• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí dao động, linh hồn Phi lão thoát khỏi thân thể Chỉ Yên, trôi nổi giữa không trung.

"Có thể thu lại được rồi, dịch Trúc Cơ này xem như đã hoàn thành." Phi lão vuốt râu, vẻ mặt trấn an nói.

Chỉ Yên gật gật đầu, hơi động ý niệm, từ không gian Càn Khôn lấy ra một chiếc bình thủy tinh tinh xảo, linh hồn lực lộ ra, rót hết chất lỏng trong đỉnh lò vào trong bình.

Chất lỏng màu đỏ sậm dao động trong bình thủy tinh trong suốt, hợp với ánh sáng từ viên Dạ Minh Châu trên đỉnh đầu, lóe ra hào quang rực rỡ.

Cuối cùng phải mất nửa tháng thì bình dịch Trúc Cơ này mới thành công.

Trong lòng Chỉ Yên vô cùng kích động, hai má trắng nõn phấn nộn nhiễm lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt. Đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh nước. Con ngươi đen láy như mặc ngọc, lấp lánh tia sáng nhiều màu sắc.

"Đại công cáo thành, kế tiếp sẽ chờ ngươi đột phá Trúc Cơ." Nhìn kinh diễm xẹt qua trong mắt Chỉ Yên, Phi lão hơi cảm thấy buồn cười: Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, nhưng dường như tiểu nha đầu này đối với mấy thứ lấp lánh xinh đẹp càng thêm yêu thích thì phải.

"Ừm, vất vả cho ngươi rồi." Chỉ Yên gật gật đầu, cười cười cảm kích với Phi lão, nghĩ đến bản thân sắp có thể lên Trúc Cơ, trong lòng nàng lại không kìm được kích động.

Thu lại Hàn đỉnh, qua loa dọn dẹp luyện đan thất, lúc này Chỉ Yên mới nâng bước rời khỏi.

Đợi đến khi nàng bước từ trên lầu xuống, dưới đại sảnh đã tụ tập không ít người, trong số đó còn có cả Diệp Văn tôn giả đã lâu rồi không gặp. Thấy nàng xuống dưới, khóe miệng lão lộ ra một nụ cười rực rỡ, không hề cố kỵ ánh mắt khác thường của những người xung quanh mà bước lên nghênh đón Chỉ Yên.

"Ha ha, mấy ngày nay Tiểu Yên Nhi rất cố gắng nhỉ." Luyện đan đường là nơi Diệp Văn quản lý, cho dù lão không ở thì cũng có thể nắm rõ những chuyện xảy ra trong này. Hơn nữa lão còn đặc biệt căn dặn người khác phải chú ý đến chuyện của Chỉ Yên, cho nên gần như khi nào nàng đến, khi nào nàng đi thậm chí mỗi một câu nói nàng nói ở đây đều được ghi nhớ, ghi lại, chỉ cần lão muốn biết thì sẽ lập tức có người đem những chuyện đó báo lại cho lão.

Chỉ Yên gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt nhiệt tình của lão: Hôm nay lão đến đây không phải có chuyện gì chứ?

"Thế nào, mấy ngày nay chắc người cũng có chút tiến bộ đúng không!" Thấy Chỉ Yên không trả lời, Diệp Văn cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng thêm nhiệt tình, hớn hở hỏi thăm.

"Ngày mai là cuộc so tài đan dược, Tiểu Yên Nhi nhớ dành chút thời gian đến xem nhé, chuyện này đối với ngươi cũng có chỗ lợi mà không hại..."

...

Đám người Lăng Thần vây quanh hai người Diệp Văn tôn giả và Chỉ Yên, nhìn vẻ mặt hòa ái, thân thiết chưa từng có trên khuôn mặt Diệp Văn, một đám không khỏi cảm thấy hâm mộ ghen tị hận, hận không thể thay thế Chỉ Yên, nhận sự quan tâm không ngừng này.

"Yên tâm, ngày mai ta sẽ đến đó cùng Sa Toa." Thấy Diệp Văn còn có xu hướng muốn tiếp tục nói, Chỉ Yên vội vàng gật đầu, đồng ý.

Cuối cùng trong tầm mắt hâm mộ của mọi người, Chỉ Yên theo bước Diệp Văn tôn giả rời khỏi Luyện Đan đường.

Có lẽ là vì ngày mai sẽ tiến hành cuộc so tài đan dược cho nên khi màn đêm buông xuống lại là lúc những ánh đèn rực rỡ được thắp lên. Tất cả chúng đệ tử trong học viện như đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, nét mặt ai nấy đều lộ rõ sự vui sướng, kích động và chờ mong.

Đi vào nhà ăn, khung cảnh càng ồn ào, náo động, chật chội, bế tắc. Sa Long che chở Chỉ Yên, phấn đấu một lúc lâu mới đến được nhã gian ở lầu hai. Lúc này Sa Toa đã chuẩn xong đồ ăn, thấy hai người xuất hiện, nàng ấy lập tức kích động vẫy vẫy tay ra hiệu.

Xoát xoát xoát, từng đạo ánh mắt dừng trên người Chỉ Yên và Sa Long, bởi vì bọn họ thường xuyên tới nơi này ăn cơm, cho nên cũng không ai thấy xa lạ gì đối với đám người Chỉ Yên. Thấy hai người đã đến, không ít người trong mắt lộ ra sự hưng phấn và kích động, đương nhiên cũng không thể thiếu tầm mắt ghen tỵ và căm hận của một số thiếu nữ ái mộ Sa Long.

"Mau tới đây, chắc Tiểu Yên Nhi đã đói bụng rồi nhỉ, đây là những món tỷ chuyên chuẩn bị cho muội.” Sa Toa lôi kéo Chỉ Yên ngồi xuống, vội vàng đẩy nhưng thứ mình cố ý chuẩn bị đến trước mặt Chỉ Yên.

"Xuy, luyện đan sư chín tuổi? Ta thấy chuyên môn của nàng ta hết ăn rồi uống thì đúng hơn. Nếu đã lợi hại như vậy thì sao không tham gia cuộc so tài ngày mai.” Nhìn cảnh Sa Long vương tử tri kỷ gắp đồ ăn cho Chỉ Yên, một nữ tử mặc hồng y ngồi trong góc không nhịn được hừ nói, trong mắt tràn ngập sắc thái ngoan độc.

Nàng ta luyến mộ Sa Long vương tử đã lâu, đáng tiếc vẫn không tìm thấy cơ hội tiếp cận hắn, lúc này lại nhìn hắn dịu dàng đối xử với Chỉ Yên như vậy, tâm tính ghen tỵ trong lòng như cỏ dại, điên cuồng sinh trưởng.

"Nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ bị bọn họ nghe được." Vẻ mặt thiếu nữ hoàng y ngồi cùng thiếu nữ hồng y nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng, nàng ta hạ giọng nhắc nhở.

"Hừ, có gì phải sợ, vốn nàng ta chính là một kẻ hết ăn lại uống, ỷ vào bộ dạng như yêu tinh của mình, còn nhỏ tuổi đã thông đồng khắp nơi. Ta thấy nàng ta đúng là trời sinh dâm dãng…” Nữ tử hừ lạnh, giọng nói không khỏi cất cao vài phần, khiến những người xung quanh nghe được, mi mắt nhảy dựng, toàn thể vểnh tai nghe ngóng.

Còn nhỏ tuổi đã thông đồng khắp nơi? Trời sinh dâm đãng? Nàng ta đang nói đệ tử của học viện sao?

Mọi người không khỏi tò mò nữ tử trong miệng ả rốt cuộc là ai. Sự tò mò trong lòng được khui lên, tầm mắt của bọn họ không hẹn mà cùng dừng trên người Chỉ Yên.

Nàng ta nói còn nhỏ tuổi, mà Chỉ Yên, không thể nghi ngờ là người nhỏ tuổi nhất ở trong này. Thông đồng khắp nơi, vậy người bên cạnh nàng là người nàng thông đồng sao?

Một bàn Chỉ Yên đang yên lành dùng bữa, đột nhiên phát hiện những tầm mắt bao hàm thâm ý chiếu lại đây, vẻ mặt ba người họ nhất thời lạnh xuống, đặc biệt là Sa Long, chỗ hắn ngồi cách nàng kia tương đối gần, cho nên mấy câu trời sinh dâm đãng hắn có thể nghe được, lại kết hợp với tầm mắt của những người xung quanh, thì tính tình hắn dù tốt đến mấy cũng không thể nhịn được. Hắn híp đôi mắt màu lục bảo, một luồng hơi thở lạnh băng mang theo sát khí bắt đầu lan tỏa.

Chỉ Yên bĩu môi, làm bộ như không nghe thấy, nàng lại cầm đôi đũa lên, tiếp tục sự nghiệp lấp đầy bụng mình.

Lấy tu vi linh hồn lực của nàng, thì lúc vừa bước vào một giây nàng đã cảm nhận được sự địch ý của nữ tử kia đối với nàng, hơn nữa dựa theo lời nói lúc nãy của nàng ta thì trong lòng nàng cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Nhìn cái gì vậy!" Chỉ Yên không lên tiếng, không có nghĩa là Sa Toa sẽ tiếp tục im lặng, một ánh mắt đảo qua, giọng điệu rét lạnh quát.

Xoát xoát xoát!

Trong lòng mọi người run lên, biết điều thu hồi tầm mắt.

"Ăn cái gì đi, đừng để ý tới những kẻ không hiểu ra sao này.” Thấy Sa Toa và Sa Long vẫn tỏ vẻ không hơn giận như trước, Chỉ Yên mở miệng nhẹ giọng nhắc nhở.

Những người xung quanh dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại bàn của Chỉ Yên và bàn của hai nữ tử hồng y kia.

"Sa Long vương tử, đây là điểm tâm Xảo Nhi cho người làm riêng cho ngài, hy vọng ngài có thể nhận lấy.” Nữ tử hồng y thấy thời cơ đã đến, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt thẹn thùng lại gần chỗ Sa Long, trong tay còn cầm theo một chiếc hộp tinh xảo

Chỉ Yên nhíu mày, nhanh như vậy đã chịu không nổi rồi? A, là điểm tâm tình yêu sao?

Sa Toa híp mắt, ánh mắt nhìn về phía hai người mang theo một tia mờ ám không rõ: Nàng đã nói mà, sao có chuyện ca ca đến học viện lâu như vậy còn chưa có người tỏ tình được.

Khụ khụ, tuy bộ dạng nữ nhân này có hơi xấu một chút, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chứng mình sức quyến rũ của ca ca vẫn không hề giảm sút, đặc biệt là trước mắt Tiểu Yên Nhi, nhìn ca ca bị người khác nhìn trộm, có khi có thể kích thích dục vọng độc chiếm trong lòng muội ấy đấy, giống như Tiểu thúc thúc vậy, hắc hắc, nếu thế thì muội ấy và ca ca…

Khóe môi Sa Toa cong lên thành một đường cong đẹp mắt, hai mắt láo liên, gian xảo….

Đương sự là Sa Long lại trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt toát ra sát khí nhè nhẹ, đối với ý tốt của nữ tử hoàn toàn không có chút vui vẻ nào chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng mạnh mẽ bùng lên.

"Thật xin lỗi, mời ngươi cách xa ta một chút, còn nữa, sau này đừng nói bậy sau lưng người khác.” Sa Long ngay cả dục vọng muốn ngẩng đầu nhìn cũng không có, vẻ mặt lạnh lẽo, nghiêm túc cảnh cáo.

"Hả, Sa Long vương tử, nể tình một mảnh tâm ý của Xảo Nhi, xin ngài nhận lấy đi mà.” Thiếu nữ hồng y kinh hô một tiếng, nghe lời nói ẩn hàm trách cứ của Sa Long, oán hận của nàng ta đối với Chỉ Yên lại lớn thêm một phần, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dạng điềm đạm đáng yêu, tha thiết cầu xin.

Ánh mắt Chỉ Yên hơi hạ xuống, đối với loại tỏ tình, tìm mọi cách lấy lòng này thấy vô cùng không quen. Nữ nhân mà, không nên vì yêu mà trở nên hèn mọn như vậy? Nếu yêu một người lại phải ẩn giấu tất cả mũi nhọn của bản thân, phải khúm núm, nhường nhịn thì nàng cũng không hiểu rốt cuộc yêu như thế thì có ý nghĩa gì.

Ấn tượng của Sa Long đối với nàng ta đã không tốt, lúc này lại thấy nàng ta không biết chừng mực như thế khiến chút kiên nhẫn còn sót lại của hắn hoàn toàn bị hao hết, ánh mắt càng thêm lạnh thấu xương: “Ta và ngươi không quen thuộc, ta càng chán ghét những người không biết xấu hổ mà sáp lại gần mình. Nếu không muốn bản thân trở nên khó coi thì ngươi tránh xa ta một chút đi.”

Giọng nói của Sa Long vô cùng lạnh lẽo, hơn nữa khí thế trên người còn quá mãnh liệt khiến thiếu nữ sợ đến mức phải rút lui từng bước. Nàng ta vẫn nghĩ Sa Long vương tử là một người dịu dàng cẩn thận, nhưng không nghĩ tới khi hắn tức giận, con ngươi màu lục bảo mê người ấy lại lóe ra những tia sáng màu máu, hợp với vẻ mặt rét lạnh, sự tàn khốc tản mát từ trong xương khiến nàng ta không nhịn được run rẩy.

"Đúng, thật xin lỗi..." Phương Xảo Xảo thấp giọng nói, liên tục rút lui, cuối cùng mới xoay người, rưng rưng rời đi. Nữ tử hoàng y sửng sốt một giây rồi cũng khom người ý xin lỗi với đám người Sa Long, sau đó vội vàng đuổi theo nữ tử hồng y.

Lúc này, trong nhã gian lầu hai chỉ còn lại ba người Chỉ Yên, không khí yên lặng, nặng nề. Sa Toa và Yên Nhi đồng thời kinh ngạc nhìn Sa Long, trong lòng không ngờ hắn lại phát giận lớn như vậy.

"Khụ khụ, ca, huynh không sao chứ?” Sa Toa ho khan một tiếng, nhìn ca ca nhà mình hỏi: Không phải huynh ấy thẹn thùng chứ? Nhưng người ta cũng không làm gì, nhiều nhất chỉ đưa chút điểm tâm cho huynh ấy thôi mà.

(Sa Toa không nghe thấy nữ tử hồng y mắng Chỉ Yên chỉ thấy ánh mắt của mọi người nhìn bọn họ quá quái dị nên mới tức giận thôi)

"Cái kia, chúng ta đã ăn xong rồi, nên trở về thôi." Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, đề nghị với hai người Sa Long.

Mi mắt hơi run lên, Sa Long lấy lại tinh thần mới phát hiện sự bản thân đã luống cuống: "Đi thôi." Liếc mắt nhìn Chỉ Yên thật sâu, Sa Long thở dài đáp lời.

Ba người làm bạn đi về ký túc xá nơi mấy người Chỉ Yên ở tạm. Trên đường Sa Long vẫn giữ im lặng, thẳng đến khi đến trước cửa ký túc của hai người Chỉ Yên và Sa Toa, hắn mới mở miệng tạm biệt hai người.

Chuyện một đêm này chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ của ba người họ, nhưng đối với một người nào đó lại là vết nhơ một đời.

Sau khi Sa Long rời khỏi, Phương Xảo Xảo từ sau rừng cây ký túc xá bước ra ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo của buổi đêm, đôi mắt xinh đẹp dâng lên sự khát máu, điên cuồng, vẻ mặt hung ác, nham nhiểm nhìn bóng hai người Chỉ Yên bước vào trong.



Ngày hôm sau, bên trong U Lam học viện xuất hiện từng dòng người di động, nơi nơi đều là tiếng hô gọi hưng phấn. Mọi người tụm năm tụm ba, châu đầu ghé tai, cùng nhau thảo luận về cuộc so tài sắp tới, trên mặt mỗi người còn lộ ra sự hào hứng và kích động, tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng đã có không ít người ồ ạt đi về phía sân thi đấu.

Thậm chí còn có người không kịp ăn bữa sáng, một tay cầm điểm tâm, một bên lại vui tươi hớn hỏi nói nói cười cười với đồng bạn, trong mắt họ dường như không có gì quan trọng hơn so với cuộc so tài này.

"Ha ha, thật hưng phấn, cứ nghĩ sẽ được tận mắt nhìn thấy người khác luyện đan thì trái tim này đã đập bùm bùm không ngừng.” Một thiếu niên cười ha ha, áp lực trên mặt không thể che giấu được vẻ hưng phấn.

"So đấu đan dược của giới tân sinh cũng có những vị luyện đan giả ưu tú tham gia và thế lực các quốc gia vây xem, nghe nói ngay cả hội trưởng hiệp hội luyện đan cũng đích thân tới nữa. Loại trận thế này, còn có giải thưởng lần này, chậc chậc quả thật là chuyện trước đây chưa từng có..." Một thiếu niên mặc hoa bào, vẻ mặt kích động, ánh mắt nóng rực như hai ngọn lửa, hắng giọng cảm thán.

"Đúng vậy, nghe nói viện trưởng đại nhân và Diệp Văn tôn giả cũng sẽ tham gia, cũng tuyến bố những người yêu tú trong lần này sẽ được đích thân Diệp Văn tôn giả giảng bài, tự mình hướng dẫn kỹ thuật luyện đan.”

...

Mọi người ồn ào bàn tán, hưng phấn ngẩng cao đầu. Mí mắt Chỉ Yên hơi hạ xuống, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói Diệp Văn tôn giả muốn tự mình huấn luyện cho những người đạt thành tích ưu tú trong lần so tài này. Xem ra vì cuộc so tài sang năm mà Diệp Văn tôn giả và viện trưởng đại nhân đã dốt hết tâm huyết rồi, chỉ hy vọng một phen khổ tâm của họ có thể khích phát sự hăng hái, cố gắng của chúng đệ tử.

Đi vào sân thi đấu, bốn phía đã ngồi đầy người, đài cao được bố trí tinh xảo, sang trọng mà không quá xa hoa. Cẩm bố màu đen tuyền phủ kín toàn bộ mặt bàn, trang nghiêm trang trọng, bề mặt đài cao dùng màu vàng làm chủ đạo, trong thần thánh lại lộ ra một tia quý giá.

Hai bên trái phải đài cao có đặt hai bức tường phản chiếu hình ảnh màu trắng thuần to lớn, phía trước là hai quả cầu trí nhớ cực lớn, hơn nữa xung quanh còn bố trí một trận pháp nho nhỏ, chỉ cần linh lực thúc giục thì lập tức có thể ghi lại tất cả những hình ảnh xảy ra trên sân thi đầu rồi chiếu lên mặt tường phản chiếu.

Tiện nghi, linh hoạt, tiết kiệm mà lại thực dụng.

Dưới đài cao, cách khoảng năm thước, một hàng mười chiếc bàn được sắp xếp giống nhau, mặt trên có phủ một lớp cẩm bố màu đỏ, hơn nữa mặt bàn còn đặt các loại bình gốm, ngọc lớn nhỏ, một tít trái cây, nước trà, điểm tâm, giống như chuẩn bị riêng cho các vị bình thẩm. (giám khảo)

Ngay sau dãy bàn cho bình thẩm là đến chỗ ngồi của khách quý, đếm sơ khoảng hơn hai trăm bàn, mỗi chiếc bàn đều được bố trí ở vị trí tốt nhất, sau đó mới chuẩn bị chỗ ngồi cho nhóm đệ tử.

Sân thi đấu rất lớn, phóng mắt nhìn lại, chỉ toàn người với người. Trong tiếng nói chuyện ồn ào và những lời bàn tán kích động, Sa Long bình tĩnh dẫn dắt hai người Sa Toa đến vị trí của khách quý.

Bởi vì thân phận của Sa Long là vương tử Long Đằng quốc, cho nên hắn và Sa Toa tất nhiên được sắp xếp ở vị trí khách quý, mà Chỉ Yên, vì là bằng hữu của họ, dù muốn một chỗ ngồi cũng không phải việc gì khó.

Linh giả nhất ban ngồi sau hàng ghế của khách quý, khoảnh khắc khi nhìn thấy đám người Chỉ Yên, tập thể lập tức hoan hô nhảy nhót, đợi đến khi thấy họ ngồi xuống ghế khách quý, trên mặt mới lộ ra sự thất vọng nhè nhè trộn lẫn với một chút ý hâm mộ các loại.

"Ha ha, ta xém quên mất, Sa Long, Sa Toa đồng học là vương tử, công chúa, tất nhiên sẽ không ngồi chung với chúng ta." Tề Hựu gãi gãi đầu, lúng túng nói.

"Đúng vậy, bọn họ là nhân vật đặc biệt của ban chúng ta, đoán chừng toàn học viện cũng chỉ có ban chúng ta mới có người ngồi ở vị trí khách quý, chúng ta nên cao hứng mới đúng.” Ánh mắt một thiếu niên sáng rực, trên mặt là sự tự hào và vui sướng không thể che giấu.

"Đúng vậy, đúng vậy, có thể làm đồng học với vương tử và công chúa là vinh hạnh của chính ta, còn có Chỉ Yên đồng học nữa, hắc hắc, huynh đệ, lên lớp là đồng học, xuống lớn lại là bằng hữu.” Trình Lãng vỗ vỗ bả vai Tề Hữu, tự động ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Sa Long.

Có lẽ hắn là người duy nhất toàn ban bội phục và cảm kích đối với đám người Chỉ Yên nhất. Đã trải qua chuyện của mấy người Phí Lâm, tư tưởng hắn cũng trưởng thành hơn, ngay cả hành vi, cử chỉ cũng không còn e ngại, lo trước lo sau như trước nữa..

Đặc biệt sau chuyện mọi người cùng nhau tụ lập tu luyện trong Tụ Linh trận, cảm nhận qua mỗi ngày bản thân càng trở nên lợi hại, cũng khiến hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

"Hắc, là ta sai, ha ha, hai người các ngươi cũng lại đây ngồi đi, mặc dù Sa Long vương tử cách chúng ta một khoảng nhưng tốt xấu gì cũng ngồi chung trong sân thi đấu…” Tề Hựu giật mình, khuôn mặt tuấn dật cũng nhiễm lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

Thời gian nửa giờ trôi qua, không khí trên sân bắt đầu xao động, trong khi mọi người dần mất kiên nhẫn thì rốt cuộc các vị khác quý và bình thẩm còn lại cũng ngồi về chỗ. Nhìn những giương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện, mọi người trên sân không nhịn được phát ra một loạt tiếng vang.

Ha ha a, một đám người bật dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt kích động, nóng bỏng nhìn viện trưởng Lôi Minh dẫn dắt những vị bình thẩm về chỗ, trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

"Mọi người ngồi đi, cuộc so tài đan dược sắp bắt đầu, mời các vị giữ im lặng." Lôi Minh từ chỗ ngồi bình thẩm đứng dậy, xoay người đối mắt với mọi người, hai tay hơi mở ra, ý bảo mọi người im lặng.

Giọng nói không lớn lại thông qua linh lực truyền vào trong tai mọi người khiến cả người bọn họ đều chấn động, không hẹn mà cùng ổn định chỗ ngồi, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ kích động như trước.

"Tốt lắm, biểu hiện của mọi người làm ta rất vừa lòng, hy vọng cuộc so tài kế tiếp cũng có thể khiến mọi người thân tâm sung sướng như vậy.” Lôi Minh gật gật đầu, nhìn mọi người vui mừng nói.

Sau khi Lôi Minh ngồi xuống, hiện trường hoàn toàn bị vây trong một bầu không khí vô cùng yên tĩnh, lúc này, người chủ trì bước lên đài, dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, lên tiếng ra hiệu cuộc so tài chính thức bắt đầu.

Có lẽ bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, tâm tình bình thản của Chỉ Yên cũng nổi lên gợn sóng nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhiễm lên một chút hứng thú. Mặc dù nàng đã nhìn thấy người khác luyện đan ở Luyện Đan đường nhưng khí thế to lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chỉ Yên cũng giống như mọi người, ánh mắt tập trung trên đài cao, dù vậy cũng không hề xem nhẹ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ một nơi.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nghênh đón tầm mắt của người nọ, chỉ thấy Tây Môn Thịnh thân mặc đan bào màu xám tro, ánh mắt sắc bén, ẩn hàm thú vị nhìn về phía nàng, ngay cả nét cương nghị trên gương mặt cũng mang theo một tầng ánh sáng màu, sâu trong mắt còn lộ ra ý tứ không rõ.

Chỉ Yên nhíu mày, trong lòng hơi khó hiểu: Sao nàng lại cảm thấy ý cười của hắn có một loại gian trá sâu kín nhỉ? Giống như chính nàng là một con dê đang đợi làm thịt vậy. Loại tầm mắt này khiến nàng rất rất khó chịu.

"Sao vậy?" Thấy Chỉ Yên nhíu mày, Sa Toa tò mò nhìn theo tầm mắt nàng nhưng chỉ kịp thấy cái ót của Tây Môn Thịnh.

"Không có gì." Lắc đầu, Chỉ Yên trả lời, tâm lại không thể an ổn như trước. Tuy rằng lần trước ở hiệp hội đan dược là nàng thắng nhưng ai có thể bao dung người khác tính kế trước mặt mình được?

Mặc dù bày ra vẻ mặt hoà nhã, nhưng cũng có khả năng lúc nàng xoay người sẽ đâm sau lưng nàng một đao.

Cười cười chua sót, Chỉ Yên đột nhiên cảm thấy chính mình hơi buồn lo vô cớ, mẫn cảm đến mức gần như thất thường, là do chính mình thiếu cảm giác an toàn quá sao?

"Chuẩn bị bắt đầu." Sa Long vẫn luôn chú ý biến hóa trên mặt Chỉ Yên, nhìn thấy vẻ u sầu và nụ cười chua xót của nàng, trong lòng không khỏi nghèn ngẹn, ánh mắt thâm sâu nhắc nhở.

Giọng nói hoà nhã, như gió xuân ấm áp, khiến tâm tình Chỉ Yên bình tĩnh lại, nàng gật gật đầu, đến khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh lúc bình thường.

"Cuộc so tài đan dược sắp bắt đầu, đầu tiên, chúng ta cùng hoan nghênh tứ đại gia tộc đã tham dự lần so tài này —— Lạc gia, La gia, Lâm gia, Tôn gia. Hoan nghênh chư vị gia chủ lên đài." Trên đài, tiếng nói người chủ trì vừa dứt đã có bốn vị lão giả bước lên đài…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK