• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ô ô, Yên nhi không phải quỷ chán ghét, Yên nhi không phải dã chủng, ô ô…” Âu Dương Chỉ Yên đang khóc một cái chớp mắt liền cảm thấy dễ chịu hơn, chính là không nghĩ rời khỏi cái ôm ấm áp mang theo hơi thở tươi mát này, hai tay đang ôm Âu Dương Bằng không khỏi chặt hơn vài phần.

“Ai nói, Yên nhi chính là tiểu công chúa của Âu Dương gia chúng ta, là tiểu bảo bối của phụ thân, ai dám khi dễ Yên nhi của chúng ta?” Âu Dương Bằng nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, mấy ngày hắn không ở đây cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vẫn là hạ nhân nơi này trước mặt hắn một bộ dáng sau lưng hắn lại là một bộ dáng khác?

“Ngoan, phụ thân mang con đi ăn cơm trước.” Âu Dương Bằng ôn nhu an ủi, ôm Chỉ Yên đứng dậy ra ngoài.

Khi dùng cơm tại đại sảnh, đám nô bộc thấy người trong lòng Âu Dương Bằng đều cả kinh, con mắt suýt nữa rớt xuống. Bọn họ luôn khinh thường Chỉ Yên, cũng mắng nàng là dã chủng, chính là không nghĩ tới lúc này dã chủng lại bị chủ tử cao cao tại thượng của họ ôm trong lòng. Loại chênh lệch này làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thích ứng được.

Âu Dương Chỉ Yên đem biểu tình của bọn họ thu hết vào đáy mắt, khóe môi gợi lên một chút châm chọc, nàng không có hứng thú quan tâm những việc bắt nạt kẻ yếu , tiểu nhân nịnh nọt nhưng không có nghĩa là người nào đó sẽ không quan tâm. Quả nhiên, vừa ngồi xuống, đỉnh đầu vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm.

“Như thế nào mà ta mới không ở đây mấy ngày mà đã có chuyện như thế xảy ra? Có ai có thể nói cho ta biết vết thương trên cánh tay Yên nhi rốt cuộc là do đâu mà có?” Âu Dương Bằng híp mắt, lạnh lùng nhìn khắp nơi, khiến mọi người câm như hến, hận đầu không thể cúi đầu thấp đến cổ.

Âu Dương Cẩn nhíu mày, không nghĩ tới phụ thân lại coi trọng cái muội muội không có nửa phần quan hệ huyết thống này như thế. Mới vừa hồi phủ đã nghĩ tới nàng, thậm chí còn chưa từng quan tâm con trai là hắn, như chính hắn mới là dã chủng không được coi trọng. Tay nắm chặt thành quyền, tuấn nhan suất khí bức người không khỏi cứng rắn thêm vài phần.

“Phụ thân, Yên nhi đói bụng.” Âu Dương Chỉ Yên ngồi trong lòng Âu Dương Bằng, một tay túm quần áo trước ngực hắn, nhu nhu nói.

“Yên nhi muốn ăn cái gì, phụ thân sai người mang lên con!” Một khắc trước mới hàn khí quanh người, lúc này lại nhìn người trong lòng vô cùng sủng nịch, con ngươi đen thâm thúy như sao sáng trên bầu trời đêm, vẻ mặt từ ái.

“Yên nhi muốn ngồi bên cạnh ca ca.” Chỉ Yên mở to đôi mắt ngây thơ vô tội (Yumi0412: vô số tội thì có), định luật khi xuyên qua là phải quan hệ tốt với người chung quanh, tiểu tử ngồi một bên phun lãnh khí này hiển nhiên đối với nàng thực có ý kiến.

“Ha ha, được, Yên nhi thích ca ca thì phụ thân rất vui vẻ.”Âu Dương Bằng cười, nhẹ nhàng đem Chỉ Yên trong lòng buông ra.

Mỗ nữ không nhìn ánh mắt đóng băng của người nào đó, vui vẻ chạy qua, hướng về phía hắn cười lấy lòng rồi mới ngồi lên ghế, bắt đầu chuyên tâm đối phó với mỹ thực trên bàn.

Âu Dương Cẩn trong lòng nghi hoặc, ánh mắt dừng lại trên người Chỉ Yên xem kỹ. Trong ấn tượng của hắn nàng yếu đuối nhát gan, vô năng phiền phức, thấy hắn liền trốn rất xa, hiện tại chẳng những không né tránh ngược lại hướng về phía hắn cười, chẳng lẽ là đầu óc thông suốt, ỷ vào phụ thân sủng ái liền lộ nguyên hình, bắt đầu học được đùa giỡn tâm cơ?

“Ca ca không đói bụng sao, trên mặt Yên nhi có cái gì hả?” Âu Dương Chỉ Yên chu môi đỏ mọng, trừng mắt hỏi, lại sờ soạng trên mặt một phen, tựa hồ nhận thấy được cái gì, đổi lại tay khác, bột hoa quế cao trên tay nhất thời đều dính trên mặt.

“Ô ô, ca ca giúp ta.” Chỉ Yên từ trên ghế trèo xuống, ngay khi Âu Dương Cẩn chưa kịp phản ứng liền bổ nhào vào lòng hắn, hai móng vuốt đầy mỡ ấn hạ trên bạch y tuyết trắng hai cái dấu tay. Âu Dương Cẩn đùng một cái từ chỗ ngồi đứng lên, lửa giận trong lòng bùng phát, sắc mặt đen dọa người, nhìn dầu mỡ dính trên quần nhất thời có loại xúc động muốn giết người.

“Ngô, ca ca ôm.” Âu Dương Chỉ Yên tựa hồ không hề phát giác, như trước không sợ chết đưa hai tay ra ôm.

Âu Dương Cẩn cực lực khắc chế phẫn nộ cùng chán ghét trong lòng, nếu như không phải phụ thân đang nhìn, hắn nhất định hảo hảo giáo huấn tiểu qủy này một chút.

“Ca ca sinh bệnh sao, sắc mặt thật dọa người!” Âu Dương Chỉ Yên cắn cắn ngón tay, hơi sợ nói, thân mình run run theo. Âu Dương Cẩn vừa nghe, khí huyết dâng trào, suýt nữa là phun ra ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK