“Tam gia thích ăn bánh kê tâm này nhất. Trong phủ, tay nghề của phu nhân cũng là tuyệt nhất, khi Tam gia còn bé, phu nhân thường đích thân xuống bếp làm cho Tam gia ăn. Ai, mùi bánh đó thật là thơm, ngay cả Thanh đại gia và nhị tiểu thư cũng lén ăn thêm mấy cái. Có một lần Tam gia ăn nhiều quá bị đau bụng cả đêm, khiến Hầu gia lo lắng rồi mắng phu nhân một trận. Từ đó về sau Tam gia cũng không dám ăn nhiều như thế nữa.” Tạ Tam nương vừa dạy tôi làm bánh kê tâm vừa lải nhải không ngừng.
Lòng tôi khẽ động, không khỏi bật thốt: “Tam gia đúng là đứa con có hiếu!”
Tạ Tam nương thấy tôi vốn luôn im lặng lại chịu mở miệng liền hưng phấn đáp: “Đúng đó, khi phu nhân còn tại thế vẫn thường len lén khóc một mình, từ nhỏ Tam gia đã không thích nói chuyện nhưng vừa thấy mẹ khóc thì lập tức ba hoa không ngừng, chọc cho mẹ cười, đúng là một đứa bé hiểu chuyện. Vậy nên, Mộc cô nương à, cô là người có phúc đấy, nhất định phải hầu gia Tam gia cho tốt…”
Chủ đề câu chuyện bỗng bị lái sang môn giáo dục tư tưởng sùng bái Nguyên Phi Bạch, tôi đành cười ngượng ngùng, kiên trì lắng nghe.
Bỗng ngoài cửa truyền tới một trận ồn ào, một hộ vệ mặt lạnh tiến vào nói là khâm phạm triều đình Tề Bá Thiên đang được giải về kinh đã vượt ngục, có thể đã trốn vào viện ta, Cẩm cô nương đang dẫn người đến xem có động tĩnh gì không. Tôi xoa xoa bột mì ở hai tay, nghĩ thầm, người kia chính là nhân vật đứng đầu khỏi nghĩa nông dân lớn nhất trong lịch sử Đông Đình hoàng triều đó, ngàn năm sau có khi lại được ghi vào sách giáo khoa lịch sử. Tôi hỏi viên hộ vệ: “Tam gia đã về chưa?”
Vừa dứt lời, tiếng cười như chuông bạc của Cẩm Tú đã truyền đến: “Tỷ tỷ lo cho Tam gia kỹ quá, mới xa nhau có một lát đã nhớ không chịu được rồi.”
Tôi bất đắc dĩ đáp rằng: “Con ranh muội ngày càng không đứng đắn, Tam nương vừa mới làm xong bánh kê tâm, đang muốn cho Tam gia nếm thử thôi.”
Cẩm Tú mỉm cười, ôm lấy tôi từ phía sau, thuận tay nhón lấy một miếng bánh cho vào miệng, rồi tựa cằm lên vai tôi, cười hì hì: “Tam nương, người bảo tỷ tỷ nhà cháu có phải già mồm cãi láo không, rõ ràng đang nhớ Tam gia lại còn giả vờ! Xem kìa, nàng dâu bé còn tự mình xuống bếp nữa này.”
Tam nương biết Cẩm Tú là tâm phúc bên người Nguyên Thanh Giang, cung kính thi lễ với nàng, kêu: “Chào Cẩm cô nương”. Bà nghe Cẩm Tú nói vậy liền nhìn tôi một cái thật mờ ám, rồi che miệng cười. Tôi vội vàng giải thích, nhìn hai người lắp bắp nói rằng: “Muội, muội đừng, đừng có nói bậy, muội còn nói nữa là ta không cho ăn nữa đâu.”
Tôi định đập một phát vào ma trảo đang duỗi về phía mấy cái bánh, nhưng võ công của nàng quá cao cường, né tới né lui, tôi làm cách nào cũng không thể bắt được tay nàng.
“Ừm, bánh ngon thật, quả thật là tràn đầy mùi vị của tình yêu. Tỷ, tỷ còn nhớ không, trước đây, khi tỷ làm bánh nướng áp chảo cho muội, vẫn thường nói thế này ‘tới đây, chọn một miếng ăn thử xem’.” Nói xong liền bật cười khanh khách, khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm xinh đẹp động lòng người, thị vệ đứng bên ngoài không khỏi nhìn chăm chăm một hồi, ngay cả hai người mới được điều tới Tây Phong Uyển cũng thế.
Đang lúc cười đùa, đám thị vệ đã lục soát xong trở về báo cáo. Cẩm Tú gật đầu một cái, kéo tôi tới một góc yên tĩnh: “Mộc Cẩn, ngày mai là sinh nhật của chúng ta, tỷ muốn quà gì nào?”
Tôi lắc đầu cười, búng nhẹ lên mũi nàng: “Tỷ chẳng cần gì, chỉ mong con nhóc muội sống bình bình an an là tốt rồi. Thế muội muốn tỷ tặng gì nào?”
Nàng thôi cười, chăm chú nhìn tôi: “Mộc Cẩn, muội cũng nghĩ giống tỷ, chỉ cần tỷ sống bình an là được rồi…”
Trong lòng chợt xót xa, tôi rơi lệ đáp: “Cẩm Tú, tỷ tỷ chẳng có bản lĩnh gì, để muội chịu khổ rồi…”
Cẩm Tú luống cuống nói: “Mộc Cẩn, tỷ đừng khóc, Cẩm Tú chưa từng trách Mộc Cẩn. Cẩm Tú cũng chưa bao giờ quên, Cẩm Tú muốn mãi mãi ở bên Mộc Cẩn, tỷ sẽ không phải cô đơn đâu, vậy nên, tỷ đừng khóc nữa.”
Thế nhưng tôi lại càng khóc lớn, Cẩm Tú giúp tôi lau nước mắt, khóe mắt nàng cũng đã ươn ướt: “Tỷ là cái đồ đại ngu ngốc, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, khiến người ta tức chết được…”
Tôi và Cẩm Tú nín khóc rồi nhìn nhau cười, lau nước mắt cho nhau, giống hệt như hồi còn nhỏ, cài cúc áo cho nhau, chải đầu, rửa mặt cho nhau, lau nước mắt,…
Trước khi đi, Cẩm Tú còn kéo kéo áo tôi: “Trời cũng lạnh rồi, mặc nhiều một chút, bây giờ cũng là cô nương rồi, đừng để người ta chê cười. Ngày mai muội sai người đem vài thứ tốt đến cho tỷ.”
“Yên tâm đi, Tam nương đều chuẩn bị hết cho tỷ rồi. Tỷ ở đây cái gì cũng có, cứ giữ lại mà dùng, Cẩm cô nương, người cũng nhọc lòng nữa!” Tạ Tam nương kiên quyết bắt nàng đem theo một ít bánh kê tâm cho các vị khách quý đang ngắm trăng ở Tử viên, nói là trong nhà làm ra, mới ra lò ăn mới ngon. Tôi cũng lén gói một ít cho Cẩm Tú, cười tiễn nàng ra cửa.
Nàng bất đắc dĩ bĩu môi, chợt kề sát vào người tôi, hạ giọng để chỉ có tôi nghe được, hỏi: “Xem ra bản lãnh của Tam gia cũng không tồi, có điều hai người cũng nên tiết chế một chút.”
Ban đầu tôi chưa hiểu, còn ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, lúc ngẫm lại thì chợt tỉnh ngộ, thoắt một cái mặt đỏ bừng đến tận cổ, tay run run chỉ vào gương mặt xinh đẹp động lòng người nhưng có nụ cười hết sức đáng hận kia: “Con nhóc xấu xa, chẳng nói được gì nghiêm túc, muội lại, lại muốn nói bậy bạ gì đó.”
Nàng làm như mình rất vô tội, lớn tiếng đáp rằng: “Ai là con nhóc xấu xa chứ, các người làm xong còn sợ muội nói ra sao, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia mà xem, muội còn đang khó hiểu, không biết con mèo nào trộm cào lên nữa.”
Tất cả thị vệ xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía tôi, trong mắt có vẻ mờ ám. Được lắm, bây giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, tôi buồn bực giậm chân xoay người đi, Cẩm Tú đứng sau lưng bật cười chẳng thèm kiêng dè.
Tôi quay về phòng, mặt nóng đến luống cuống luôn. Nhìn cánh môi hơi sưng mà đặc biệt tươi tắn của người trong gương, chính tôi cũng thấy tim mình đập loạn nhịp. Vì sao hôm nay Cẩm Tú lại trêu đùa tôi trước mặt nhiều người như thế, trước đây nàng không bao giờ làm vậy.
Thôi xong, Cẩm Tú náo loạn như vậy, Tử viên sẽ càng lan truyền rằng tôi và Nguyên Phi Bạch tình chàng ý thiếp này nọ, lỡ như truyền tới tai Phi Giác, Phi Giác sẽ nghĩ thế nào đây?
Đang lúc phiền não, một bóng đen bỗng lủi vào. Tôi dựng hết cả tóc gáy, có cái gọi là “tài cao thì mật lớn”, tôi mò lấy Thù tình, rút vỏ ra đâm tới. Sự thực chứng minh, tôi đã đánh giá quá cao mấy chiêu võ mèo quào của mình, hơn nữa tuyệt đối là “mù quáng thì lớn mật”. Sau mấy chiêu, tôi cứng họng phát hiện, Thù tình đã thành công chặt đứt xích sắt trên người đối phương, sau đó thuận lợi rơi xuống tay người đó. Hắn chỉ vào cổ họng tôi: “Nếu cô dám lên tiếng, ta sẽ giết ngay.”
Ánh sáng từ cây đèn dầu nhỏ như hạt đậu, dưới ngọn đèn lờ mờ, chỉ thấy một người tóc đen sẫm, mái tóc rối tung, lẫn cả nước bùn, râu ria mọc lởm chởm, quần áo rách nát, chân tay bị cùm hết lại, chỉ có đôi mắt là sáng ngời, miệng khẽ nhếch một nụ cười chế nhạo. Tôi nhớ ra Cẩm Tú vừa nói muốn lùng bắt một tù nhân, vậy người này chính là Tề Bá Thiên sao?!
Tôi thấy vị này về sau sẽ là nhân vật quan trọng của khởi nghĩa nông dân khi vào lịch sử, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, chậm rãi gật đầu với anh ta. Anh ta vòng ra sau lưng tôi: “Cô dẫn ta ra ngoài, ta liền thả, nếu không, ta sẽ khiến cô suốt đời không nhìn thấy tình lang nữa.”
Tôi chạm vào chiếc nỏ trên cổ tay, vừa may Trương Đức Mậu giúp tôi tìm người chế tạo châu nỏ, hôm trước mới đưa tới, so với chiếc Trường tương thủ của Nguyên Phi Bạch thì còn tinh xảo hơn nhiều, hơn nữa những mũi tên nhỏ bên trong đều được tẩm độc mạnh, tôi gọi nó là “Hộ Cẩm”.
Hôm qua, tôi lại đem viên Tuyết linh châu mà Tống Minh Lỗi để vào khuyên tai, cho vào chỗ đặt giải dược của nỏ.
Tôi đang định lặng lẽ quay nỏ, nhắm về phía chân anh ta thì nghe được câu nói cuối cùng kia. Coi bộ anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Cẩm Tú, trong lòng chợt lóe ra một ý tưởng, đây đúng là cơ hội tốt để ra ngoài gặp Phi Giác! Phụ nữ khi yêu đương quả nhiên đều to gan lớn mật, mù quáng không ai sánh được!
Tôi cười thầm, đáp rằng: “Không dám, Tề tráng sĩ, tôi nhất định sẽ dẫn anh ra ngoài, xin đừng giết tôi.”
Anh ta hung ác nhìn tôi: “Cô đừng có mà giở trò gì, bằng không sẽ khiến cô lập tức đầu rơi xuống đất, vinh hoa phú quý gì đó đều tan thành mây khói.”
Tiểu tử này nói chuyện cũng thật thú vị, có điều cứ ra ngoài thế này, hai tên hộ vệ kia nhất định sẽ hoài nghi, hơn nữa bọn họ cũng chẳng cho phép tôi ra ngoài.
Tôi nghiêng mặt nhìn anh ta, nói: “Tề tráng sĩ, nhìn mặt mày anh thế này, vừa bước khỏi cửa là bị người ta phát hiện rồi. Tôi đề nghị anh chỉnh sửa lại một chút, đổi bộ quần áo khác rồi hãy đi! Anh dẫn tôi ra khỏi viện, tôi sẽ mang anh tới cửa Tây, trốn vào núi một đêm, ngày mai ăn mặc tử tế đi ra ngoài, hẳn sẽ không có ai nhận ra.”
Tôi nói đến mức nước bọt tung tóe, anh ta lại ngơ ngác nhìn tôi, sau đó nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Kế ấy rất hay, nhưng vì sao cô lại muốn giúp ta? Lẽ nào định giở trò gì?”
Ơ hay! Người này thật sự là vị thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân kia sao, đúng là rất đơn thuần. Hỏi như vậy, đương nhiên tôi sẽ trả lời là không có rồi. Vì vậy tôi đáp hết sức thành khẩn: “Anh nói thế thật không hay, Tề tráng sĩ, tôi và em gái cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, để chữa bệnh cho cha mới bị bán vào Nguyên gia. Anh vùng lên vì người nghèo chúng tôi cho nên tôi vốn rất ngưỡng mộ, trời xanh ở trên kia, tôi tuyệt không dám lừa gạt Tề tráng sĩ.” Tôi miệng thì phát lời thề, tay lại chắp ở sau lưng, nói thầm trong lòng, ông trời ơi, cái này không tính, cái này không tính.
Tề Bá Thiên nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, sau đó chậm rãi buông Thù tình xuống, tôi nói: “Anh mau dùng thanh chủy thủ của tôi cạo râu đi, trong tủ tôi của một bộ quần áo của Tam gia, anh mau mau mặc vào. Trước khi Tam gia trở về, tôi sẽ dẫn anh ra khỏi Tử Tê sơn trang.”
Tôi chỉ vào ngăn tủ, anh ta liền cho tôi đi lấy. Tôi cố gắng đi thật chậm rãi, lấy bộ quần áo kia ra. Vận may của Tề Bá Thiên cũng thực không tồi, đúng lúc Nguyên Phi Bạch có một bộ áo gấm trắng thêu chữ phúc bị rách một chỗ, Tạ Tam nương khăng khăng bắt tôi phải đích thân khâu lại. Tôi không thể không nhận, mấy hôm trước mới lén nhờ Bích Oánh khâu được, còn chưa kịp đưa cho Nguyên Phi Bạch, bằng không, với tay nghề của tôi, Nguyên Phi Bạch tuyệt đối sẽ không mặc một bộ áo có vết khâu như con rết ở trước vạt. Hôm nay đành đưa cho vị thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân này mặc vậy.
Anh ta thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, liền buông lỏng cảnh giác, chậm rãi quay về phía gương đồng cạo râu, vừa cạo vừa cẩn thận quan sát tôi qua gương. Lát sau, một thanh niên rất ra dáng đàn ông, tướng mạo không tầm thường, góc cạnh sắc nét xuất hiện ra trước mắt, đúng là không thể nhận ra được. Lúc nãy còn giống một ông già bốn, năm mươi tuổi, bây giờ thì cùng lắm chỉ là một thanh niên trẻ hai ba, hai tư tuổi thôi.
Nhìn anh ta mặc quần áo của Nguyên Phi Bạch, tôi không nén được phải bật cười. Quả nhiên làm người thì khí chất vẫn quan trọng hơn một chút, Nguyên Phi Bạch mặc bộ áo này rõ ràng là một thân cao quý, vị đồng chí mặc vào lại giống như… một tên nhà giàu mới nổi học đòi văn nhã.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, mặt thoáng đỏ, khuôn mặt thành thật đúng chất nông dân có hơi bất an: “Cô đừng có cười, trước giờ ta chưa từng mặc bộ áo nào tốt thế này.”
Tôi nhận ra mình hơi quá đáng, lập tức cung kính khom người, áy náy nói: “Xin lỗi Tề tráng sĩ, tôi không nên cười anh, xin bồi tội với anh vậy.”
Tề Bá Thiên giơ Thù tình đi tới định đỡ tôi dậy, tôi sợ hãi né nhanh ra. Anh ta đứng đó nhăn nhó lại đỏ mặt, tôi càng thêm hoài nghi, liệu anh bạn này có phải là tên khâm phạm triều đình giả dối tàn nhẫn, bị treo thưởng một nghìn lượng bạc trên bảng truy nã không.
Khinh công của anh ta rất khá, mang theo tôi khéo léo bay nhẹ qua tường cao ở Tây Phong Uyển. Chúng tôi đi qua khu rừng đáng sợ phía tây, chỉ một lát sau đã tới đại viện của Tử Tê sơn trang. Tôi ngắm nhìn bầu trời tỏa sáng rực rỡ như mâm ngọc, thở dài một hơi, chắp tay nói: “Được rồi, Tề tráng sĩ, tôi đã dẫn anh ra khỏi sơn trang, anh trốn trong ngọn núi này một đêm, ngày mai là có thể đi ra.”
Tôi nhổ hai cây trâm bạc trên đầu xuống, cởi hai chiếc vòng ngọc đặt vào tay anh ta: “Chúng ta đi gấp quá, không kịp mang theo ngân phiếu, anh cầm tạm mấy thứ trang sức này, mua vài bộ đồ mới rồi trốn đi, phải sống cho tốt.”
Tề Bá Thiên mắt hổ rưng rưng, ùm một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: “Thế này,… tôi ép cô nương phải dẫn tôi ra ngoài đã là quá đáng rồi. Nếu bị người khác trông thấy sẽ liên lụy tới cô nương, tôi làm sao dám nhận đồ của cô nữa.”
Tôi vội vàng dìu anh ta đứng dậy, lắc đầu cười: “Bình sinh tôi kính trọng nhất là các tráng sĩ, hơn nữa tôi thấy Tề tráng sĩ cũng không giống kẻ thích vi phạm pháp luật, vậy sao anh lại phản triều đình?”
Tề Bá Thiên cực kỳ phẫn nộ đáp: “Không dối gì cô nương, nạn sâu bọ ở quê nhà tôi quá nghiêm trọng, Huyện thái gia lại không cho phép diệt châu chấu. Đối với nông dân chúng tôi, thu hái chính là mạng sống, mắt thấy không còn gì để thu hoạch, cha mẹ và cô em gái của ta đều chết đói. Thi thể của em gái tôi còn chưa chôn cất đã bị châu chấu rỉa sạch. Đám con nhà địa chủ hệt bọn ăn cướp, còn cướp cả vợ tôi đi để trừ nợ. Tôi chạy đến nhà tên địa chủ đòi người, bọn họ liền bảo tôi muốn làm phản.” Nói xong, lệ nóng lại tuôn trào.
Tôi thầm than một tiếng, từ xưa tới nay, nông dân vẫn là tầng lớp thấp kém nhất. Thảo nào đế vương thời cổ đại luôn trọng nông kìm thương. Những tên cẩu quan kia đã bóc lột người dân nghèo khó, lại còn nhẫn tâm chèn ép bọn họ giữa ban ngày ban mặt. Có câu “quan bức dân phản, dân phải phản”, ở địa phương núi cao hoàng đế xa như thế này, bọn ác bá, địa chủ, cẩu quan trở thành vua một cõi, quả thật là tội ác chồng chất, đáng bị trời tru đất diệt.
Tôi âm thầm nhớ kỹ địa chủ tên Tề Tử Hùng kia, rồi lạ hỏi Tề Bá Thiên xem anh ta có biết vợ mình bây giờ thế nào không. Anh ta càng khóc lớn: “Sau khi Tú Lan bị bắt vào Tề phủ, chịu không nổi dằn vặt nên đã treo cổ tự vẫn. Nghe nói Tề Tử Hùng kia trong lúc phẫn nộ đã đem thi thể Tú Lan cho chó ăn. Vì vậy tôi liền làm phản thật luôn.”
Tôi nặng nề gật đầu: “Tề tráng sĩ chớ nóng vội. Không tới một năm nữa nhất định sẽ có người thay anh báo thù, cho anh được trở về quê cũ. Bây giờ sắc trời không còn sớm nữa, việc lên đường vẫn quan trọng hơn, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại.”
Anh ta cảm động, chắp tay nói lời từ biệt, định xoay người đi. Lúc này tôi mới nhớ ra Thù tình vẫn còn nằm trong tay anh ta, mà tôi thực sự rất thích món quà này của Vu Phi Yến nên đành gọi anh ta lại: “Tề tráng sĩ, thanh chủy thủ ấy là do huynh trưởng tặng cho, có thể trả lại tôi không?”
Tề Bá Thiên vừa định đưa chủy thủ cho tôi, một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến: “Đại ca, mau dừng tay, chớ để bị lừa.” Một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kề sát cổ tôi. Mồ hôi chậm rãi chảy xuống, có điều sao giọng nói này nghe quen thế.
Tề Bá Thiên vội vàng nói: “Tiểu đệ mau bỏ kiếm xuống, vị Hoa cô nương này chính là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi mau tới tạ ơn nàng.”
Tiếng nói kia lại truyền tới: “Đại ca đúng là hồ đồ. Dù thế nào, cô ta cũng đã nhìn thấy diện mạo thật của huynh, thả cô ta, hậu hoạn vô cùng. Hơn nữa huynh vừa mới dùng võ lực ép buộc, cô ả tất sẽ ghi hận trong lòng, dẫn huynh ra ngoài chẳng qua vì không thoát được nên phải vâng lời thôi. Huynh trả lại món binh khí tuyệt thế này, cô ta nhất định nhân cơ hội giết huynh, không bằng để đệ diệt cỏ tận gốc, xong hết mọi chuyện.”