Tôi tới phòng của Lỗ Nguyên. Ông đang loay hoay bên một đống bản vẽ, thấy tôi đi vào liền bắt chuyện: “Tú Lan, châm trà.”
Nữ tử đi tới. Tôi cố ý làm bắn nước trà nóng lên tay nàng sau đó vội vàng xin lỗi, song nàng ta giống như chẳng có việc gì, vẫn cười tươi như hoa. Tôi lia mắt nhìn sang thấy Lỗ Nguyên nhíu mày nhưng không nói gì.
Tôi nói ra mục đích tới, Lỗ Nguyên đồng ý ngay, nói rằng: “Chờ việc của ta ở Ám khố nhàn rỗi hơn một chút, ta sẽ làm cho cô nương một chiếc vòng bạc ngay.”
Tôi cười hỏi: “Ám khố?”
Lỗ Nguyên gật đầu đáp: “Gần đây, Bạch Tam gia có đọc một quyển sách cổ. Ngài ấy nói muốn dựng một tòa Ám khố dưới lòng Tây Phong uyển như trong sách cổ có viết.” Khóe miệng Lỗ Nguyên bỗng run lên, đang định nói tiếp thì bỗng có một cô bé chạy tới, ôm chầm lấy đầu gối ông. Cô bé ôm chặt Lỗ Nguyên, quấn quít muốn chơi đùa.
Tôi xoa đầu nó: “A Nam biết chữ không?”
Đứa nhỏ kia ngẫm nghĩ một hồi mới gật đầu, vỗ tay nói: “Có, có.”
Đúng là người thật vẫn tốt hơn. Tôi cười, sờ thử vào cổ đứa bé, quả nhiên không có tí mạch đập nào. Đứa nhỏ này lúc chết mới có mấy tuổi, kẻ chủ mưu kia rốt cuộc đã dùng cách gì để khống chế những người đã chết này?
Đi qua chỗ bị ngã hôm qua, trong cơn mưa bụi lất phất, tôi nhìn thấy rõ hình dáng của bông hoa lạc tiên kia. Hai màu tím, trắng đan xen, vẻ đẹp câu hồn lạc phách, hương hoa thơm ngào ngạt.
Sau giờ cơm tối, lúc trở lại phòng, tôi uống chén nước trà của Tạ Tam nương như thường lệ, sau đó cắn chặt cánh tay cho tỉnh táo lại. Men theo con đường quen thuộc, tôi lẻn vào thư phòng của Thưởng Tâm các. Nhìn lên giá sách, quả nhiên có một quyển sách cũ màu tím nhạt, bên trong toàn là chữ cổ.
Cũng may hồi còn ở Tây Phong uyển, lúc Nguyên Phi Bạch nghiên cứu chữ cổ, tôi cũng theo hầu bên cạnh nên còn nhận ra được mấy chữ. Tôi xem đi xem lại mấy lần, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng nhiều. Hình như đây là nhật ký của một cô gái nhỏ, bởi vì mấy trang đầu đơn giản chỉ là nỗi lòng xuân thương thu buồn, tình cảm ôm ấp của tiểu nhi nữ.
Nhưng khi nhân vật chính vừa tròn mười bốn tuổi, cuộc sống của nàng bắt đầu xảy ra những thay đổi thật lớn. Cô gái này lớn lên giữa thời loạn, dân chúng lầm than. Phụ thân của nàng cùng ba vị thúc thúc kết nghĩa khác là những gia tộc quyền thế ở Tây Bắc, cuối cùng thể chịu được chính quyền mục nát liền dấy quân khởi nghĩa, trải qua nhiều gian nan mới chiếm được thiên hạ.
Nàng và muội muội trở thành hai vị công chúa khai quốc. Nàng được thưởng hào Bình Ninh công chúa, muội muội nàng được thưởng hào Bình Luật công chúa. Qua những dòng chữ, nàng miêu tả lại cảnh sắc long trọng của ngày sắc phong cùng tâm trạng kích động của mình, bởi vì cùng ngày nàng được sắc phong công chúa, phụ thân cũng chỉ hôn luôn cho các nàng. Vì vậy, nàng và muội muội được sắc phong xong liền lặng lẽ trốn ở sau bình phong, nhìn lén hai vị phò mã mà phụ hoàng chọn cho họ. Tôi đọc một hồi, cũng bị câu chuyện của cô công chúa này hấp dẫn. Bình Ninh trưởng công chúa, Bình Luật công chúa, nghe quen lắm. Ngẫm nghĩ một hồi thì chợt nhớ ra, có lần tôi nói Nguyên Phi Thanh mới mười sáu tuổi đã lấy Thục Kỳ công chúa nhỏ hơn hắn một tuổi, Nguyên Phi Bạch đã cười bảo, thực ra nhà họ Nguyên từng có hai người con dâu là công chúa, một người là thê tử của Nguyên Phi Thanh – Hiên Viên Thục Kỳ của bản triều, còn một người là Khai quốc trưởng công chúa Bình Ninh công chúa, vợ của ông tổ đời thứ nhất của Nguyên gia. Tôi ngẫm lại, đúng rồi, hình như tên của nàng là Hiên Viên Tử Lễ.
Phải rồi, tôi còn nhớ rất rõ, Nguyên Phi Bạch từng nói thực ra Tử Tê sơn trang là phủ đệ mà Đông Đình Thái Tổ ban cho Bình Ninh trưởng công chúa.
Điều kỳ lạ là tại sao sổ ghi chép của Khai quốc trưởng công chúa lại để ở Tây Phong uyển bản fake này?
Tôi lại đọc tiếp, cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, phò mã cũng rất quan tâm, săn sóc nàng. Cho đến một ngày, mọi chuyện đều thay đổi…
“Đọc hay không?” Một giọng nói truyền tới. Tôi giật mình ngã ra đất, chỉ thấy dưới ngọn đèn u ám, Nguyên Phi Bạch ngồi trên xe lăn, Tố Huy đứng bên cạnh hầu hạ, sắc mặt lạnh lùng.
“Tôi không biết Tam gia còn thích xem bản ghi chép của nữ hài tử.” Tôi lạnh giọng nói.
“Nguyên Phi Bạch” cười: “Ta cũng không biết Mộc Cẩn thích tới thư phòng đọc sách vào buổi tối.”
Tim tôi như chùng xuống một chút. “Nguyên Phi Bạch” gõ vào xe lăn. “Tạ Tam nương” đi vào, thấy tôi đứng đó thì ngẩn ra, sau đó run rẩy quỳ xuống: “Chủ nhân, xin chủ nhân tha thứ cho ta.”
“Nguyên Phi Bạch” thổi nhẹ vào ống sáo ngọc, cơ thể “Tạ Tam nương” lập tức nổ tung, lộ ra một cây đinh sắt, trên mặt cũng thế, sau đó người đổ về đằng sau, không thấy đứng dậy nữa.
“Đám hình nhân này không tốt chút nào, Tiểu Tân.” “Nguyên Phi Bạch” thở dài một hơi: “Đã biết chưa, giáo chủ không thích hình nhân không hoàn hảo.”
“Tố Huy” khom lưng đáp: “Tiểu nhân đáng tội chết, để ngày mai tiểu nhân đi bắt thêm mấy người, nhất định là người sống còn khỏe mạnh.”
“Nguyên Phi Bạch” gật đầu, quay sang nhìn tôi, cười nói: “Tối nay ta vốn không định đi ngủ sớm, vừa khéo cùng Mộc Cẩn đọc bản chép tay của Tử Lễ.”
Tố Huy vỗ vỗ tay, có hai hình nhân khác kéo hình nhân Tạ Tam nương ra ngoài.
Trong lòng tôi như có sóng nước đang dâng trào, “Nguyên Phi Bạch” lại nói tiếp: “Chủ nhân của bản chép tay này chính là Khai quốc trưởng công chúa Hiên Viên Tử Lễ. Nghe nói nàng ta là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có, không những tinh thông âm luật mà còn giỏi vẽ tranh, ca múa. Khúc Phi thiên vũ mà Hoảng thượng yêu thích nhất hiện nay chính là do nàng ta cải biên từ vũ đạo của Thiên Trúc. Một vị công chúa cành vàng lá ngọc như vậy tất nhiên phải được gả cho một chàng rể quý, lẽ ra nên hưởng hết thảy chuyện tốt của đời người, nhưng dựa vào bản ghi chép này thì xem ra cũng là hồng nhan bạc phận thôi.”
Quả thật là vậy. Tôi đọc tới đoạn sau, hình như cuộc hôn nhân của Hiên Viên Tử Lễ đã có biến đổi. Tôi nuốt một ngụm nước bọt: “Vì sao vậy, Tam gia?”
“Năm đầu Đông Đình lập quốc, danh tướng dưới trướng Thái Tổ hoàng đế nhiều như mây, mỗi người đều tự nắm giữ binh lực.” Hắn thở dài một hơi, nói tiếp: “Mộc Cẩn, ngươi nói xem, sau khi một vị hoàng đế đoạt được thiên hạ, điều đầu tiên muốn làm sẽ là gì?”
“Đương nhiên là giết chết những bề tôi công cao át chủ, củng cố hoàng quyền của mình.” Tôi nghĩ giọng nói của mình hiện có chút run run.”
“Đúng vậy, thực ra dưới trướng Thái Tổ Hoàng đế có ba huynh đệ kết nghĩa, có thể nói là quyền lực sánh được với hoàng đế, cũng chính là ba gia tộc lớn nhất nước. Mộc Cẩn còn nhớ ta từng kể với ngươi không?”
Tôi hơi gật đầu: “Mộc Cẩn còn nhớ, chính là Nguyên gia, Minh gia và Tư Mã gia, đúng không?”
Nguyên Phi Bạch mỉm cười: “Đúng thế. Thái Tổ hoàng đế quyết định đối phó với công thần lớn nhất đầu tiên, chính là Tư Mã gia. Ông ta nhanh chóng tìm được chứng cớ để chém hết cửu tộc nhà Tư Mã. Nguyên gia và Minh gia cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh. Vì vậy họ liên kết với quần thần ra sức bảo vệ Tư Mã gia. Nhất là Nguyên gia khi đó còn có một tộc nhân cưới tiểu thư nhà Tư Mã gia. Nguyên gia chạy vạy khắp nơi giúp Tư Mã gia, tốn rất nhiều sức người sức của mới giúp Tư Mã gia chỉ bị phế tước vị, trở thành dân thường mà không bị tru di cửu tộc. Sau đó tổ tiên của Tư Mã gia liền lập tổ huấn, để đền đáp đại ân của Nguyên gia, chín đời con cháu một nhánh trong Tư Mã gia phải làm gia nô cho nhà họ Nguyên. Những tộc nhân khác chuyển tới một nơi man di hẻo lánh, sống ẩn dật, mãi mãi không ra ngoài.”
“Vậy Nguyên gia và Minh gia làm thế nào mà tránh được họa diệt tộc?” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Chắc là từ đó người nhà Hiên Viên gia đã dừng tay rồi!”
“Nguyên Phi Bạch” cười: “Bọn họ không tránh được, chí ít là một thế hệ tổ tiên của bọn họ không tránh thoát được.”
“Một vị hoàng đế nếu đã nổi sát tâm thì chắc chắn sẽ không dừng lại, ngược lại theo dòng thời gian, năm tháng trôi qua, sát tâm sẽ càng lúc càng mãnh liệt, biến thành cây kim trong lòng, cái gai trong cổ.” “Nguyên Phi Bạch” thở dài: “Nhưng quan hệ của hai nhà Minh, Nguyên lại quá tốt, cùng tiến cùng lui. Minh gia làm quan khôn khéo, Nguyên gia làm việc cũng hết sức cẩn thận, khiến Thái Tổ hoàng đế không tìm được cớ gì.”
“Thái Tổ hoàng đế vẫn âm thầm thu thập chứng cứ. Để kéo dài thời gian bọn họ tạo phản, ông ta tỏ vẻ muốn lôi kéo hai gia tộc, đem hai đứa con gái mình yêu thích nhất, cũng là hai vị Khai quốc công chúa, lần lượt gả cho tộc trưởng hai nhà Minh, Nguyên. Trưởng công chúa Hiên Viên Tử Lễ gả cho Nguyên Lý Niên, Bình Ninh công chúa Hiên Viên Tử Di gả cho Minh Phượng Thành.”
“Lẽ nào Thái Tổ hoàng đế lại hi sinh con gái mình như vậy?” Tôi cau mày hỏi.
“Nguyên Phi Bạch” chỉ cười: “Từ xưa đến nay, đối với nhà đế vương mà nói, tất cả đều có thể hi sinh.”
Hắn lại nhìn tôi: “Mộc Cẩn, ngươi nói xem, nếu ngươi là Hiên Viên hoàng đế thì ngươi sẽ làm gì?”
“Kim vô túc xích, nhân vô thập toàn(*), đương nhiên tôi sẽ tìm mọi cách để nắm được nhược điểm của họ.”
“Không sai. Nguyên Lý Niên là kẻ si mê võ học, Minh Phượng Thành lại thích gom góp của cải.” Ánh mắt hắn sáng ngời: “Cho đến một ngày, có vị hòa thượng người Thiên Trúc dâng lên một bản kinh thư vô cùng hiếm có, chính là Vô tướng chân kinh.”
“Quyển kinh đó vốn có hai bộ, là Vô Tiếu kinh và Vô Lệ kinh, phải luyện cùng nhau mới có thể lĩnh hội hết tinh hoa, trở thành vô địch thiên hạ, thực hiện bá nghiệp.” Ánh mắt hắn có chút say mê, quay sang hỏi tôi: “Nếu có một ngày Mộc Cẩn không việc gì là không làm được, thì ngươi muốn làm điều gì nhất?”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Cái gọi là bá nghiệp ngoảnh đầu cũng thành hư vô, kẻ vô địch thiên hạ cũng thường cô đơn. Có thể yên ổn sống bên người mình yêu chính là hạnh phúc lớn nhất của con người, thế nên Mộc Cẩn không cần quá thần thông quảng đại, cũng không muốn luyện một loại võ công như vậy.”
Hắn nghe xong thì nhíu mày nhìn tôi một hồi, sau đó thở dài: “Ta vẫn cho rằng Mộc Cẩn chỉ là một cô gái nhỏ có chút khôn vặt mà thôi, không ngờ lại trí tuệ hơn người.”
Tôi gãi đầu, cảm thấy thật khó hiểu, tôi trí tuệ chỗ nào chứ. Không phải trước giờ tôi vẫn luôn bị Cẩm Tú mắng không có chí lớn sao? Tôi chỉ cười cười, nghe hắn nói tiếp.
“Thái Tổ hoàng đế biết đạo lý sâu trong hai quyển kinh thư đó, lại chia hai quyển ra lần lượt đưa cho hai vị công chúa làm đồ cưới, chuyển tới Nguyên gia và Minh gia.” “Nguyên Phi Bạch” mỉm cười.
Tôi chợt bừng tỉnh, chẳng trách Nguyên Thanh Vũ nói Vô Lệ kinh kia là đồ gia truyền của Minh gia, vậy Vô Tiếu kinh là đồ gia truyền của Nguyên gia rồi.
“Thái Tổ hoàng đế lần lượt bảo hai người con gái nói với Nguyên Lý Niên rằng Vô Tiếu kinh là một quyển sách quý của võ lâm, với Minh Phượng Thành thì nói rằng bên trong Vô Lệ kinh có kho báu rất lớn.”
“Luyện Vô Tiếu kinh quả thật khiến võ công tăng cao nhưng người luyện sẽ thành ma, phải sống dựa vào máu tươi và tinh khí hút từ người khác. Nếu lúc này có thể đồng thời luyện Vô Lệ kinh, ngày luyện thành, bản tính sẽ khôi phục, nhưng khi đó phần lớn người thân bên cạnh đều đã bị người luyện giết chết, thế gian không còn chuyện gì là vui vẻ nữa. Thế nên mới gọi là Vô Tiếu kinh. Người luyện Vô Lệ kinh, càng luyện càng si ngốc. Bởi vậy rất nhiều người không thể luyện tiếp, vì trong khi luyện, nếu không phải bị kẻ thù hãm hại thì cũng chết vì không biết tự lo cho mình. Nếu kết hợp với Vô Tiếu kinh, ngẫu nhiên cũng có người thành công, nhưng thông thường tính cách sẽ thay đổi, quên sạch những việc trước kia, sau đó không nhận ra cha mẹ, người yêu, còn tưởng đó là kẻ địch mà giết đi, nhưng chính bản thân người luyện lại không hay biết, vậy mới là “vô lệ”.
Tôi thấy lạnh rùng cả mình.
Hắn mỉm cười nói: “Quả nhiên không tới một năm, Nguyên Lý Niên bỗng nhiên mắc bệnh nặng, không còn sức quản lý gia tộc. Vì vậy Hiên Viên Tử Lễ thay mặt Nguyên gia báo lên Hiên Viên gia, xin từ chức thống lĩnh cấm vệ quân ở kinh thành, trở lại quê cũ của Nguyên gia ở Tây An.”
“Rốt cuộc Nguyên Lý Niên vẫn luyện Vô Tiếu kinh.”
Hắn cười kể tiếp: “Thái Tổ hoàng đế bèn ban Tử Tê sơn trang trên Hoa Sơn cho Nguyên Lý Niên dưỡng bệnh. Nguyên Lý Niên vừa quay lại Tây An đã nói với người ngoài là mình đã khỏe hơn, chỉ là không tiện gặp khách. Nhưng bệnh của Nguyên Lý Niên quả thật quá trầm trọng, tới mức ông ta không nhận ra ai ngoài công chúa Hiên Viên Tử Lễ yêu dấu. Ông ta phải không ngừng hút công lực của người khác thì mới có thể sống sót. Người bị hút khô công lực thường chỉ còn một lớp da bọc xương.”
Tôi chợt nhớ ra Nguyên Thanh Vũ từng nói muốn hút khô máu người nhà họ Nguyên, lúc đó còn tưởng bà ta bị điên, bây giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả những gì bà ta nói đều là thật. Nói cách khác, nếu khi ấy Nguyên Phi Bạch không giết Nguyên Thanh Vũ, tôi và anh ta ắt sẽ bị hút sạch máu.
Tôi bật thốt: “Truyện kể rằng tổ tiên của Nguyên gia là anh hùng có công giết chết Yêu vương ở Tây An, nhưng thực ra Yêu vương mà dân chúng Tây An vừa nghe đến đã phải khiếp sợ chính là Nguyên Lý Niên đúng không?”
“Đúng!”
“Sau đó thì thế nào?”
“Nguyên Lý Niên và Hiên Viên Tử Lễ vợ chồng tình thâm, mặc dù chính ông ta cũng biết mình không thể tự khống chế, đến anh em, con cháu ruột thịt cũng bị ông ta hút khô rất nhiều nhưng trước sau vẫn không thương tổn tới Trưởng công chúa. Trưởng công chúa sai người xây dựng một tòa cung điện kiên cố, chằng chịt như mê cung dưới lòng Tử Tê sơn trang, dùng nó để nhốt Nguyên Lý Niên, mỗi ngày lại mang một người sống vào cho ông ta dùng. Luyện được Vô Tiếu kinh, võ công của Nguyên Lý Niên ngày một cao, tính ma cũng càng lúc càng mạnh. Về sau đến cả Ám cung cũng không khống chế được ông ta nữa.”
“Vậy phải làm sao?” Tôi mù mờ hỏi.
“Trưởng công chúa biết phụ hoàng của bà muốn hại Nguyên Lý Niên và Nguyên gia, bèn quyết định kết thúc bi kịch này. Bà xin được một loại độc gọi là trinh liệt từ bạn tốt là Miêu vương, người trúng độc phải chịu đau đớn mỗi ngày, bất cứ ai giao hòa cùng người trúng độc, nhẹ thì mất võ công, nặng thì bỏ mình”
“Trưởng công chúa có thân phận thiên kim, đương nhiên không muốn chia sẻ người yêu với nữ tử khác. Bà mặc thường phục, tự mình uống độc trinh liệt, chịu đựng đau đớn, dẫn Nguyên Lý Niên tiến vào cung điện dưới đất rồi cho đá chặn cửa, hai người vĩnh viễn ở lại bên trong. Con cháu Nguyên gia đặt tên cho tòa cung điện đó là cung Tử Lăng.”
Tôi nhìn hắn: “Cung Tử Lăng kia chính là Ám cung đúng không? Gia tộc của Ám thần thực ra chính là con cháu nhà Tư Mã, bọn họ ở lại là để canh giữ cung Tử Lăng cho Nguyên gia đúng không?”
“Mộc Cẩn thật thông minh!” Hắn vỗ tay, nét mặt có vẻ rất thích thú, đáy mắt lại ánh lên một tia sáng khó hiểu: “Trước khi vào cung Tử Lăng, Trưởng công chúa đã để lại di ngôn cho con trai, nhà họ Nguyên phải theo hầu Hiên Viên thị chín đời, sau chín đời, nếu Hiên Viên vô đạo, Nguyên thị có thể chiếm lấy ngôi vị.”
“Vậy Minh gia thì sao?” Tôi lắp bắp hỏi.
“Tổ tiên của Minh gia – Minh Phượng Thành là người thông minh nhất thời đó. Ông ta cố ý để Thái Tổ hoàng đế tưởng rằng ông ham món lợi nhỏ, chí hướng không lớn. Mặc dù thế, Thái Tổ vẫn rất lo lắng. Minh Phượng Thành cũng hiểu rõ, vì vậy sau khi Nguyên gia rời khỏi kinh đô, Minh gia cũng cáo lão về quê, trở lại đất phong ở Đông Ngô. Về sau tuy hai nhà có chức vị nhưng vẫn không được trọng dụng.”
“Tổ huấn của Minh gia là không được mở Vô Lệ kinh ra đọc. Nguyên thị thì đem bí mật về Vô Tiếu kinh và Yêu vương chôn vào cung Tử Lăng vĩnh viễn, người của Ám cung phải canh giữ cung Tử Lăng mãi, không ai được phép đi vào. Ngoài trưởng tộc, không ai được vào Ám cung.”
“Quan hệ thân thiết nhiều đời giữa Minh gia và Nguyên gia lại bị hủy ở đời của Minh Ninh. Minh Ninh một lòng muốn làm rạng rỡ tổ tông, ban đầu ông ta định thay con trai Minh Phong Dương cầu thân nhà Tần tướng, kết quả Tần gia lại chọn Nguyên Thanh Giang. Điều này vốn đã khiến ông ta không hài lòng, sau Minh Phong Dương lại lấy Nguyên Thanh Vũ của Nguyên gia, Nguyên Thanh Vũ kia còn giật dây con ông ta luyện Vô Lệ kinh.”
“Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại biết nhiều như vậy? Ngươi lấy bản viết tay này từ đâu?” Tôi trầm giọng hỏi.