó.
"Làm sao vậy?" Chỉ Yên ngẩng đầu, nhìn hai người hỏi.
"Chuyện này, không biết viện trưởng đại nhân tìm Tiểu Yên Nhi có chuyện gì không?” Chẳng lẽ đã tra ra kẻ đứng sau việc thê Thuê Minh lần trước?
"Không có gì, đại khái là dặn muội cẩn thận một chút, còn hỏi muội có tham gia cuộc so tài luyện đan lần này hay không thôi.” Nhắc tới cuộc so tài luyện đan, những người xung quanh lập tức vểnh tai nghe ngóng, có người còn dùng ánh mắt nóng bỏng, không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Chỉ Yên xem xét.
"Hả, rồi cuối cùng thế nào?" Sa Toa yêu kiều gọi to: Nhắc tới cuộc so tài luyện đan lần này, nàng cũng không nhịn được cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
"Còn có thể thế nào, lấy trình độ bây giờ của muội, đi lên chỉ khiến bản thân mất mặt xấu hổ, cho nên bọn họ an ủi muội vài câu, nói muội tiếp tục cố gắng." Chỉ Yên mỉm cười, lạnh nhạt trả lời, cũng khiến vẻ mặt của những người xung quanh trở nên thất vọng: Xem ra nha đầu này cũng không hẳn là luyện đan sư chín tuổi như trong truyền thuyết. Cũng đúng, nàng mới chín tuổi mà thôi, sao có thể là luyện đan sư được?
"Khụ khụ, không sao, trong lòng tỷ, muội vĩnh viễn là người tuyệt nhất." Sa Toa nhíu mày, an ủi Chỉ Yên.
Ánh mắt Sa Long sâu thẳm nhìn vào mắt Chỉ Yên, trong lòng cũng rõ ràng: Xem ra chuyện viện trưởng đại nhân nói với nàng không phải là chuyện này, hoặc là nói có chuyện gì rất quan trọng cần phải giữ bí mật.
Nàng không muốn nói, hắn sẽ không hỏi, chỉ cần nàng bình an là tốt rồi.
Ăn cơm xong, Sa Long đưa Sa Toa và Chỉ Yên trở lại ký túc xá, sau đó mới trở về chỗ của mình.
Chỉ Yên nghỉ ngơi trên giường khoảng hai canh giờ, đến khi bên ngoài hừng đông, mới lợi dùng linh khí trong không gian, ngồi trên giường tu luyện.
Buổi sáng đi học, buổi chiều luyện đan, buổi tối tu luyện.
Liên tục vài ngày, cuộc sống Chỉ Yên đã bị lên lịch kín mít, chúng đệ tử ban linh giả vì Chỉ Yên tách ra, bắt đầu đảo xung quanh Sa Long vương tử.
Buổi sáng khi hết tiết, ở linh giả nhất ban.
"Ngày mai là ngày diễn ra cuộc so tài luyện đan, ha ha, thật tốt quá, đêm nay ta nhất định sẽ hưng phấn đến mức không ngủ yên." Đạo sư Lạc Phượng mới vừa đi, một đệ tử đã kích động từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn ồn ào.
"Hắc, đêm qua ta đã không ngủ ngon rồi, nói chi đêm nay? Mỗi năm, lúc đón tân sinh, học viện đều tổ chức một cuộc so tài luyện đan cả, ngày mai chắc chắn rất nhộn nhịp." Một đệ tử khác liếc mắt xem thường nhìn hắn, nói tiếp.
"Tất nhiên, lần này mời rất nhiều nhân vật lớn đến mà, ngay cả hội trưởng hiệp hội luyện đan cũng đến đây, ha ha, tân sinh đánh giá, lão sinh luận bàn, chỉ cần liên quan đến luyện đan, trái tim nhỏ bé của ta đã đập thình thịch không ngừng.”
"Có điều nếu Chỉ Yên đồng học của chúng ta cũng tham gia, vậy thì càng hoàn mỹ..."
...
Mọi người đối luyện đan sư luôn có một loại kính ngưỡng, sùng bái trời sinh, có thể trực tiếp quan sát một cuộc so tài luyện đan, tuyệt đối là chuyện khiến ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng bọn họ bùng phát.
"Tiểu Yên Nhi, ngày mai muội có đến đó xem không?" Sa Toa nhìn Chỉ Yên, ánh mắt nồng đậm hứng thú dò hỏi: Hình như mấy ngày nay Tiểu Yên Nhi rất bận, nếu không đi học thì sẽ đến Luyện Đan đường, buổi tối còn tu luyện đến khuya.
"Yên tâm, ngày mai muội sẽ đến, nếu không hai người tự đi ăn cơm đi, muội còn muốn đến Luyện Đan đường một lát.” Chỉ Yên liếc mắt nhìn Sa Toa và Sa Long, nói: Liên tục luyện dược vài ngày, lúc này dịch Trúc Cơ chỉ còn lại vài bước cuối cùng là hoàn thành, có lẽ nội trong hôm nay có thể kết thúc công việc, đến ngày mai nàng có thể chính thức đạt Trúc Cơ .
"Ồ, như vậy sao, vậy muội đi đi, bữa tối tỷ sẽ chuẩn bị sẵn cho muội.” Sa Toa nhẹ giọng đáp lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhiễm lên một tia thất vọng: Trừ buổi tối ra, thời gian còn lại nàng gần như không nhìn thấy bóng dáng của muội ấy, ngay cả cơm trưa cũng ít ăn cùng nhau.
"Được rồi, hai người nhanh chóng ăn gì đó rồi tiếp tục tu luyện đi, nếu còn chậm trễ thì mọi người lại ngứa ngáy trong lòng.” Chỉ Yên đùa giỡn nhìn những người xung quanh một cái, trêu chọc nói với Sa Toa và Sa Long: Gần đây danh vọng của hai người trong ban nhanh chóng tăng cao, hơn nữa vì liên quan đến chuyện Sa Long có thể khống chế Tụ Tinh trận, thái độ của mọi người đối với hắn đã từ cung kính lại thêm kính ngưỡng, hảo cảm lập tức tăng vọt.
Bởi vì ngày mai sẽ tổ chức cuộc so tài luyện đan, cho nên trong Luyện Đan viện tụ tập rất nhiều người, bọn họ định tận dụng thời gian cuối cùng này, nắm chặt luyện tập.
Liên tục vài ngày xuất hiện ở Luyện Đan đường, thời gian càng dài thì mọi người càng tò mò với loại đan dược Chỉ Yên luyện chế, cho nên, khi vừa nhìn thấy nàng bước vào, những luyện đan sư đang khống chế lửa lập tức thu lại ý niệm, gấp gáp xông tới.
"Chỉ Yên đồng học lại đến luyện đan à?" Lăng Thần đến gần, máy móc dò hỏi.
"Ừm, xem ra mọi người đều chuẩn bị tương đối rồi, ta hy vọng được nhìn thấy sự biểu hiện của mọi người vào ngày mai.” Chỉ Yên híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại hơi mỉm cười, vô tình kéo gần khoảng giữa nàng và bọn họ.
"Không biết Chỉ Yên đồng học gần đây đang luyện chế đan dược gì, nếu có vinh hạnh được nhìn thấy một lần thì tốt rồi.” Hai mắt một thiếu niên sáng lên nhìn chằm chằm Chỉ Yên, vẻ mặt mong đợi vô hạn.
Những luyện đan sư khác cũng quay đầu, tầm mắt khóa trên người Chỉ Yên.
"Ta chỉ chơi đùa một chút thôi, không dám tự khiến mình mất mặt xất hổ trước mọi người.” Chỉ Yên lắc đầu, vẻ mặt khiêm tốn trả lời.
Khóe miệng chúng luyện đan sư run rẩy, lại nghe thấy cái từ "Mất mặt xấu hổ" này, bọn họ không khỏi có loại xúc động muốn tan vỡ: Đứa nhỏ này có cần phải đả kích người khác như vậy không?
"Vậy, nếu không thì Chỉ Yên đồng học luyện chế tại đây với chúng ta đi, tuy rằng kỹ thuật luyện đan của chúng ta không bằng Diệp Văn tôn giả, nhưng quan sát lẫn nhau, cũng có lợi cho hểu biết và tiến bộ. " Lăng Thần đề nghị, mọi người đều gật đầu trầm trồ khen ngợi.
"Không được, ta có thói quen luyện chế một mình, cho nên không cần để ý đến ta đâu.” Chỉ Yên lắc đầu từ chối, dùng hai ba câu đã đẩy sự dò xét của mọi người trở về: Nàng không chỉ không thể để lộ trình độ luyện đan trước mặt mọi người mà còn phải cố gắng làm bản thân mờ nhạt. Chỉ tiếc mọi người lại xem hành động này của nàng thành quá khiêm tốn.
Ầm một tiếng, cửa đá đóng lại, ngăn cách bên trong với bên ngoài, hơi động ý niệm, Hàn đỉnh lại xuất hiện trong đan thất, trên giá để dược liệu chỉ còn lại năm gốc dược liệu là: Trà Phổ Nhị Tơ Tằm, La Linh Thảo tứ phẩm, Phất Long Tân, Bồ Khỏa, Lăng Diệp ngũ phẩm.
“Nhiệt độ cháy của Trà Phổ Nhị Tơ Tằm cực thấp, cần phối hợp với âm khí. La Linh Thảo cứng rắn, ngoan cố, muốn luyện hóa cần kết hợp với Lăng Diệp… Bồ Khỏa thu lấy nước, còn bước cuối cùng thì để ta.” Phi Lão bay giữa không trung, nói với Chỉ Yên nói.
Hơi gật đầy, Chỉ Yên thả ý niệm ra, ngọn lửa màu cam lập tức bùng lên trong đỉnh lò, bùng cháy mãnh liệt.
Một trận hương thơm của dược liệu lan tỏa, thấm vào chóp mũi khiến tâm tình người ta rung động.
Chỉ Yên hạ mắt, bình tĩnh, thảnh thơi, nhưng tâm trí lại thời thời khắc khắc, toàn tâm toàn ý tập trung trên Trà Phổ Nhị Tơ Tằm.
Ngoài lớp vỏ màu đen bên ngoài, bên trong là một loại thịt mềm mại, co giãn như nấm tai mèo, nhè nhè từng đợt, quấn quanh, uốn lượn. Linh hồn lực bao vây, âm khí lộ ra, bao bên ngoài Trà Phổ Nhị Tơ Tằm, phốc một tiếng, ngọn lửa uốn bùng lên, cuốn quanh, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi lúc âm khí suy yếu mà tản ra một chút năng lượng.
Dù vậy, Trà Phổ Nhị Tơ Tằm vẫn lấy tốc độ có thể thấy được mềm ra, cuối cùng hóa thành một bãi chất lỏng sánh màu đen.
Chỉ mất một lúc mà đã luyện hóa được một loại dược liệu, ánh mắt Chỉ Yên lộ rõ vui mừng, tiếp tục ném La Linh Thảo vào dược đỉnh.
La Linh Thảo màu tím nhạt tản ra một tầng hào quang óng ánh, bản chất nó cứng rắn nên dù có ném vào dược đỉnh cũng không hề có chút thay đổi nào. Nàng động ý niệm, ném thêm một gốc Lăng Diệp vào, cùng dùng ngọn lửa bao bọc cả hai, cùng xoay tròn, nung nóng.
Ánh sáng màu tím lóe ra, chỉ mới mười phút trôi qua, trên trán Chỉ Yên đã chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị hơi nóng hun đỏ ửng.
"Cố gắng chống đỡ, sẽ xong nhanh thôi.” Phi lão trầm giọng, an ủi Chỉ Yên.
Cắn răng, linh hồn lực duy trì không đổi, ngọn lửa xâm nhập, dược liệu mềm hóa, ẩm ướt, cuối cùng hóa thành một bãi chất lỏng có hai màu xanh, tím hòa hợp, nhìn qua đặc biệt đẹp mắt.
Phù, nhìn La Linh Thảo và Lăng Diệp đã luyện hóa xong, Chỉ Yên thở hắt ra, trong mắt xẹt qua một tia ấm áp. Cuối cùng chỉ còn Phất Long Tân.
Nhanh! Chỉ Yên âm thầm an ủi một tiếng, ánh mắt hơi chớp, lại bình tĩnh đứng thẳng.
Phất Long Tân là dược liệu ngũ phẩm, cũng là một trong những loại dược liệu không thể thiếu để luyện chế dịch Trúc Cơ.
Tất cả những loại dược liệu đã luyện hóa lúc trước đếu hòa tan vào nhau, hình thành một loại chất lỏng màu đỏ nhạt.
Có dược liệu ngũ phẩm là Phất Long Tân thêm vào, trôi nổi trên mặt chất lỏng, linh hồn lực của nàng được thả ra lần nữa, ngọn lửa như rồng lửa, xoay tròn xung quanh Phất Long Tân, bốc hơi, luyện hóa.
Năm phút trôi qua, Phất Long Tân không thay đổi, mười phút trôi qua, Phất Long Tân dần mềm ra một chút, ba mươi phút trôi qua, Phất Long Tân như quả hồng mềm, dính dính, nhơm nhớp, bốn mươi phút trôi qua, Phất Long Tân trôi nổi trên mặt chất lỏng chìm hơn phân nửa, chỉ còn lộ ra một phần nhỏ.
Một giờ trôi qua, Phất Long Tân hoàn toàn mềm móa, dung nhập, hòa tan, khiến chất lỏng màu đỏ nhạt trở nên đỏ thẫm như máu, ngửi thấy cay đắng, nhìn qua đặc biệt ghê người.
"Tương đối rồi, tiếp theo giao cho ta đi.” Phi lão vuốt râu, vẻ mặt vui mừng nói.
Ngắn ngủn vài ngày, trong khi không có bất cứ trợ giúp nào của lão mà có thể luyện chế dịch Trúc Cơ đến trình độ này, đúng là không tồi.
Phi lão vừa dứt lời, Chỉ Yên chỉ cảm thấy cả người như bị kéo căng, một luồng ý thức lạnh lẽo xâm nhập vào trong đầu, đầu óc nàng tuy tỉnh táo nhưng thân thể lại không nghe sai bảo.
"Đừng lo lắng, ta chỉ tạm thời mượn dùng thân thể của ngươi thôi.” Một giọng nói mang theo chế nhạo vang lên từ trong lòng, Chỉ Yên nhịn không được âm thầm liếc trắng mắt xem thường: Lão rõ ràng cố ý muốn thấy chuyện chê cười của nàng mà.
Phi lão ha ha cười vang hai tiếng trong đầu nàng, một tầng linh hồn lực khổng lồ bị thả ra khiến cả đan thất đều run rẩy vài cái. Chất lỏng trong Hàn đỉnh hơi dao động, tiếp theo Chỉ Yên thấy tay phải của chính mình bị nâng lên, phốc một tiếng, một ngọn lửa màu cam mạnh mẽ đánh về phía dược đỉnh.
Ngọn lửa cuồng nhiệt giống như lửa địa ngục, hừng hực bùng cháy trong dược đỉnh, tiếng nước ùng ục vang lên, chất lỏng màu đỏ sậm cấp tốc xoay tròn.
Linh hồn lực dồi dào, mạnh mẽ duy trì ngọn lửa, trình diễn một màn khiến người ta phải kích động.
Chỉ Yên tập trung nhìn những việc xảy ra trước mắt: So với Phi lão nàng giống như tôm nhỏ, cá nhỏ, không thể dậy nổi một chút gợn sóng trong đại dương luyện đan này, mà Phi lão lại khác, chỉ cần lão tùy tiện vung tay một cái đã gây nên sóng gió, sóng lớn cuộn trào, khiến người khác cảm thấy kinh diễm vô cùng.
Ngọn lửa mạnh mẽ bùng cháy, chất lỏng tan ra, nhanh chóng, cô đọng, giảm bớt, từ chiếm nửa dược đỉnh nay chỉ còn một phần nhỏ dưới đáy lò, đỏ sậm như máu tươi, sạch sẽ, tinh khiết, không chứa tạp chất, khiến người xem phải hưng phấn không ngừng.
"Được rồi!” Phi lão hừ nhẹ, ầm một tiếng, đỉnh lò khép lại, run mạnh trong không khí, rồi không em ai ra gì mà nhanh chóng xoay tròn, tiếng ong gong truyền ra, nghe vào tai giống như một ca khúc tuyệt mĩ.
"Thu!" Quát khẽ một tiếng, chỉ mất nửa giây, Hàn đỉnh đập mạnh trên đất, cạch, nắp lò mở ra, một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa, chui vào chóp mũi khiến thân thể Chỉ Yên chấn động, cảm thấy âm dương hai khí trong cơ thể mình cũng bắt đầu xoay tròn…