Nguyên Phi Bạch bất đắc dĩ lắc đầu rồi giục ngựa cùng cô nàng Vương tiểu thư kia nghênh ngang đi qua. Tôi nhìn theo hai người, Vương tiểu thư kia cười vô cùng dịu dàng với Nguyên Phi Bạch còn anh ta vẫn duy trì nụ cười không nóng không lạnh. Nàng kia móc ra một mảnh khăn gấm, tình tứ lau mồ hôi cho Nguyên Phi Bạch. Anh ta đột nhiên mỉm cười, nắm tay nàng thả xuống, còn nàng ta thì nhân cơ hội nắm chặt tay Nguyên Phi Bạch không buông, đồng thời nhăn mày khẽ nói gì đó. Tôi thầm cười khẩy: “Sờ đi, cô cứ sờ đi. Vừa ra khỏi cửa sẽ bị đám hái hoa tặc chém chết, chút nữa xe sẽ bị mấy FANS nữ hắt axit sunfuric, ăn cơm sẽ bị nghẹn chết…!
Nguyên Phi Bạch kia cũng thật kỳ lạ. Không bao lâu sau khi trở về Tây Phong Uyển, dường như để chứng minh với người đời, nhất là với lũ đoạn tụ(1) kia rằng anh ta không phải GAY, hoặc cũng có thể đột nhiên ý thức được trên đời này còn rất nhiều phụ nữ, anh ta bắt đầu gặp gỡ đủ loại phụ nữ, có thiên kim tiểu thư nhà quan lớn, có nữ hiệp nổi tiếng giang hồ, thậm chí còn có danh hoa, danh kỹ chốn phong trần, vân vân…
Hôm nay là Triệu tiểu thư, ngày mai lại là Vương thiên kim, mấy cô gái này đều thấp thỏm không yên mà tới, rồi si ngốc mê mẩn mà đi. Ngay cả hoa khôi đứng đầu Túy Tiên lâu ở Tây An – Tiểu Túy Tiên cũng từng được hân hạnh đón tới Tây Phong Uyển, tiếc là khi ấy tôi vẫn đang tĩnh dưỡng trên giường bệnh, chỉ nghe tiếng cười duyên hòa cùng tiếng đàn truyền tới. Có điều nói thật, luận về cầm nghệ, tôi vẫn cảm thấy Bích Oánh đàn hay hơn.
Mà trong đám thiên kim tiểu thư, hồng chi diễm phấn ấy, tôi ghét nhất là cô ả Vương Bảo Thiền – con gái Binh bộ Thị lang Vương Niên Tham cùng nha đầu Lục Ngạc, cũng chính là con nhóc đang trừng mắt nhìn tôi đó.
Hiềm khích giữa chúng tôi là như thế này. Khi đó, tôi mới khỏi bệnh chưa được bao lâu, Tiểu Túy Tiên sai nha hoàn Mị Nhi đưa tới một bộ khăn thêu, nói rằng muốn được Nguyên công tử hồi âm. Tôi đang định nhận lấy thì Lục Ngạc – lúc ấy đang đứng chờ bên kiệu Vương Bảo Thiền, bỗng xông tới giật lấy chiếc khăn trong tay tôi, đem tới kiệu cho Vương Bảo Thiền xem, sau đó còn mắng Mị Nhi là tiện nhân bỉ ổi, dám đi quyến rũ công tử thế gia. Mị Nhi kia xuất thân từ chốn phong trần nên cũng chẳng sợ thiên kim nhà quan, ngược lại còn muốn làm loạn lên, ầm ĩ muốn đòi chiếc khăn về. Hai người liền xông vào đánh nhau. Lục Ngạc là nha đầu trong phủ tướng quân nên được học chút võ công, đánh cho Mị Nhi đầu tóc bù xù, mặt mũi bầm dập, ngồi bệt ra đất khóc nức nở. Vương Bảo Thiền kia thì ngồi lì trong kiệu không chịu ra có vẻ là muốn dằn mặt Tiểu Túy Tiên.
Tôi thấy khó coi quá nên định đem Mị Nhi đi vào đắp thuốc nhưng Lục Ngạc như đánh thành nghiện, bảo rằng không đánh chết con tiện nhân này thì không xả hết cơn giận. Tôi hết lời khuyên giải vậy mà Lục Ngạc kia lại càng nói càn: “Ai nha, Mộc tỷ tỷ che chở con ranh này như vậy, không phải là vì cùng đi ra từ chốn câu lan(2) đấy chứ? Chẳng trách trong Tây Phong Uyển lại chỉ có tỷ tỷ đây là nha hoàn hầu hạ, bản lãnh cũng thực lớn!”
Ai! Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà sao mồm miệng độc địa thế? Tôi cũng chẳng thèm khách khí nữa, cười ngọt ngào đáp: “Lục Ngạc muội muội thật biết nói đùa, bản lãnh của ta lớn là nhờ nhà dạy dỗ tốt. Công phu của ta dù tốt nhưng sao bì được với muội muội. Thiếu gia nhà ta vẫn thường nói, không được gặp Lục Ngạc thì nhớ vô cùng, vừa gặp Lục Ngạc thì tinh thần liền phấn chấn. Bảo sao Vương tiểu thư lại thu nhận muội, về sau cùng hầu hạ thiếu gia cho tốt đấy!”
Lục Ngạc nghe xong thì thoáng đỏ mặt rồi vội vàng quay đầu nhìn về phía cỗ kiệu của Vương Bảo Thiền vừa lắp bắp nói: “Cô chớ nói bậy! Ta đâu có giống cái hạng yêu tinh xuất thân kỹ viện kia, cả ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông, ta, ta ở cùng phòng với thiếu gia nhà cô lúc nào chứ….”
Ha ha! Trúng kế rồi, tôi giả vờ kinh ngạc: “Hả? Lần trước Lục Ngạc tỷ tỷ tới đưa bánh kê tâm, hai người cô nam quả nữ ở trong phòng một lúc lâu a, về sau Tam gia còn làm một bài thơ, nói cái gì mà, Lục Ngạc giai nhân, sổ chi thanh ảnh hoành sơ dù. Ngọc cơ thanh sấu, phượng trướng khinh diêu hồng ảnh. Vô hạn cuồng tâm thừa tửu hưng. Do tự oán lân kê. Đạo xuân tiêu bất vĩnh, đoạn tràng hồi thủ, chích hữu hương doanh tụ.”
Đây là bài từ mà Nguyên Phi Bạch mới làm, cái từ “Lục Ngạc” kia chẳng qua là chỉ đóa chuối hoa màu lục trong Tây Phong Uyển. Hôm đó anh ta nhìn thấy đóa hoa nên mới ngẫu hứng làm bài thơ ấy, kết quả là được lưu truyền rất rộng. Tôi cố ý sửa “Đạo xuân bất thường tại” thành “Đạo xuân tiêu bất vĩnh”. Lục Ngạc kia tuy không am hiểu thơ phú nhưng cũng hiểu được đại khái hàm ý trong câu thơ, khuôn mặt cô ta thoắt đỏ bừng, trong mắt có sự vui mừng khôn xiết. Ha, không ngờ cô ta thực sự muốn là nha đầu hầu phòng nha!
Đúng lúc đó, Vương Bảo Thiền vốn luôn im lặng cuối cùng cũng ra khỏi kiệu, vừa quát lui Lục Ngạc vừa yếu ớt cười, bảo tôi rằng: “Thật không ngờ cô nương lại khéo ăn khéo nói như vậy, chẳng trách Tam công tử đối với cô nương vẫn thêm vài phần coi trọng. Có điều xưa nay thông minh quá cũng khiến người ta ghét, cô nương nên tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Nàng thoáng liếc tôi, trong mắt có ý cảnh cáo sau đó đưa khăn tay cho Lục Ngạc, thì thầm vào tai cô ta mấy chữ rồi trở lại kiệu. Lục Ngạc chạy qua, quẳng chiếc khăn cùng một nén bạc lên người Mị Nhi: “Đồ không biết xấu hổ kia, bạc này cho ngươi để chữa thương, cái này so với việc cởi quần áo của ngươi thì sạch sẽ hơn nhiều.”
Tôi tức nghiến răng nghiến lợi, đi qua đỡ Mị Nhi vẫn đang khóc sướt mướt đứng dậy: “Ngoan nào, muội đừng khóc nữa. Bạc này đem cho bọn ăn mày ven đường đi, tỷ tỷ nhất định sẽ giao khăn cho Tam công tử, vào đây tỷ tỷ bôi thuốc cho.”
Vài ngày sau, Tiểu Túy Tiên sai người hầu đem tới một hộp son thượng hạng coi như quà cảm ơn, được sự đồng ý của Nguyên Phi Bạch, tôi nhận lấy vật biểu tượng cho tình hữu nghị này. Về sau, mỗi lần Tiểu Túy Tiên tới bái phỏng Nguyên Phi Bạch, Mị Nhi đều tới chơi với tôi, thế là kết giao thêm một người bạn nữa.
Đáng tiếc sự việc truyền tới tai Vương Bảo Thiền lại biến thành tôi bị Tiểu Túy Tiên dùng một hộp son mua chuộc, cũng nàng ta mê hoặc Nguyên Phi Bạch. Vì vậy tình hữu nghị giữa tôi và chủ tớ Vương Bảo Thiền biến thành con số không.
“Đừng nhìn nữa, cẩn thận mắt sắp lòi ra rồi kìa!” Lục Ngạc đứng bên cạnh bỗng ác độc nói, kéo suy nghĩ đang lơ lửng của tôi trở về.
Hừ! Tôi cười thản nhiên: “Coi muội muội nói kìa. Ta mới chẳng lo nhìn thiếu gia đâu, mỗi ngày đều nhìn đến phiền rồi. Nhưng thật ra muội muội lại nên nhìn nhiều một chút, sau lần này chẳng biết bao giờ mới có thể nhìn lại? Đừng để lúc ngồi trong khuê phòng lại nhớ đến hốt hoảng.”
Mặt Lục Ngạc đỏ lên, xem ra nha đầu này muốn Nguyên Phi Bạch tới phát cuồng rồi. Cô ta hằn học đáp: “Cô chớ vội đắc ý. Chờ tiểu thư nhà ta vào cửa rồi, ta và tiểu thư sẽ cùng nhau hầu hạ công tử, cho cô nhìn thật rõ.”
Chủ tử nhà cô ta được gả vào đây đương nhiên cô ta cũng sẽ trở thành nha hoàn của Nguyên Phi Bạch, cái gọi là tranh chấp nghề nghiệp đúng là khiến người ta đỏ mắt. Nếu được làm thị thiếp, chủ tớ các nàng xinh đẹp đa tình nhưng tâm địa lại độc ác, tình cảnh của tôi đây không phải sẽ thê thảm hơn sao. Coi bộ tôi phải nghiêm túc suy tính đến vấn đề đổi nơi công tác, nghĩ tới nghĩ lui chợt cảm thấy chỉ có chỗ của Nguyên Phi Giác là hợp ý nhất.
Có điều vẫn muốn mạnh miệng thêm chút nữa: “Vậy thì có làm sao, cho dù tiểu thư nhà cô được gả tới đây thì cũng chỉ khi nào nàng ta có nguyệt tín hoặc mang bầu, cô mới có thể viên phòng cùng thiếu gia. Hơn nữa, người mới làm sao so được người cũ, thiếu gia vẫn thường nói, không ai hiểu ngài ấy bằng Mộc Cẩn, cô cứ tự cầu phúc cho mình đi.”
Lục Ngạc tức tới mức muốn xì khói. Tôi cười ha hả, ngẩng cao đầu đi qua cô ta, không ngờ cô ta lại duỗi chân ra ngáng khiến tôi ngã sấp xuống đất.
Ai nha! Ở địa bàn của ta mà cô cũng dám khiêu khích sao? Tôi đánh về phía Lục Ngạc, hai người xông vào nhau. Tất nhiên, tôi không phải đối thủ của cô ta, chẳng mấy chốc đã bị cô ta đánh ngã ra đất. Tôi đau đến kêu ra tiếng, thê thê thảm thảm bò dậy vừa tránh cú đá vô cùng ác ý kia. Chẳng qua đây chính là hiệu quả mà tôi mong muốn, quả nhiên Nguyên Phi Bạch vội vàng giục ngựa chạy tới, lập tức kéo tôi vào lòng, thuần tay vung roi bức Lục Ngạc lùi lại ba bước.
Anh ta lạnh mặt, kéo tay tôi bắt mạch, vừa trầm giọng hỏi han: “Vết thương cũ có bị đau không?”
Ha ha! Không phải là vì Nguyên Phi Bạch sao? Tôi nhìn gương mặt lạnh tới mức đóng băng của Vương Bảo Thiền, lòng thầm nghĩ, chi bằng chọc cho nàng ta tức điên, để lúc nàng ta gả vào liền ép Nguyên Phi Bạch đưa tôi tới chỗ Nguyên Phi Giác.
Vì vậy thái độ của tôi liền trở nên khác thường, nắm chặt lấy tay Nguyên Phi Bạch, yếu đuối trốn vào lòng anh ta, hai mắt đẫm lệ nhìn lên, thỏ thẻ nói: “Thiếu gia, đúng là dọa chết nô tỳ rồi. Nô tỳ còn tưởng kiếp này sẽ không được gặp ngài nữa.”
Ừm! Mùi huân hương trên người Nguyên Phi Bạch quả thật vô cùng dễ ngửi, so với cologne còn mê người hơn, hèn chi có lắm phụ nữ muốn nhào vào lòng tên biến thái này như vậy.
Nguyên Phi Bạch thoáng ngây người trong giây lát, có điều rất nhanh đã hiểu ra, anh ta nhìn tôi, tựa hồ đã xem thấu màn kịch nhỏ này, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mày hơi chau: “Yên tâm đi, ta bảo đảm với cô, suốt đời này ngày nào cô cũng sẽ nhìn thấy ta, muốn trốn cũng không thoát.”
Hả? Sao cái con người này cứ thích phá đám như vậy? Lúc tôi trừng mắt lại, anh ta đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, giao tôi cho Tố Huy để cậu ta đưa tôi ra khỏi chiến trường của nữ nhân này. Tôi quay đầu nhìn, Lục Ngạc vẫn quỳ dưới đất khóc không ngừng, Vương Bảo Thiền đứng đó quở mắng còn Nguyên Phi Bạch vẫn không nói gì, ngồi trên lưng ngựa như cây ngọc đón gió, ánh mắt dõi theo tôi, khóe miệng còn vương một nét cười như có như không.
Trở lại phòng, tôi ngồi trước gương đồng xõa tóc ra, tự bôi thuốc cho mình. Ôi, Lục Ngạc này từng luyện kê trảo công (kê: gà) hay sao, môi tôi bị cào rách cả ra rồi!
Ngày mai để Bích Oánh nhìn thấy, nàng ấy lại nước mắt lưng tròng mất. Chi bằng dùng thử son của Tiểu Túy Tiên xem, biết đâu lại che được. Tôi lấy một ít son thử bôi lên môi, quả thật hữu hiệu.
Mị Nhi từng nói, hộp son này là do Tiểu Túy Tiên đích thân tới cửa hàng lâu đời của Kính Nguyệt đường để chọn, hơn nữa còn là loại được niêm phong trong kho, không còn bán nữa. Chỉ bằng việc này có thể thấy nàng ta là người rất có kiến thức, dù chưa từng gặp tôi mà chỉ nghe Mị Nhi miêu tả đã biết màu sắc nào hợp với tôi.
Màu son này thanh nhã vừa phải, không quá đậm cũng không quả nhạt, khiến nước da càng thêm trắng nõn lại thêm vài phần mị thái.
Tôi gần như đã quên sạch bộ dáng kiếp trước của mình. Mấy năm nay bận rộn chăm sóc Bích Oánh và lo nghĩ cho Cẩm Tú, khi nhớ lại chuyện cũ chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, người ở trên đời chẳng qua chỉ là một cái túi da xấu xí mà thôi, nên chưa từng nhìn kỹ mình trong gương. Hôm nay, quan sát tôi trong gương, khuôn mặt kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, mái tóc dài như lụa đen xõa tung, vòng eo nhỏ nhắn, môi son đỏ phớt, da trắng như tuyết, dù không phải danh hoa tuyệt thế nhưng hai tròng mắt tuy không cười lại ẩn tình.
Tôi ôm mặt, ngây ngốc nhìn vào gương. Đúng vậy! Tôi cơ hồ đã quên mình đang ở độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.
“Cô thấy sao?” Một giọng nam hơi trầm bỗng truyền tới, lúc này tôi mới kinh ngạc phát hiện ra, trong gương đã có thêm một dung nhan tuyệt thế, không phải Nguyên Phi Bạch thì còn ai!
“Tam, tam gia vào lúc nào vậy, tại sao,… tại sao không nói một tiếng?” Tôi buông tay xuống, lắp bắp hỏi, tên thất thường này sao lại cứ thần không biết quỷ không hay tới gần tôi vậy?
Nguyên Phi Bạch mỉm cười, ánh mắt mênh mang nhìn tôi, đáp: “Chính cô ngây người nhìn vào gương, liên quan gì tới ta?”
Anh ta chỉ chỉ vào cái ghế ý bảo tôi ngồi xuống, sau đó cầm lấy chiếc lược trên bàn trang điểm, một tay kéo lấy lọn tóc đen của tôi, một tay chậm rãi vấn lên. Tôi lấy làm kinh hãi, đang muốn quay đầu lại thì anh ta thản nhiên nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích. Một lát nữa là được rồi.”
Tôi bất an xoắn hai tay lại, không ngừng nhìn trộm hình ảnh anh ta vấn tóc cho tôi trong gương.
Anh ta… Hôm nay lại mắc chứng gì vậy? Tại sao lại có hứng thú đi nghịch tóc của tôi?
Trong chốc lát, hai người chúng tôi nhìn nhau qua gương mà không nói gì, chỉ có vạn sợi tóc xanh trượt qua tay anh ta.
Nguyên Phi Bạch chợt đánh vỡ sự im lặng, mở miệng nói: “Cô đã qua tuổi cập kê mà sao vẫn tết bím như vậy, sao không học mấy cô gái trẻ khác búi tóc lên?”
Tôi cười đáp: “Tôi không biết vấn tóc, hơn nữa thường thích nhảy nhảy nhót nhót, dù có vấn lên cũng sẽ bị tôi làm hỏng mất, không bằng tết lại cho tiện.”
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi sau đó tiếp tục im lặng làm công việc trong tay, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Những ngón tay thon dài linh hoạt lướt qua tóc tôi, giúp tôi búi lên, sau đó tiện tay rút cây trâm bạch ngọc Đông Lăng mà anh ta vẫn luôn mang, gài lên tóc tôi, cố định lại búi tóc. Tôi hoảng hốt nói: “Tam, Tam gia, dùng… cây trâm của tôi đi, đây là di vật của Tạ phu nhân, nô tỳ không dám nhận…”
Nguyên Phi Bạch khẽ đặt hai tay lên vai tôi, thành công ngăn được miệng của tôi. Anh ta nhìn tôi trong gương: “Mẫu thân của ta là nha hoàn bên cạnh Tần phu nhân, không biết thi thư gì cả. Nếu không phải sinh ra ta, khi ấy Tần phu nhân lại khó sinh mà qua đời, Hầu gia đánh trận về bị thương, muốn cưới người mới để xung hỉ thì chắc cả đời cũng chẳng được phù chính.” Anh ta lẳng lặng kể lại chuyện cũ. “Mặc dù bà rất xinh đẹp nhưng tâm địa vô cùng thiện lương, không biết tranh cãi hay mồm mép lấy lòng, lại thường tự ti về xuất thân nha hoàn của mình vì vậy luôn bị các cơ thiếp khác bắt nạt. Mà khi ấy Hầu gia còn bận rộn truy cầu danh lợi, tham vui, thích những thứ mới mẻ, nhiệt tình với mẫu thân ít lâu liền không bước vào phòng của bà nữa. Hồi còn bé, thứ ta thường nghe thấy nhất là tiếng chửi bới ngoài phòng mẫu thân. Bà không được Hầu gia che chở, thân là chính thất lại cứ như vợ bé, cả ngày chỉ biết trốn trong phòng lấy nước mắt rửa mặt.”
Anh ta cười khổ một tiếng rồi kể tiếp: “Tận tới khi ta lên năm tuổi, viết được một bài văn khiến phu tử khen ngợi không ngớt thì Hầu gia mới để ý tới đứa con trai là ta đây. Mẫu thân cũng bắt đầu tươi cười, hồi đó ta không thể nhớ rõ đã bao lâu chưa nhìn thấy bà mỉm cười. Về sau, ta cảm thấy nếu trước mặt Hầu gia cùng bạn bè của ông, ta viết thêm mấy bài thơ, bắn thêm vài mũi tên, đánh ra mấy bộ quyền có thể khiến Hầu gia thường tới thăm mẫu thân hơn, để bà cười nhiều hơn cũng không có gì không tốt. Dù sao những điều này đối với tôi mà nói thì chẳng hề khó.” Nói xong anh ta còn khẽ cười một tiếng.
Chẳng phải việc gì khó… Tôi cười ngất!
Thật sự, thật sự là như vậy sao, bạn học Nguyên, nếu tôi không có lầm thì khi ấy ngài mới có sáu tuổi, đúng không?
Chỉ nghe anh ta kể tiếp: “Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Sau đó, ta bị người ta đặt bẫy rồi ngã ngựa, mẫu thân cũng mắc bệnh nặng rồi qua đời.”
Tôi thấy thật sầu não, xoay người lại, nhất thời cũng không biết nói gì. Lần đầu tiên tôi nắm chặt tay Nguyên Phi Bạch, anh ta cũng cầm tay tôi, trầm mặc hồi lâu. Anh ta bỗng bật cười: “Lần đầu nhìn thấy cô chắc là sáu năm trước đi. Khi ấy ta nghe thấy cô bịa chuyện để cứu muội muội, đã thầm nghĩ, đúng là nha đầu nhanh trí, nếu mẫu thân ta miệng lưỡi lợi hại được bằng nửa cô thôi thì mệnh cũng không khổ như thế.”
Tôi sững sờ nhìn anh ta: “Thì ra Tam gia vẫn biết tôi là ai!”
Anh ta cười nhẹ, cũng không đáp lời tôi: “Về sau, tiểu ngũ nghĩa các người dần dần nổi tiếng trong sơn trang, nhị ca của cô tới đầu quân dưới trướng của ta. Ta trăm ngàn lần cũng không ngờ điều đầu tiên hắn muốn cầu ta là chăm sóc cô thật tốt.”
Hả? Tôi thầm buồn bực, sao Tống Minh Lỗi lại nhờ Nguyên Phi Bạch chăm sóc tôi mà không phải là Bích Oánh, tôi thì có gì cần chăm sóc chứ?
“Khi đó ta cũng rất thắc mắc, hắn không lo lắng cho nàng mỹ nhân lắm bệnh kia mà lại quan tâm đến nha đầu điên khùng này làm gì?” Nói xong anh ta lẳng lặng quan sát thái độ của tôi.
Quá đáng thật! Tôi im lặng trừng mắt nhìn anh ta, này, tôi điên khùng ở chỗ nào chứ, luận về tuổi tác, tôi còn lớn hơn ngài nữa kìa!
Mà anh ta lại không thèm để ý, mỉm cười dí tay vào mũi tôi một cái: “Còn không điên ư? Nửa đêm nửa hôm xông vào chỗ ta tắm, lấy hết quần áo của ta, lại còn tự mình giả xuân dược cho ta nữa.”
Ở đâu lại có một người đàn ông thích lôi chuyện xấu của mình ra mà kể như vậy chứ? Toàn thân từ đầu đến chân đều đỏ bừng, cả người sắp cháy thành tro vì thẹn, tôi hết sức cố gắng thốt ra câu: “Đó, đó, đó, đó là vì muốn chạy thoát thân, vì muốn cứu, cứu ngài… Tam gia, ngài, ngài không được nói bừa nữa… Danh tiếng của tôi đã đủ xấu rồi!”
Nguyên Phi Bạch rốt cục bật cười ha hả, kéo tôi ngồi vào trong lòng vừa vuốt ve mái tóc đen của tôi, nhẹ nhàng nói: “Vân ngưng thanh ti ngọc chi quan, tiếu sinh bách mị nhập mi đoan. Xuân thâm thược dược hòa yên sách, thu hiểu phù dung phá lộ khán.”
Anh ta bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn tôi chăm chú. Ngay trước khi tôi kịp ý thức được, anh ta đã hôn lên môi tôi. Hôm nay tôi đã chịu quá nhiều kinh sợ, trong lúc ngạc nhiên môi khẽ hé thì anh ta đã nhân cơ hội chen vào miệng.
Nụ hôn đầu của tôi cứ như vậy mà bị tên thất thường kia đoạt mất rồi. Có điều tôi cược rằng đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh ta bởi vì kỹ thuật hôn này vẫn cần nâng cao thêm nữa, có điều tâm trạng của tôi vẫn tốt hẳn lên. Chết thật, tôi sắp thành kẻ háo sắc thật mất rồi.
Khi anh ta kết thúc nụ hôn sâu này đã ăn hết son trên môi tôi, hai gò má đỏ ửng, mắt nhắm lại tựa đầu lên trán tôi, khẽ thở hổn hển, tôi chăm chú nhìn khuôn mặt anh ta, lòng lại cảm thán lần nữa, anh ta thật sự đẹp trai đến không có thiên lý.
Anh ta bỗng mở mắt, nghiêm trang nói: “Đêm nay, Mộc Cẩn tới phòng ta đi.”
Trái tim thật vất vả mới bình ổn được lại lần nữa đập thình thịch. Sao tên thất thường này lại có thể như thế? Muốn làm gì là làm luôn, lại còn thản nhiên nói cái việc ấy ra cứ như là, Mộc Cẩn, tối nay đến ăn cơm với ta nhé.
Sao người nhà họ Nguyên đều chẳng lãng mạn chút nào vậy?
Sắc mặt vừa mới tự nhiên trở lại, lúc này hẳn đã biến thành màu gan heo rồi. Tôi lắp bắp đáp: “Không, không được, bẩm… Tam gia, nguyệt, nguyệt… nguyệt tín của tôi đang tới, chờ tháng sau rồi… nói tiếp.”
Chết dở, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ trở thành người mắc chứng cà lăm mất.
Không ngờ bạn học Nguyên Phi Bạch vốn lạnh lùng, kiêu ngạo nổi tiếng lại giả vờ kinh ngạc hỏi: “Ta muốn cô tới phòng là vì Tố Huy vừa luận võ với Lục Ngạc, bị đau lưng nên tối nay không thể hầu hạ ta. Việc đó thì có liên quan gì tới nguyệt tín? Hay cô thử nói xem, ta muốn cô tới phòng ta làm gì?”
Mặt tôi thoắt đỏ, thoắt trắng, sau đó lại đỏ một hồi, trắng một hồi nữa, mê mang nhìn Nguyên Phi Bạch. Ngay trước lúc tôi kịp ra tay, anh ta đã sung sướng nở một nụ cười vô cùng đáng hận rồi đẩy xe ra khỏi phòng.
Tôi vừa giận vừa thẹn, cầm một đống đồ định quăng ra ngoài thì chợt nhìn thấy một chiếc hộp dài đặt trên bàn. Lúc về phòng còn chưa thấy, chắc là Nguyên Phi Bạch mang đến rồi.
Tôi căm hận mở hộp ra thì bỗng ngây người, trong hộp gấm là khoảng ba mươi nhánh lông vũ kích thước khác nhau, màu sắc rực rỡ không gì sánh được…
Tôi chỉ nói một câu mà anh ta vẫn nhớ.
Tôi cầm mấy nhánh lông vũ trơn tuột ấy, trong lòng có một loại cảm giác khó tả.
Kết quả là đêm hôm đó, không biết vì sao Nguyên Phi Bạch không gọi tôi tới hầu hạ nữa, thế nhưng tôi lại triệt để mất ngủ.
-*-*-*-*-*-*-*-*-
(1) Đoạn tụ: Hán Ai Đế từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
(2) Câu lan: nơi múa hát và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc