Tôi nhìn Tống Minh Lỗi, mũ sắt của huynh ấy sớm đã rơi mất, tóc rối tung, trán nhỏ máu, toàn thân như mới tắm từ bể máu ra. Một tay huynh ấy vững vàng vòng quanh người tôi, một tay ra sức vung, chém.
Một lát sau, chúng tôi rời khỏi vòng chiến, huynh ấy thở hơi gấp, khóe miệng chảy máu nhưng vẫn mỉm cười như cũ: “Tứ muội, nhị ca đến trễ.”
Tống Minh Lỗi buộc tôi vào người rồi giục ngựa chạy nhanh về phía đỉnh Ngọc Nữ. Tôi ôm chặt lấy thắt lưng của Tống Minh Lỗi thì mới phát hiện trên tay mình dính toàn máu của huynh ấy. Bên hông Tống Minh Lỗi, máu chảy không ngừng, thành dòng nhỏ xuống đất, tôi phải giúp huynh ấy che vết thương lại. Tống Minh Lỗi quen địa hình hơn quân Nam Chiếu, huynh ấy tránh đông né tây một hồi mới chạy tới một rãnh đá giữa hai ngọn núi. Trong rãnh có một con đường mòn, chỉ vừa đủ một người hoặc một ngựa đi qua, Tống Minh Lỗi mang theo tôi phi như bay vào, chạy theo sau là mười binh sĩ Nguyên gia toàn thân cũng đẫm máu. Đi qua rãnh đá, truy binh phía sau không quen địa hình, người theo kịp càng lúc càng ít.
Qua khỏi rãnh đá, chúng tôi trèo lên đỉnh Ngọc Nữ, sau cùng con ngựa chiến không thể lên thêm được nữa thì Tống Minh Lỗi mới cho chúng tôi dừng lại, định bỏ ngựa lại đi trước. Thế nhưng vừa mới xuống ngựa, huynh ấy đã ngã lăn ra, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Chúng tôi kéo Tống Minh Lỗi vào một hang động bên trong rừng già. Tôi rửa sạch vết thương cho huynh ấy thì phát hiện Tống nhị ca thường ngày luôn tiêu sái gọn gàng, trên thân mình cường tráng ấy lại dầy đặc sẹo, không có chỗ nào lành lặn. Những vết sẹo này, có vết đã có từ rất lâu rồi, thậm chí là có từ trước khi huynh ấy vào Tử Tê sơn trang, tôi không kìm được mà rơi nước mắt, Tống nhị ca, rốt cuộc huynh đã phải chịu đựng những gì, những vết thương của huynh do ai gây ra? Là Liễu Ngôn Sinh hay là Nguyên Phi Thanh?
Tống Minh Lỗi nói về thân thế với chúng tôi rất qua quýt, huynh ấy nói mình là người Giang Tô Hoài Âm, con trai của một thầy giáo trường tư, cả nhà trên đường về quê thì gặp phải cướp, tiền của bị cướp sạch, trong nhà ngoại trừ tỷ tỷ và muội muội, những người khác đều bị sát hại, để em gái không bị bán, huynh ấy phải tự bán mình. Những lời này đều là thật ư? Trương Đức Mậu kia chính là em gái huynh ấy dịch dung thành, Lý Như kia chính là chị gái số khổ của huynh ấy? Thân thế thật sự của huynh rốt cuộc lạ lùng, bi thảm đến cỡ nào?
Mười hai người chúng tôi nhóm chút lửa trong động, đun chảy một ít tuyết, tẩy rửa vết thương, thu xếp cho người bệnh xong, tôi phân công tám người gác đêm, còn tôi thì ngồi canh bên cạnh Tống Minh Lỗi, run sợ đón lấy ánh chiều tà màu máu.
Đến nửa đêm, Tống Minh Lỗi đang hôn mê bỗng mở mắt, nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh thì rất vui vẻ. Tôi thầm tạ ơn trời đât, nghẹn ngào nói: “Nhị ca, huynh không được ngủ nữa, huynh đã hứa sẽ dẫn Mộc Cẩn trốn thoát rồi.”
Tống Minh Lỗi dùng sức ngồi dậy, vươn tay muốn chạm vào mặt tôi nhưng vừa động tới vết thương, lại ngã xuống.
Tôi hoảng sợ vội vàng ấn huynh ấy nằm lại, kiểm tra xem vết thương có chảy máu không. Thời đại này còn chưa có truyền máu, người mất quá nhiều máu chỉ còn biết nghe theo mệnh trời.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh kiểm tra vết thương, may mà không còn chảy máu nữa. Bờ môi Tống Minh Lỗi tái nhợt nhưng ánh mắt nhìn tôi lại rất hớn hở, huynh ấy kéo tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Tứ muội, muội không bị thương chứ?”
Tôi vờ vui vẻ lắc đầu nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn, tôi ra sức lau khóe mắt, gượng cười đáp: “Có nhị ca ở đây, Mộc Cẩn sẽ không bị thương đâu.”
Huynh ấy cũng cười, nhắm hai mắt lại, khẽ thở gấp, hình như đang cố gắng kìm nén cơn đau ở vết thương, một lát sau, huynh ấy mới mở miệng: “Mộc Cẩn, muội có trách nhị ca chép thơ của muội không?”
Hả? Sao tự nhiên huynh ấy lại nhắc tới vấn đề này?
Tôi ôn hòa đáp: “Đâu có, nhị ca lo lắng nhiều quá rồi, bây giờ nhị ca đang bị thương, tuyệt đối đừng suy nghĩ gì cả, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta còn phải chạy trốn nữa.”
Tống Minh Lỗi mở mắt, từ trong ánh mắt lóe ra một tia kỳ dị: “Đúng, ngày mai chúng ta còn phải chạy trốn.”
Huynh ấy nắm chặt tay tôi: “Mộc Cẩn, ngày mai hãy để nhị ca dẫn muội rời khỏi Tây An, rời khỏi Nguyên gia, rời xa tất cả những thứ này, chúng ta đi tìm một cuộc sống thế ngoại đào nguyên.”
Tôi ngây ra, Tống Minh Lỗi cố gắng ngồi dậy, ôm tôi vào lòng, hào hứng nói tiếp: “Khi muội ngồi giữa đám mai đỏ, nức nở vì đại ca, ta đã nghĩ, vì sao người đi cùng muội không phải là ta, đại ca thật hạnh phúc biết mấy!”
Trong giây lát, tôi hiểu ra huynh ấy đang nói về chủ đề trước khi chúng tôi lao xuống núi. Tống Minh Lỗi đẩy tôi ra một chút, nói: “Chúng ta hãy quên hết tất cả, quên hết nợ nước thù nhà, rời khỏi thời loạn lạc này, phiêu bạt đến chân trời. Hai người chúng ta sống một cuộc sống tự do tự tại, Mộc Cẩn.” Huynh ấy cười thật vui vẻ, dường như trước mắt đã tràn ngập khung cảnh đó: “Nhị ca biết, muội không thích công danh lợi lộc, không thèm lụa là gấm vóc, muội vẫn luôn mong có cuộc sống yên bình. Nhị ca cũng khát vọng cuộc sống như vậy, thế nhưng tới nay, chẳng ai chịu cho ta một cơ hội để lựa cho.”
Giọng nói của huynh ấy bỗng xen lẫn chút cay đắng, nụ cười cũng trở nên gượng gạo, ánh mắt có chút căm hận. Huynh ấy lại ngẩng đầu, nắm lấy tay tôi, nghiêm nghị nói: “Muội không phải sợ Đời đời không xa đó, thực ra nhị ca, nhị ca có thuốc giải, ta… Mộc Cẩn, ta không muốn làm nhị ca của muội nữa, ta muốn làm trượng phu của muội.”
Tôi vô cùng khiếp sợ, ngước lên gương mắt trẻ tuổi tuấn tú đang nhìn tôi chăm chú kia, nỗi kinh ngạc, thương tiếc, xấu hổ, hối hận ập vào tim như dời non lật bể, trộn lẫn với nhau khiến tôi không kịp ứng phó.
Hoa Mộc Cẩn ơi là Hoa Mộc Cẩn, xấu hổ thay cho hai kiếp làm người của mày, đúng là đã sống hoàn toàn uổng phí rồi…
Tôi muốn mở miệng nhưng âm thanh lại bị nước mắt ngăn lại, tôi căn bản không thể từ chối ánh mắt tràn đầy hi vọng của huynh ấy.
Phi Giác nói yêu tôi nhưng lại không thể không chạy tới ngai vàng rực rỡ của hắn, Phi Bạch nói muốn tôi bên cạnh cả đời nhưng giờ lại chẳng biết đang ở đâu, có lẽ còn đang bảo vệ cô con gái cành vàng lá ngọc của Tịnh Hạ vương.
Trong những năm tháng rối ren cũng như trong thời khắc nguy nan này, người ở bên cạnh tôi lúc này không ngờ lại chính là Tống Minh Lỗi.
Chỉ có huynh ấy ra sức chiến đấu, thương tích đầy mình để bảo vệ tôi, mà huynh ấy vốn có thể trở lại Lạc Dương cùng Nguyên Phi Yên, lập công lớn, được Nguyên gia trọng dụng hơn nữa. Với tài năng cùng tình cảm mà Nguyên Phi Yên đối với huynh ấy, trong thời loạn này, Tống Minh Lỗi nhất định có trổ hết tài hoa, tranh hùng thiên hạ.
“Nhị ca, Hoa Mộc Cẩn muội có đức có tài gì mà khiến nhị ca coi trọng đến vậy?” Tôi rơi lệ, không dám nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, tựa như không nỡ lòng phá tan ánh mắt của một đứa trẻ khờ dại khi nhìn vào mứt quả ngọt ngào.
Tống Minh Lỗi nhẹ nhàng lau nước mắt giúp tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt trong suốt tràn ngập tình cảm của huynh ấy đang nhìn tôi: “Mộc Cẩn, muội cũng biết, ngày đó gia nhập Tiểu ngũ nghĩa, ta vốn chỉ tùy tính nhất thời, thế nhưng từ khi có muội, có Tiểu ngũ nghĩa, nhị ca, ta mới nghĩ rằng, thì ra… trong cuộc sống dơ bẩn nơi Nguyên gia ấy cũng có một chuyện rất tốt đẹp, Mộc Cẩn, ta…”
Đúng lúc đó, một binh sĩ cầm đại đao chạy ào vào, hoảng hốt nói: “Quân Nam Chiếu đánh lên đỉnh Ngọc Nữ rồi.”
Chúng tôi cả kinh, ánh mắt Tống Minh Lỗi tựa như đèn sáng vụt tắt, huynh ấy tựa vào vai tôi, chậm rãi đứng dậy, cơn sát khí lạnh lẽo nhất lại nổi lên. Huynh ấy không mặc áo giáp nữa mà chỉ xé vải, buộc song kích thật chặt vào hai tay. Huynh ấy quay, đầu cười rạng rỡ: “Xem ra, nhị ca đã được định trước là không thể cùng muội trải qua cuộc sống bình yên trong mộng tưởng ấy, có điều…”
Tôi theo Tống Minh Lỗi ra khỏi cánh rừng, bước tới vách đá thì thấy đèn đuốc dưới chân núi tựa như một con rồng duyên dáng, tiếng hô ‘bắt sống Nguyên Phi Yên’ vang lên liên tiếp.
“Tứ muội, muội biết không?” Tống Minh Lỗi đưa lưng về phía tôi, dịu dàng nói: “Cả đời Tống Minh Lỗi này mới chỉ làm có hai chuyện tùy theo lòng mình, một chuyện là kết bái với Tiểu ngũ nghĩa, còn một chuyện nữa,” Huynh ấy quay đầu lại, đôi mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười, trong đêm tối, tuyết rơi lên mái tóc rối tung của huynh ấy, tóc dài lay động theo gió, đẹp như thác ngọc: “chính là hôm nay lao xuống núi cùng muội, cho tới giờ phút này, ta vẫn không hề hối hận, vậy nên…”
Giọng điệu Tống Minh Lỗi biến đổi, có chút buồn bã mà lại kiên định: “Mộc Cẩn, muội phải hứa với nhị ca, tuyệt đối không được làm theo lời thề khi Tiểu ngũ nghĩa kết bái. Cho dù nhị ca xảy ra chuyện gì, dù muội đau khổ đến thế nào, muội nhất định phải sống, nhất định phải chống đỡ cho tới lúc viện binh tới mới thôi.”
Tôi hiểu ý của Tống Minh Lỗi, chiến tranh có nghĩa là nữ tử yếu đuối sẽ bị hủy hoại, trước mắt tôi hiện lên thi thể của những nha hoàn bị giày xéo trong Tử Tê sơn trang, bị mổ bụng, ngã ngổn ngang trong Tử viên. Nếu tôi bị bắt, dù thân phận giả là Nguyên Phi Yên không bị phát hiện thì sợ rằng khó thoát khỏi số bị quân địch lăng nhục, nhưng Tống Minh Lỗi khăng khăng muốn tôi sống, thậm chí không quản phải vi phạm lời thề của Tiểu ngũ nghĩa. Dường như có một dòng nước ấm đang lan ra trong tim tôi. Tôi nhìn Tống Minh Lỗi, thầm nghĩ đại chiến sắp tới, phải để huynh ấy không còn nỗi lo nào nữa, nên đành mỉm cười gật đầu, không cho nước mắt chảy xuống.
Bỗng nhiên tôi không cảm thấy sợ nữa, tôi học theo Tống Minh Lỗi, cột Thù tình vào tay rồi khua thật mạnh về phía quân Nam Chiếu đang trèo lên. Đao đón đao, máu tanh gay mũi bắn lên người tôi.
Lúc này, tôi nhìn thấy trong đội ngũ kia có một người ra dáng thủ lĩnh, đang dùng tiếng Mân Nam chỉ huy binh sĩ. Tôi gỡ cung tên trên xác lính Nam Chiếu kia rồi rút một mũi tên dài, mượn ánh lửa của quân địch giương cung bắn về phía hắn. Tướng lĩnh kia kêu “A” một tiếng rồi ngã xuống, đội ngũ bên Nam Chiếu bắt đầu rối loạn, tạm thời ngừng tiến công.
Sau khoảng nửa canh giờ, cùng tiếng huýt sáo dài, những mũi tên nhọn hoắt như rạch ngang trời, lao thẳng lên đỉnh Ngọc Nữ. Chúng tôi đành phải vừa dùng binh khí cản lại, vừa không ngừng lùi sâu vào rừng. Bóng tối lại bao phủ, tôi không biết còn bao nhiêu binh sĩ đi theo, cũng không biết Tống Minh Lỗi đã chảy mất bao nhiêu máu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề trước mặt cùng hơi thở càng lúc càng trầm của Tống Minh Lỗi.
Không biết đã bao lâu, chân trời phía đông dần hé ra tia sáng, mặt trời như quả cầu phun lửa xuất hiện, dường như muốn đốt chảy tất cả những điều xấu xa trên thế gian, rọi sáng thiên hạ tràn ngập máu tanh này. Tôi ngước mắt nhìn lên, chúng tôi đang đứng trên một vách đá, đằng sau chỉ còn một binh lính cuối cùng, trên lưng cắm đầy những mũi tên, đôi mắt ngập lệ máu, nhẹ nhàng hô: “Mẹ, con về rồi.”
Dứt lời liền chết không nhắm mắt, tựa như anh ta đang chờ mẫu thân tới đây đón mình, thay cho anh ta bộ đồ mới. Tôi bước qua, run rẩy đặt hai tay lên mắt anh ta.
Bấy giờ, nước mắt tôi cũng đã khô, trái tim như giếng cạn giữa đồng hoang, quay đầu nhìn, Tống Minh Lỗi đã trúng mấy mũi tên, máu chảy không ngừng. Huynh ấy dựa vào một gốc cây, thở dốc từng cơn, ánh mắt nhìn tôi cũng là một mảnh tro tàn.
Tiếng bước chân truyền tới từ đằng sau, một thân người cao lớn che trước mặt chúng tôi, đôi đồng tử màu tím hung ác, lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi và Tống Minh Lỗi. Ác mộng ngày trước như hiện rõ trước mắt tôi, lần thứ hai nhắc nhở tôi, thì ra mười sáu năm qua tôi sống hạnh phúc đến thế nào.
Tống Minh Lỗi che trước người tôi, nghiến răng xông về phía kia, miệng điên cuồng gào thét: “Đi mau.”
Tôi căn bản không đi được, một đám lính Nam Chiếu đã vây quanh tôi. Tôi ra sức vung Thù Tình, đưa mắt nhìn lại, Tống Minh Lỗi đã bị chiến tướng mắt tím dồn tới vách đá, động tác của huynh ấy càng lúc càng chậm. Tôi cầm Thù Tình xông ra, định giúp Tống Minh Lỗi nhưng đã quá muộn. Chiến tướng mắt tím cầm Yển nguyệt đao đâm vào ngực trái Tống Minh Lỗi. Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, máu nóng cuồn cuộn khắp người, điên cuồng hét: “Không!”
Tôi chạy như bay qua, ánh mắt của chiến tướng mắt tím nhìn tôi như đang cười nhạo, trong tay là Yển nguyệt đao vừa rút từ người Tống Minh Lỗi. Máu từ người Tống Minh Lỗi phun ra như suối, ngã về đằng sau, rơi xuống vách núi.
Tôi chạy tới, thò người ra khỏi vách đá. Cơ thể Tống Minh Lỗi tựa như chiếc lá cô độc nhẹ bay, mái tóc đen lơ lửng trong không trung như những cánh hoa, tôn lên gương mặt tái nhợt, nụ cười kia đẹp đẽ mà thê lương đến vậy, thoải mái đến vậy, dường như đối với huynh ấy cái chết chính là kết cục hạnh phúc nhất.
Tôi không thể dùng lý trí để tự hỏi nữa, lời hứa vừa nãy cũng bỏ qua một bên, giây phút này, tôi chỉ muốn thả người nhảy xuống kéo huynh ấy trở lại. Thế nhưng sau lưng bỗng đau nhói, ngăn lại hành động của tôi.
Trước khi thiếp đi hoàn toàn, tôi cảm thấy mình lọt vào một vòng ôm ngập mùi máu tanh, đôi đồng tử màu tím hưng phấn nhìn tôi từ trên xuống dưới, như đang đánh giá con mồi đắc ý nhất, y hả hê thì thầm vào tai tôi: “Ha! Tính khí cũng mạnh mẽ thật đó, cuối cùng cũng tóm được cô rồi.”